Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa

Chương 60



Ngày hôm sau, trời nắng như cũ.

Bên ngoài, gió bắc lạnh thấu xương, mặt trời treo trên trời xanh ảm đạm, không ấm áp được bao nhiêu. Trên bầu trời cao rất xanh thẳm, giống như vùng biển rộng lớn.

Sáng sớm, Lý Nhiễm về khách sạn sắp xếp một chút rồi về bệnh viện.

Đến lúc đó, Hạ Nam Phương cũng vừa dậy, anh còn chưa thể ăn cơm, vẫn phải nhờ vào truyền dịch.

Vào phòng, hai người nhìn nhau một cái, trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra.

Hạ Nam Phương nhìn cô nhiều hơn một cái, thấy chóp mũi cô hồng hồng: "Bên ngoài lạnh lắm sao?"

Lý Nhiễm gật đầu, chà chà đôi tay bị đông lạnh đỏ hết cả lên, khách sạn cô ở cách bệnh viện không xa nhưng vẫn phải đi bộ một đoạn.

Hạ Nam Phương gọi người vào: "Lấy cho cô ấy áo khoác dày hơn."

Cô và Hạ Nam Phương cùng mặc đồ có màu tương xứng với nhau, Hạ Nam Phương mặc vest xanh biển còn cô màu lam nhạt, hơn nữa ông nội Hạ bị bệnh nặng nên bọn họ khoác thêm áo ngoài màu đen và trắng.

Áo khoác nhung mới ban đầu của Lý Nhiễm đổi thành áo choàng dày hơn, vẫn là màu trắng như cũ.

Đợi đến trưa, khi uống thuốc Hạ Nam Phương vẫn không chịu uống thuốc hạ sốt kia.

Lý Nhiễm thay đồ xong ra ngoài thì thấy Hạ Nam Phương đang cố sức mặc đồ. Đồ vest có ba món, bên trong là áo sơmi, bên ngoài là áo gile cùng với áo vest.

Hơn nữa lại còn có caravat, bộ vest này của anh thật sự khó mặc hơn cô rất nhiều.

Hơn nữa anh lại là bệnh nhân, càng thêm quá sức.

Lý Nhiễm mang giày cao gót đi đến trước mặt anh: "Tôi giúp anh."

Anh ở trần nửa người trên, thân hình hoàn hảo không chút mỡ thừa, bờ vai rộng lớn thuộc về người đàn ông cùng với cơ bắp rắn chắc bao trùm lên gân cốt.

"Sao anh lại gầy nhiều như thế?"

Trên mặt anh vốn dĩ đã không có nhiều thịt, nhưng ngũ quan vẫn anh tuấn như cũ, cô không nhìn ra được anh có thay đổi gì. Nhưng khi cởi quần áo ra cô mới nhận ra anh đã gầy đi rất nhiều.

Hạ Nam Phương tùy ý nói: "Chỉ bỏ bữa vài hôm thôi." Anh cảm thấy phản ứng của cô hơi khoa trương.

Thật cẩn thận mặc áo sơmi cho anh, trong quá trình không cẩn thận đụng phải vết mổ, khiến trán anh ẩn ẩn đổ mồ hôi lạnh.

"Anh như vậy không sao chứ?"

Nói thật, cô cũng không biết cùng anh mạo hiểm rốt cuộc có phải là lựa chọn chính xác hay không. Đặc biệt ngay lúc anh vừa làm phẫu thuật xong, là thời điểm anh cần tịnh dưỡng khôi phục thế này.

Hạ Nam Phương vốn mạnh mẽ cứng rắn, cô ở bên anh nhiều năm như vậy chưa bao giờ thấy anh nói anh sợ đau: "Tí nữa dùng thuốc giảm đau đi."

Thật vất vả mới có thể mặc đồ vào, sắc mặt anh ngoại trừ trắng một chút thì chẳng có gì khác với người bình thường.

Trong lòng cô nghĩ trên thế giới này không có chuyện gì mà Hạ Nam Phương anh không làm được.

Bác sĩ dặn dò muốn anh nằm viện mười lăm ngày, kết quả ngày thứ ba anh đã xuất viện.

Bác sĩ bảo phải dùng thuốc kháng sinh hạ sốt, kết quả anh không thèm quan tâm.

Bác sĩ nói vừa mới phẫu thuật xong sẽ ảnh hưởng đến eo không thể đứng dậy, kết quả vừa mới tỉnh anh đã ngồi dậy lại còn đi ra ngoài. Sống lưng thẳng đứng không có gì khác thường.

Tóm lại, Hạ Nam Phương chưa bao giờ khiến người khác cho rằng anh không thể làm gì. Anh luôn luôn là muốn làm gì thì làm đó, con người anh trời sinh đã có ý chí cường đại, không có chuyện gì là không thể giải quyết được.

Hai người bước ra khỏi phòng bệnh của Hạ Nam Phương đi xuống thăm ông nội Hạ,

Hạ Nam Phương ở bên ngoài phòng ICU nhìn hồi lâu, lâu đến nỗi Lý Nhiễm sợ anh không đứng lâu được nữa: "Đi thôi."

Cách tấm kính, anh nói như chính anh nghe cũng như nói cho ông nội Hạ nghe: "Chỉ cần con còn ở, Hạ gia sẽ không có chuyện gì."

Mắt Lý Nhiễm hơi ướt, tám năm trước, Hạ Nam Phương không có dũng khí nói ra lời này, khi đó anh tuổi trẻ khí thịnh, ngẫu nhiên bị bọn cáo già kia hại không ngóc đầu lên được. Bây giờ cho dù anh có bị bệnh, anh cũng có thể ở bên ngoài phòng bệnh nói ra lời thề bảo đảm với ông nội Hạ.

Sứ mệnh của anh chính là thế, thậm chí khi anh sinh ra đã có sẵn ý nghĩa tồn tại là vì thế.

Lý Nhiễm xông vào sinh mệnh của anh là chuyện ngoài ý muốn.

Hạ Nam Phương xoay người lại nắm lấy tay Lý Nhiễm.

Cô theo bản năng giãy giụa một chút nhưng không rút ra.

Giờ này phút này, bọn họ là đồng minh, là một thể, là đại biểu cho ông nội Hạ, cùng với vinh quang của Hạ gia.

Bên ngoài, tuyết lại rơi.

Trong làn gió, bàn tay to của anh gắt gao nắm chặt lấy tay cô, cùng cô bước vào xe.

___

Hạ Nam Phương uống thêm viên thuốc giảm đau, Lý Nhiễm thấy sắc mặt anh cực kém: "Anh có ổn không?"

Hạ Nam Phương không nói gì, chỉ là nắm tay cô càng thêm chặt.

Gật gật đầu: "Đầu có chút choáng."

Lý Nhiễm hoảng hốt, duỗi tay sờ sờ trán anh: "Nóng lên rồi này."

Bác sĩ đi theo anh xử lý tạm thời, xong việc nói với cô rằng do Hạ Nam Phương không dùng thuốc hạ sốt nên đương nhiên sẽ nóng lên.

Hạ Nam Phương nhắm mắt lại, giọng nói lạnh lùng: "Không cần."

Tất cả mọi người nhìn Lý Nhiễm, bác sĩ nói thẳng: "Nóng lên là bởi vì vết thương bị viêm, không uống thuốc hạ sốt nhiệt độ sẽ không giảm."

Hạ Nam Phương đưa mắt, đôi mắt anh bị nhiệt độ đốt nóng có chút đỏ, nhìn người khác càng thêm hung ác: "Đi ra ngoài."

Bác sĩ dọn lại đồ bước xuống xe.

Trên xe chỉ còn hai người bọn họ, tài xế liếc nhìn kính chiếu hậu, lặng lẽ thu hồi ánh mắt lại.

Lý Nhiễm kiên định: "Ngay bây giờ, anh cần phải uống thuốc hạ sốt."

Thấy bộ dáng anh mắm muối đều không ăn, cô hơi tức giận: "Anh đừng giỡn chơi với sinh mệnh của mình được không? Đây không phải là chuyện mà anh nhịn một chút là được đâu."

"Anh không giỡn. Thân thể anh ra sao anh biết rõ."

Lý Nhiễm nhịn không được mắng thô tục: "Anh biết cái rắm gì! Anh không phải cuồng vọng tự đại, bí quá hóa liều, làm việc bất kể hậu quả hay sao? Trước kia không xảy ra chuyện gì là do anh lớn mạng. Lần này những lời bác sĩ nói anh đều không nghe theo, anh thật sự cho rằng bản thân là sắt đá không bị tổn thương hả?"

Hạ Nam Phương bị cô mắng một trận, ngơ ngẩn một hồi. Cũng không biết là bị cô mắng đến choáng váng, hay là do bị sốt đến mơ hồ.

Lý Nhiễm ấn ấn bả vai anh ngồi tại chỗ dặn dò: "Tôi đi tìm bác sĩ đến tiêm cho anh một mũi kháng sinh hạ sốt, anh ngoan ngoãn ngồi yên ở đây cho tôi."

Hạ Nam Phương sinh bệnh còn bị mắng một trận, có chút uất ức, khóe miệng trề xuống, không nói chuyện.

Bác sĩ cầm theo hòm thuốc đi đến, nhìn bệnh nhân vừa rồi còn kiêu ngạo không ai bì nổi bây giờ đang ngồi thẳng tấp trên xe, im lặng không nói, khóe miệng hơi kéo xuống. Trong lòng nhịn không được cười, đè nặng khóe miệng hỏi câu: "Nghĩ thông suốt rồi?"

Ngay lập tức bị ánh mắt lạnh như băng của Hạ Nam Phương phóng đến.

Lý Nhiễm gọi Khổng Phàn Đông đến đứng ở một bên, rất có xu thế chỉ cần anh dám phản kháng, cô sẽ bảo Khổng Phàn Đông ấn anh xuống ngay.

Hạ tổng thức thời vì tuấn kiệt, rất phối hợp tiêm thuốc.

Sau khi bác sĩ xuống xe thì a một tiếng, ông ta có quen với Khổng Phàn Đông, không nhịn được nhiều chuyện hai câu: "Này. Hạ phu nhân được đó nha! Tôi ở Hạ gia hành nghề nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên thấy Hạ tổng thay đổi ý kiến."

Khổng Phàn Đông không ý kiến, chỉ nói qua loa: "Quen là được rồi."

Bác sĩ chậc chậc hai tiếng: "Nhìn còn rất dịu dàng."

Biệt thự ở Nam Sơn của Hạ gia tên là Quế Lũng Uyển, là khi ông nội Hạ còn trẻ đã mua. Phổi của ông nội Hạ không tốt, hằng năm không rời khỏi Nam Sơn lâu. Cho nên Quế Lũng Uyển dựa núi gần sông, phong cảnh tuyệt đẹp.

Bốn chiếc xe nối đuôi nhau đến cửa biệt thự Quế Lũng Uyển.

Ngoại trừ chiếc xe mà hai người bọn họ đi ra, Khổng Phàn Đông còn mang thêm hai chiếc chở vệ sĩ theo, chiếc còn lại chở bác sĩ y tá để phòng hờ có chuyện bất ngờ.

Lúc sáng nghe Khổng Phàn Đông nói tối hôm qua có năm người đã đến Nam Sơn, lúc đó Khổng Phàn Đông lấy lý do Hạ Nam Phương bận rộn không có thời gian đón tiếp, sắp xếp chỗ cho bọn họ dừng chân ở biệt thự Quế Lũng Uyển. Buổi sáng ngày hôm nay lại đến hơn mười người, hiện tại ở biệt thự Quế Lũng Uyển có khoảng hai mươi người đến.

Hạ Nam Phương và Lý Nhiễm vừa đi vừa nói tình hình cho cô nghe: "Người bên Đài Châu kia em chưa biết, nhà mẹ đẻ của mẹ anh họ Mạnh, trên bà còn hai anh trai."

Lý Nhiễm nhanh chóng nhớ kỹ: "Bọn họ tới làm cái gì?"

Hạ Nam Phương không nói, Khổng Phàn Đông tự động tiếp lời: "Nếu lão gia có chuyện ngoài ý muốn.." Vừa nói anh ta vừa liếc nhìn Hạ Nam Phương một cái, thấy anh không có phản ứng gì với từ "ngoài ý muốn" này nên nói tiếp: "Quyền đại diện người thừa kế theo luật định của lão đại."

Lý Nhiễm: "Có ý gì?"

Khổng Phàn Đông giải thích: "Người kế thừa đầu tiên của lão gia là cha của lão đại, nhưng ông ấy không còn nữa, nên lão đại trực tiếp nhận được quyền kế thừa từ lão gia."

Lý Nhiễm gật đầu: "Vậy thì có liên quan gì đến cậu của anh?"

Khổng Phàn Đông: "Theo pháp luật mà nói, cha của lão đại thừa kế từ lão gia, trong khoảng tài sản đó có một nửa thuộc về vợ."

Lý Nhiễm hiểu ra, hoá ra Mạnh gia là tới tranh giành gia sản.

Khổng Phàn Đông: "Tuy rằng trong di chúc của lão gia đều để lại cho lão đại, nhưng phần di chúc này hiện tại còn chưa công khai cho nên bọn họ đoán rằng lão gia chưa kịp để lại di chúc, dựa theo pháp luật quy định, chắc chắn có một phần thuộc về Hạ phu nhân."

Lý Nhiễm: "Còn mười mấy người còn lại là ai?"

Hạ Nam Phương đáp lời: "Hứa gia."

Khổng Phàn Đông: "Thời lão gia còn trẻ, quan hệ của hai nhà đã rất tốt, tuy bây giờ không lui tới gì nhiều nhưng vẫn có liên quan."

Lý Nhiễm không nghĩ tới Hứa gia còn đến tranh vũng nước đục này: "Còn mấy nhà còn lại là ai?"

"Còn lại là vài vị nguyên lão ở nhà cũ Hạ gia, lúc trước một mình lão gia ra ngoài bôn ba, những nguyên lão đó đã từng giúp đỡ lão gia nhiều ít, sau đó lão gia vì biểu đạt lòng biết ơn nên đã chia phần trăm cổ phần của công ty cho họ, bọn họ chưa bao giờ ra tiền, không ra lực. Cho nên lần này, bọn họ đại khái vẫn là đến đòi tiền."

Nói đến điều này, Khổng Phàn Đông vô cùng khinh thường: "Mỗi năm đều đổi cách đến đòi tiền, chẳng biết xấu hổ mà nói Hạ gia có gia nghiệp ngày hôm nay đều là do tiền năm đó bọn họ cho lão gia mượn. Nói khó nghe hơn, chút ân huệ này của bọn họ lão gia đã trả hết hàng ngàn lần hàng vạn lần rồi."

Hạ Nam Phương thấy cô đã hiểu đại khái rồi đi lên trước nắm lấy tay trấn an cô: "Không cần sợ, mọi chuyện có anh."

____

Tầng hai có một bàn tròn dùng để hội họp, Hạ Nam Phương vừa mới đẩy cửa đi vào, người ngồi quanh bàn liền có động tác nhất trí nhìn qua.

Trên mặt anh lộ ra nụ cười không quá rõ ràng, chào hỏi vài câu đơn giản rồi ngồi vào vị trí chính giữa, mắt nhìn thẳng đón nhận ánh mắt đánh giá của bọn họ.

Như trong dự định của anh, khi bọn họ nhìn thấy anh êm đẹp xuất hiện ở cửa, sự khác biệt trong ánh mắt không che giấu chút nào. Tựa như bọn họ đã nhận định anh sẽ không đến, nhưng anh vẫn mạnh khỏe xuất hiện trước mặt bọn họ.

Anh ngồi đó thong thả uống một ngụm trà, không đậm không nhạt nói: "Các vị chú bác vất vả rồi, còn đặc biệt chạy đến đây một chuyến. Có chuyện gì thế?"

Bọn họ hung hăng đến đây không ngờ thật sự nhìn thấy Hạ Nam Phương vẫn tung tăng nhảy nhót như thường.

Hứa Văn Bân mở lời trước, tuy ông ta không có thân phận cao gì, nhưng cũng là người có địa vị: "Nam Phương, không biết tình hình hiện tại của ông cụ như thế nào?"

Hạ Nam Phương nhướng mày: "Tình hình của ông nội rất tốt. Sao vậy? Các người là đến chúc Tết sao?"

Mấy nguyên lão Hạ gia kia lập tức cười ha hả: "Đúng đúng đúng, bọn tôi đến chúc Tết, lâu rồi không gặp chú hai Hạ." Người nói chuyện tên là Hạ Trường Minh, cha của ông ta là anh của ông nội Hạ, ông ta và cha của Hạ Nam Phương là anh em họ.

"Chú Trường Minh, mọi năm chúc Tết đều là chúng con đi trước, lần này sao lại đổi thành mọi người đi trước rồi?"

Không khí lập tức trở nên xấu hổ.

Hạ Nam Phương ngồi đó cười cười nhìn bọn họ: "Các vị có chuyện gì thì cứ nói thẳng, tới cũng tới rồi, có lẽ đều đã chuẩn bị rồi mới đến đúng không?"

Bọn họ nhìn nhau, nhất thời không đoán được thái độ của Hạ Nam Phương. Chuyện ông nội Hạ bệnh tình nguy kịch là điều chắc chắn, chẳng qua không biết tình hình hiện tại ra sao.

Hứa Văn Bân cầm chén trà: "Bọn chú nghe nói... ông cụ bệnh qua đời rồi?"

Lần này Hạ Nam Phương thật sự tức giận: "Nghe nói?"

Anh thong thả ung dung hỏi: "Nghe ai nói? Nếu nghe nói đều là sự thật, thật không dám giấu giếm, lúc trước tôi còn nghe nói Hứa gia thiếu một đống nợ, chuẩn bị phá sản đến nơi."

"Chú Hứa nói cho con nghe thử, con 'nghe nói' này là thật hay giả thế?"

Sắc mặt Hứa Văn Bân cứng đờ, Hứa gia xảy ra chút vấn đề về vốn, xác thật đang mượn nợ. Cũng may Hứa gia của ông ta cũng coi như có sự nghiệp lớn, còn có thể chặt đầu cá vá đầu tôm, cho nên tin tức mượn nợ vẫn luôn được giấu kín, chưa bị truyền ra ngoài. Thế làm sao mà Hạ Nam Phương biết được?

Hứa Văn Bân xấu hổ cười cười: "Đương nhiên là lời đồn, là giả, loại lời nói đó sao có thể là sự thật được."

Hạ Nam Phương không nâng mắt nói: "Nếu chú Hứa không biến lời đồn thành sự thật, vậy hôm nay hưng phấn đến Nam Sơn làm cái gì?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.