Đỗ Hinh Ninh mang giày cao gót cao mười tấc, một chiếc áo đầm màu đen bó sát người, lại tháo xuống cặp mắt kính cực lớn, vài sợi tóc lại nhẹ nhàng rũ xuống phủ sau tai, dáng vẻ thướt tha theo người nọ vào thang máy. Dường như cô không bị bất kỳ ảnh hưởng nào, bước chân với tốc độ chậm rãi đều đặn, khuôn mặt vẫn tràn đầy nụ cười, thong dong không vội vã.
"Đó là Đỗ Hinh Ninh sao?"
"Đúng, không sai, chính là cô ấy."
"A a a a? Thật sự là Đỗ Hinh Ninh."
"Cậu cũng đừng làm mất mặt như vậy có được không, dù gì bây giờ chúng ta cũng là nghệ sĩ rồi."
"Nhưng tớ rất thích cô ấy đóng phim, cô ấy thật xinh đẹp nha."
"Cậu thích cô ấy cũng bởi vì khuôn mặt của cô ấy xinh đẹp?"
"Đúng vậy."
"......"
Tiểu Diệp hơi im lặng, Tiểu Chân lại liếc mắt với thái độ bất nhã (thiếu lễ độ).
Tiểu Tuyên lại hoang mang hỏi "Nhưng kỳ lạ là sao Đỗ Hinh Ninh lại đến Hoa Hạ?"
"Có phải cậu mới vào làng giải trí hay không? Ngay cả điều này cũng không biết?" Tiểu Diệp không chịu nổi cau mày, Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,ngược lại nói "Chị Úy, chị hãy nói cho cậu ấy biết, nhớ phải dạy dỗ cậu thật tốt."
Lần này đổi thành Úy Hải Lam cũng lúng túng bất đắc dĩ "Ừm, thật ra thì chị cũng không rõ lắm."
Tiểu Diệp làm nét mặt "để cho tôi chết đi".
Tiểu Chân mở miệng nói "Gần đây tin tức giải trí xôn xao như vậy mà chẳng lẽ mọi người không xem phim sao?"
Mặc dù Úy Hải Lam thích xem phim nhưng cũng không đặc biệt đam mê phim nào. Mà nhà họ Úy xưa nay không hề bàn luận về những thứ này, cho nên cô càng không chú ý. Hôm nay mặc dù bị điều đến Hoa Hạ nhưng mấy ngày này vội vàng thiết kế lại gấp gáp tạo ra thành phẩm để tuyên truyền, người quen không nhiều lắm, không ai nói chuyện này với cô, mà cô càng không có thời gian để tìm hiểu những thứ bát quái kia.
Bốn người vừa đi lên lầu, vừa nghe Tiểu Chân sống động kể chuyện.
"Lúc đầu Đỗ Hinh Ninh không phải là một bảo bối cực kỳ xinh đẹp của Hoàn Mỹ sao? Nhưng lúc trước dường như cô ấy đã từng ầm ĩ với Hoàn Mỹ rồi, có lẽ là tranh chấp kinh tế thôi. Sau lại cũng không biết lý do vì sao, cũng liền liên quan đến đại luật sư Lôi. Luật sư Lôi có tiền có quyền lại có địa vị, lần này có anh ấy đứng phía sau nên cô ấy liền trực tiếp trở mặt cùng Hoàn Mỹ, muốn hủy bỏ hợp đồng. Nghe nói cô ấy đã ủy thác cho luật sư Lôi ở sở Sự Vụ tiếp nhận vụ này, hơn nữa anh ấy cũng đã ra mặt."
"A a, rất đẹp trai, bên cạnh là luật sư Lôi đó sao?" Tiểu Tuyên hỏi.
"Làm sao có thể? Luật sư Lôi đã không nhận vụ án nữa, anh ấy chắc chắn sẽ không nhận."
Tiểu Diệp nói: "Nhưng mà tớ lại nghe ba tớ nói, trước đó vài ngày luật sư Lôi vẫn còn ở Hồng Kông nhận một vụ án, hình như là vụ án kinh doanh thương mại thôi."
"Vậy thì tớ không rõ lắm, dù sao tin tức không đề cập nói luật sư Lôi nhận. Nhưng luật sư Lôi thật sự đối xử với cô ấy không tệ, trước đó vài ngày trong buổi tuyên truyền công ty Nguyên Tường thuộc chi nhánh của Elain, không phải luật sư Lôi đã cùng sánh vai với Đỗ Hinh Ninh rồi sao? Mặc dù bạn gái của luật sư Lôi khá nhiều nhưng có khi nào các cậu thấy anh ta cùng ai đó cùng xuất hiện trong trường hợp như thế này chưa?”
“Phải rồi, hình như không có."
"Vậy thì đúng rồi."
"Oa, tớ cảm thấy giống như cô bé lọ lem vậy."
"Hừ, Đỗ Hinh Ninh giống cô bé lọ lem chỗ nào?"
Bên tai truyền đến tiếng cười của ba người, Úy Hải Lam cẩn thận suy nghĩ lại, quả nhiên đúng như họ nói.
Mặc dù người đàn ông kia không ngừng có những tai tiếng xấu nhưng quả thật chưa từng thấy qua anh ta cố ý dẫn ai cùng mình xuất hiện nơi công chúng.
Cho dù là Lăng Dung cũng dường như không có.
Anh gọi Lăng Dung là Dung Dung, cô lại cho là mối quan hệ giữa bọn họ cũng không phải nông cạn.
Nhưng bây giờ, chuyện này là sao nữa?
Úy Hải Lam có chút không hiểu nổi nhưng cô cũng không muốn tìm hiểu. Dù anh như thế nào cũng đều không liên quan đến cô, cô không cần phải để ý.
Thứ sáu ngày hôm đó, Úy Hải Lam đi đến đài truyền hình.
Họ cũng không nghỉ ngơi nên Úy Hải Lam cũng theo bên cạnh các cô.
Ba người rất khẩn trương, lo lắng níu lấy y phục.
"Chị đi ra ngoài mua cà phê, đừng lo lắng." Úy Hải Lam nghĩ rằng cà phê có tác dụng ổn định tâm thần nên đứng dậy đi ra ngoài.
Hành lang yên tĩnh, mơ hồ có thể nghe giọng nữ truyền ra từ màn hình trong rạp.
Úy Hải Lam hỏi thăm nhân viên làm việc xem nơi này có máy bán hàng tự động hay không, đối phương chỉ cho cô hướng đi.
Úy Hải Lam nói tiếng cám ơn, lại hướng về phía kia.
Nhưng cô vừa đi qua cua quẹo, chạm mặt nhìn thấy người đến chính là Vương San.
"Tiểu thư Úy, xin đi bên này."
Úy Hải Lam tự nhiên biết là ai mời cô qua, cô không nói thêm gì, đi theo cô ấy.
Đó là một gian phòng nghỉ ngơi riêng biệt, rộng rãi sáng ngời, thiết bị đầy đủ hết.
Người đàn ông ngồi trên ghế sô pha, gương mặt anh tuấn để lại một nụ cười nhẹ nhàng như mây khói.
Lôi Thiệu Hành không chút để ý nhìn cô, một lát chợt mở miệng "Cuối cùng cũng dài hơn một chút."
Úy Hải Lam mặc một áo khoác ngoài màu cà phê đậm, bên trong là chiếc áo bó sát người màu đen cân xứng với chiếc quần jean ôm trọn đôi chân thon nhỏ. Tóc của cô không còn là loại xốc xếch rơi rớt mà đã dần dần dài ra, đại khái đã đến đầu vai rồi. Cô chưa từng để ý bề ngoài của mình thế nào, chỉ nghĩ luôn luôn sạch sẽ ngăn nắp chỉnh tề thì tốt rồi, mỗi sáng sớm thức dậy chỉ chải tóc đơn giản gọn gàng. Tóc của cô rất mềm, sợi tóc rũ xuống hai má, dáng vẻ và phong cách lạnh lùng làm lộ ra con người tràn đầy vẻ đẹp trung tính, cũng không thiếu tia mềm mại đáng yêu, trông vô cùng mê hoặc.
Đương nhiên Úy Hải Lam không biết mình có biến hóa rất nhỏ, cô chỉ cho rằng anh đang chú ý đến mái tóc của cô, cứ để mặc anh nhìn như vậy.
Chờ giây lát, anh lại không nói thêm gì nữa, rốt cuộc cô không muốn tiếp tục giằng co nữa.
"Không có chuyện gì, vậy em còn bận rộn." Úy Hải Lam giật khóe môi, nhẹ nhàng nói xong, làm bộ dáng muốn rời đi.
Lôi Thiệu Hành trầm giọng quát lên "Đứng lại."
Bước chân cô hơi dừng lại, anh hướng về phía cô ra lệnh "Em qua đây."
Úy Hải Lam cũng không muốn qua đó sợ anh sẽ làm ra cử động thất thường gì "Có việc gì thế?"
Trong nháy mắt, đôi mắt Lôi Thiệu Hành căng thẳng, nhìn thấy rõ ràng cô đang phòng bị và kháng cự nên cảm thấy bất mãn, mặt không biến sắc cười nói "Có chút khát nước, rót cho anh ly nước."
Khát nước còn không tự mình rót sao? Úy Hải Lam âm thầm nói nhưng vẫn rót ly nước đưa cho anh.
Lôi Thiệu Hành đưa tay nhận ly nước, tay cô vừa muốn thu hồi thì một tay anh đụng chạm, một tay khác lại vội vàng kéo cô ôm vào ngực. Úy Hải Lam kinh ngạc, lập tức ngã vào lồng ngực anh. Hơi thở anh vây quanh cô mãnh liệt, bá đạo nhốt chặt eo cô, bàn tay còn dịu dàng vỗ nhẹ làm như muốn trấn an cô.
Úy Hải Lam lâm nguy không loạn, trầm tĩnh nói "Em đang làm việc, phải đi mua cà phê."
"Tiểu Lam." Lôi Thiệu Hành thân mật gọi tên cô, nhìn chăm chú vào ánh mắt cô nói "Anh muốn ở chỗ này muốn em, không ai có thể ngăn cản được anh. Về sau anh gọi em đến đây thì em nên ngoan ngoãn tới đây, đừng để cho anh đợi. Nếu có lần sau nữa thì......"
Anh nhếch mép lên, giọng nam trầm thấp mấy phần, mơ hồ nói "Vậy anh không thể làm gì khác hơn là trừng phạt em."
Anh dễ dàng nhận ra tâm tư của cô, điều này làm cho Úy Hải Lam ngay cả hô hấp cũng đều phải cẩn thận, lặng yên nói "Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,Em muốn đi mua cà phê."
"Không cần mua, nơi này có." Anh liếc về hướng một bên hộc tủ.
Lúc này Úy Hải Lam mới nhìn thấy trên tủ bên cạnh bày rất nhiều thức uống "Vậy em đưa cho họ."
"Được."
Tay của anh buông lỏng, Úy Hải Lam tưởng rằng anh chịu thả cô rồi nên vội vàng đứng dậy.
Anh lại đột nhiên kéo túi xách cô qua, thậm chí cũng không hỏi ý kiến, lập tức giật mạnh rồi sau đó đem tất cả đồ trong túi xách dốc hết ra mặt đất.
Úy Hải Lam chỉ thấy đồ vật rơi vãi đầy mặt đất, ánh mắt càng thêm rét lạnh.
Lôi Thiệu Hành nhẹ nhàng cầm túi xách giật giật thêm hai cái, không còn đồ nào rơi ra nữa, anh mới thả tay.
Túi xách kia cũng rơi xuống.
Rốt cuộc anh đang làm gì?
Úy Hải Lam chợt có chút tức giận không hiểu nổi.
"Nơi này là phòng nghỉ của tôi, vì sao tôi không thể vào?" Người phụ nữ bất mãn vang lên tiếng trách mắng, kèm theo tiếng ầm ĩ tranh chấp.
"Cô tránh ra cho tôi." Một tiếng gầm lên, cửa phòng nghỉ bị người khác mở ra.
Tiết mục của Đỗ Hinh Ninh đã làm được một nửa, cô trên đường trở lại nghỉ ngơi thì nhìn thấy người phụ nữ đứng ở cửa, nhận ra đó chính là thư ký Vương San, lập tức mừng rỡ, biết là tiên sinh Lôi tới. Nhưng khi cô đến gần, Vương San lại ngăn cản không cho cô vào. Lúc đầu Đỗ Hinh Ninh vẫn thể hiện sắc mặt vui mừng, sau lại liền không cách nào nhịn được phát ra tính khí nóng giận, cô càng thêm tò mò trong phòng này rốt cuộc có chuyện bí mật gì.
Đỗ Hinh Ninh bước nhanh vào, nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trong phòng.
Dĩ nhiên cũng nhìn thấy người phụ nữ xa lạ đứng bên cạnh cùng với vô số đồ vật rơi vãi đầy đất.
Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
"Tiên sinh Lôi." Vương San vội vàng chạy theo vào.
Lôi Thiệu Hành phất tay, Vương San cúi đầu lui ra ngoài, anh xoay về phía Đỗ Hinh Ninh khẽ mỉm cười "Đột nhiên tới thăm, trước đó lại không lên tiếng chào hỏi, em tức giận sao?"
Anh cười giống như thể hòa tan băng tuyết, Đỗ Hinh Ninh mới vừa rồi còn tức giận nảy sinh mà giờ đây trong nháy mắt khuôn mặt cũng hòa hoãn, dịu ngoan lắc lắc đầu.
"Nhặt đồ vật của em, lập tức rời khỏi đây." Lôi Thiệu Hành nhìn Đỗ Hinh Ninh nhưng lời này lại nói với một người khác.
Úy Hải Lam cúi người xuống, yên lặng nhặt lên mấy thứ của mình.
"Thiệu Hành, cô ấy sao vậy?" Đỗ Hinh Ninh đi tới bên cạnh anh ngồi xuống, nghi ngờ hỏi "Có phải trộm thứ gì?"