Trong nháy mắt Thẩm Du An cũng đang nghĩ tới năm đó.
Khi đó, cậu và Từ Minh Lãng là anh em, Từ Minh Lãng và Viên Viên là thanh mai trúc mã, mà cô và Viên Viên lại là bạn thân ngồi cùng bàn. Cậu vẫn còn nhớ rõ tình trạng lúc mình gặp cô, cô và Viên Viên từ trong phòng học đi tới, cô vốn ít lời, dù nói chuyện cũng chỉ một hai câu như vậy hơn nữa câu nói lại rất ngắn.
Lúc này, cô đứng ở trước mặt anh nhẹ nhàng một câu "Đã lâu không gặp", không còn sự lạnh nhạt hay lạnh lùng khiến trong lòng anh cảm thấy ấm áp.
"Ừm, sao cậu lại ở đây?" Anh hỏi.
"Bây giờ tớ là nhà thiết kế cho tiểu thư Hinh Ninh." Cô nói đúng sự thật.
Thẩm Du An gật đầu một cái, Lộ Yên cũng hoài nghi nói "Ai? Sao cô lại làm nhà thiết kế tạo hình cho cô ấy? Không phải cô đang ở tổng công ty sao?"
Giọng điệu cứng rắn của Lộ Yên vừa ra khỏi miệng, chợt phát hiện chính mình cũng thật không đúng, lập tức thu giọng lại.
"Công việc đòi hỏi." Úy Hải Lam cười cười, ngắn gọn lên tiếng trả lời cũng không muốn nói gì thêm.
Ở phía trước A Tú vẫy tay về phía cô, cô chỉ cho rằng cô ta tìm không thấy người nên hỏi "Úy Hải Lam, sao cô lại chậm như vậy? Cô đứng ở đó làm gì? Còn không mau tới đây nhanh một chút."
"Được!" Úy Hải Lam vội vàng trả lời, lại nhẹ giọng một câu "Vậy tôi có việc đi trước."
Thẩm Du An nhìn thấy cô cầm nhiều đồ như vậy, bước đi có dáng vẻ rất tốn sức, không nói lời gì, chủ động xách bao lớn bao nhỏ, nhỏ giọng nói "Tớ cầm vào giúp cậu."
"Không cần." Úy Hải Lam nghĩ như vậy cũng không tốt, dù sao bây giờ cậu ấy cũng là bạn trai của Lộ Yên.
"Không có việc gì." Thẩm Du An kiên quyết nói.
Lộ Yên ở bên cạnh nói: "Du An, Hải Lam cầm nhiều đồ như vậy, anh cũng nên giúp cô ấy một chút thôi."
Úy Hải Lam khẽ mỉm cười với cô, vẻ mặt Lộ Yên có một tia bất mãn.
"Để ở đâu vậy?" Thẩm Du An hỏi.
Úy Hải Lam cùng theo cậu ta vào nơi chụp ảnh, ngược lại cậu quay về hướng A Tú hỏi "Đồ để ở đâu?"
"À? A! Để ở đây là được rồi!" A Tú có chút ngây người, si ngốc phục hồi tinh thần. Cô nghĩ thế nào cũng không thông, chuyện này rốt cuộc là như thế nào, Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,người nối nghiệp tương lai Hoàn Mỹ, công tử Thẩm lại đích thân giúp một tay, hơn nữa còn giúp một nhân viên thiết kế tạo hình không có danh tiếng. Trời ạ! Không thể tưởng tượng nổi!
Thẩm Du An để đồ xuống giúp cô, cũng không đợi cô nói cảm ơn, cậu đi trước nói "Cậu có khát không?"
"Tớ có mang nước." Cô vỗ vỗ vào bình nước ngay túi đeo lưng trong hành lý.
Thẩm Du An gật đầu một cái.
"Du An!" Lộ Yên ở phía sau la lên, Thẩm Du An không còn kịp nói thêm gì nữa, nói thật thấp "Tớ đi trước."
"Được."
Úy Hải Lam nhìn cậu xoay người đi về hướng Lộ Yên, còn lại cô bắt đầu thu xếp đồ đạc.
Đỗ Hinh Ninh vừa mới trang điểm xong thay trang phục diễn, cô từ miệng A Tú nghe được tin đồn về chuyện liên quan đến công tử Thẩm giúp cô ấy mang đồ vào, liền vội vàng đi tới bên cạnh cô, dùng theo ánh mắt dò xét vô cùng nghi hoặc hỏi "Úy Hải Lam, rốt cuộc cô là ai?"
"Tiểu thư Hinh Ninh, tôi là nhà thiết kế tạo hình cho cô."
"Cô và Lôi Thiệu Hành có quan hệ như thế nào?"
Úy Hải Lam chỉ cười không nói, Đỗ Hinh Ninh nghĩ ngợi nói "Không phải chân trước cô bị Thiệu Hành bỏ rơi lại chân sau cùng công tử Thẩm chứ?"
"Đây là chuyện riêng của tôi, tôi cũng không cần xin phép chứ?" Úy Hải Lam vẫn mỉm cười như cũ.
"A! Tôi cho cô biết, đừng có nằm mộng, hãy soi gương lại đi, muốn khuôn mặt không có khuôn mặt, muốn vóc người không có vóc người." Đỗ Hinh Ninh châm chọc nói.
Úy Hải Lam trấn định nói "Người nằm mơ dường như không phải tôi đâu."
Bị cô ám chỉ mình, ánh mắt Đỗ Hinh Ninh mãnh liệt liếc ngang cô.
"Tiểu thư Lộ Yên, tiểu thư Hinh Ninh, hai cô chuẩn bị xong chưa, chúng tôi muốn khai mạc." Đạo diễn cầm loa kêu lớn.
Hai người Lộ Yên và Đỗ Hinh Ninh cùng nhau bước ra, hai người đeo dây thép, liếc nhìn lại thực sự giống như tiên tử từ trên trời bay xuống. Hai bóng người đạp ngọn cây, đạp nóc nhà, nhanh nhẹn xoay tròn rơi xuống. Thế nhưng nếu so sánh, kỹ thuật diễn xuất của Đỗ Hinh Ninh rõ ràng hơn Lộ Yên một bậc.
"Úy Hải Lam, cô đi hâm nóng một bình trà gừng, một lát tiểu thư Hinh Ninh muốn uống." A Tú phân phó nói.
Úy Hải Lam cũng không từ chối, bưng bình trà đi về phía sau.
Ở nơi này tổ quay phim cũng mở ra một gian phòng có đầy đủ tiêu chuẩn tiểu táo (*), dễ dàng điểm nóng đồ, nếu không như vậy giá rét đỉnh núi, nếu là ngã bệnh, vậy thì phải không bù mất. Cơ hồ tất cả người đều đi quan sát quay chụp, cho nên nơi này không có người nào. Úy Hải Lam đem bình trà bỏ vào chưng trong các ấm áp.
(*) tiêu chuẩn ăn tập thể cao nhất.
Úy Hải Lam vừa nghiêng đầu liền nhìn thấy Thẩm Du An.
Cô cười nói "Cậu đến chỗ này làm gì?"
"Tớ đến đưa canh." Thẩm Du An hạ tay xuống, quả nhiên cô nhìn thấy hơi nóng chưng cách thủy bốc lên trong chén sứ xinh đẹp.
Loại men sứ Thanh Hoa có màu trắng ngọt ngào là loại cô thích nhất, Úy Hải Lam nói: "Chén sứ này thật sự quá đẹp."
"Lộ Yên thích." Thẩm Du An thuận miệng trả lời, sau đó lại đột nhiên nói một câu "Lam, chuyện lần trước, tớ rất xin lỗi."
Úy Hải Lam dĩ nhiên biết cậu đang nói gì, cô lại bắt đầu giả ngốc "Chuyện gì? Tớ đều quên hết rồi. Không phải cậu cũng thừa biết con người của tớ rất mau quên sao?"
Thẩm Du An cười, nụ cười của cậu vẫn giống như ngày trước, trong suốt đẹp mắt.
Úy Hải Lam nhìn nụ cười của cậu, cong khóe mắt.
"Úy Hải Lam, sao cô lại chậm chạp như vậy?"
"Tiểu thư Hinh Ninh, tôi là nhà thiết kế tạo hình, không phải trợ lý của cô. Nếu như không hài lòng, có thể sa thải tôi." Úy Hải Lam vô vị nói.
Cùng lắm là bị điều trở về hậu trường Hoa Hạ, sau này quản lý sẽ sắp xếp người khác phụ trách.
"Cô tài giỏi như thế làm sao tôi lại muốn sa thải cô?" Tuy khuôn mặt Đỗ Hinh Ninh mỉm cười nhưng thực ra đang cắn răng nghiến lợi nói, thay vì để cho cô làm mưa làm gió tại nơi cô không nhìn thấy, không bằng giữ cô ở bên cạnh càng khiến cho người người an tâm. Cô khép vạt áo, ánh mắt quét về phía cặp đôi thân mật, cố ý nói: "Công tử Thẩm đối với bạn gái thật tốt."
Úy Hải Lam không nhanh không chậm nhìn lại, chỉ thấy Thẩm Du An đang khoác áo cho Lộ Yên, cử chỉ của anh săn sóc dịu dàng như vậy, Lộ Yên như chim nhỏ nép vào người đứng bên cạnh anh, thoạt nhìn hai người xem ra quả nhiên rất xứng đôi. Viên Viên đã từng nói, Lộ Yên đoán chừng coi cô như tình địch. Hiện tại vật đổi sao dời, cô ta không tiếp tục gây sự với cô, xem ra có lẽ thật là như vậy.
Thật ra như vậy chưa chắc không phải là một kết quả tốt.
Sau thời gian ba ngày, cũng không có xảy ra tình trạng nào ngoài ý muốn. Chỉ có một lần, Uý Hải Lam nhìn thấy A Tú đang lục lọi túi xách của mình, Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,cô yên lặng đi tới phía sau chụp bả vai của cô ấy, A Tú lại càng hoảng sợ, Úy Hải Lam nhàn nhạt nói "Chị Tú, chị ở đây tìm cái gì đây? Nói cho em biết một tiếng, em giúp chị tìm."
"Không có..ha ha." A Tú cười xấu hổ.
Úy Hải Lam dĩ nhiên không phải kẻ ngốc, lần trước về chuyện dây chuyền ruby đã khiến cô có chút cảnh giác, căn bản là một cuộc mưu tính, nếu không, A Tú cũng sẽ không gọi bọn họ bắt đầu vào thời điểm bảy giờ tập họp, toàn bộ chỉ trước hai giờ, ánh mắt cô lạnh lùng nói "Chị Tú, có câu ngạn ngữ không biết chị đã từng nghe qua chưa?"
"Câu gì?"
Úy Hải Lam nâng lên khóe môi, nụ cười này chợt khiến A Tú cảm thấy lành lạnh, cô nhẹ nhàng phun ra "Nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm."
A Tú không khỏi run run, một cỗ lạnh lẽo xông đến từ lòng bàn chân cô.
Giữa trưa thứ sáu, đoàn kịch chụp xong, sau khi hoàn thành cảnh cuối cùng thì cũng kết thúc công việc.
Rốt cuộc Úy Hải Lam cũng có thể trở về nghỉ ngơi.
Nhìn thời gian vẫn còn sớm, cô liền đứng ở một bên chờ.
Đột nhiên, trong đám người lại chuyển động một cách khác thường.
Rồi sau đó chỉ nghe thấy có người kêu "Tiên sinh Lôi, vì sao ngài lại tới đây?"
Trong lúc nhất thời, mọi người rối rít tò mò quay đầu lại ngắm nhìn.
Đám đông vây quanh một đầu, người đàn ông thân hình cao lớn, phong thái bất phàm từ từ thoáng hiện. Áo khoác lông thượng hạng màu đen ủi thẳng, bên trong cũng là áo len cùng màu, xứng với chiếc quần tây màu tro, đôi giày da kia vụt sáng, cứ như vậy anh mỉm cười đi tới, vóc người trời sanh giống như muốn lộ ra thân hình cao ráo tuyệt mỹ nhất trong đám người mẫu đỉnh cấp kia.
Lôi Thiệu Hành hướng về mọi người mỉm cười gật đầu, ánh mắt của anh thẳng tắp nhìn về một chỗ.
Anh đang thẳng hướng đi về phía cô.
Thấy anh đến gần, Úy Hải Lam chợt có chút hoảng hốt.
Trong nháy mắt, anh đi tới trước mặt cô, dưới ánh mắt của mọi người, anh mở miệng hỏi "Xong việc rồi sao?"
Nhiều người đang nhìn như vậy, Úy Hải Lam nhẹ giọng trả lời "Tiểu thư Hinh Ninh cũng sẽ nhanh chóng kết thúc công việc rồi."
"Anh hỏi em đấy." Anh thình lình nói.
Úy Hải Lam lập tức lúng túng, đang suy nghĩ anh đột nhiên huênh hoang xuất hiện như thế rốt cuộc là muốn làm gì "Cũng nhanh thôi."
"Được, vậy anh đợi em."
Lẽ nào anh đợi cô tan việc?
Úy Hải Lam nghi ngờ liếc anh một cái, thế nhưng anh lại lấy áo khoác ngoài cởi xuống, khoác lên trên người cô "Mới vừa đến, có chút nóng, em khoác giúp anh."
Anh thuận miệng nói một câu, cũng mập mờ và thân mật khác thường, cô vội vàng lấy áo khoác treo trên tay mình.
Mọi người đã cảm thấy kinh ngạc, lúc trước không phải có tin đồn đại luật sư Lôi cùng Đỗ Hinh Ninh đang hẹn hò sao? Thế nào lại cùng nhà thiết kế tạo hình của Đỗ Hinh Ninh đây?
"Tiên sinh Lôi, mời ngồi." Lập tức có người đưa đến một cái ghế.
Lôi Thiệu Hành mỉm cười gật đầu, rồi sau đó một tay kéo cô qua, lại ép cô ngồi xuống ghế.
"Em đứng được rồi." Cô vừa muốn đứng dậy, thế nhưng anh lại mạnh mẽ đè đầu vai cô lại, không cho phép cô đứng lên.
"Làm sao anh có thể để cho người phụ nữ của mình đứng được?" Anh đứng bên cạnh cô, cặp mắt nhìn về phía trước, ánh mắt nhìn thẳng không chớp.