Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa

Chương 51



Người nọ? Ai? Lý Nhiễm không hiểu Ôn Trường Ninh đang nói gì.

Ôn Trường Ninh chưa sẵn sàng để cho Lý Nhiễm biết thân phận của mình, vì thế kịp thời im lặng, không nói thêm gì nữa.

Lý Nhiễm không để ý đến Ôn Trường Ninh kỳ lạ, cô pha cho Ôn Trường Ninh một tách cà phê: "Cậu tham quan tự nhiên đi."

Ôn Trường Ninh không tùy tiện đi loạn, gia giáo của cô không cho phép cô ở nhà người khác làm hành động vô lý này được, Lý Nhiễm vừa quay đầu đã nhìn thấy cô ngồi ngay ngắn trên sofa.

Sofa thẳng tinh tơm cũng không so được với dáng vẻ đoan trang, cao quý ngồi thẳng tắp của Ôn Trường Ninh.

Lý Nhiễm đưa cà phê cho Ôn Trường Ninh: "Cậu thả lỏng một tí đi, ở đây là trong nhà không phải bên ngoài đâu."

Ôn Trường Ninh uống một ngụm cà phê, sóng lưng vẫn thẳng tắp như cũ: "Tôi rất thả lỏng."

Lý Nhiễm gật đầu, được rồi, cô vẫn luôn cho rằng thả lỏng là nằm liệt xuống luôn.

Cà phê pha có chút quá tay, khẩu vị cũng rất bình thường, Ôn Trường Ninh chỉ uống một ngụm rồi đặt sang một bên, Ôn Trường Ninh nhìn Lý Nhiễm không giống mình đang nằm lười ở trên sofa: "Cậu nằm như thế không tốt cho xương."

Tư thế của Lý Nhiễm có thể nói giống như con cá khô, so sánh với dáng ngồi của Ôn Trường Ninh thì khá là tùy tiện.

Lý Nhiễm ngồi dậy, chống cằm, tò mò hỏi: "Cậu vẫn luôn là bộ dạng này sao?"

"Bộ dạng gì?"

Lý Nhiễm nghĩ nghĩ, cô cảm thấy Ôn Trường Ninh rất tốt, nhưng có chút cứng ngắc, tạo cho người ta có cảm giác xa cách: "Chính là thế này."

Cô học dáng ngồi của Ôn Trường Ninh một chút.

Ôn Trường Ninh gật đầu: "Ừ, từ lúc nhỏ đã thế rồi."

Lý Nhiễm tự nhiên cảm thấy có chút tiếc nuối: "Cậu có thể hoàn toàn thả lỏng mà, không cần ngồi thẳng như vậy."

Ôn Trường Ninh hoang mang: "Thả lỏng như thế nào?"

Lý Nhiễm đứng lên, đi đến trước mặt Ôn Trường Ninh: "Trước hết cậu cởi áo khoác ra, với cởi giày nữa."

Tuy rằng không biết Lý Nhiễm muốn làm gì, nhưng Ôn Trường Ninh vẫn làm theo.

Sau đó, Lý Nhiễm ngã ngồi xuống sofa: "Cậu cũng dựa thử đi, giống như tớ nè."

Hành vi không tử tế, không có chút lễ nghi như thế, từ trước đến nay Ôn Trường Ninh chưa từng làm qua, theo bản năng từ chối: "Không cần."

Lý Nhiễm nắm lấy váy dài của Ôn Trường Ninh: "Đừng đi mà, cậu cứ thử xem sao."

Vẻ mặt của tiểu tỷ tỷ Ôn Trường Ninh đầy cự tuyệt: "Đây là bộ dạng gì!"

"Cậu cứ nằm một chút đi mà? Chỉ một chút thôi."

Ôn Trường Ninh chịu không được Lý Nhiễm năn nỉ, lạnh mặt: "Chỉ một chút."

Ôn Trường Ninh cứng đờ nằm trên sofa, tay chân khép lại, tư thế quy quy củ củ.

Rất nhanh Ôn Trường Ninh đã nhận ra có chỗ không giống, sofa thật sự rất mềm, chỉ cần nằm trên đó là cơ thể hoàn toàn được bao bọc lại.

Ôn Trường Ninh không tự giác mà thả lỏng người, như là đang nằm trên đám mây, mỗi một chỗ xương khớp trong cơ thể đều được sofa mềm nhẹ bao bọc lấy, đè lại những phiền não trong lòng, những điều chán nản đều được trấn an, chậm rãi bình ổn.

Lý Nhiễm nằm ở bên cạnh Ôn Trường Ninh: "Tớ không lừa cậu chứ."

"Ừ."

Mỗi lần Lý Nhiễm nhìn Ôn Trường Ninh thì cứ luôn nghĩ đến Hạ Nam Phương, anh cũng giống thế, có khi quật cường đến nỗi làm người khác không có cách nào thuyết phục được, nhưng mỗi lần bị vả mặt thì đều nghiêm túc tự nhiên mà hưởng thụ.

Ôn Trường Ninh nhắm mắt lại, cảm nhận sự thả lỏng và yên bình khó có được này.

"Lý Nhiễm, vì sao cậu đi du học?"

Lý Nhiễm nghĩ nghĩ: "Lúc trước vì người khác lãng phí thời gian của bản thân quá nhiều, nên giờ tớ muốn làm một ít chuyện mình thích, cứ thế rồi đi du học luôn. Vậy còn cậu?"

Ôn Trường Ninh: "Vì không muốn kết hôn."

"Hả? Có người ép cậu kết hôn sao?"

"Ừ, bọn họ muốn tôi kết hôn với một người đàn ông không hề quen biết."

Lý Nhiễm khó có thể tin, thế mà còn có loại chuyện này nữa: "Chẳng lẽ là cái loại viết trong tiểu thuyết đó ư... vì lợi ích của gia tộc, để hai người không quen biết kết hôn với nhau?"

Ôn Trường Ninh gật gật đầu, giọng nói như đang tự giễu: "Thật buồn cười đúng không? Nhưng tôi không có sự lựa chọn."

Lý Nhiễm đột nhiên cảm thấy Ôn Trường Ninh thật đáng thương, nếu một người ngay cả người mình thích đều không thể lựa chọn, vậy thì nửa đời sau của họ không còn có ý nghĩa gì nữa.

Ôn Trường Ninh bộc bạch: "Từ lâu tôi đã biết bản thân không thể nào tự chọn chồng tương lai cho mình, chỉ cần tôi họ Ôn thì đó là vận mệnh tôi không thể nào đấu tranh được."

"Cậu thỏa hiệp sao?"

"Ừ, sau khi tốt nghiệp về nước thì tôi phải gả cho anh ta rồi."

Lý Nhiễm không tưởng tượng được một người có lập trường mạnh mẽ như Ôn Trường Ninh, thỏa hiệp với gia đình gả cho người mình không thích là chuyện đau khổ đến thế nào.

Trò chuyện được một lúc, Ôn Trường Ninh từ từ chìm vào giấc ngủ.

Lý Nhiễm nhẹ nhàng đứng dậy, vào phòng ngủ lấy chăn mỏng đắp cho Ôn Trường Ninh.

____

Đến ngày lễ Giáng Sinh, ông chủ nhỏ của Lý Nhiễm nhận lời tham gia hội giao lưu kinh tế văn hóa Trung Pháp.

Buổi hoạt động được tổ chức ở khách sạn tư nhân, khách sạn vì ngoan nghênh khách quý Trung Quốc vào ở, đầu tiên thành lập một tổ thiết kế vẽ tranh mang phong cách Trung Quốc để trưng bày vào ngày đó.

Bức tranh lớn được tạo bởi mười hai bức tranh nhỏ, chủ đề cần vẽ phải mang văn hóa truyền thống của Trung Quốc, Lý Nhiễm được phân đến tổ vẽ theo linh cảm [Phi Thiên]* một trong những bức bích họa trong hang đá Mạc Cao ở Đôn Hoàng.

Bởi vì thù lao hơi phong phú, cho nên Lý Nhiễm không chút do dự từ chối lời mời du lịch Châu Âu của Ôn Trường Ninh.

Hơn mười ngày cô vẫn luôn ở trong khách sạn đẩy nhanh tốc độ.

Bức tranh [Phi Thiên] này thật sự quá mức phức tạp, ở nước ngoài rất khó mua được nguyên liệu, khách sạn yêu cầu lại cao, Lý Nhiễm chỉ mua thuốc nhuộm thôi đã chạy khắp nơi.

Bức [Phi Thiên] có chứa sắc thái riêng rất mạnh, đặc trưng phong cách hình ảnh Phi thiên ở Đôn Hoàng là nghệ thuật biểu thị không gian ba chiều, mượn áng mây để biểu ý và lấy dáng phiêu bồng của y áo làm tư thế đang bay, trăm ngàn tư thế. Cũng may trước kia Lý Nhiễm có theo cha Lý vẽ về nó, cho nên tốc độ sáng tác rất nhanh, nhưng bạn cùng tổ lại rất chậm.

Đã đến thời gian đã định rồi nhưng tác phẩm còn chưa hoàn thành.

Khách sạn vẫn luôn hối thúc, Lý Nhiễm vẫn luôn vẽ đến trước ngày hội một ngày mới mệt mỏi leo xuống cầu thang.

Từ trước giờ cô chưa từng mệt như thế, giống như chỉ cần thả lỏng một chút là cô có thể ngủ ngay lập tức.

Đoàn người của Hạ Nam Phương đến vào buổi tối trước một ngày, đèn đuốc trên đường Champs Eslyssées sáng trưng, hai bên đường còn cắm đầy quốc kỳ của Pháp và Trung Quốc.

Anh và Phí Huyên không phải đi cùng một nơi đến, nhưng gặp nhau ở sân bay.

Xe đi theo hai người gần hai mươi chiếc.

Cảnh sát ở trên đường vì bọn họ mở đường, đội người mặc lễ binh ở bên đường múa may tượng trưng cho lễ chào mừng.

Lần giao lưu này Hạ Nam Phương và Phí Huyên đại diện cho nước nhà, tuy là người trẻ tuổi nhất nhưng địa vị không phải thấp nhất.

Xe ngừng ở trước bể phun nước phía trước khách sạn, đèn ở trong khách sạn được bật toàn bộ, sáng cả tòa nhà, trở thành nơi lấp lánh nhất trên đường cái.

Phí Huyên vừa xuống xe đã ngáp một cái, anh ta nhìn dáng vẻ tinh thần phấn chấn của Hạ Nam Phương: "Cậu không mệt chút nào sao?"

Hạ Nam Phương không trả lời, ánh mắt nhìn khắp nơi trong khách sạn.

Phí Huyên lập tức sáng tỏ: "Đừng nhìn nữa, nước Pháp lớn như thế, hai người các cậu sao có thể gặp được."

Hạ Nam Phương rũ mắt, chỉ là anh hy vọng ở đây nhiều hơn một chút.

"Nhớ cô ấy sao? Vậy cậu đi tìm cô ấy là được chứ gì."

"Chưa đến lúc."

Phí Huyên kích thích Hạ Nam Phương: "Khi nào mới đến lúc? Chờ Lý Nhiễm tìm được bạn trai người Pháp đẹp trai cao lớn rồi?"

Hạ Nam Phương lười để ý đến lời Phí Huyên nói: "Cô ấy đến học, không phải đến yêu đương."

Trong mắt hồ ly của Phí Huyên tràn đầy ghét bỏ: "Cậu đến đây không phải vì tìm cô ấy, chẳng lẽ thật sự vì hội giao lưu này mới đến? Hạ Nam Phương, sao trước kia tôi không cảm thấy cậu thích xem náo nhiệt như thế?"

Hạ Nam Phương vứt lại hai chữ: "Tôi vui!"

Lý Nhiễm cởi áo khoác bị thuốc nhuộm làm dơ, dọn dẹp lại một lượt, sau đó kéo vali ra ngoài.

Cô thật sự quá mệt, số thang máy cô cũng không nhìn thấy rõ, choáng váng ấn tầng 17 thành tầng 11.

Khi thang máy đến tầng 11, Hạ Nam Phương vừa bước ngang qua, thang máy vừa đến nơi cũng đinh một tiếng dừng lại.

Không biết vì sao, sau khi nghe thấy âm thanh anh dừng lại, theo bản năng nhìn thoáng qua thang máy.

Lý Nhiễm đội mũ đeo khẩu trang đang dựa vào thang máy nhắm mắt nghỉ ngơi, thấy thang máy dừng lại cô mở mắt ra nhìn, thấy tầng 11 nên ấn lại tầng 17.

Trong một giây cô mở mắt ra, Hạ Nam Phương nhìn thấy đôi mắt quen thuộc kia, lập tức nhận ra cô.

Anh đột nhiên xoay người, đẩy đám người ra cất bước đi đến thang máy.

Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, ánh mắt Hạ Nam Phương từng chút trở nên tối tăm, anh nhìn số thang máy đang đi lên, cuối cùng dừng ở tầng 17.

Anh vào thang máy bên kia, quyết đoán ấn tầng 17.

"Này, cậu đi đâu thế?" Phí Huyên thấy anh dường như mất đi lý trí, ở phía sau hỏi theo.

Sau khi thang máy đóng lại, Hạ Nam Phương hơi có chút bình tĩnh lại, anh thật sự xác định đó là Lý Nhiễm không sai.

Lý Nhiễm vừa về đến phòng đã nằm ngay vào giường. Bạn cùng phòng hỏi thăm cô hai câu, nhưng cô không có sức trả lời, vừa đói vừa buồn ngủ, linh hồn như không còn trong thân xác nữa, bay đi đâu mất rồi.

Hạ Nam Phương đi theo sau Lý Nhiễm, thấy cô đi vào phòng rồi thì trái tim nhiệt huyết sôi trào mới chậm rãi bình tĩnh lại, anh đứng ngoài cửa một lúc lâu.

Anh không tin định mệnh an bài, vẫn luôn tin con người nhất định thắng vận mệnh, nhưng khoảnh khắc này, anh lại cảm ơn trời cao.

Cảm ơn vận mệnh an bài, để cho bọn họ có thể gặp lại.

Hạ Nam Phương quay về phòng của mình, đặt một phần ăn bảo bọn họ đưa đến phòng Lý Nhiễm.

Khổng Phàn Đông nhìn Hạ Nam Phương sau khi về phòng, tâm trạng vẫn luôn không tồi, hỏi: "Lão đại, vừa rồi cậu nhìn thấy ai vậy?"

Khóe miệng Hạ Nam Phương cong lên: "Lý Nhiễm."

Lý Nhiễm bị tiếng chuông cửa đáng giận đánh thức, bạn cùng phòng đang tắm, thần trí cô đang ở trong mộng bị mạnh mẽ kéo về.

Người phục vụ bên ngoài đang đẩy toa ăn, tiếng Anh nói lưu loát: "Đây là bữa tối của Ngài."

Lý Nhiễm ngây ngẩn hai giây rồi lắc đầu: "Chúng tôi không có đặt bữa tối."

"Không sai đâu ạ, đây là của Ngài. Chúc Ngài ăn cơm ngon miệng!"

Khách sạn có đầu bếp riêng của mình, Lý Nhiễm nhìn đồ ăn tinh xảo sang trọng trên toa ăn, cho rằng bản thân còn chưa tỉnh ngủ.

Bạn cùng phòng tắm xong, nhìn thấy toa ăn trong phòng, lập tức thốt lên: "Oh my god!"

Lý Nhiễm nhìn thấy phản ứng của cô ta, chắc cũng không phải cô ta gọi.

Chẳng lẽ là thù lao của khách sạn?

Nghĩ cũng có khả năng, hơn nữa bây giờ bụng đói còn kêu vang, đồ ăn phong phú ngon lành ngay trước mắt thế này không ăn sao đặng.

______

Sáng hôm sau, Lý Nhiễm còn muốn tiếp tục làm việc, bức tranh [Phi Thiên] này chỉ là bước đầu, cô còn phải thực hiện bước phía sau nữa.

Bức tranh [Phi Thiên] này là do Lý Nhiễm độc quyền sáng tác, khách sạn ra giá cao, cuối cùng mua toàn bộ bản quyền.

Nhưng họa sĩ ký tên vẫn là Lý Nhiễm.

Buổi sáng ngày hội giao lưu, mười hai bức tranh được đặc ở đại sảnh, chờ đợi đón tiếp khách quý vào cửa.

Bức [Phi Thiên] này thật sự có lực hút, sắc thái xinh đẹp, nhân vật phiêu dật, họa sĩ tinh vi.

Tóm lại, đây là bức tranh được hỏi tên tác giả rất nhiều lần.

Lý Nhiễm một lần rồi một lần vì khách mà giới thiệu bức tranh, giới thiệu hang đá Mạc Cao ở Đôn Hoàng của Trung Quốc, tất cả mọi người tràn ngập tò mò với nơi thần bí đó.

Hạ Nam Phương vừa tiến đến đã nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt này.

Lý Nhiễm đứng trong đám người, dùng tiếng Anh thuần thục giảng giải về bức tranh do chính mình sáng tác, dáng vẻ tự tin bình tĩnh ung dung kia, càng làm nụ cười trên mặt cô càng trở nên xinh đẹp.

Đây là một Lý Nhiễm mà Hạ Nam Phương chưa bao giờ nhìn thấy.

____

(Hình ảnh Phi thiên (Tiên nữ, thiên nhân tán hoa) là biểu tượng của nghệ thuật Đôn Hoàng, trong tổng khoảng 500 hang động đều có hình ảnh Phi thiên. Theo Phật giáo, Phi thiên là hóa thân của Càn Thát Bà (Thần Thiên ca) và Khẩn Na La (Thần Thiên nhạc). Trong thần thoại Ấn Độ cổ, họ vốn là vợ chồng, sau này đức Thế Tôn nương theo văn hóa bản xứ và đưa họ trở thành một trong các vị Thần trong Thiên Long Bát Bộ. Càn Thát Bà có nhiệm vụ dâng hương, hoa, tán hoa, dâng đồ báu cúng dàng lên chư Phật; Khẩn Na La có nhiệm vụ ca múa, tấu nhạc trong thế giới Cực Lạc. Trong nghệ thuật hội họa về sau, các nghệ nhân dung hòa làm một không còn phân biệt giới tính, cũng không còn phân cấp nhiệm vụ mà chỉ chung cho chư tiên thiên tán hoa, tấu nhạc cúng dàng.

"Phi thiên" tức là hình ảnh tưởng tượng các vị thần linh bay trong thần thoại Ấn Độ. Phi thiên là những vị nữ thần của mây và nước. Các vị nữ thần này thường ngao du dưới cây bồ đề và lấy nước triều, ao, đầm làm nhà. Trong các kinh Phật, "phi thiên" thường được gọi là thần thiên nhạc, họ biết ca biết hát, nhan sắc rất đẹp, khích động lòng người, đem lại hạnh phúc và những điều may mắn cho nhân gian. Vì thế cho nên các họa sĩ đời xưa đã được gợi ý bởi các câu chuyện trong kinh Phật, đã cố ý vẽ vô số những hình tượng phi thiên trên các bức bích họa ở Đôn Hoàng. Họ hy vọng rằng các nữ thần phi thiên có thể chúc phúc và che chở cho các thương nhân và lữ khách khi đi qua những vùng sa mạc hoang vu.)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.