Hào Môn Màu Đen: Gả Nhầm Ông Trùm Máu Lạnh

Chương 130: Rất yêu rất yêu em (6)



Edit: Sóc Là Ta - diễn đàn

Úy Hải Lam đã sớm quên đi mùi vị đau đớn bằng roi quất này, sợ rằng so với thân thể bị thương với vết thương trong lòng căn bản cũng không đáng nhắc tới. Cô không trả lời, chỉ như vậy nhìn anh nhưng lại cảm thấy buồn cười. Chẳng lẽ những thứ này không phải là do anh tạo thành ư? Để cho cô xuất hiện với thân phận người tình của anh, khiến cô dù có trăm miệng cũng không thể bào chữa.

Khóe miệng nâng lên một đường cong, cô mở miệng nói "Đây không phải là điều anh muốn nhìn thấy sao?"

Lôi Thiệu Hành lập tức buông lỏng tay của cô ra.

Vốn coi như không khí hòa hợp, trong khoảnh khắc không còn sót lại chút gì.

Bọn họ giống như hai con nhím làm đau nhói đối phương lẫn nhau,chưa thấy đầm đìa máu tươi cũng không chịu từ bỏ ý đồ.

Tóc chưa khô, Úy Hải Lam liền nằm xuống, quay lưng đi không nhìn anh nữa.

Một lát sau, sau lưng vang lên tiếng thút thít, theo đó là tiếng nước mắt chảy.

Tin tức đã sớm kết thúc, hiện nay đang quảng cáo một bộ phim vừa ra mắt cũng không biết tên, thỉnh thoảng lại truyền ra tiếng âm nhạc và lời kịch giữa nam và nữ.

Chợt âm thanh dừng lại toàn bộ.

Úy Hải Lam căn bản cũng không có ngủ, chỉ Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,cảm thấy bên tai một hồi yên lặng, trong lòng lại dấy lên cảm giác lo lắng.

Thời gian dài yên lặng không tiếng động, ngay sau đó ngửi thấy mùi thuốc lá.

Anh đang hút thuốc lá.

Gian phòng không có ánh sáng, Lôi Thiệu Hành yên lặng rút ra châm điếu thuốc. Ánh sáng ở ngón giữa lóe lên, giữa những cái chớp tắt là ánh sáng anh đang nhìn cô.

Thân thể cô gầy ốm, trong bóng tối nho nhỏ co lại thành một đoàn.

Đến một ngụm khói cuối cùng hít vào phổi, một loại cảm giác nóng bức cháy lên, dụi tàn thuốc, Lôi Thiệu Hành đứng dậy lên giường. Úy Hải Lam cảm giác có động tĩnh, khẩn trương nghiêng người, thế nhưng anh lại từ phía sau ôm lấy cô, ôm luôn cả người và chăn cùng nhau, tất cả cũng không buông tha. Chiếc giường này cũng hết sức hẹp, anh xông vào khiến cho giường lớn phát ra tiếng vang kẽo kẹt, chỉ hai cô bé thôi cũng lộ vẻ chật chội, mà hiện tại huống chi anh là một người đàn ông mạnh khoẻ. 

“Không phải anh đã bảo đảm sao?" Cô tức giận chất vấn.

"Bảo đảm không động vào em nhưng không bảo đảm không thể ôm em ngủ." Giọng anh trầm thấp gần như vậy.

"Chen lấn như vậy, làm sao ngủ?"

"Em có thể nằm sấp lên người anh ngủ." Anh lại muốn đem cô lên thân mình, không để cho cô xuống phía dưới.

Úy Hải Lam lúng túng nằm trên người anh, chỉ muốn đi xuống "Giường để anh ngủ, em ngủ trên sàn nhà."

Lôi Thiệu Hành vịn eo của cô không để cho cô rời đi "Hoặc là ngủ chung giường, hoặc là ngủ chung dưới sàn nhà, em chọn một."

"Em không muốn nằm." Cô cắn răng nói.

Quả nhiên Lôi Thiệu Hành ôm cô đặt vào vị trí bên cạnh, bàn tay to của anh vòng qua hông của cô, khẽ vuốt sống lưng của cô "Ngủ đi."

Trên người anh tản ra mùi bạc hà đã từng ngửi qua, nhàn nhạt quấn quanh về phía cô, có loại hiệu quả ổn định tâm thần. Cô vốn đang gượng chống lại không ngủ nhưng đầu óc hỗn loạn, trước mắt cũng mơ hồ, ý thức cũng dần dần không rõ. Cố gắng lườm một cái, cô cuối cùng không chống cự nổi mỏi mệt đã ngủ. Từ nhỏ cô luôn ngủ chỉ có một mình, chưa từng có người làm bạn, lại càng chưa có ôm cô ngủ như vậy bao giờ.

Thế nhưng cả đêm, lại giống như kỳ tích, cảm giác có một giấc ngủ tốt như vậy, ngủ thẳng tới khi mặt trời lên cao.

Trong khoảnh khắc mở mắt ra, ánh mắt đối nhau, một nụ cười mỉm rõ ràng hiện lên trong mắt.

"Chào buổi sáng." Anh khàn khàn giọng mở miệng, đáy mắt hẳn là dịu dàng vô hạn.

Úy Hải Lam sợ run lên, rồi sau đó lập tức từ trên giường bò dậy, lúc đi ngang qua anh vẫn còn nhìn thấy căn bản anh cũng không có mặc bất kỳ y phục nào, trực tiếp ngủ trần truồng, cô vội vàng chuyển mắt sang hướng khác nói "Chào", liền chạy về phía phòng tắm.

Đợi đến khi cô rửa mặt ra ngoài, chỉ thấy anh nửa nằm ở trên giường, trên người đắp chăn phủ giường của cô, ngược lại chỉ che bộ vị trọng điểm nào đó thôi. Nhưng chân anh thẳng dài, cùng với cơ bụng bền chắc, nhìn thế nào đều cảm thấy hấp dẫn người khác. Thân là thiết kế, cô cũng từng gặp qua không ít người mẫu nam nhưng nói thật vóc dáng của người đàn ông này đúng là rất được, không trách được lần đó ở trường học, hai cô bé nữ sinh kia lại nhìn trúng anh.

Ánh mắt Lôi Thiệu Hành cứ như vậy nhìn chằm chặp cô, cô đi về phía trái, anh liền nhìn chằm chằm đến bên trái, cô đi về hướng bên phải, anh liền chằm chằm nhìn về bên phải. Gian phòng vốn nhỏ cũng không thể vẫn sống trong phòng tắm mãi không ra. Cô cũng không biết nên nói những gì, định bắt đầu dọn dẹp hành lý, mà anh cứ như vậy nhìn cô thu dọn từng món quần áo cho vào trong túi xách.

Cuối cùng hành lý cũng đã thu thập xong, mà anh vẫn còn không nói một lời.

Cặp mắt kia vẫn như cũ nhìn thẳng vào cô khiến cho cả người cô sợ hãi.

Úy Hải Lam rốt cuộc không chịu nổi "Rốt cuộc anh đang nhìn cái gì?"

Lôi Thiệu Hành đột nhiên cười, nụ cười này khiến cho da đầu cô tê dại một hồi, anh đột nhiên mở miệng, mỉm cười ma mị nói "Giúp anh đi mua quần lót."

Úy Hải Lam sửng sốt một chút, thứ gì vậy? Mua cái gì?

Một hồi lâu, cô mới mờ mịt hỏi ngược lại "Cái gì?"

"Anh nhờ em thay anh đi mua quần lót."

"Em không đi." Cô một mực không chịu, trời mới biết cô cho tới bây giờ cũng chưa từng đi mua giúp đàn ông.

"Vậy anh mặc cái gì? Đột nhiên tới chỗ này, cùng em ngủ một đêm, anh còn bị em cắn một cái, lại đưa em đến khách sạn đón em đi ăn cơm. Anh phục vụ em ăn, phục vụ em uống lại dỗ em ngủ rồi, em thay anh đi mua quần lót cũng không được à? Em nhất định phải thay anh đi mua, nếu không một lát làm thế nào anh đi ra ngoài?" Lôi Thiệu Hành tự mình nói một tràng.

"Em lại không khiến anh đến."

"Nghe nói em bị bệnh, anh còn không tới xem một chút?" Lời này giống như là bật thốt lên, sau khi nói xong, anh nhíu mày.

Chẳng lẽ là anh đến gặp cô? Úy Hải Lam có chút hồ nghi, nhẹ giọng nói "Em không ngã bệnh."

"Dạ dạ dạ, là do anh chăm lo mù quáng, khỏi phải nói nhiều, mau thay anh đi mua."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ lên "Không phải anh cũng có quần lót sao?"

"Vậy em không thay quần lót?"

"Anh...... Hôm nay cũng đừng thay."

"Hôm qua lúc tắm đã làm ướt, làm sao mặc?"

"Anh sai trợ lý thay anh đi mua."

"Anh không quen bọn họ."

"Thư ký Vương......"

"Thì ra còn dám sai cô ấy từ Xuân Thành chuyển phát nhanh tới đây cho anh sao?" Lôi Thiệu Hành chợt vén chăn lên đứng dậy, hét lên một tiếng "Em đi hay không đi?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Úy Hải Lam quét qua một chút màu hồng, nắm lấy túi xách xông ra ngoài "Em đi thì đi."

Trong nháy mắt cửa đóng lại, Lôi Thiệu Hành ở trong phòng cười mỉm.

Úy Hải Lam tức giận sải bước như chạy, muốn tránh né tiếng cười tuỳ tiện của anh.

Đây là một cửa hàng tiện lợi cách đó không xa.

Khách hàng không nhiều lắm, lác đác mấy người ra vào.

Mỗi lần có người ra vào, cửa tự động sẽ phát ra tiếng "Keng".

Úy Hải Lam xấu hổ đi tới trước giá hàng đồ dùng dành cho đàn ông, lúng túng nhìn quanh lựa chọn. Rốt cuộc muốn mua loại nào? Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,Cứ như vậy chỉ ngây ngốc đứng hồi lâu, giùng giằng làm ra quyết định.

Thôi, đều mua tất cả thôi.

Vì vậy, cô cầm một đống quần lót đi tính tiền.

Trước quầy thu tiền, nhân viên phục vụ có chút giật mình nhưng vẫn yên lặng quét bảng giá.

"Tiểu thư, toàn bộ những thứ này đều muốn hết sao?"

"Ừm."

"Có muốn bỏ vào túi hay không?"

"Muốn."

Giọng Úy Hải Lam cực kỳ nhẹ, trả tiền xong cầm lấy túi cũng liền chạy nhanh ra bên ngoài.

Dạo qua một vòng trở lại nơi ở, cô lấy cả túi bỏ tại trên giường, cũng không dám nhìn anh, cứ như vậy cúi đầu thở dốc nói: "Màu xanh dương nhạt, màu trắng, màu đen, màu đỏ, ca rô, sọc, tứ giác, tam giác, kiểu dáng màu sắc nào cũng đều có, anh tự mình chọn đi."

"Ơ? Em đang dự định mở cửa hàng quần lót sao?" Lôi Thiệu Hành đang đắp chăn phủ giường nằm trên giường nhàn nhã xem ti vi, tà tà nhìn lướt qua, khiêu khích cười cười nói.

"Ai mở cửa hàng quần lót? Chỉ vì em muốn dễ dàng cho anh thôi."

"Nhiều như vậy, làm sao mặc hết?"

"Vậy anh mặc mỗi cái một lần duy nhất là được, mỗi ngày mặc một cái, thay ra liền vứt bỏ."

"Không vứt, không vứt, làm sao anh lại vứt bỏ, em mua cho anh, dù mặc hư, anh cũng phải giữ lại, cất kỹ trân quý mấy thập niên, dầu gì cũng là một món đồ cổ." Lôi Thiệu Hành chậm rãi khoan thai từ từ kéo chiếc túi, tìm kiếm bên trong, vừa tìm vừa hỏi "Mặc cái nào? Em nói một chút?"

"Cũng không phải là em mặc." Úy Hải Lam lại im lặng đối với lời anh mới vừa nói.

"Em không phải là thiết kế sao? Mau giúp anh chọn một cái."

Úy Hải Lam chỉ muốn anh mặc quần áo tử tế nhanh một chút, cũng không thèm nhìn tới, tiện tay cầm một cái "Cái này."

Lôi Thiệu Hành nhìn vào chiếc quần lót bên trong túi, cười đễu nói: "Thì ra là em thích anh mặc màu đỏ."

"Người nào thích?" Cô chợt nghiêng đầu, đã nhìn thấy mình cầm cái quần lót, khổ nỗi lại chính là là màu đỏ.

Nín lặng ba giây, cô lấy quần lót nhét vào người  anh.

"Màu đỏ thật đẹp, không phải sao?" Lôi Thiệu Hành bắt đầu tháo bao bì, cũng không tính toán cứ như vậy mặc vào.

Úy Hải Lam nghiêng người qua không nhìn anh nhưng anh cố tình chỉ mặc cái quần lót đi tới trước mặt cô lúc ẩn lúc hiện.

Đột nhiên có người gõ cửa.

Úy Hải Lam nghi ngờ đứng dậy đi mở cửa, không biết là ai.

"Chào cô, đây là y phục của tiên sinh Lôi." Chính là tên thuộc hạ hôm qua cô đã gặp, đối phương cung kính nói.

Úy Hải Lam nhận lấy y phục, mỉm cười đóng cửa.

Trong phòng tắm, Lôi Thiệu Hành mặc cái quần lót màu đỏ chói mắt kia đang đánh răng. Anh dùng bàn chải đánh răng chính là của cô, nhất thời cô liền có một loại cảm giác cắn răng nghiến lợi.

Anh đang cố ý.

Lôi Thiệu Hành xoa xoa khuôn mặt, đi tới trước mặt cô, gương mặt đẹp trai cực kỳ tươi mát, liếc nhìn y phục trên tay cô, thuận thế ôm cô cười nói "A, tốc độ rất nhanh, mới mười phút đã đưa tới. Đúng rồi, anh đã mua vé máy bay cho em rồi, bảy giờ tối."

Úy Hải Lam buồn bực không lên tiếng.

"Đói bụng rồi, em nói nên đi ăn gì?" Anh đã mặc quần áo tử tế, lại biến trở về một Lôi Thiệu Hành anh tuấn cao lớn.

Úy Hải Lam vẫn buồn bực như cũ, cứ như vậy nhìn anh chằm chằm.

"Đi, trước tiên dẫn em đi ăn, sau đó sẽ đi chơi một chút."

"Có nhớ chỗ này hay không? Thật ra Tô Thành cùng Hàng Châu cũng không tệ, chỉ là thời gian trôi qua quá nhanh." Anh đi tới trước mặt cô, chỉ thấy cô mở to mắt, đen nhánh tròn sáng, anh không nhịn được đưa tay vò rối tóc của cô, cúi người nhẹ nhàng la lên "Giống tiểu cẩu (chú chó nhỏ)."

Úy Hải Lam gạt tay anh "Anh mới là tiểu cẩu."

"Vậy sau này gọi em là Tiểu Lam thôi." Ánh mắt của anh dịu dàng như gió tháng năm, lẩm bẩm la lên "Tiểu Lam."

Úy Hải Lam sửng sốt.

Tiếng xưng hô này chỉ có Triệu Nhàn gọi qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.