Anh vừa mở miệng, không hỏi điều gì khác cũng chỉ một câu "Có khỏe không?"
Úy Hải Lam cũng không biết trả lời vấn đề này như thế nào, khỏe hay không tất cả đều do cảm nhận trong lòng của mỗi người nhưng khỏe thì thế nào, mà không khỏe thì thế nào. Cô luôn luôn không thích người khác lo lắng nhưng cũng không muốn nói dối với anh, vì vậy cô cứ như vậy chăm chăm nhìn anh, lựa chọn sự lặng im mà chống đỡ.
Vương Cẩn Chi thấy cô như thế, lập tức cũng hiểu rõ.
Từ nhỏ đứa trẻ này đã có bộ dáng như thế, hết sức yên lặng lại luôn vâng lời khiến người khác yêu thích.
Khi đó, ông cụ còn sống cũng thường khen ngợi cô thông minh, cực kỳ giống bề ngoài của cô.
Vương Cẩn Chi nhìn Hải Lam nhỏ nhắn cũng tán thành đúng là cô rất giống, vô dục vô cầu (không có mơ ước, không có đòi hỏi), tính tình lạnh lùng, nhạy cảm kín kẽ. Thế nhưng sau khi trưởng thành, cũng chính cô cũng sẽ khiến người khác lo lắng. Bởi vì bề ngoài nhìn như kiên cường nhưng thật ra nội tâm nhạy cảm yếu ớt, đập bể tường bảo vệ kia, lòng của cô giống như thủy tinh, chạm nhẹ một cái cũng sẽ bể nát.
Cho nên, lúc Hải Lam còn là đứa trẻ thường núp ở một nơi không có ai để khóc thút thít.
Anh đã từng bắt gặp qua mấy lần.
Mà thật ra cô là người mít ướt.
Nhưng sau khi lớn lên, cũng rất ít khi nhìn thấy cô khóc.
Không biết bắt đầu từ khi nào, cô biết sử dụng gai bén nhọn để bảo vệ mình, cũng không dễ rơi nước mắt nữa, lời nói cử chỉ càng không die,n;da.n****Sóc***Là****Ta****lze.qu;ydo/nn..còn phù hợp với một thiếu nữ hoạt bát cởi mở. Dù người khác bên ngoài nhìn thấy cô cũng không còn khen ngợi nữa, mà Vương Cẩn Chi lại biết, đứa trẻ này đã học cách nhìn mặt mà nói chuyện, amh không biết mình nên cảm thấy may mắn, hay là thở dài nhìn cô đang tự tìm cách sinh tồn trong thế giới này.
Vương Cẩn Chi đưa tay vuốt vuốt đầu nhỏ của cô, ánh mắt kia tràn đầy thương tiếc.
Hành động như vậy khiến Úy Hải Lam cảm thấy vừa thân thiết ấm áp, vừa đau xót.
"Nghe nói, Cẩn Viên đã không thuộc về nhà họ Úy." Vương Cẩn Chi mở miệng, vừa hỏi, "Là thật sao?"
Thật ra Vương Cẩn Chi mới từ nước ngoài trở về, hôm nay lại vừa vặn đến Xuân Thành. Đầu tiên là trở về nhà mình để hành lý xuống, rồi sau đó đến đây. Anh cũng đã hơn bảy, tám năm chưa từng trở lại nơi này rồi, cứ một mực phiêu bạc bên ngoài, biết rất nhiều người có trí thức, lại trải qua cuộc sống mình muốn. Mặc dù cũng sẽ nhớ nhung nhưng vẫn còn nhịn được. Nếu không phải do bạn bè khuyên nên trở về, có lẽ anh còn không muốn trở về quê hương.
Không phải là không muốn, mà là không thể.
Anh vốn không nên trở về.
Mới vừa đến Cẩn Viên, anh đi một đường về phía tòa vườn của ông cụ. Từ khi anh rời đi cũng không có gì thay đổi, đình viện um tùm hoàn toàn tách biệt với thế gian. Anh bước đến gần cửa nhưng không ngờ người đứng đó là người xa lạ. Anh lại hỏi thăm quản gia còn hay không, nghĩ rằng chắc bác quản gia cũng sẽ không bỏ đi. Nhưng ai ngờ người nọ lại nói cho anh biết, Cẩn Viên đã sớm đổi chủ, bây giờ là nơi ở của Lôi tiên sinh.
Vương Cẩn Chi bị chận ngoài cửa, hỏi nhiều vô dụng, anh cũng không mở miệng nữa nhưng trong lòng cũng đầy hoài nghi.
Anh liền đi vòng quanh vườn, đi theo trí nhớ, rốt cuộc cũng tìm được lỗ hổng duy nhất. Anh dễ dàng leo tường vào, lại bước tới nhìn thấy Thanh Y Viên bị khóa, vườn Mân Côi cũng không có người nào, khi anh đi qua Sắc Vi uyển lại đụng phải lão người làm đang quét dọn.
Vì vậy mới xuất hiện một màn kia.
Úy Hải Lam gật đầu, "Ừm."
"Chuyện từ khi nào?" Trong lòng Vương Cẩn Chi trầm xuống, cũng không thể nói đó là cảm giác gì.
"Ngay từ bốn năm trước." Úy Hải Lam nhẹ giọng nói, hồi tưởng chuyện cũ, chỉ nhàn nhạt thốt ra một câu, "Nhà họ Úy đã thất bại."
Trong nháy mắt, Vương Cẩn Chi cảm thấy buồn bực, anh chưa từng nghĩ tới kết cục như vậy, không ngờ rằng sau nhiều năm trở lại, phải đối mặt với tình hình như thế.
"Ba em đâu?"
"Bị bệnh, đang ở trong bệnh viện." Úy Hải Lam lần lượt trả lời từng câu hỏi, báo cáo ngắn gọn tình hình trong nhà với anh, đương nhiên cũng đã tĩnh lược một số chuyện mà không cần thiết phải nhắc đến. Biến cố của gia đình trong bốn năm này, cô chỉ hời hợt nói mấy câu rồi kết thúc.
Vương Cẩn Chi hỏi, "Vậy làm sao em còn ở đây?"
Úy Hải Lam khẽ mỉm cười, "Em đã lập gia đình."
Không trách được mới vừa rồi, anh nghe thấy bọn họ gọi cô. . . . . .
Vương Cẩn Chi nhớ lại lời nói của người giữ cửa kia, lại kết nối từng chuyện với nhau, trên trán tràn đầy sầu lo, "Vị tiên sinh kia đối xử với em có tốt không?"
Úy Hải Lam trầm tư hồi lâu, vẫn như cũ lựa chọn lặng im.
"Kết hôn khi nào?"
"Rất lâu rồi."
"Bao lâu?"
Đối mặt với lời truy hỏi của anh, Úy Hải Lam chỉ trả lời hai chữ, "Rất lâu."
Rất lâu, lâu đến nỗi cô ấy không muốn nhớ lại sao?
Vương Cẩn Chi nhìn vẻ mặt lạnh lùng bàng hoàng của cô, lại sâu kín hỏi, "Hải Lam, tại sao em lại gả cho anh ta?"
Úy Hải Lam lập tức cau mày lại.
"Em yêu anh ta?" Vương Cẩn Chi tiếp tục gạn hỏi.
"Hay là anh ta yêu em?" Từng câu hỏi của Vương Cẩn Chi khiến cô không cách nào ứng phó nổi.
Úy Hải Lam càng thêm mờ mịt bối rối, cảm giác cái chữ kia không phải là nơi có thể chạm vào.
"Nhìn thấy mấy năm xảy ra rất nhiều việc, cũng chỉ có Cẩn Viên không đổi, còn nhớ trước kia, ba chị em còn trèo tường, chính là chỗ lúc nãy anh mới bước vào." Vương Cẩn Chi nhìn về vườn, nhìn cảnh vật đã trải qua bao nhiêu năm tháng ấy, "Nhưng hôm nay đã đổi chủ, cũng sẽ không thuộc về Úy gia nữa rồi.
Tròng mắt Úy Hải Lam rét lạnh, "Cẩn Viên là di vật của ông nội, vĩnh viễn sẽ không thay đổi."
"Hải Lam, em nên biết, vườn là vì ông nội em muốn kỷ niệm một người nên đã xây lên. Hôm nay bọn họ cũng đã đi, cũng không ở trên đời này nữa rồi. die,n;da.n****Sóc***Là****Ta****lze.qu;ydo/nn..Phương thức tưởng nhớ có rất nhiều loại, có người cả ngày cứ niệm trong miệng, có người chỉ đặt ở trong lòng. Nhưng người sống vẫn còn muốn sống thật tốt. Một Cẩn Viên cũng không đáng giá cho em dùng hạnh phúc một đời để trao đổi."
Giọng anh dịu dàng như vậy, nói cho cô biết sự thực, lại thoáng như cảnh tỉnh, trong lòng Úy Hải Lam bàng hoàng sâu sắc, giống như có gai cắm trong cổ họng, dù nôn ra cũng không thể phun ra được.
Úy Hải Lam khổ sở thì thào nói, "Nhưng không có vườn thì nhà cũng không có."
Chợt một mảnh trầm mặc, rồi sau đó Vương Cẩn Chi ấm áp nói, "Đứa bé ngốc, vườn không phải là nhà, tìm được nửa kia của mình thì mới chính là nhà của em."
Úy Hải Lam nhìn ra xa thấy cả tòa vườn, mấy đời nhà họ Úy từ nhỏ đã sinh trưởng ( sinh ra và lớn lên) ở chốn này, đây là bao nhiêu gánh nặng Úy gia bao bọc trên người cô, đè trên người cô, một gông xiềng khóa cả đời cô lại, Nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng có ai nói cho cô biết, thật ra thì gánh nặng này cũng có thể tháo xuống .
Thật ra, cô cũng không cần kiên trì như vậy.
Úy Hải Lam ngơ ngẩn, chỉ thấy Vương Cẩn Chi mỉm cười dịu dàng với cô, nụ cười kia cực kỳ giống ông nội.
Lúc này, có người chạy đến.
Vương San và Khang lệ đi theo phía sau, Lôi Thiệu Hành hung hăng tìm kiếm cũng chạy đến.
Phía sau anh còn đi theo rất nhiều thuộc hạ.
Xa xa, anh đã nhìn thấy hai người bọn họ.
Anh không biết là ai, cẩn thận nhìn lên, cũng là người không quen biết. Người đàn ông kia, thoạt nhìn nhã nhặn tuấn tú, lại là dạng người sạch sẽ trong sáng. Mà cô đứng ở bên cạnh anh ta, mặc dù không biết là buồn hay vui nhưng vẻ mặt kia cũng rất nhẹ nhõm. Ít nhất, không giống như ở bên cạnh anh lại như vậy thận trọng cảnh giác như vậy, giống như lúc nào cũng ở thế phòng bị.
Đột nhiên, tức giận cứ như vậy dâng lên, Lôi Thiệu Hành tăng nhanh bước chân.
Nhiều người tụ tập chạy đến, cũng có chút khí thế dọa người.
Vương Cẩn Chi nghe tiếng nhìn lại, người đàn ông kia thật đáng sợ, ánh mắt của anh ta thật đáng sợ.
Úy Hải Lam cũng quay đầu lại, không còn kịp phản ứng đã bị anh kéo qua bên mình.
Lôi Thiệu Hành quát một tiếng, "Người đâu! Đưa tên trộm này đến đồn cảnh sát!"
Những người kia lập tức đáp lời.
"Anh ấy không phải trộm." Úy Hải Lam mở miệng ngăn trở.
Lôi Thiệu Hành mạnh mẽ ôm cô, trầm giọng nói, "Không có sự cho phép của anh, tự mình xông vào chính là trộm."
Úy Hải Lam nhớ lại ngày đó kết quả của Thẩm Du An, cô không dám ở nơi này, cùng thời điểm này bị anh cưỡng đoạt nên mềm mại nói với anh, "Anh ấy là thầy giáo của em."
"Thầy giáo?" Giọng của Lôi Thiệu Hành có chút hoài nghi, ánh mắt dò xét quét về phía người đàn ông xa lạ kia, lại nửa tin nửa ngờ.
"Anh ấy thực sự là thầy em!" Úy Hải Lam vội vàng nói, tay nhỏ bé níu lấy ống tay áo của anh.
Lôi Thiệu Hành khắc chế tức giận, tầm mắt từ trên người Vương Cẩn Chi dời đi, rơi trên mặt cô, cô nói nhỏ như vậy, vừa cẩn thận như vậy, cặp mắt còn có chút máu đỏ, xem ra cô ngủ không ngon giấc. Nghĩ đến hôm qua cô còn e ngại đối với anh, giọng anh cũng thấp hơn mấy phần, nhưng vẫn lạnh giọng như cũ, "Thầy giáo mà có thể lén xông vào nhà sao ?"
"Anh thả anh ấy đi đi, được không?" Úy Hải Lam khẩn cầu.
Lông mi Lôi Thiệu Hành nhíu lại, lại liếc nhìn Úy Hải Lam, tròng mắt đảo qua, lại không nhìn thấy chuỗi chuông đồng trên cổ tay cô nữa. Anh chợt bắt lấy tay cô, cơn tức giận vẫn còn bị áp chế lại trong nháy mắt sôi trào, cũng không quan tâm đến những điều khác, lạnh lùng quát to, "Đưa anh ta đến đồn cảnh sát."
Những người kia vội vàng vây quanh Vương Cẩn Chi, mà Vương Cẩn Chi trong nháy mắt bị nhốt lại, mặc cho Úy Hải Lam la lên như thế nào cũng vô dụng, vẫn cứ đưa anh ta rời đi.
"Thầy Cẩn!"
Úy Hải Lam lo lắng không ngớt, nhìn bóng dáng Vương Cẩn Chi dần dần đi xa, mấy ngày đấu tranh vừa qua lại vào thời khắc này toàn bộ tan rã, cô bị bức đến không thể thở được, chỉ muốn mau mau cầu xin giải trừ gánh nặng này, cô nghiêng đầu nhìn anh, từng chữ từng câu nói, "Lôi Thiệu Hành, tôi muốn ly hôn với anh!"