Tiếng bước chân ngổn ngang, trước mắt càng thêm hoảng hốt.
Úy Hải Lam bị anh trực tiếp kéo xuống xe, lại bị anh kéo mạnh một đường chạy thẳng về phía tường vi uyển. Anh hung tợn đá văng cửa chính, đột nhiên tiếng vang khiến cô có cảm giác bên tai mình một hồi chấn động. Lôi Thiệu Hành dùng chút sức lực, kéo cô ném vào trong phòng. Cô cũng chưa kịp đứng vững, cũng không kịp vịn vào tường, lảo đảo một cái ngã nhào trên đất.
Lôi Thiệu Hành trở tay đóng cửa lại, bóng dáng cao lớn âm trầm chụp xuống.
Úy Hải Lam tỉnh táo đứng dậy, mặc dù có chút nhếch nhác nhưng vẻ mặt cũng rất trầm tĩnh. Cô sửa lại đầu tóc rối bời của mình một chút giống như không có gì, tựa như tất cả những việc lúc nãy chưa từng xảy ra, giống như vừa xem xong một bộ phim mà các nhân vật chẳng có liên quan gì đến cô, cô nhẹ giọng hỏi, "Em có thể đến công ty đi làm không?"
Lôi Thiệu Hành ngẩn ra, nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, sắc mặt anh trong nháy mắt càng mù mịt, "Bắt đầu từ hôm nay, em cũng không được đi đâu hết.”
Úy Hải Lam im lặng nhìn anh, anh trầm giọng ra lệnh, "Em chỉ cần đợi ở chỗ này, an phận làm Lôi phu nhân!"
"Anh làm vậy là phạm pháp." Úy Hải Lam thờ ơ mở miệng.
"Phạm pháp?" Lôi Thiệu Hành khịt mũi coi thường, giọng điệu hết sức ngông cuồng nói, "Anh cho em ăn ngon mặc đẹp, áo cơm vô lo, anh phạm pháp cái gì? Nếu em nói ra điều này thì trên đời này đây đúng là việc buồn cười lớn nhất. Em có biết có bao nhiêu phụ nữ hâm mộ em? Đừng cứ không biết điều như vậy."
Ánh mắt Úy Hải Lam trong suốt một mảnh, không nổi sóng lớn nhưng đáy mắt trói chặt ưu sầu, làm cho cả người cô thoạt nhìn có chút mờ Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, mịt hư vô tựa như không cách nào bắt được mà từng câu từng chữ, cô đều nói một cách bình tĩnh đến như vậy, "Anh hạn chế tự do của em, không để cho em đi ra ngoài, không để cho em có cuộc sống của mình, anh đang giam giữ em, chẳng lẽ đây không phải là phạm pháp?"
"Ha ha, bây giờ còn biết học cách tranh luận với anh? Còn muốn cầu xin tự do? Em muốn có cuộc sống của chính mình? Vậy sống ra sao? Em muốn tự do cùng tên tiểu tử họ Thẩm kia để ngẫu đoạn ti liên(*)? Em đừng quên, bây giờ em chính là Lôi phu nhân, là người phụ nữ của anh, em có tin hay không, anh có thể khiến cậu ta biến mất trên thế giới này." Lôi Thiệu Hành u ám nói, ánh mắt khẩn trương lóe ra tia sáng khát máu.
(*) Ngẫu đoạn ti liên: dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng, có ý nói vương vấn không dứt được.
Úy Hải Lam khẽ mỉm cười, cô xinh đẹp lặng lẽ đứng đó, cao quý giống như đóa sen nở rộ nhưng không dễ thân cận, "Em đương nhiên tin."
"Anh đã nói, anh đã bảo đảm chuyện gì thì nhất định sẽ làm được." Úy Hải Lam bất thình lình nói như thế khiến Lôi Thiệu Hành im lặng, "Làm sao em lại không tin?"
Ngày ấy anh đột nhiên xuất hiện ở Thân Thành.
Đêm đó ôm nhau ngủ, lần đầu tiên an bình ở chung.
Tay của anh đã từng khẽ vuốt ve khuôn mặt của cô.
Anh đã từng nói những lời như vậy.
Lôi Thiệu Hành nghĩ đến mới vừa rồi mình có những hành động quá mức thô bạo, vầng trán nhíu lại, lời nói hỏi thăm quan tâm bị chặn ở cổ họng, dù như thế nào cũng không thể nói ra được.
"Anh yên tâm, em sẽ không có bất cứ mối liên hệ nào với Thẩm gia, vậy nên xin anh cũng không cần hạn chế em nữa. Anh biết đấy, em chỉ có ngần ấy tự do mà thôi." Úy Hải Lam không nhanh không chậm nói ra một hồi nhưng so với trước kia, giọng nữ càng trầm xuống cũng khiến cô càng thêm lộ ra vẻ xa xôi, không thể chạm đến.
Lôi Thiệu Hành nhanh chân tiến đến, liều mạng ôm chặt cô. Anh cúi đầu tập trung về gần môi cô, bắt đầu hôn cô dây dưa không dứt. Úy Hải Lam giùng giằng thân thể, tránh né anh hôn, cự tuyệt thân mật với anh, dùng toàn lực muốn chống lại anh, thậm chí tay cô nắm thành quả đấm đánh vào lồng ngực anh. Nhưng anh chặt chẽ ôm chặt cô, gặm cắn môi cô, đầu lưỡi anh trong miệng của cô lại dùng sức khuấy đảo lục lọi khiến cho cô đau đớn đến khó chịu.
Úy Hải Lam kêu rên"Ưmh ưmh ưmh" giống như âm thanh phát ra từ trong thân thể của anh.
Lôi Thiệu Hành hung ác mút mạnh ngay đầu lưỡi của cô, mỗi một lần hôn sâu đến chỗ sâu nhất.
Cô cảm thấy không cách nào hô hấp được, bởi vì thiếu dưỡng khí mà đầu óc lại trống rỗng, tay của anh bắt đầu xé rách y phục của cô.
"Em không muốn......" Cô khàn khàn gào thét, "Em không muốn......"
Áo khoác của cô bị anh cởi xuống, vứt bỏ nặng nề trên mặt đất, ngược lại Úy Hải Lam cắn lưỡi của anh, tròng mắt Lôi Thiệu Hành căng thẳng, nếm được mùi máu tươi, anh càng thêm kích động, ý nghĩ muốn chinh phục cô lại nhảy lên khiến anh dứt bỏ tất cả, muốn hoàn toàn đoạt lấy người phụ nữ này. Anh ôm ngang người cô lên, ném vào giường lớn.
Úy Hải Lam bị anh ném như vậy, cái ót đụng phải đầu giường đau đến nỗi khiến cô nheo mắt lại. Cô bắt đầu lui về phía sau, lại bị anh tóm lấy mắt cá chân, lại tiến về gần hơn. Anh xé rách y phục của cô, lột từng cái từng cái một, cô ra sức phản kháng, đổi lấy chỉ là sự kiên quyết chiếm đoạt của anh, "Lôi Thiệu Hành! Em không muốn!"
"Em có nghĩa vụ phải thỏa mãn anh!" Anh quát lạnh một tiếng, cúi đầu hôn cổ của cô.
"Em không phải là những người tình kia của anh! Anh đi tìm những người phụ nữ khác thôi! Em nói em không muốn! Em không muốn!" Úy Hải Lam điên cuồng gào thét.
Cằm của cô bị anh hung hăng nắm được, lạnh giọng chất vấn, "Em vừa nói gì?"
"Em nói em không muốn! Anh đi tìm người khác thôi." Hai mắt Úy Hải Lam đỏ lên vì tức giận.
Anh coi cô là gì?
Công cụ giải quyết sinh lý sao? Anh muốn phát tiết trên đối tượng nào thì muốn sao?
Ánh mắt Lôi Thiệu Hành nghiêm túc, mạnh mẽ kéo cà vạt xuống buộc chặt hai tay cô qua đỉnh đầu. Anh xem sự phản kháng của cô trở thành không khí, quần của cô bị đẩy xuống đến tận bắp chân, quần lót bị xé ra, trong nháy mắt anh kéo khóa kéo xuống, cứ như vậy mạnh mẽ tiến vào thân thể của cô. Số đo của anh quá lớn, cô bỗng cảm thấy tê liệt đau đớn, thân thể lập tức co rút, đau đến nỗi cô không thể chịu nổi.
Anh lại bắt đầu co rút, một cái lại một cái, không hề mang theo một tia dịu dàng, không có vuốt ve an ủi, chỉ đơn giản là đang phát tiết dục vọng.
Làm sao cô lại có thể chịu được anh đối xử với cô như thế? Thậm chí cô đau đến sắp bất tỉnh.
Anh cũng không hề hôn cô nữa, không hề để ý đến cô sẽ bị đau hay khó chịu ở đâu không, hoàn toàn chỉ có ý nghĩ chiếm cô làm của riêng để thỏa mãn ranh giới chịu đựng cuối cùng của anh.
Anh bất giác vui vẻ, cởi quần áo của mình, lại quấn quýt lấy cô lặp lại nhiều lần để chạy nước rút.
Một cuộc yêu khiến cô cảm thấy mình như đang trong địa ngục, đang vào tiết trời mùa đông mà sau giữa trưa hai người lại mồ hôi đầm đìa.
Chiếc chăn đã sớm bị đá trên đất, ga giường vo tròn nhăn nhúm, hô hấp không thông cứ quấn lấy hai người. Hai mắt Lôi Thiệu Hành đỏ ngầu, khí lạnhDie nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, bức người, anh điên cuồng ấn cô ngã xuống giường. Bàn tay vịn eo của cô, không ngừng đánh thẳng vào, rồi sau đó lại lật cô lên, từ phía sau mãnh liệt chạm vào tầng sâu nhất trong cô, cô đau đến ngất xỉu, cảm giác tổn thương ập tới không thể cảm thấy chút nào vui vẻ hay hưởng thụ.
Trong phòng chỉ có hai người hổn hển thở dốc, lại cùng lúc chạm vào nhau phát ra tiếng “bành bạch”.
Úy Hải Lam sớm đã không còn hơi sức, thân thể mềm nhũng nằm trên gối.
Đường cong phần lưng cực kỳ hoàn mỹ, da thịt càng thêm trơn bóng như mỡ đông, tóc đen mượt dán vào bóng lưng trắng như tuyết trông thật ngổn ngang rối loạn.
Lôi Thiệu Hành nhìn cặp mắt cô đỏ ngầu, bộ dáng yếu đuối này khiến cho lòng anh căng thẳng nhưng dù thế nào anh vẫn kiềm chế, động tác cũng càng ngày càng lớn. Tóc của cô che khuất cặp mắt, đáy mắt lóe lên khổ sở lẫn sợ hãi, đó là tất cả những việc anh đều không muốn nhìn thấy. Một tay thắt chặt lấy eo của cô, một tay nắm giữ vai của cô, khống chế cô để cho cô muốn cử động cũng không được, cô chỉ có thể nâng mông thật cao mặc cho anh tùy ý ra vào.
Không biết là lần thứ mấy chạy nước rút đi qua, rốt cuộc anh cũng thõa mãn lui ra khỏi thân thể của cô.
Úy Hải Lam muốn nhúc nhích cũng không thể nhúc nhích được, chỉ cảm thấy thân thể không còn là của chính mình nữa. Thế nhưng đau đớn bên ngoài cũng không tính là gì, mà lạnh lẽo trong lòng mới đau hơn gấp bội. Cô cứ để mặc áo quần không đủ che thân như thế, bỏ mặc mình nằm trên tấm giường lớn kia, nhớ lại đã từng có lúc anh dịu dàng với mình nhưng đó chỉ là khoảng thời gian rất ngắn, khiến cô nghĩ lại cũng không muốn trải qua một lần nữa.
Sau khi tự tắm rửa xong, Lôi Thiệu Hành thong thả bước đến mép giường, lọn tóc nhỏ nước xuống, anh cúi đầu nhìn cô.
Lúc nãy cô vẫn còn cho rằng anh đã rời đi nên vẻ mặt vẫn còn biểu hiện vẻ trống rỗng.
Lôi Thiệu Hành cầm khăn lông lau tóc, rồi sau đó ném về phía cô, khăn lông ướt đẫm rơi trên mặt của cô, anh lại lựa chọn nhắm mắt làm ngơ. Anh xoay người rời đi, giọng nam trầm thấp châm chọc truyền đến khiến cô vô lực níu chặt ga giường, cắn môi không nói một lời, "Em muốn tự do, anh sẽ cho em tự do! Em cũng nên nhớ kỹ đừng quá xem trọng chính mình, em và những phụ nữ khác cũng không có gì khác nhau.”
Úy Hải Lam có cảm giác mình giống như là một cái xác không hồn, sống bâng quơ không có mục đích.
Cô càng ít nói chuyện hơn, hầu như nằm đó ở trạng thái khép kín.
Ở phía công ty cũng không sắp xếp công việc liên quan nào cho cô, cả ngày cô sững sờ như là đang làm cuộc đấu tranh cuối cùng.
Mấy ngày nay, thời tiết cũng đều u ám, không có ánh mặt trời.
Nhân viên bảo vệ gật đầu mỉm cười với cô, khuôn mặt Úy Hải Lam vẫn như cũ không biểu cảm.
Cô muốn kéo mặt tươi cười nhưng làm sao cũng sẽ cười không nổi.
Xoay cửa một cái, trời nhá nhem tối, gió lạnh đặc biệt thấu xương, Xuân Thành chưa bao giờ có ngày đông đặc biệt lạnh như vậy.
Úy Hải Lam đi ra khỏi tòa cao ốc trước mặt, nơi nơi đều là sắc màu mờ mịt khiến cho tâm tình cô vốn không tốt lại tăng thêm một tầng tối tăm.
Đột nhiên, một bóng người điên cuồng chạy tới, trong tay của cô ấy cầm một con dao, liều mạng chạy đến, "Úy Hải Lam! Cô đem em trai tôi đi đâu?"
Úy Hải Lam giật mình đứng tại chỗ, cô nhìn rõ người đó chính là Thẩm Kiều.
Nhân viên bảo vệ nghe tiếng động vội vàng chạy lên.
Mấy người khác tiến lên ngăn Thẩm Kiều lại, có mấy nhân viên bảo vệ khác đang vây quanh bên cạnh Úy Hải Lam.
Đầu tóc Thẩm Kiều rối bời, điên cuồng kêu la, "Úy Hải Lam! Tôi sẽ giết cô trước, sau đó tôi lại đi giết Lôi Thiệu Hành! Tôi muốn giết hết các người."