"Phu nhân, Lôi tiên sinh nói gần đây cô mệt mỏi, nghỉ ngơi mấy ngày rồi hãy đến công ty."
Một buổi sáng tinh mơ, Úy Hải Lam sửa soạn xong để đi ra ngoài nhưng cửa vừa mở ra, chỉ thấy Khang Lệ đứng bên ngoài ngăn cản đường đi của mình. Khang Lệ lại bị phái đến bên cạnh chăm sóc cô, mà cô cũng không giật mình làm như đã ngờ tới sẽ xảy ra việc này. Người đàn ông kia lặng lẽ im lặng nắm trong tay tất cả, nắm giữ một phương thiên hạ, mà cô chỉ như cánh chim nhỏ sống ở một góc nơi này.
Úy Hải Lam chỉ cảm thấy thuộc hạ như vậy thật rất trung thành nhưng cũng rất đáng thương. Cô cho rằng cô bị cấm túc triệt để, ai ngờ Khang Lệ còn nói nếu cô muốn đi đâu để giải sầu, cô ấy đều có thể cùng đi với cô nhưng không cho cô đơn độc đi một mình.
Úy Hải Lam cũng không nói thêm gì, cứ để cô ấy đi theo mình như vậy.
Thật ra cô vốn cũng không có ý đến công ty.
Xe chạy ra khỏi Cẩn Viên, đầu tiên là đến cục công an ngày hôm qua cô đã đến.
Úy Hải Lam được báo lại rằng Thẩm Kiều đã bị áp tải đến bệnh viện tâm thần ở ngoại ô rồi. Vừa gấp gáp bận rộn, đi đến bệnh viên do cục công an hướng dẫn, làm thủ tục hỏi thăm nhân viên quản lý bệnh viện, rốt cuộc cũng hỏi thăm được vị trí của Thẩm Kiều.
"Úy tiểu thư, mời đi bên này."
Úy Hải Lam im lặng gật đầu, bước theo đối phương đi vào.
Nhà lớn lạnh lẽo này, vách tường màu trắng cùng đồng phục bệnh nhân màu trắng, còn có bệnh nhân đi tới đi lui, có y tá trông chừng trông có vẻ lành lạnh đáng sợ. Bọn họ có người đang cười đùa, có người khóc rống, hoặc là Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, lầm bầm lầu bầu, từng gương mặt bàng hoàng trống rỗng vô hồn, đáy mắt lại có tia cố chấp cùng điên cuồng đến kinh người.
Khang Lệ nhíu mày, có cảm giác rợn cả tóc gáy.
Nhân viên bênh viện dẫn họ đi về phía chỗ sâu nhất trong hành lang.
Đó là căn phòng thứ ba đếm ngược.
Người kia đến trước phòng bệnh rồi dừng bước lại, nhỏ giọng nói: "Chính là chỗ này, ừm, người cuộn tròn trong góc kia chính là Thẩm Kiều. Cô ấy mới vừa nhập viện, cảm xúc tương đối không ổn định, cho nên tốt nhất không nên vào. Nếu không xảy ra việc gì ngoài ý muốn sẽ không hay. Các cô chỉ nên ở bên ngoài xem một chút thôi."
Úy Hải Lam đứng ở cửa, xuyên qua cửa này, bốn phía đều là thủy tinh trong suốt, nhìn thấy tất cả bên trong.
Một chiếc giường lớn, một chiếc bàn, một chiếc ghế, tất cả đều được phủ sơn màu trắng, gạch men sứ lạnh lẽo, nơi nơi đều là loại màu sắc lạnh lùng đáng sợ đó, khiến cho lòng người cũng hơi lạnh. Mà cô gái mặc đồng phục bệnh nhân màu trắng kia, cứ như vậy co rúc ở góc tường, cô ngồi bẹp xuống đất, cánh tay mảnh khảnh vòng qua hai chân của mình, vẻ mặt hốt hoảng, đầu bù tóc rối, thân thể không ngừng run rẩy.
Môi cô khẽ mở ra đóng lại, lại lầm bầm như phải ghi nhớ điều gì.
Thế nhưng Úy Hải Lam lại nhận biết khẩu hình này.
Cô ấy đang gọi tên của cậu - Du An, Du An.
Cứ như thế Úy Hải Lam đứng nhìn một hồi lâu, cuối cùng cô vẫn không đi vào, chỉ cho người nhân viên kia số điện thoại, dặn dò nói, "Có chuyện gì xin cứ liên lạc cho tôi."
"Được, không thành vấn đề." Người kia đáp lời.
Lại nhìn Thẩm Kiều trong phòng bệnh, Úy Hải Lam hờ hững xoay người rời đi. Hình ảnh Thẩm Kiều đã từng mơ hồ khắc sâu trong trí nhớ của cô, cô ấy hoàn mỹ cùng cao ngạo, dung nhan diễm lệ, cao quý như trang sức Thường Châu nhưng tất cả cũng chỉ là nhất thời. Kết cục sau cùng lại chỉ ở chỗ này sống cuộc đời còn lại.
Bầu trời đã tạnh mưa hẳn nhưng làm thế nào đập vào mắt người lại là một màu xám tro.
Úy Hải Lam cúi đầu ra khỏi nơi đó, cũng không quản phía trước có người tới hay không, chỉ một mình bước đi.
Nhưng có người lại mở miệng gọi tên cô, âm thanh kia có chút quen thuộc, bỗng nhiên trong tức khắc cô cũng không nhớ nổi, "Úy Hải Lam!"
Úy Hải Lam ngẩng đầu lên, chỉ thấy cô gái nhu nhược xinh đẹp, từ giữa ánh nắng từ từ đi tới.
Lộ Yên mặc áo khoác ngoài màu trắng, vẻ đẹp tự nhiên thong thả, tóc còn có vài sợi rớt xuống bay lượn tung tăng tạo thành độ cong rực rỡ trong gió. Bước chân cô nhanh chóng đến gần, thẳng tắp đi về phía cô. Úy Hải Lam vốn cũng không dừng lại, trực tiếp coi thường sự tồn tại của cô, muốn nhanh chóng đi qua mặt cô.
Lộ Yên sững sờ, mắt thấy cô đi qua sát bên người mình, lại không nghĩ cô lại cao ngạo như thế.
Lộ Yên quay đầu lại, vẻ mặt biểu hiện bực tức. Cô bước từng bước nhất định, lập tức vừa chạy vội tới trước mặt cô tự mình ngăn cản.
"Vị tiểu thư này, cô muốn làm gì?" Khang Lệ ở bên cạnh hỏi.
Lộ Yên liếc mắt một cái về phía Khang Lệ sau lưng cô, lại hướng về phía Úy Hải Lam nói, "Nơi này không đến phần cô nói, cô tránh sang một bên."
Khang Lệ nhất thời ngạc nhiên, lại nhìn một chút về Úy Hải Lam, trong lòng đánh giá dường như họ quen biết.
Rốt cuộc Úy Hải Lam cũng ngước mắt nhìn cô, chỉ lạnh lùng nói hai chữ, "Tránh ra."
Lộ Yên nhìn cô gái trước mặt, làm sao còn có thể lạnh lùng như vậy, làm sao còn có thể thờ ơ hờ hững như vậy, cô không thấy cô ấy còn có nửa điểm thương cảm hay cảm xúc nào, thậm chí cô ấy còn lấy thái độ cao ngạo đối xử với cô, tròng mắt Lộ Yên ngưng tụ, cắn răng một cái lại chớp mắt, đột nhiên nở nụ cười, "Ha ha."
Cô đột ngột cười như thế kia, Khang Lệ chỉ cảm thấy tinh thần đối phương cũng đang có vấn đề.
"Úy Hải Lam! Là cô hại chết cậu ấy! Thẩm Du An là do cô hại chết! Cô là kẻ giết người! Toàn bộ Thẩm gia bởi vì cô mà sụp đổ, mộ phần Thẩm gia cũng bởi vì cô mà bị đào bới! Thẩm Du An bởi vì cô mà chết! Thẩm Kiều bị cô bức đến điên rồi! Tất cả đều là tại cô! Úy Hải Lam! Cô là kẻ giết người! Cô là kẻ giết chết Thẩm Du An!" Lộ Yên đưa tay chỉ vào cô, từng chữ từng câu tố cáo, cặp mắt đỏ ngầu.
Úy Hải Lam trầm mặc nghe xong, vừa lạnh lùng thốt ra một câu, "Chết thì chết, ai cũng phải chết."
"Úy Hải Lam! Cô thực lạnh lùng! Làm sao Thẩm Du An lại yêu cô? Làm sao cậu ấy lại yêu một người phụ nữ như cô vậy? Mắt cậu ấy nhất định là mù rồi cho Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, nên mới yêu cô. Mắt cậu ấy thật sự bị mù!" Lời nói Lộ Yên bén nhọn đâm về phía cô, tức giận chỉ trích cô.
Úy Hải Lam cũng chỉ cười nhạt, chợt trong lòng có chút trống rỗng nhưng cũng không nói gì.
Khang Lệ nhìn tình hình không ổn, trực giác mách bảo phải bảo vệ Úy Hải Lam, nhỏ giọng nói, "Phu nhân, chúng ta đi thôi."
Úy Hải Lam làm bộ lại muốn bước đi, Lộ Yên lại cười nói, "Phu nhân? Thật là buồn cười! Ha ha!"
"Úy Hải Lam, tôi thật sự cảm thấy cô thật đáng thương, sống mấy năm qua vẫn bị người khác lừa gạt đến tận xương tủy. Cô thật sự cho rằng anh ta là vị cứu tinh của cô? Đừng có nằm mộng! Cô có muốn biết toàn bộ sự thật hay không? Rốt cuộc anh ta đã làm bao nhiêu chuyện? Hay là cô có muốn tôi nói rõ hơn một chút?" Nụ cười Lộ Yên có chút dữ tợn như muốn tóm lấy cô, lẩm bẩm hỏi, "Cô có muốn biết hay không, rốt cuộc năm đó Úy gia sụp đổ là do người nào hủy hoại?"
Úy Hải Lam mới vừa bước đi lại bất chợt dừng lại, ánh mắt của cô rốt cuộc có tia phập phồng.
"Phu nhân!" Khang Lệ kêu lên.
Úy Hải Lam quát lạnh một tiếng, "Để cho cô ấy nói!"
"Thế nào? Có hứng thú nghe? Vậy thì tôi nói cho cô biết, Úy gia sụp đổ, anh ta cũng không thoát khỏi liên quan! Người đàn ông chính là chồng cô, người bên gối cô, ha ha, Úy Hải Lam, cô nói cô có đáng thương hay không, còn gả cho kẻ thù của mình, ngày ngày ngủ cùng nhau. Trên thế giới này, người đáng thương nhất chính là cô rồi." Lý trí Lộ Yên đã sớm hỏng mất, biết được tin Thẩm Du An đã chết thì thế giới của cô trong nháy mắt cũng đã sớm sụp đổ. Lúc nãy nói ra mấy câu vừa nhanh vừa vội, cô cũng không để ý những thứ kia có phát sinh chuyện gì hay không, chỉ có một ý niệm thác loạn gầm thét rống giận, muốn buông thả buồn khổ trong lòng mình, tự giải thoát cho chính mình.
Úy Hải Lam vốn trống trải, hiện tại đầu óc lại một hồi nổ tung, cảm giác ong ong vang lên, thật sự hỗn loạn đến không chịu được.
Tròng mắt cô bén nhọn, trầm tĩnh chất vấn, "Làm sao cô biết?"
"Làm sao tôi biết? Làm sao tôi biết sao? Ha ha!" Lộ Yên cười cười, vẻ mặt đột nhiên trở nên khủng hoảng, tức giận đi qua cô cấp tốc tỉnh táo lại. Sắc mặt cô bắt đầu trắng bệch lại u ám, giống như ý thức được mình đã làm sai điều gì, vừa liếc nhìn trước mặt cô, chỉ thấy cô đang nhìn mình chằm chằm, cô lại phục hồi tinh thần, hoảng sợ trợn to hai mắt.
Bước chân Lộ Yên lảo đảo lui về sau mấy bước, rồi sau đó chợt quay đầu lại, không để ý tới chuyện mình đi thăm Thẩm Kiều, lại chạy trối chết.
Nhìn bóng dáng kia cuống quít rời đi, lạnh lẽo trong đát mắt Úy Hải Lam ngày càng sâu.
Úy Hải Lam không chủ động đi hỏi nguyên do thực sự, cô chỉ trở về Cẩn Viên, trở lại Sắc Vi uyển, cô đứng phía trước cửa sổ, nhìn tòa vườn rơi vào trầm tư. Hoặc là, cô đang đợi, chờ đợi thời khắc cuối cùng, việc đó cô vốn không muốn đối mặt nhưng lúc này bị buộc không thể không đối mặt.
Ngày hôm đó trời tối, bóng đêm không sâu, khu nhà vắng lạnh cô đơn.
Cô quá mức nghiêm túc chuyên chú trầm tư, đem tất cả thế giới bên ngoài quay lưng phủi sạch.
Cho nên có người đẩy cửa vào, cô cũng không nghe thấy.
Trong phòng chỉ một chiếc đèn nho nhỏ trên tường chiếu sáng, loại ánh đèn mông lung mờ ảo đó lại có vẻ mang lại hơi ấm. Lôi Thiệu Hành ngẩng đầu nhìn về phía bóng dáng kia, từ sau ngày đó, anh cũng chưa từng gặp được cô. Mỗi ngày đều có người báo cáo tình trạng của cô, làm gì, ăn gì, nói cũng rất ít.
Vương San thông báo điện thoại khiến Lôi Thiệu Hành có cảm giác khó chịu, anh mơ hồ có thể tưởng tượng bộ dáng cô khóc thầm.
Trong đầu hiện lên cảnh tượng năm ấy, cô khóc thút thít nhưng không hề có âm thanh, chỉ hai hàng nước mắt trong suốt từ trong hốc mắt chảy xuôi xuống.
Giờ phút này, cô đứng ở phía trước anh, cô đơn lạnh lùng nhìn ra tòa vườn.
Anh bước nhanh chân đi về phía cô, cô chợt nghiêng người sang.
Đáy mắt cô lạnh lẽo khiến anh cảm thấy cô cách anh hình như càng thêm xa.
Cô lại hướng về phía anh khẽ mỉm cười, khiến cho anh bàng hoàng ngay lúc đó.