Kiều Tịch Hoàn hình như cũng cảm thấy cửa phòng bị người đẩy ra, dừng lăn lộn lại, nằm nhìn Kiều Tịch Hoàn.
Mặt Cố Tử Thần không chút thay đổi, ngay cả giọng nói cũng nhạt, “Vết thương sau lưng lành?”
“Ừ.” Kiều Tịch Hoàn gật đầu.
Bắt đầu từ xế chiều hôm nay, không hề đau đớn nữa.
Cố Tử Thần mím môi, không nói thêm nữa.
“Cố Tử Thần.” Kiều Tịch Hoàn nằm gọi anh.
Cố Tử Thần không nói gì, nhưng vẻ mặt lại đang nói, có rắm mau thả!
“Em sẽ lấy được mười phần trăm cổ phần của tập đoàn Hoàn Vũ.” Kiều Tịch Hoàn nói.
Cố Tử Thần gật đầu, vẫn trầm mặc như cũ.
“Anh không tò mò sao? Mười phần trăm!” Kiều Tịch Hoàn cao thêm giọng chữ sau.
“Tại sao tôi phải tò mò?” Cố Tử Thần nhướng mày.
“Đối với một chuyện có cảm giác không thể tin được, nên tò mò! Anh không phải là người sao?! Không có cảm xúc căn bản của người sao?!” Kiều Tịch Hoàn hơi bốc lửa.
Cố Tử Thần mím chặt môi, cánh môi cũng mím thành một đường cong cứng ngắc, “Tôi đã sớm biết.”
Vừa dứt lời, liền nhìn thấy Cố Tử Thần mở cửa phòng tắm ra, ngồi trên xe lăn, một thân mát mẻ ra ngoài.
Kiều Tịch Hoàn mím môi, ngoái đầu nhìn lại, “Đừng hỏi nhiều như vậy, cô đúng lúc đưa đến là được.”
“Vâng.”
Kiều Tịch Hoàn cúp điện thoại, đứng dậy.
Cố Tử Thần nhìn cô đi vào phòng để quần áo.
Kiều Tịch Hoàn tìm một bộ quần áo, áo đầm màu đen, bó sát người, hấp dẫn mà xinh đẹp.
Sau đó, Kiều Tịch Hoàn hóa trang rực rỡ hơi đậm, càng gần với nơi “Ngợp trong vàng son” đó.
Cô đeo một đôi xăng đan thủy tinh siêu cao và gót cực kỳ nhỏ, cả người trong nháy mắt càng có vẻ cao gầy hơn, hai chân trắng nõn mà thẳng càng lộ thêm vẻ thon dài, vừa đi một bước, có vẻ phong tình vạn chủng như thế.
Cố Tử Thần khẽ nhíu mày một cái, không nói gì.
Kiều Tịch Hoàn cầm một xắc tay Chanel, khi đi ra cửa ph òng ngủ thì đột nhiên quay đầu, nói với Cố Tử Thần, “Em ra ngoài như vậy, anh không nói chút gì sao?”
Cố Tử Thần mím môi, xoay luôn người, không để ý.
Kiều Tịch Hoàn siết ngón tay.
Cô đột nhiên đi đến trước mặt Cố Tử Thần, từ trên cao nhìn xuống anh, “Anh quá tự tin với chính mình, hay quá tự tin với em?”
Cố Tử Thần vẫn như cũ vô cùng bình tĩnh, vẻ mặt lạnh lùng.
Cánh môi xinh đẹp của Kiều Tịch Hoàn không nhịn được khẽ cắn, “Cố Tử Thần, nhìn xem tối nay em có cắm lông xanh cho anh không!”
Người đàn ông thúi này, thật là một chút phong tình cũng không có!
Vốn mặc một bộ này cũng là cố ý, cố ý chuẩn bị diễn trò trước mặt Tề Lăng Phong, nhưng bây giờ nhìn Cố Tử Thần người này không tỏ vẻ quan tâm cô chút nào, trong lòng không khỏi có phần không có tư vị.
Ở trong suy nghĩ của người đàn ông này, cô liền một chút vị cũng không có sao?!
Cô thật sự cảm thấy mình, một ngày nào đó sẽ bị tính cách nửa sống nửa chết của Cố Tử Thần này tức chết!
Cắn môi, bước chân vừa đi ra ngoài.
Toàn bộ thân thể đột nhiên ngã ngửa về phía sau, bị người nắm cánh tay dùng lực, trọng tâm không ổn định ngã về phía sau.
“A!” Cô kêu lên.
Một giây tiếp theo, bản thân ngồi trên người Cố Tử Thần.
Mặt Cố Tử Thần nhìn cô ở khoảng cách gần, trong hốc mắt hình như tản mát ra ánh sáng hơi dữ tợn, nhưng có khi do khoảng cách gần quá, ngược lại nhìn không rõ lắ, cô chỉ cảm thấy hơi thở hơi nóng của anh mập mờ phả lên trên mặt cô…
Cô khó chịu xoa thân thể mình mới vừa bị Cố Tử Thần giam cầm, “Khí lực rất lớn!”
Nói xong, liền vọt vào phòng để quần áo, lại đi thay một bộ quần áo.
Một bộ này, rõ ràng quy củ đàng hoàng hơn bộ mới vừa rồi nhiều, vẫn váy màu đen, điểm tô thêm một chút kim sa, kiểu dáng tương đối rộng rãi, làn váy đều đã dưới đầu gối, nhìn qua có vẻ thanh thuần nhiều lắm.
Cố Tử Thần nhìn ăn mặc của Kiều Tịch Hoàn, mím môi, xoay người sang bên.
Kiều Tịch Hoàn trợn trắng mắt.
Người đàn ông phiền toái này.
Mới vừa rồi ánh mắt kia là đang kiểm tra quần áo của cô?!
Tại sao cô phải nghe theo anh?!
Tật xấu.
Cô khó chịu ra cửa.
Rõ ràng một khắc kia, cô cố ý tìm một bộ đồ bảo thủ…
Rốt cuộc bắt đầu từ lúc nào, quan tâm đến cảm nhận của Cố Tử Thần như vậy!