Hào Môn Nhất Kiếm

Chương 54: Ma quỷ tranh cường



Chỉ nghe một tiếng bịch trầm đục.

Mọi người nhìn lại, thấy người trúng chưởng không phải là Ngọc Đỉnh phu nhân, mà chính Nhậm Huyền bị bắn lên cao rồi rơi xuống trước mặt Bạch Tiêu Thiên, miệng ộc ra một vòi máu, giẫy mấy cái rồi nằm yên.

Tả hộ pháp Trịnh Phác nhếch môi cười lành lạnh, thu chưởng về, hẳn là lão vừa phát chưởng.

Ngọc Đỉnh phu nhân nhìn Thiên Ất Tử, rồi chợt nhìn sang Bạch Tiêu Thiên hỏi :

- Bạch Tiêu Thiên, ngươi có muốn biết bí mật về chuyện Kim kiếm không?

Bạch Tiêu Thiên nín lặng, không hưởng ứng cũng không phản đối.

Ngọc Đỉnh phu nhân lại nhìn Hướng Đông Lai hỏi :

- Hướng Đông Lai, ngươi tất biết bí mật đó?

- Đương nhiên!

- Tốt lắm, nay đã có ta, ngươi và Thiên Ất Tử biết về bí mật này, ta nói ra để mọi người cùng biết cũng không hại gì. Vả lại có biết mà không làm gì được, mang bí mật xuống mồ thì có ảnh hưởng gì đến bổn Giáo?

Lời nói nghe xấc xược, hoàn toàn không tương đồng chút nào với vẻ kiều diễm của cô ta.

Lan Hoa Tiên Tử hừ một tiếng, nói :

- Thật là trân tráo bỉ ổi, cũng thật là kiêu ngạo độc ác... Sao tiểu Hoa có thể bị hắn quyến rũ được chứ?

Giọng Ngọc Đỉnh phu nhân lại vang lên :

- Hướng Đông Lai, đúng là pho Kiếm kinh của Thánh Kiếm Ngu Cao tàng chứa trong Huyền Thiết kiếm của Hoa Thiên Hồng và chỉ có thứ binh khí sắc bén bậc nhất thiên hạ là Kim kiếm mới chặt đứt được Huyền Thiết kiếm để lấy pho Kiếm kinh đó, trở thành người đệ nhất võ lâm chứ gì? Ta chẳng biết tên cáo già giải huyệt Thiên Ất Tử với thủ đoạn gì mà đoạt được Bàn Long bảo kiếm, cũng không biết hắn do đâu mà biết được bí mật đó, bổn phu nhân chỉ mất chút ít hoa nhụy là đoạt được những điều khiến toàn võ lâm ao ước kia. Nay thanh Huyền Thiết kiếm của Hoa Thiên Hồng sớm muộn gì cũng về tay bổn phu nhân, lú đó...

Cửu Âm giáo chủ nhìn Ngọc Đỉnh phu nhân, tiếp lời :

- Đồ nhi, lúc đó cả thiên hạ võ lâm sẽ là của con...

Đột nhiên, Bạch Tiêu Thiên cười gằn, nói :

- Chuyện đó đâu dễ vậy!

Rồi giơ cao lệnh kỳ, quát lên :

- Tất cả thủ hạ ở ngoài cốc khẩu tiến vào! Chỉ trừ Lục đường chủ vẫn giữ chặt cốc khẩu.

Có tiếng ứng lệnh vang lên, hơn trăm người từ cốc khẩu rầm rộ tiến vào đứng thành hàng ngũ đối diện với người của Cửu Âm giáo.

Bạch Tiêu Thiên giương cao Phong Lôi lệnh nói :

- Anh em! Hai mươi năm nay chúng ta đồng cam cộng khổ, cùng chung tay góp sức xây dựng bổn Bang mới được thế lực hùng hậu như ngày nay. Nếu đại sự viên mãn như Bạch mỗ trù định thì chúng ta đồng hưởng vinh quang. Nay có bọn người từ lâu không nghe tăm tích trên giang hồ, ngấm ngầm cho người đầu nhập vào bổn Bang, được Bạch mỗ thu nhận, ưu ái chiều chuộng không biết bao nhiêu, vậy mà chúng vẫn rắp tâm quay lưng ngoảnh mặt, hứa với chủ chúng định tiêu diệt bổn Bang, và cũng công khai tuyên bố như thế. Anh em cùng Bạch mỗ đã nhiều năm nằm gai nếm mật, hoạn nạn cùng chia, phú quý cùng hưởng, bây giờ nỡ đâu đành để nhìn người khác khi hiếp lăng nhục. Chúng ta đành quyết một trận tử chiến, thắng thì cùng nhau trị vì thiên hạ võ lâm, nếu lỡ thua cũng không đến nỗi thẹn với lời nguyện thề thửa trước, anh em nghĩ thế nào?

Bọn thủ hạ Thần Kỳ bang vốn là những tên ma đều quen tay chém giết, tính tình bạo hung, ngạo mạn; đâu từng cúi đầu nhẫn nhục trước một ai?

Nghe Bang chủ nói khích, hung tính nổi lên, trăm miệng cùng hô vang :

Bạch Tiêu Thiên cười, trở cờ quát lớn :

- Vậy là tốt, tiến lên!

Trong tiếng thét vang trời, ánh binh khí vung lên sáng rợp, hai lực lượng hung tàn lăn xả vào nhau trong một cuộc tàn sát rùng rợn.

Xét về thực lực, Thần Kỳ bang trội hơn về số lượng, đồng thời vì xông pha nhiều trên giang hồ nên cũng thiện chiến hơn.

Nhưng Thần Kỳ bang ngoài hơn bốn chục tên Hoàng Kỳ hộ pháp, bọn thủ hạ của Lục đường và bọn bảo vệ dưới sự chỉ huy của Ngao Tam chỉ là hạng tầm thường, võ công bất quá chỉ thuộc hàng nhị, tam lưu.

Tuy vậy ngoài hơn bốn mươi tên Hoàng Kỳ hộ pháp, còn khoảng hai chục tên Đường chủ, Phó đường chủ, Tiêu sư, Chấp sự và Hộ pháp của các Phân đường tuy võ công cao thấp khác nhau nhưng cũng đáng liệt vào hàng cao thủ.

Còn về phía Cửu Âm giáo, chừng trăm tên giả thần mạo quỷ chỉ chuyên về ma thuật, trong số đó chỉ chừng vài chục cao thủ biết dùng khí độc để tàn sát đối phương, số còn lại chỉ giói hóa trang và tà thuật, lại ít kinh nghiệm tham chiến nên không có nhiều kinh nghiệm đối địch.

Sau nửa canh giờ chiến đấu, cuộc chiến dần dần thu gọn lại.

Chừng trăm tên thuộc hạ võ công thuộc loại kém của song phương đã bị thương vong thây nằm la liệt.

Như vậy mỗi bên lực lượng còn chừng trăm người, đều thuộc hàng cao thủ.

Hứa Hồng Mai và tỉ muội Bạch Tố Nghi không tham chiến. Còn Bạch Tiêu Thiên tay cầm Phong Lôi lệnh đứng ngoài lượng trận và chỉ huy.

Phía Cửu Âm giáo, sư đồ Cửu Âm giáo chủ cũng đứng bên chiếc kiệu long phượng đã được đưa khỏi vòng đấu, đứng quan sát thế trận.

Hơn bốn mươi tên Hoàng Kỳ hộ pháp đấu với gần bốn mươi tên mới đây là đồng bọn, nhưng hiện đã thành kẻ địch.

Xét về thực lực, mặc dù phía Thần Kỳ bang có đông hơn chút ít, nhưng ít cao thủ hơn.

Trong số Đầu tọa hộ pháp có ba tên cao cường nhất là Cửu Dương tam quỷ đều đã phản mặt về với Cửu Âm giáo nhưng năm tên còn lại quây lấy nhau đấu với ba tên, thế cũng tạm quân bình.

Mười mấy cao thủ của các Phân đường cùng một số tàn dư thủ hạ quần nhau với bọn giả danh ma quỷ, lúc này song phương đều bị diệt phần lớn, bầy quỷ chỉ còn ba bốn chục tên nhưng có U Minh điện chủ và Hình Danh điện chủ võ công cao cường, đến bốn năm tên Hộ pháp và Chấp sự các Phân đường vây đánh không lại.

Đặc biệt lợi hại bên phía Cửu Âm giáo phải tính đến Tả hộ pháp Trịnh Phác và Hữu hộ pháp Ngô Quyên Hồng.

Chỉ mới xuất trận một lúc, hai tên này xông vào trận như vào chỗ không người, giết một lúc hơn chục tên thủ hạ các Phân đường và ba tên Hoàng Kỳ hộ pháp, khiến các cao thủ bậc nhất trong Thần Kỳ bang là Phiên Thiên Thủ Hầu Gia Khiên, Giáng Long Thủ Phí Ninh, Trần Kinh Bắc, Đỗ Tử Đường đều là Lục đường chủ phải vây lại đối phó.

Tuy vậy phía Thần Kỳ bang cũng có một sát tinh là Ngao Tam, lão xông vào đám thủ hạ của Cửu Âm giáo, tha hồ vung chưởng tàn sát, giết một lúc mười mấy tên giả quỷ, khiến tên nam quỷ Hình Danh điện chủ phải vung đao nghênh địch.

Hai người giao thủ chừng hai mươi chiêu, Hình Danh điện chủ núng thế lùi lại, xuất liền bốn năm chưởng rồi bất thần lao vào phồng mang phung một luồng khí đen thẳng vào đối thủ.

Nhưng thân thủ của Ngao Tam cực kỳ mau lẹ.

Biết đối phương có tà môn, lão đã ngầm phòng bị.

Khi thấy tên Điện chủ lao vào, lão không dám khi thị rồi nhảy lui một bước sang trái tới gần trượng tránh khỏi.

Luồng hơi độc đấy thổi ập vào hai tên thủ hạ của Thần Kỳ bang khiến chúng ngã lăn ra, miệng phun bọt trắng, mặt thâm tím lại, ú ớ mấy tiếng rồi tắt thở.

Nhưng đã gọi là thổi chân khí độc môn thì đâu có thể thi triển liên tục.

Ngao Tam hiểu rõ điều này, liền áp vào tấn công kịch liệt, chỉ sau năm chiêu đã tung liền hai chưởng hạ gục đối phương.

Lão còn bồi thêm hai chưởng vào đầu khi Hình Danh điện chủ đã ngã xuống làm hắn vỡ nát đầu chết không kịp ngáp.

Ngao Tam vừa kịp quay lại thì nghe bên tả có tiếng thét kinh hoàng và đám người của Thần Kỳ bang hốt hoảng lùi lại.

Lão nhìn sang, thấy Hữu hộ pháp Ngô Quyên Hồng vừa hạ sát Trần Kinh Bắc, đánh bị thương Đỗ Tử Đường rồi vung Quỷ Đầu trượng lao vào đám thủ hạ Thần Kỳ bang.

Mụ tới đâu, Quỷ Đầu trượng vung lên làm thây người đổ ngổn ngang đến đó.

Tiếng kêu la hoảng loạn nổi lên, chúng nhân Thần Kỳ bang không ai đương nổi, nhao nhao giạt cả lại.

Ngao Tam hét to một tiếng, rút phắt thanh đại đao từ trong tay một tên thủ hạ lao vào nghênh chiến.

Một đao một trượng bắt đầu quấn lấy nhau, như vậy Ngao Tam đã giúp được cho đám thủ hạ khỏi tan vỡ.

Xét về công lực, chỉ sau vài chục chiêu đấu, song phương có vè ngang ngửa nhau, nhưng Ngô Quyên Hồng sử dụng trượng pháp thành thạo tinh luyện hơn, chiêu thức liên tiếp xuất ra vô cùng lợi hại.

Ngao Tam vừa mới xem qua đã biết trượng pháp của đối phương uy mãnh, không thể dùng chưởng chỉ đối phó nên buộc phải đoạt thanh đại đao làm khí giới nghênh địch.

Nhưng lão không tinh thông lắm về đao pháp, chỉ thỉnh thoảng dùng tả chưởng bổ trợ thêm mới duy trì được một thời gian.

Chừng qua trăm chiêu, Ngô Quyên Hồng hét to một tiếng, xuất liền năm trượng.

Chúng nhân đều bị giạt cả ra ngoài vòng đấu của hai người tới hai ba trượng.

Quỷ Đầu trượng rít lên nghe sởn tóc gáy tạo thành một màn trượng ảnh dày đặc với áp lực kinh nhân chực ập xuống đầu.

Ngao Tam biết không thể hóa giải được vội vàng nhảy lùi một bước tránh thế công thần tốc.

Không ngờ Ngô Quyên Hồng như ảnh tùy ảnh lao bổ người tới, Quỷ Đầu trượng lại vung lên khí thế vạn cân.

Ngao Tam không còn chỗ lùi nữa đành múa đao đón đỡ.

Choang!

Hai thứ binh khí vừa giao nhau, thanh đại đao của Ngao Tam lập tức bị đánh băng đi vẽ một đường vòng cung sáng lóa lên không rồi rơi xuống bên ngoài trận.

Đồng thời cách đó không xa, Tả hộ pháp Trịnh Phác dùng thanh Quỷ Đầu đao, có đến năm sáu mươi cân đánh lùi Phiên Thiên Thủ Hầu Gia Hiên tiện thể đưa ngược lưỡi đao về.

Giáng Long Thủ Phí Ninh vừa xuất chưởng sang, Trịnh Phác khẽ lách mình tránh rồi bố xuống một đao xả Phí Ninh thành hai đoạn.

Phiên Thiên Thủ vốn lấy hai địch một vẫn bị dồn vào hạ phong, huống gì bây giờ động lực đấu với Trịnh Phác thì duy trì được bao nhiều?

Bại cục của Thần Kỳ bang đã sờ sờ.

Chỉ cần đấu thêm vài chiêu nữa, cả Ngao Tam lẫn Phiên Thiên Thủ Hầu Gia Hiên chắc chắn sẽ thất thủ, lúc đó Thần Kỳ bang bị tan vỡ là điều không tránh khỏi.

Bạch Tiêu Thiên hiểu ngay tình thế, liền ném ngay lệnh kỳ cho Bạch Tố Nghi, tay cầm Mãng Cân tiên phi thân lao vào giữa vòng đấu.

Lúc đó Ngô Quyên Hồng vừa vung trượng đánh xuống vai phải của Ngao Tam.

Nghe bịch bịch hai tiếng, vai phải Ngao Tam bị trượng đánh xuống vỡ nát, đồng thời lão cũng đã xuất tả chưởng đánh trúng ngực trái đối phương.

Tuy chưởng lực của Ngao Tam đã không còn đủ mạnh nhưng cũng khiến Ngô Quyên Hồng lảo đảo mất thăng bằng.

Khi bà ta còn chưa kịp thu trượng về thì Bạch Tiêu Thiên đã xông tới vung chiếc roi với sáu lưỡi Nguyệt Nha vòng đúng vào cổ Ngô Quyên Hồng giật mạnh khiến chiếc cổ đứt lìa.

Đầu lâu Ngô Quyên Hồng bay ngược về phái Bạch Tiêu Thiên rơi ra phía sau, còn cái thây không đầu thì đổ ập xuống, máu từ cổ họng phu thẳng vào mặt Ngao Tam.

Bạch Tiêu Thiên chưa kịp định thần thì chợt thấy một cái bóng đen lướt nhanh qua mặt.

Lão theo bản năng vung Mãng Cân tiên ra, nhưng còn chưa kịp thi triển chiêu thức thì một tia chớp đã lóe lên trước mặt.

Bạch Tiêu Thiên vội vàng né tránh mình sang trái đã nghe phập một tiếng.

Thoạt tiên, ngay cả Bạch Tiêu Thiên còn chưa nhận thức được việc gì xảy ra.

Chỉ nghe xung quanh cùng la lên một tiếng kinh hãi, lão có cảm giác thân bên phải mình nhẹ đi, nhưng vẫn chưa cảm thấy đau đớn.

Sau tiếng kêu kinh hoảng lan khắp đám dông, Bạch Tiêu Thiên mới nhìn rõ Tả hộ pháp Trịnh Phác đang đứng trước mặt mình với nụ cười tự đắc.

Chợt thấy chỗ vai đau nhói lên, cánh tay phải của mình đã đứt phăng đến tận bả vài, toàn bộ cánh tay và chiếc Mãng Cân tiên nằm chỏng chơ trên mặt đất.

Mãi đến lúc đó máu mới phun ra.

Cả Hứa Hồng Mai và Bạch Quân Nghi cùng thét lên một tiếng, xông vào giữa trận.

Tiếp đó, cả Triệu Tam Cô, Từ Vân đại sư và Cù Thiên Hạo cũng nhảy vào đấu trường.

Chợt vang lên tiếng thét lanh lảnh nhưng đầy uy lực :

- Dừng tay!

Đó là mệnh lệnh của Cửu Âm giáo chủ.

Thực ra không cần bà ta ra lệnh, cuộc chiến cũng gần như ngừng hẳn ngay sau khi Bạch Tiêu Thiên thụ thương dưới Quỷ Đầu đao của Trịnh Phác.

Phía Thần Kỳ bang chỉ còn sống sót có mười mấy tên Hoàng Kỳ hộ pháp trong đó có phân nửa đã bị thương.

Hơn trăm thủ hạ đệ tử của Lục đường chủ chỉ còn lại chưa tới hai mươi tên với ba tên Chấp sự và một tên Tam đường Đường chủ là Đỗ Tử Tường.

Phía Cửu Âm giáo tuy thiệt hại không kém phần nặng nề nhưng xem lại lực lượng vẫn hùng hậu hơn.

Hiện vẫn còn một tên cao thủ bậc nhất là Tả hộ pháp Trịnh Phác chưa bị thương thế gì cả, U Minh điện chủ cũng vậy.

Trong ba tên Cửu Dương tam quỷ Đầu tọa hộ pháp chỉ Lâm Khôi là bị giết, Xa Nhất Hồn bị thương nhẹ, còn Cổ Định Phách thì chưa hề hấn gì.

Ngoài ra còn gần hai chục tên trong Hộ pháp đường là hơn hai mươi tên giả quỷ.

Lại có Giáo chủ và Ngọc Đỉnh phu nhân còn chưa tham chiến.

So sánh lực lượng, cho dù có thêm cả mấy nhân vật hiệp nghĩa còn đủ sức chiến đấu, Cửu Âm giáo vẫn mạnh hơn.

Ngay từ khi Bạch Tiêu Thiên bị thương, chúng nhân thủ hạ Thần Kỳ bang đã lập tức mất tinh thần, số lớn đều lùi lại chực bỏ chạy, bị mấy cao thủ trong Cửu Âm giáo giết mất một số.

Sau khi Cửu Âm giáo hạ lệnh ngưng chiến, toàn trường trở nên lặng phắc, chỉ có tỉ muội Bạch Tố Nghi dìu phụ thân vào lều tĩnh dưỡng.

Ngao Tam tuy bị thương nặng ở vai nhưng vẫn cố trụ lại, đứng bên Hứa Hồng Mai, không vào lều trị thương.

Hứa Hồng Mai gọi :

- Tố Nghi, mang lệnh kỳ cho ta!

Bạch Tố Nghi vội mang Phong Lôi lệnh, hai tay nâng lên cho mẫu thân.

Lúc đó Bạch Tiêu Thiên ngất đi đã được cứu tỉnh lại đang phong bế kinh mạch cầm máu, chỉ đưa mắt thẫn thờ nhìn vào đấu trường mà không nói gì.

Cửu Âm giáo chủ mặc cho Hứa Hồng Mai hành sự, không ngăn trờ.

Hứa Hồng Mai giơ cao cờ lệnh, dõng dạc nói :

- Hiện tại ta chấp chưởng Thần Kỳ bang chủ, ra lệnh từ giờ phút này giải tán Thần Kỳ bang. Nhưng kêu gọi những người có tâm huyết vì đạo nghĩa hãy cùng ta tiêu diệt yêu đạo, không sợ...

Cửu Âm giáo chủ quát lên ngắt lời :

- Thế nào? Người không chịu nhìn gương trượng phu của ngươi.

Hứa Hồng Mai không để ý, vẫn giương cao kỳ lệnh tiếp :

- Kể cả Lục đường chủ Đổng Hào, nếu không muốn ở lại thì tự giải tán.

Tả hộ pháp Trịnh Phác cười hắc hắc nói :

- Ra thoát khỏi cốc này đâu có dễ dàng như thế?

Nói xong cầm ngang thanh Quỷ Đầu đao định nhảy ra chặn cốc khẩu.

Cửu Âm giáo chủ xua tay ngăn lại :

- Tả hộ pháp, cứ để họ đi.

Trịnh Phác đành lùi lại.

Lúc này đang có chừng hai mươi thuộc hạ của Thần Kỳ bang len lét đi ra hướng cốc khẩu để thoát khỏi đấu trường.

Trong số hai mươi thủ hạ của Lục đường chủ Đổng Hào chỉ có năm mươi người theo Đường chủ vào cốc, số còn lại tìm cách lẩn ra ngoài cốc.

Chúng nhân thuộc hạ của Thần Kỳ bang đến thời điểm cuối cùng chỉ còn hơn ba mươi người, trong đó đã có tới bảy tám người bị thương.

Xem ra lực lượng trung thành với Bang chủ phu nhân quá ít ỏi.

Tuy vậy Hứa Hồng Mai không hề tỏ ra lo lắng khi thấy thuộc hạ dưới quyền mình còn quá ít.

Trái lại bà hình như còn có vẻ phấn khởi hơn.

Chờ tất cả chúng nhân của Thần Kỳ bang tập hợp hết phía sau Hứa Hồng Mai, Cửu Âm giáo chủ mới cất tiếng :

- Hứa phu nhân. Tình thế đã đến hồi quyết định, xin phu nhân cho biết chủ ý cuối cùng.

Hứa Hồng Mai hỏi lại :

- Vậy cũng xin Giáo chủ khẳng định thêm một lần nữa mục đích chỉ hướng...

Cửu Âm giáo chủ buông rõ từng tiếng :

- Bổn Giáo chủ xin nhắc lại một lần cuối cùng: tiêu diệt tất cả những ai không chịu đầu hàng bổn giáo, tuyên bố thống nhất võ lâm. Nếu các vị tự lượng sức có thể tranh hùng với bổn giáo, xin cứ việc thi triển hết bản lĩnh.

Dừng một lúc, lại nói thêm :

- Nhưng trong trường hợp đó, nếu tính mạng không được bảo đảm, chớ trách bổn Giáo chủ không nói trước.

Triệu Tam Cô là người đầu tiên không chịu nổi những lời xấc xược đó, quát lên bằng giọng the thé :

- Im mồm, yêu tặc...

Trịnh Phác lừ lừ bước tới cười khùng khục nói :

- Triệu đại nương chớ lỗ mãng, nếu muốn sống thêm chút ít..

Triệu Tam Cô không còn giữ nổi bình tĩnh, vung chiếc gậy sắt của Chu Nhất Cuồng, gào lên :

- Lão tạp chủng, bà tử ta bổ xác ngươi...

Lập tức song phương tạo nên một cặp đấu không cần có thượng lênh, không cần theo bất kỳ quy củ giang hồ nào, xuất chiêu bằng hết sức bình sinh và vận hết sở học..

Trịnh Phác vốn là một cựu thần của Cửu Âm giáo, ác danh đã vang lừng bốn mươi năm trước.

Trong lúc đó, Triệu Tam Cô tuy uy danh không hiển hách bằng, nhưng đến nay tuổi đã ngoài chín mươi, về bối phận so với Trịnh Phác còn trên một bậc.

Xét về võ công, Triệu Tam Cô tuy thua kém Trịnh Phác, nhưng tính tình vốn quật cường ương bướng, khi tranh cao hạ không bao giờ tiếc mạng mình trong những cuộc chiến sinh tử thế này.

Vì vậy trong năm mươi chiêu đầu thế chiến vô cùng quyết liệt.

Trịnh Phác tuy võ học có uyên thâm hơn, nhưng với một nhân vật rất đối ngoan cường như Triệu Tam Cô cũng phải dốc toàn lực đối địch.

Triệu Tam Cô không chút nhường nhịn vẫn đều đặt phát chiêu.

Lại thêm năm mươi chiêu nữa qua đi, Trịnh Phác mới chiếm được thượng phong.

Cửu Âm giáo chủ đứng ở ngoài vòng đấu, lúc đó đột nhiên lướt người vào quát lên :

- Triệu lão bà! Chẳng qua vừa rồi bổn giáo tạo cho ngươi một sinh lộ. Nếu các ngươi tỏ vẻ quá khích, đừng trách bổn Giáo chủ sát tận!

Cù Thiên Hạo hừ một tiếng nói :

- Các hạ tuyên bố tiêu diệt hết những người không chịu đầu hàng, can gì phải thác cớ nữa? Muốn giết muốn mổ cứ tận lực thi triển, chúng ta đã sẵn sàng chịu chết ở đây từ lâu.

- Tốt lắm! Bổn Giáo chủ sẽ thành toàn cho các ngươi!

Rồi vung Bàn Long bảo kiếm quát :

- Vây diệt!

Gần năm chục chúng nhân đệ tử Cửu Âm giáo từng tốp vây lấy tàn binh bại tướng của Thần Kỳ bang bắt đầu cuộc tận sát, dẫn đầu là hai tên còn lại trong Cửu Dương tam quỷ và U Minh điện chủ.

Trong tiếng la man rợ, hàng ngũ của Thần Kỳ bang càng lúc càng thưa dần.

Lan Hoa Tiên Tử chỉ để Tường Vi Tiên Tử ở lại bảo hộ Hoa phu nhân, Hướng Đông Lai và những người bị thương, còn mình Lê Hoa Tiên Tử và Tần Bách Xuyên cũng xông vào đấu trường.

Lan Hoa Tiên Tử đối địch với U Minh điện chủ, Lê Hoa đấu với Cổ Định Phách, còn Tần Bách Xuyên giao thủ với Xa Nhất Hồn.

Bấy giờ hai tên đường chủ thì Đổ Tử Đường đã bị thương, Đổng Hào cùng mưới mấy tên thủ hạ liều chết cự với bốn chục tên của Cửu Âm giáo đang điên cuồng tàn sát, tình thế càng lúc càng bi đát, chỉ sau một thời gian chừng tuần trà thì cả Đổng Hào cũng bị thương.

Triệu Tam Cô cùng Từ Vân đại sư liên thủ đấu với Tả hộ pháp Trịnh Phác vẫn không sao chiếm được ưu thế.

Cửu Âm giáo chủ đấu với Hứa Hồng Mai, chỉ sau mười chiêu đã dồn đối phương vào thế bí, buộc Cù Thiên Hạo phải xuất thủ tương trợ.

Cửu Âm giáo chủ võ công thật kinh nhân, Bàn Long bảo kiếm rít lên như bão lốc khiến hai người liên tục phải thoái lui, chỉ sau hai mươi chiêu đã đâm trúng sườn Cù Thiên Hạo, đồng thời xoay kiếm đánh bật thanh nhuyễn kiếm của Hứa Hồng Mai.

Bạch Quân Nghi thấy mẫu thân gặp nguy hiểm liền nhảy vào tương trợ nhưng bị Ngọc Đỉnh phu nhân lao ra chặn đường, cười khanh khách nói :

- Nha đầu, hôm nay ta thay dung diện cho ngươi, để khỏi ngày đêm tơ tưởng đến Hoa Thiên Hồng.

Bạch Quân Nghi rít lên :

- Đồ vô sỉ!

Ngọc Đỉnh phu nhân không chút tức giận, vẫn cười khanh khách nói :

- Vô sỉ hay không, nhưng ta đã chung đụng được với người trong mộng của ngươi...

Bạch Quân Nghi vừa căm giận vừa nôn nóng giải nguy cho mẫu thân nên không nói nữa xuất chưởng đánh ngay.

Nhưng công lực của nàng kém xa Ngọc Đỉnh phu nhân nên chỉ chốc lát chiêu thức trở nên chuệch choạc.

Ngọc Đỉnh phu nhân cười giả lả :

- Nha đầu, trước hết ta mượn ba chiếc răng để trả cho tình lang người...

Dứt lời xuất liền hai chưởng, một đánh thẳng vào mặt Bạch Quân Nghi, một nhằm vào hữu chưởng của nàng đang tuyệt vọng công sang.

Bịch!

Bịch!

Bịch!

Ba tiếng trầm đục vang lên như tiếp liền nhau.

Bạch Quân Nghi bị một chưởng trúng ngay miệng, nàng lảo đảo lùi lại, nhổ ra một búng máu lẫn bọt, còn có cả mấy chiếc răng.

Đồng thời Ngọc Đỉnh phu nhân cũng ngã sấp xuống, miệng ộc máu tươi thương thế xem ra còn nặng hơn Bạch Quân Nghi gấp bội.

Người đánh trọng thương Ngọc Đỉnh phu nhân chính là Ngao Tam.

Vai phải lão ta đã bị Ngô Quyên Hồng dùng trượng đánh nát, nhưng vẫn gượng dậy, biết mình không thể tham chiến đành đứng sau Hứa Hồng Mai.

Nhưng thấy thiếu chủ bị nguy, lão đã dùng hết sức bình sinh đánh ra một chưởng giải cứu.

Với nội lực thâm hậu như Ngao Tam, tuy thụ thương nhưng tả chưởng dùng hết chân lực đã không nhẹ chút nào.

Cửu Âm giáo chủ thấy đồ đệ bị thương liền lao ngay tới, chỉ một kiếm đã chém chết Ngao Tam.

Từ Vân đại sư vung Thiết Nha sản ra chống cự nhưng vẫn không cứu được mạng lão ta, chỉ sau vài chiêu, chiếc Thiết Nha sản đã bị thanh bảo kiếm của Cửu Âm giáo chủ khống chế.

Lúc đó Cù Thiên Hạo đã bị thêm một kiếm vào đùi chạm tới xương nên chỉ cố gượng đứng vững mà không giao thủ được.

Hứa Hồng Mai thấy Từ Vân đại sư gặp nguy liền xông tới giải cứu, Cửu Âm giáo chủ liền phạt mạnh một kiếm đẩy bật Từ Vân đại sư lùi lại mấy bước, sau đó quay lại tiếp tục giao thủ với Hứa Hồng Mai.

Cửu Âm giáo chủ đã nổi giận, võ công lại thượng thặng, chỉ thấy thanh bảo kiếm vung lên loang loáng như bàn long bái vỹ, khí thế uy mãnh vô cùng.

Hứa Hồng Mai không thể nào đương nổi.

Lúc này bại cục của Thần Kỳ bang đã hiện rõ.

Tất cả đám thủ hạ này chỉ còn không tới mười người, cả Lục đường chủ Đổng Hào cũng bị giết, Tần Bách Xuyên bị thương, Cù Thiên Hạo bị loại khỏi vòng chiến, Triệu Tam Cô và Từ Vân đại sư đang bị Trịnh Phác dồn ép, xem chừng không còn có thể duy trì được lâu.

Cửu Âm giáo chủ hét lên một tiếng, Bàn Long bảo kiếm xuất một chiêu Phiên Thiên Cái Hải đánh gãy ngang thanh Liễu Diệp nhuyễn kiếm của Hứa Hồng Mai, bảo kiếm khua lên liên tiếp một vòng rồi nhằm thẳng đỉnh đầu đối phương bổ xuống.

Bạch Tố Nghi, Bạch Tiêu Thiên, cả Bạch Quân Nghi đang đứng lảo đảo đều kêu lên kinh hoàng.

Xem ra không ai có thể cứu mạng Hứa Hồng Mai được nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.