"Phu nhân, tôi biết rõ có vài lời không nên nói nhưng tôi vẫn không nhịn được, xin cô chớ phiền lòng. Tôi đã đi theo Lôi tiên sinh rất nhiều năm, cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy Lôi tiên sinh đối xử với một người nào như vậy. Tôi nghĩ, Lôi tiên sinh thật sự quan tâm cô." Lúc chia tay, Vương San nói mấy lời như vậy.
Ngồi xe trở về Hoa Hạ, dọc theo đường đi, lời nói của Vương San cứ một mực quanh quẩn bên tai Úy Hải Lam.
Quan tâm một người sẽ là như thế nào? Úy Hải Lam cũng không rõ lắm.
Mà người kia, thật sự quan tâm cô sao?
Úy Hải Lam cũng không rõ lắm.
E rằng có quá nhiều chuyện mà từ trước tới nay sẽ không cách nào có thể hiểu thấu đáo rõ ràng được.
Lúc này là gần hai giờ chiều, Úy Hải Lam vừa đi vào tòa cao ốc công ty liền nhìn thấy một cô gái ngồi trong khu nghỉ ngơi của đại sảnh.
Đầu tiên Úy Hải Lam cảm thấy cô gái kia có chút quen thuộc, chăm chú nhìn, cuối cùng cô cũng nhận ra cô ấy.
Lúc trước, khi gặp cô ấy, cô ấy vẫn còn để mái tóc quăn quyến rũ.
Từ góc độ này nhìn lại, bây giờ cũng trở thành mái tóc ngang vai phù hợp với cô rồi.
Úy Hải Lam đột nhiên nhớ tới tấm hình kia.
Thẩm Du An vẫn trân quý cất trong bóp da, mang theo hình trong người. Tấm ảnh gia đình một nhà ba người, cánh tay Thẩm Du An Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, khoát lên vai Thẩm Kiều, còn Thẩm Kiều cũng thân mật tựa đầu vào bờ vai của cậu. Thời điểm đó, cũng chính mái tóc đó hướng về phía ống kính cười ngọt ngào.
Đó là lần đầu tiên cô được nhìn thấy cô ấy.
Trong nháy mắt Úy Hải Lam hoàn hồn, không khỏi ngạc nhiên, phải chăng trí nhớ của mình đã quá tốt?
Cho nên, cô mới có thể nhớ rõ ràng những chuyện nhỏ nhặt như vậy.
Chính Úy Hải Lam cũng không gặp Thẩm Kiều nhiều, trừ một lần kia dự buổi tiệc của Thẩm Du An, còn có lúc công ty Nguyên Tường bố trí cắm hoa cũng từng có một lần gặp mặt, sau này cũng liền không hế gặp nữa. Cô bình tĩnh đi qua khu nghỉ ngơi, cũng không định bắt chuyện với cô ấy, họ vốn cũng không quen thuộc.
Thẩm Kiều cũng nhìn thấy cô, khuôn mặt thoáng chút có mấy phần kinh ngạc nhưng cũng nhanh chóng khôi phục trấn định.
Cô ấy không tiến lên, cũng không mở miệng, cứ như vậy nhìn cô đi qua.
Một lát sau, Nhiếp Văn Thành về tới công ty.
"Giám đốc Nhiếp!" Các nhân viên ân cần thăm hỏi.
Lúc này Thẩm Kiều mới không nhanh không chậm đứng dậy, một tay cô nhấc lên túi xách, một tay kéo áo khoác ngoài lại, không có trợ lý đi cùng, mặc dù không phô trương như vậy nhưng khí thế vẫn như trước. Cô thong dong mỉm cười, trực tiếp nghênh đón người đàn ông đang đi vào đại sảnh, rồi sau đó dừng bước kêu lên, "Giám đốc Nhiếp."
Đối với sự đột ngột xuất hiện của cô, Nhiếp Văn Thành cũng không hề cảm thấy kinh ngạc, từ từ trả lời, "Thẩm tổng."
"Em đã chờ giám đốc Nhiếp rất lâu rồi." Thẩm Kiều nói.
"Đi lên rồi nói."
Hai người lại đi đến phòng làm việc, thư ký lập tức đưa cà phê thơm ngát đến.
Mùi thơm ngập tràn, trong nhất thời không ai nói với ai lời nào.
Thẩm Kiều vẫn trầm mặc như đang đợi người mở miệng trước.
Nhưng Nhiếp Văn Thành chỉ chậm rãi khoan thai từ từ uống cà phê, căn bản cũng không định mở miệng. Nếu cô không nói lời nào, rất có thể anh sẽ tiếp tục nghiêm mặt như thế.
Thẩm Kiều nhìn gương mặt tuấn nhã của anh, vẻ mặt chợt hiện ra mấy phần buồn bã, "Văn Thành, anh vẫn còn đang trách em sao?"
Nhiếp Văn Thành bưng cà phê, khói trắng che tầm mắt khiến anh chìm trong sương mù nhìn cô, cười nói, "Thẩm tổng nói đùa."
"Anh trách em." Thẩm Kiều lại kết luận.
Nhiếp Văn Thành buông ly xuống, lại vân đạm phong thanh(*) như vậy, "Tôi không trách cô."
(*) Vân đạm phong thanh: nhẹ nhàng như mây khói
"Chuyện trước kia là lỗi của em." Thẩm Kiều khó nén áy náy, tròng mắt trũng sâu còn sót lại phần tình ý kia, "Anh tha thứ cho em một lần được không?"
Nhiếp Văn Thành cười, "Nếu là chuyện lúc trước, còn nói tới làm gì?"
"Văn Thành......" Thẩm Kiều lẩm bẩm, giọng nói cũng nghẹn ngào, "Em biết rõ anh vẫn còn đang trách em, em thực xin lỗi anh nhưng lúc đó đúng là em nhất thời phạm sai lầm......"
"Được rồi, tôi tha thứ cho cô." Nhiếp Văn Thành trầm giọng cắt đứt lời cô khóc lóc kể lể, cũng không có hứng thú nghe tiếp nữa.
Thẩm Kiều đưa tay đụng chạm tay anh, muốn nắm nhưng anh lại nhạy bén thu hồi lại trước, hai tay đặt ngang với cánh tay của ghế tựa không có ý định sẽ tiếp tục tốn thời gian với cô nữa, đơn giản nói, "Lần này Thẩm tổng tới tìm tôi, có chuyện gì cứ việc nói thẳng. Một lát tôi còn có buổi họp hội nghị, thời gian không nhiều lắm."
"Anh giúp em một chút đi, được không?" Thẩm Kiều cầu khẩn nói, "Em biết anh có năng lực đó, anh giúp em một chút chứ?"
"Hoàn Mỹ đã sụp đổ, đây là sự thật không thể thay đổi." Nhiếp Văn Thành nói như đinh chém sắt.
"Anh có năng lực này đấy! Văn Thành!" Thẩm Kiều vội vàng vòng qua bàn làm việc đi tới bên cạnh anh, làm bộ muốn ôm anh.
Nhiếp Văn Thành lại bắt được cổ tay cô, cũng không để cho cô gần mình.
"Văn Thành!" Thẩm Kiều có chút sợ, lại muốn gần anh hơn, "Anh không cần đối với em như vậy."
Nhiếp Văn Thành chợt buông tay ra, sức lực hơi lớn, Thẩm Kiều lui về phía sau mấy bước, vịn mép bàn không để cho mình ngã xuống. Cô cuống quít nhìn về phía anh, lại thấy anh cười rất lạnh lẽo, nụ cười này lại vô cùng không phù hợp với anh, tối tăm tới cực điểm, "Thẩm tổng xin tự trọng!"
Thẩm Kiều không dám tin nhìn anh, thì thào nói, "Anh thay đổi."
Nhiếp Văn Thành lạnh giọng cười hỏi, "Thẩm tổng, cô cho rằng tôi còn là một Nhiếp Văn Thành của năm năm trước sao?"
"Anh cứ tuyệt tình như vậy, muốn bức em đến tình trạng này sao?"
"Cô đánh giá bản thân mình rất cao rồi." Nhiếp Văn Thành hờ hững nói.
Thẩm Kiều bị đả kích cực lớn, quay về phía người đàn ông này, mặt khác tâm tình lại bị gút mắc tình yêu chiếm giữ. Khuôn mặt lạnh lẽo, thu thập toàn bộ cảm xúc nhìn chằm chằm anh, từng chữ từng câu tra hỏi, "Nếu như hôm nay không phải em đến cầu anh, là cô ta cầu anh...có phải anh sẽ đồng ý?"
"Đã đến lúc rồi, cô có thể trở về." Anh đã hạ lệnh đuổi khách.
Thẩm Kiều nở nụ cười, "Ha ha! Nhiếp Văn Thành! Đáng tiếc căn bản cô ấy cũng không yêu anh!"
Nhiếp Văn Thành chợt bấm phím tắt điện thoại, "Mời bảo vệ vào đi!"
Sắc mặt Thẩm Kiều biến đổi, tức giận đến cực độ, lại không cách nào thoải mái, vẫn còn duy trì tư thái cuối cùng nhanh chóng sửa sang lại chính mình. Vào lúc bảo vệ xông vào, cô đã trấn định tự nhiên, mạnh mẽ che giấu nhếch nhác, Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, trước ánh nhìn chăm chú của mọi người lại dẫm mạnh giày cao gót rời đi.
"Giám đốc Nhiếp......" Thư ký hoài nghi gọi.
"Tất cả đều đi ra ngoài!" Nhiếp Văn Thành lại quát lên.
Mọi người chỉ cảm thấy hình như hôm nay giám đốc Nhiếp rất lạ, không dám chọc não anh nên rối rít lui ra ngoài.
Thật lâu, bên trong phòng làm việc tối tăm một mảnh.
Cuối cùng một cuộc điện thoại đã đánh tan sự yên lặng.
Nhiếp Văn Thành cầm điện thoại di động lên, người đàn ông ở đầu bên kia lạnh lùng nói, "Lão tam, đại ca muốn thu hoạch."
"Tôi không có vấn đề."
"Đây là ý của đại ca."
"Biết."
Ngay sau đó, bên trong phòng làm việc đã khôi phục lại phần tĩnh mịch kia.
Từ tháng này Hoàn Mỹ bắt đầu xảy ra biến đổi lớn, trong vòng mười ngày từ đổi chủ đến suy bại, họ Thẩm cũng gần như sụp đổ, trên tay chỉ còn có một chút sản nghiệp nhỏ chống đỡ. Nhưng chỉ trong một đêm, lại phải chịu cảnh bi thương giống như đã bị bom mai phục từ lâu, một khi đốt lửa, toàn bộ phản ứng dây chuyền nổ tung, tàn cuộc khắp nơi không cách nào dọn dẹp hết. Ba Thẩm – Thẩm Vân Bằng còn đang cấp cứu trong bệnh viện, hoàn toàn không biết tình trạng nhà họ Thẩm lúc này. Mà bây giờ, chỉ có hai chị em Thẩm Kiều cùng với Thẩm Du An đang chống đỡ, có thể nói là hết cách xoay chuyển, dù cho muốn mượn tiền ngân hàng thì cũng không có một ngân hàng dám đồng ý. Dù sao vào lúc này, ai sẽ chấp nhận cho một công ty mắc nợ bốn phía mượn tiền, đây là động không đáy, không người nào dám bảo đảm.
Hai chị em bất đắc dĩ ra quyết định tạm thời bán bất động sản.
Bán gần mười căn biệt thự, từng căn lại từng căn, tiền bạc không ngừng ném vào nhưng liên tục thiếu hụt.
Tiền bạc thiếu hụt quá nhiều, căn bản cũng không có cách nào giài quyết.
Mà Lão Hành Trường cùng họ Thẩm có chút giao tình, từ trong bóng tối lại biết được chút tin tức, miệng cũng đã nói ra ý tứ rõ ràng.
Thẩm Kiều liên tục năn nỉ, Lão Hành Trường không chịu nổi nước mắt tấn công của cô mới lại nói mấy câu.
"Thẩm Kiều, bác nói các con cũng đừng cố gắng gượng chống đỡ làm gì, giờ đây không ai trong gia đình họ Thẩm có thể xoay chuyển được, có người đang chú ý đến gia đình các con đấy. Hãy mau sớm tuyên bố phá sản, xem còn bao nhiêu tiền, thu gom lại rồi hai chị em các con dẫn theo ba mình rời khỏi Xuân Thành thôi."
"Bác, rốt cuộc là ai lại tàn nhẫn như thế? Hiện tại ba đang bị bệnh, nơi này là nhà của chúng con, bác nói chúng con đi nơi nào? Lá rụng về cội, nơi này cũng là cội nguồn của chúng con. Bác, cầu xin bác, rộng lòng giúp đỡ con một chút đi, nói cho con biết, rốt cuộc là ai?"
Thẩm Kiều khóc thật lâu, Lão Hành Trường khuyên cách nào cũng đều vô dụng.
Cuối cùng, Lão Hành Trường cầm bút lên trên giấy viết xuống một chữ.
Thẩm Kiều nhìn chữ kia, nhất thời hiểu người phía sau màn là ai rồi.
Ngày hôm đó, từ chỗ Lão Hành Trường rời đi, tâm tư Thẩm Kiều vẫn chưa ổn định, cô biết đi đến Hoa Hạ tìm Nhiếp Văn Thành không được, người đàn ông kia ngày thường đối xử với người khác ấm áp nhưng tính tình lang sói trong xương cũng không tiêu. Cô nghĩ ngợi hồi lâu, trong đầu hỗn loạn chợt hiện lên khuôn mặt của một cô gái.
Thẩm Kiều chạy tới công ty Hoa Hạ chờ đợi.
Đã là lúc tan việc, Úy Hải Lam theo dòng người đi ra khỏi tòa cao ốc.
Chờ lâu, cuối cùng Thẩm Kiều gọi cô, "Úy Hải Lam!"
Úy Hải Lam nghiêng đầu tìm kiếm, chỉ thấy Thẩm Kiều đi về phía mình. Cô hoài nghi về sự xuất hiện của cô ấy, cũng nhìn ra hình như cô ấy đang đợi mình.
Thẩm Kiều đi lên phía trước, cười nhẹ nhàng lại nhẹ giọng hỏi thăm, "Hải Lam, không biết em có rãnh rỗi không?"