Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa

Chương 62



Tuy cô mở mắt nhưng tinh thần vẫn còn chút mơ hồ, khi ngón tay Hạ Nam Phương đưa đến búng lên trán cô, ánh mắt cô đi theo tay anh khiến hai mắt chau lại vào nhau.

Duỗi tay nắm lấy tay của anh, lẩm bẩm hỏi: "Sao anh có nhiều ngón tay thế?"

Hạ Nam Phương khẽ cười một tiếng, tay nhẹ nhàng đưa xuống dưới, dừng trên huyệt Thái Dương của cô, không nhẹ không nặng mà ấn.

Lý Nhiễm híp híp mắt, dường như có chút thoải mái.

"Em nghỉ ngơi thêm chút nữa đi, có anh ở đây."

Lý Nhiễm ừm một tiếng, mới vừa nhắm mắt lại mở ra: "Nhưng anh thật sự không cần đi bệnh viện sao?"

Cô không thể ngủ ngon được, trong đầu có quá nhiều chuyện để suy nghĩ, nhắm mắt lại là chuyện ông nội nằm trên giường bệnh, vết thương của Hạ Nam Phương lại hiện ra.

"Lát nữa anh đi." So với sự quan tâm của cô thì anh dường như chả để ý, lại còn lộ ra trạng thái nhàn nhã.

Anh ngồi ở đây ngược lại khiến Lý Nhiễm không ngủ được.

Cô ngồi bật dậy: "Anh nên nhanh chóng đến bệnh viện đi, để bác sĩ xem xét vết thương của anh..."

Hạ Nam Phương nhìn chằm chằm cô, đột nhiên thở dài: "Anh chỉ là muốn ở đây với em thêm một chút thôi."

Lý Nhiễm cảm thấy anh thật kỳ lạ: "Ở lại với tôi làm gì, vết thương của anh quan trọng hơn mà. Anh đi nhanh đi, còn đang bệnh đó."

Nội tâm Hạ Nam Phương bất đắc dĩ, anh đúng là đang bệnh thật. Nhưng không phải bệnh trên cơ thể, mà là tinh thần. Mỗi lần anh ở bên cô, anh cứ cảm thấy thời gian trôi quá mau.

Rất nhanh đã phải đến ngày mai, cô sẽ rời đi, lần gặp lại tiếp theo không biết sẽ là bao lâu.

Hễ nghĩ đến đó là Hạ Nam Phương cảm thấy mình sắp bị bệnh nguy kịch đến nơi rồi.

Không lay chuyển được Lý Nhiễm, Hạ Nam Phương thỏa hiệp: "Chờ em ngủ rồi anh sẽ đi, em uống rượu nhiều thế này... anh không yên tâm."

Lý Nhiễm gật đầu, một lần nữa nằm xuống, cô cực kỳ khó chịu, mày nhíu chặt như là chôn giấu rất nhiều tâm sự.

Ngón tay Hạ Nam Phương nhẹ vuốt giữa mày cô: "Đừng lo lắng, mọi chuyện có anh."

Không khí trong phòng ngủ tràn ngập sự dịu dàng, u tĩnh điềm nhiên.

Không quá vài phút, hô hấp của Lý Nhiễm đã vững vàng, dường như đã ngủ rồi.

Hạ Nam Phương nhìn cô lâu thêm một chút, sau đó chống thân thể mỏi mệt đến thư phòng.

Công việc gắn liền với cuộc sống của anh, bất cứ lúc nào chỗ nào, tinh thần anh đều căng chặt với cường độ cao, trước kia khi còn ở cạnh cô, anh còn có lúc thả lỏng. Nhưng từ khi hai người chia tay, anh chưa từng buông lỏng đầu óc.

Ai cũng sẽ có nơi khiến bản thân mình thoải mái, nơi khiến Lý Nhiễm thoải mái là cha Lý, nếu cha Lý không ở thì nơi khiến cô thoải mái là một mình ở nhà làm trạch nữ.

Trời sinh cô đã có tính cách không sợ cô đơn, có năng lực tự làm bạn với chính mình, cô có thể một mình ở trong phòng vẽ tranh, thậm chí một tháng cũng không cần ra khỏi cửa.

Nhưng Hạ Nam Phương không được, anh đã từng hưởng sự ngọt ngào từ cô, anh biến sự thoải mái đó thành một loại hưởng thụ, chỉ cần anh mệt mỏi thì về nhà là ngay lập tức có thể hưởng thụ được sự thoải mái đó.

Mà hiện tại, sự thoải mái anh đã từng xem như hiển nhiên đó nay phải đi trộm.

Không sai, anh phải trộm cô từ nơi khác đến.

Anh ngồi trong thư phòng gọi mấy cuộc điện thoại, sau khi sắp xếp mọi chuyện bên ngoài ổn thỏa xong thì một mình ngồi trên sofa cạnh cửa sổ, ngẩng người nhìn cảnh sắc bên ngoài.

Tuyết rơi một ngày trời, cả khoảng sân xám trắng bên ngoài sớm đã bị tuyết phủ đầy, trên bề mặt trắng mịn đó khiến người ta nhịn không được muốn lưu lại một dấu vết gì đó lên trên.

Anh ngồi thẩn thơ đến khi Khổng Phàn Đông đi vào, trong tay anh ta đang cầm điện thoại của Lý Nhiễm đang không ngừng rung. Trên mặt Khổng Phàn Đông vậy mà hiện lên một tia khẩn trương.

"Điện thoại của Lý... Lý tiên sinh."

Ánh mắt Hạ Nam Phương chuyển đến, đồng tử hơi co lại, không do dự thêm anh nhận cuộc gọi: "Bác trai."

Giọng cha Lý bên kia có chút cảnh giác: "Nhiễm Nhiễm đâu?"

Ánh mắt Hạ Nam Phương lại lần nữa nhìn ra bên ngoài: "Cô ấy đang nghỉ ngơi."

"Ban ngày ban mặt mà nghỉ ngơi? Hạ Nam Phương, tên ranh con nhà anh..."

"Anh cũng dám!" Trong nháy mắt cha Lý biến Hạ Nam Phương có tội ác tày trời.

Hạ Nam Phương im lặng một lát, để lửa giận của cha Lý lên đến đỉnh điểm, mới từ từ nói: "Bữa trưa cô ấy uống hai ly rượu, đầu có chút choáng váng nên bây giờ đang nghỉ ngơi."

Cha Lý: "..."

Hiển nhiên, ông đã không còn muốn tin tưởng Hạ Nam Phương thêm điều gì nữa, nhận định anh đang muốn gạt con gái bảo bối của mình đi: "Anh đừng có mà chơi chiêu đó với tôi nữa, chút chiêu trò giả tình giả nghĩa này chỉ lừa được Nhiễm Nhiễm, nhưng không gạt được tôi."

Tựa hồ bởi vì không có Lý Nhiễm ở bên cạnh, bầu không khí giữa hai người còn muốn giương cung bạt kiếm hơn hôm qua, Hạ Nam Phương rũ mắt: "Bác trai, con không có gạt bác."



"Càng không muốn lừa Lý Nhiễm."

"Sự thật là, con thích cô ấy."

"Con muốn có cô ấy."

Gân xanh trên trán cha Lý nổi thẳng lên: "Thằng nhóc khốn nạn, anh còn dám đánh chủ ý với con bé! Còn muốn có con bé sao? Nằm mơ đi!"

"Tôi còn sống ngày nào thì ngày đó tôi tuyệt đối sẽ không giao con bé cho anh."

Hạ Nam Phương nhíu nhíu mày, biểu cảm không thoải mái: "Bác trai, nếu đó cũng là ý muốn của cô ấy thì sao?"

Cha Lý im lặng một lát: "Nhiễm Nhiễm sẽ không thể nào đồng ý ở bên cạnh anh nữa. Đặc biệt là Hạ Nam Phương anh..."

"Cho dù con bé có thích anh đi chăng nữa thì vĩnh viễn cũng sẽ không quay lại với anh."

Hạ Nam Phương vừa định mở miệng hỏi vì sao thì cha Lý đã cúp máy.

Thái dương Khổng Phàn Đông nhảy dựng, đặc biệt là câu nói "thằng nhóc khốn nạn" cùng với câu "vĩnh viễn cũng sẽ không quay lại với anh" kia, anh ta thật sự sợ Hạ Nam Phương sẽ xúc động mà xảy ra xung đột với cha Lý.

Dù sao người dám giáo huấn lão đại nhà anh ta thẳng thừng như thế trên đời này thật sự không có mấy người.

Hạ Nam Phương buông điện thoại, hơi hơi nghiêng đầu, đưa tay lên xoa xoa trán, tựa như còn đang tự hỏi những lời của cha Lý vừa rồi là có ý gì.

Qua mấy giây sau dường như không có việc gì nhìn điện thoại của Lý Nhiễm trong tay.

Ánh mắt thoáng nhìn Khổng Phàn Đông đang đứng căng thẳng bên cạnh: "Cậu khẩn trương như vậy làm gì?"

Khổng Phàn Đông nghĩ thầm không phải sợ lão đại anh xúc động sao.

"Lão đại, dù sao Lý tiên sinh cũng là cha của Lý Nhiễm tiểu thư, anh tốt nhất không nên chọc đến..."

"Tôi biết."

Hạ Nam Phương có chút không kiên nhẫn, buông di động ra: "Tôi biết Lý Nhiễm rất quan tâm bác trai."

Chỉ tiếp xúc năm ba ngày ít ỏi này, anh cũng đã thấy Lý Nhiễm luôn đứng về phía cha Lý, hiện tại Hạ Nam Phương đang ở thế hạ phong, chỉ có thể nhịn mà không phát.

Nhưng hôm nay anh nói chuyện với cha Lý nhạy bén nắm bắt được một vấn đề: vì sao ông lại nói, cho dù Lý Nhiễm có thích anh đi chăng nữa thì vĩnh viễn cũng sẽ không quay lại với anh.

Cha Lý nói câu này thật sự quá chắc chắn, khiến anh không tự chủ được mà tin tưởng.

____

Lý Nhiễm ngủ một mạch đến 9 giờ tối hơn, trong phòng không tính là quá tối, đèn ở đầu giường chiếu ra ánh sáng ấm áp.

Trong phòng bật máy sưởi khiến người ta miệng khô lưỡi khô, tay chân nóng lên, gò má cũng nóng hổi, đầu óc còn xem như thanh tỉnh.

"Lý Nhiễm tiểu thư."

Ngoài cửa truyền đến tiếng gọi, ngay sau đó cửa được mở ra.

"Bây giờ Ngài có muốn dùng bữa không ạ?" Có lẽ dì giúp việc nghe thấy động tĩnh của cô nên đi vào hỏi thử.

Biệt thự Quế Lũng Uyển bên này cái gì cũng có, đêm hôm rồi vẫn có thể chuẩn bị bữa cơm tối phong phú cho cô.

Trong lòng cô còn có hai người ở bệnh viện nên không muốn ăn, qua loa lấy lệ hai miếng đã không nuốt trôi nữa.

Lưu Lật vẫn luôn đi theo cô từ hôm qua ở bên cạnh đưa ra ý kiến: "Nếu không, cô mang cơm vào bệnh viện ăn với ông chủ đi? Bác sĩ nói hiện tại ông chủ có thể ăn chút đồ thanh đạm."

Lý Nhiễm nhìn bàn đồ ăn trước mặt, rồi nhớ đến thân thể gầy ốm của Hạ Nam Phương, nên gọi người làm thêm mấy món thanh đạm bỏ vào hộp giữ ấm đem đến bệnh viện.

Bên ngoài tuyết vẫn rơi như cũ, Lưu Lật ở phía trước thật cẩn thận mà lái xe.

"Ông chủ cho rằng đêm nay cô sẽ không đi, cho nên bảo tôi ở lại đây để tiện cho cô ra ngoài có xe dùng."

"Anh ấy đi khi nào vậy?"

"Lúc 5 giờ chiều nay, cô ngủ rất say giấc cho nên lúc ông chủ đi gọi cô, cô không dậy được."

Lý Nhiễm bán tín bán nghi: "Phải không?"

Cô ngủ hết buổi chiều đến tối mới tỉnh, đầu óc còn ong ong không có ấn tượng gì, chỉ có cảm giác từng uống gì đó.

Đột nhiên nghĩ đến mình uống say làm chuyện gì đó kỳ quái trong nhà Hạ Nam Phương: "Tôi không có làm chuyện gì kỳ quái chứ?"

Lưu Lật lắc đầu: "Không có, cô chỉ ngủ thôi, gọi cũng không dậy được, làm hại ông chủ vô cùng lo lắng, trì hoãn hoài không đến bệnh viện."

Lý Nhiễm ồ một tiếng, nhìn ngoài cửa sổ, trong lòng có cảm giác vô cùng kỳ lạ.



Đến bệnh viện, Hạ Nam Phương đang ngồi dựa vào thành giường gọi điện thoại, không biết đầu bên kia nói gì mà ngữ khí anh có chút lạnh.

Sau khi thấy Lý Nhiễm tiến vào, anh có chút bất ngờ, thấp giọng nói hai câu rồi cúp điện thoại.

Xoay người lộ ra một nụ cười nhạt: "Anh cho rằng hôm nay em sẽ không tới."

Lý Nhiễm bày đồ ăn trong hộp giữ nhiệt ra, còn nóng hổi: "Cho anh."

Hạ Nam Phương híp híp mắt, cười hỏi: "Cố tình đem đến cho riêng anh sao?"

Lý Nhiễm phủ nhận: "Dì giúp việc làm nhiều, một mình tôi ăn không hết. Còn dư nên gói lại mang cho anh thôi."

Hạ Nam Phương cũng nhông để ý đây có phải là đồ ăn dư lại của cô hay không, trọng điểm là cô đưa đến cho anh.

Hạ Nam Phương đang ăn cơm, đột nhiên nói: "Ngày mai em phải về rồi."

Lý Nhiễm bừng tỉnh nhớ đến chuyện ngày mai cha Lý muốn đến đây đón cô về, gật gật đầu. Kỳ thật cho dù cha Lý không đến đón cô thì cô nhất định cũng phải đi về.

Mục đích ngay từ đầu cô ở lại đây chỉ vì giúp Hạ Nam Phương vượt qua cửa ải khó khăn lần này, còn mặt khác, nguyên nhân có lẽ là do cô luyến tiếc ông nội.

Hạ Nam Phương uống một ngụm canh, nuốt xuống: "Em có quay lại không?"

"Có, tình huống của ông nội nguy hiểm như vậy, có thời gian tôi sẽ quay lại thăm ông."

Hạ Nam Phương biết cô đang tránh nặng tìm nhẹ: "Anh là nói, ngoại trừ đến thăm ông nội ra. Em có thể đến thăm anh không?"

Lý Nhiễm vừa uống ngụm nước chưa kịp nuốt xuống xém chút nữa đã sặc chết: "Cái gì?"

Hạ Nam Phương nhấp khóe môi, khá bất mãn với phản ứng của cô, đôi mắt màu hổ phách nhìn cô vô cùng u buồn: "Anh cũng bị thương."

"Nói chuyện thì cứ nói, anh bán thảm làm gì?" Lời vừa mới nói ra xong cô lập tức hối hận, cảm thấy bản thân có chút quá đáng.

Hạ Nam Phương anh thật sự rất thảm, mắt thường có thể nhìn thấy được anh không hề có sức sống.

"Thật xin lỗi, tôi không có ý gì cả."

Hạ Nam Phương không nói gì.

"Tôi thật sự không phải có ý kia, anh luôn làm cho người ta có cảm giác anh có ba đầu sáu tay, không có chuyện gì không làm được, đột nhiên nói bản thân thảm như vậy, tôi có chút không thích ứng được."

"Không thích ứng được cái gì?"

Lý Nhiễm thấy dáng vẻ anh như có chút tức giận: "Không thể nói rõ được. Tóm lại, chúng ta không nên là như thế này."

Tuy rằng anh vẫn nhẫn nhịn, nhưng vẫn có thể nhìn ra sự lạnh lùng trong đó: "Như thế nào? Không nên giống như bây giờ, sau khi thương hại anh, giúp anh xong rồi thì em lập tức đi mất không quay đầu lại sao? Hay là nói..."

"Không nên yêu anh một lần nữa?"

Anh nói vừa chắc chắn vừa mạnh mẽ, không cho cô chống đỡ: "Em còn thích anh."

"Giống như anh thích em vậy."

Lý Nhiễm đang muốn nói Hạ Nam Phương mặt dày vô sỉ, rồi lại cảm thấy nói vậy chẳng khác nào giấu đầu lòi đuôi nên đơn giản nhìn thẳng vào mắt anh, nói trắng ra: "Thích. Thì sao?"

Cuối cùng Hạ Nam Phương cũng mỉm cười, nụ cười đơn thuần và đắc ý như trẻ con, có loại tự tin, sự tự tin từ trước đến nay anh chưa từng có.

"Hạ Nam Phương, thừa nhận tim tôi còn có cảm giác với anh, cũng không phải là chuyện gì mất mặt. Nhưng còn thích rồi thì sao? Tôi còn có việc học, sự nghiệp, cuộc sống của mình. Chuyện tôi thích anh, chỉ là một phần mười trong cuộc sống cá nhân của Lý Nhiễm tôi mà thôi. Cho nên, Hạ Nam Phương anh đừng đắc ý."

Cô thật sự không muốn nói rõ ràng như vậy, nhưng nếu sau khi giải quyết chuyện này rồi thì hai người bọn họ về sau đường ai nấy đi cũng dễ.

Hạ Nam Phương một mai phải nói những lời trong lòng ra rõ ràng không thèm che giấu như thế. Kỳ thật cũng không phải chuyện tốt.

Từ lần Hạ Nam Phương phẫu thuật đó, cô phát hiện bản thân còn rất quan tâm để ý đến anh, nên thẳng thắn thừa nhận mình còn thích anh không trốn tránh nữa.

Thích chính là thích, cũng không phải làm gian phạm ác, có cái gì mà không dám thừa nhận chứ.

Cô cúi đầu, Hạ Nam Phương nhìn cô bằng ánh mắt khổ sở: "Chuyện thừa nhận em còn thích anh làm em khó khăn đến vậy sao?"

Vốn dĩ Hạ Nam Phương rất vui vẻ, thấy cô như vậy, lại cười không nổi.

"Không phải rất khó khăn... chỉ là cảm thấy, chuyện thích anh, không có gì phải vui."

Hạ Nam Phương sẽ không nói lời âu yếm, cũng không biết an ủi người khác, nhưng hiện tại giờ khắc này, anh rất muốn nói cho cô biết thích là một chuyện khiến người ta vui vẻ.

"Nếu không vui, vậy nhất định là vấn đề của anh, là anh chọc em không vui."

Cô không ngờ anh sẽ nói như vậy, nhất thời không biết nên đáp lại như thế nào.

"Trước kia, em luôn muốn làm sao để anh vui vẻ. Từ đây về sau, để anh làm em vui vẻ là được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.