Hào Môn Nữ Phụ Không Muốn Có Tình Yêu

Chương 58: Mưa gió bão bùng trong phòng bếp



Hứa Tân Di vô cớ trên lưng bị đeo kịch bản "tổng tài bá đạo thế thân tình nhân " nhân thiết nữ phụ khổ tình, cũng không biết bản thân ở trong mắt người khác, lại đáng thương đến như vậy.

Đồng dạng, Dịch Dương cũng vô cớ trên lưng bị đeo kịch bản "tổng tài bá đạo thế thân tình nhân " nhân thiết tra nam, tạm thời cũng hoàn toàn không biết bản thân ở trong mắt người khác lại là tra đến như vậy.

Anh vội vàng công tác, chân không chạm đất thẳng đến buổi chiều mới ăn buổi cơm đầu tiên trong ngày.

Tổng giám đốc cô đơn ngồi ăn cơm trưa một mình.

"Triệu Bân, đây là cơm hộp bạn gái anh làm sao? Thoạt nhìn không tồi nha?"

"Khi nào kết hôn, quen mấy năm rồi? Năm ngoái tôi vừa vào công ty không phải anh còn chưa có bạn gái sao?"

Giọng nói kia đầy vui đùa, trêu ghẹo: "Ai da, tôi không có cơ hội kết hôn rồi, đều do chính bản thân mình thôi, trách ai được, không nắm chắc người ta, để người ta chạy giờ hối hận đã muộn..."

"Triệu Bân, bạn gái anh xinh đẹp không? Tính toán khi nào kết hôn?"

"Để hai năm nữa rồi nói sau, tụi này còn trẻ, không vội."

"Ê, mấy người có ai biết tổng giám đốc Dịch rốt cuộc có kết hôn rồi hay chưa? Tôi đọc mấy tin trên mạng nói, tổng giám đốc Dịch nhà ta ẩn hôn, Triệu Bân, thời gian anh làm việc với tổng giám đốc Dịch là dài nhất cũng nhiều nhất trong bọn này, anh có biết không?"

Triệu Bân cười khổ: "Mấy người cũng đừng trêu ghẹo tôi nữa, cho dù biết tôi cũng không dám nói."

"Nói nói đi, tụi này hứa sẽ không nói ra ngoài..."

"Đúng vậy, nói đi, hoặc là... Anh ám chỉ một chút cũng được..."

"Khụ khụ..."

Có người ho khan một tiếng, thấp giọng hấp tấp nói: "Đừng nói nữa, tổng giám đốc Dịch đang ở bên ngoài."

Mấy người tụ tập tại khu uống nước hoàn toàn hoảng sợ, nào dám nói nữa, ai pha cà phê thì pha cà phê, ai hâm nóng thức ăn thì hâm nóng, người nào người nấy đều cúi đầu bận bịu chuyện của mình.

Nghe được một nửa, đột nhiên không còn chút âm thanh nào, tổng giám đốc Dịch tỏ vẻ, chức vụ trợ lý này... Triệu Bân làm quá mức hết phận sự, miệng quá kín mít, không khí giải trí giữa đồng sự với nhau một chút cũng không có, một vài thông tin hoàn toàn có thể nói ra, anh lại không phải người keo kiệt, sợ cái gì mà không nói.

Trở về văn phòng, công tác bận bịu chưa xong, màn hình di động của tổng giám đốc Dịch lóe sáng vài cái, là tin thông báo mới của Weibo, hot search có mấy tin liên quan đến Hứa Tân Di.

Nói gần đây Hứa Tân Di nước lên thì thuyền lên, thanh danh khí thế to lớn, thuận lợi ký được vài diễn viên trẻ đẹp có tiềm lực, nhớ tới buổi tối ngày đó, có nam diễn viên gửi ảnh lỏa thể cho Hứa Tân Di, nghĩ tới nghĩ lui, gọi điện thoại nội tuyến trong công ty, kêu Triệu Bân vào.

Dù bận vẫn ung dung nhìn anh.

Trạng thái nghiêm túc của Dịch Dương này làm Triệu Bân bất an.

Theo kinh nghiệm xương máu của anh, Dịch Dương có bản mặt như vậy, khẳng định là có chuyện lớn.

Chẳng lẽ những lời vừa rồi ở phòng nghỉ lọt tới tai tổng giám đốc Dịch, giờ là thu sau tính sổ?

Triệu Bân trong lòng lo sợ bất an, thấp thỏm nhìn Dịch Dương: "Tổng giám đốc Dịch, ngài tìm tôi?"

"Ừ."

Dịch Dương vững vàng nhìn anh, biểu tình y như đút mỗi khi kêu anh vào la mắng khi có hợp đồng lớn nào đó bị lỗi sai, trong quá trình Triệu Bân chuẩn bị làm tư tưởng ăn mắng, thì Dịch Dương lại từ tốn chậm rãi mở miệng hỏi: "Cậu có bạn gái?"

Trái tim của Triệu Bân thật giống tàu lượn cao tốc, rơi từ độ cao chọc trời xuống, rồi lại nhẹ nhàng bâng quơ lượn vài vòng, sau đó trở về đường hầm, tương phản quá lớn, trong đầu hơi có chút không thể tin tưởng được.

Loại đề tài tư nhân này, anh vừa nghe đã giật mình ngẩn người.

Cân nhắc không ra ý đồ của boss, đành phải ăn ngay nói thật gặp chiêu nào phá giải chiêu đó.

"Có."

"Bạn gái cậu mỗi ngày đều làm cơm hộp cho cậu?"

"Dạ."

Dịch Dương không hiểu, hỏi thêm: "Căn tin công ty không thể ăn sao? Tôi nhớ rõ căn tin của công ty là miễn phí"

"Căn tin công ty khá tốt, chỉ là bạn gái tôi buổi tối mỗi ngày đều nấu cơm, thường xuyên sẽ làm nhiều, và luôn luôn còn thức ăn thừa, nên mới bỏ vào hộp đưa cho tôi mang đến công ty, bỏ thì uổng..."

"Bạn gái cậu mỗi ngày đều nấu cơm cho cậu?"

"Đúng vậy, công ty của cô ấy cũng gần đây, tan ca sớm hơn tôi, ở bên ngoài ăn ngại tốn tiền, cho nên mỗi ngày đều làm."

Dịch Dương gật đầu.

"Tổng giám đốc Dịch, Dịch thiếu phu nhân có nấu cơm cho ngài ăn sao?"

"Làm, có thời gian rảnh là cô ấy làm."

Triệu Bân cười cười.

Dịch Dương tiếp tục hỏi: "Vậy trừ bỏ mỗi buổi tối đều nấu cơm, còn làm cái gì?"

"Tổng giám đốc Dịch..."

Triệu Bân nào dám nói đây là việc tư của tôi có liên quan gì đến anh, nhưng người đứng trước mặt mày là cơm áo gạo tiền, đối mặt với người lãnh đạo trực tiếp, cái gì cũng đều phải nói: "Không làm cái gì, cô ấy chỉ xem phim truyền hình, sau đó đọc tiểu thuyết..."

"Vậy còn cuối tuần?"

"Cuối tuần... Ngẫu nhiên đi xem phim rồi ăn cơm, cô ấy đi dạo phố thì tôi đi chung xách đồ, hoặc là hai người đi siêu thị về nhà cùng làm chung một bữa cơm."

"Xem phim, đi dạo phố, nấu cơm?"

"Những chuyện đó có thể xúc tiến tình cảm sao?"

Dịch Dương như suy nghĩ gì đó, gật gật đầu.

"Hai người ở bên nhau đã bao lâu?"

"Hơn hai năm."

"Hai năm?"

Thời gian này khá trùng khớp với đoạn thời gian anh kết hôn với Hứa Tân Di: "Cậu theo đuổi, hay là cô ta theo đuổi?"

Đây là muốn ép bức sạch thông tin đời tư của mình sao?

Triệu Bân cười nói: "Tôi theo đuổi cô ấy."

"Theo bao lâu?"

"Một tháng... Làm sao vậy tổng giám đốc?"

Dịch Dương muốn nói lại thôi, biểu lộ ra một nụ cười của thủ trưởng quan tâm cấp dưới: "Quan tâm một chút thôi."

Triệu Bân xấu hổ cười nói: "Cảm ơn tổng giám đốc đã quan tâm."

"Một tháng đã đuổi tới tay, rất lợi hại."

Dịch Dương thanh thanh giọng nói, dựa ra sau ghế ngồi: "Cậu theo đuổi bạn gái... À, quá trình... Ý của tôi là... Phụ nữ đều thích cái gì... Rốt cuộc làm như thế nào.."

Dịch Dương im lặng, tổ chức lại từ ngữ: "Tôi là nói, nhanh như vậy đuổi tới tay, cậu làm như thế nào được?!"

"Thật ra cũng không khó, gần đây bạn gái mới nói cho tôi biết, thời điểm tôi theo đuổi cô ấy, thật ra trong lòng cô ấy đã thích tôi rồi, cho nên đeo theo không bao lâu thì cô ấy đã đồng ý..."

"Thích cậu, vậy mà còn đuổi theo một tháng mới gật đầu đồng ý?"

"Phụ nữ đều như vậy, khẩu thị tâm phi."

"Thật ra, vừa mới bắt đầu theo đuổi cô ấy, tôi cũng cảm giác được cô ấy thích tôi, chính là ngậm chết miệng không thừa nhận, hiện tại ở bên nhau, cô ấy mới thừa nhận lúc trước chỉ là muốn khảo nghiệm tôi mà thôi."

Dịch Dương tiếp tục vấn đề: "Cảm giác được? Thế nào mới có thể biết người đó có thích mình hay không?"

Triệu Bân xem như đã hiểu rõ, đây là mượn chuyện hỏi mình làm quân sư con đường tình cảm, học hỏi cách theo đuổi con gái nhà người ta đây mà.

Quan hệ giữa tổng giám đốc và phu nhân không phải khá tốt sao?

Chẳng lẽ gần đây tình cảm đang trên đà tan vỡ?

Anh không dám chỉ bậy, dùng đầu óc có thể leo lên chứ trợ lý tổng giám đốc cẩn thận suy nghĩ, cẩn thận trả lời: "Ngài có thể trực tiếp hỏi phu nhân, con gái da mặt thường rất mỏng, chịu không nổi hỏi han ân cần, thích ngài, vừa hỏi khẳng định sẽ đỏ mặt..."

Trực tiếp hỏi? Như vậy còn có kết quả gì nữa?

Dịch Dương cơ hồ có thể tưởng tượng biểu tình Hứa Tân Di đây thâm tình mà nhìn anh, nói " Ông xã à ~ Đương nhiên là yêu anh nha ".

Đừng nói tới vụ đỏ mặt, Hứa Tân Di có thể đỏ đến mang tai thậm chí đỏ toàn thân, đến cái móng chân còn đỏ được mà.

"Không còn gì khác?"

"Còn có một chiêu, nếu người con gái này thật sự thích ngài, thì dù che miệng lại, cũng có thể từ trong ánh mắt nhìn ra tới, ví dụ như khi nhìn thấy ngài đứng chung một chỗ với người con gái khác, cô ấy sẽ không tự giác mà gây chuyện, sẽ ghen tuông."

Dịch Dương gật đầu, như tìm thấy một con đường mòn nhỏ trong màn sương mù dày đặc.

"Được rồi, tôi đã biết. Gần đây công tác vất vả, anh đi tìm tài vụ, tiền thưởng tăng 50%."

"Cảm ơn tổng giám đốc!"

――――

Buổi tối tan tầm, Dịch Dương trở về rất sớm, còn chưa đến thời gian ăn cơm tối tại nhà chính.

"Dịch Dương đã trở lại? Nhà dì Trần có chút chuyện, nên mẹ cho dì ấy nghĩ mấy ngày sắp xếp công việc, buổi tối chúng ta đi ra ngoài ăn, đầu bếp mới ngày mai đến."

Nhà họ Dịch rất chú ý chất lượng bữa cơm, nhiều năm như vậy, tất cả đều là Trần dì một mình phụ trách thức ăn, những người giúp việc và bảo vệ trong biệt thự không nằm trong phạm vi phụ trách của dì Trần.

Hứa Tân Di từ trên lầu xuống dưới: "Ông nội, mẹ, Dịch Dương đã trở lại sao? Con đã thay quần áo, chúng ta đi thôi."

Dịch Dương nhớ tới lời nói hôm nay của Triệu Bân, lại nhớ tới cái ngày đầu tiên anh nói muốn ly hôn với Hứa Tân Di, cô ấy đã làm một bàn hải sản đầy ấp cho anh.

Tuy rằng anh không có chạm vào những món đó, nhưng đứng xa xa nhìn qua rất không tồi, màu sắc mùi thơm đều đầy đủ.

Chắc tay nghề của Hứa Tân Di cũng không tệ.

"Đừng phiền toái như vậy, đêm nay để Tân Di làm đi, con tới phụ một tay."

Hứa Tân Di giật mình tại chỗ, không nghe rõ Dịch Dương nói cái gì, cho rằng chính mình bị ù tai, hỏi lại: "Anh vừa nói cái gì?"

Dịch Dương cởi áo khoác, cuốn ống tay áo lên: "Anh nhớ rõ là em biết nấu ăn, hơn nữa làm còn rất không tệ, không bằng thừa dịp đêm nay có cơ hội, bộc lộ tài năng cho ông và mẹ thưởng thức đi."

"Phải không?"

Ông nội Dịch kinh ngạc hỏi: "Tân Di biết nấu ăn?"

Hứa Tân Di: " Con... "

Dịch Dương giành nói: "Biết, trước kia đã từng nấu một bữa tiệc hải sản lớn cho con."

"Bữa tiệc hải sản lớn?"

Dịch phu nhân cũng cảm thấy hứng thú: "Tân Di à... Con không nói mẹ cũng không biết con biết nấu ăn đó, vừa lúc, đêm nay bộc lộ tài năng đi? Để mẹ cũng có cơ hội được nếm thử trù nghệ của con."

Hứa Tân Di muốn nói lại thôi.

―― "Mình khi nào làm bữa tiệc hải sản lớn? Dịch Dương hại mình rồi!"

"Để con đi xem phòng bếp còn cái gì có thể ăn." Dịch Dương xoay người đi vào phòng bếp.

"Vậy đêm nay vất vả con và Tân Di rồi."

Ông nội Dịch thở dài, thoải mái ngồi xuống: "Vừa lúc, xương cốt già của ba cũng không nghĩ động, ra cửa ăn một bữa cơm quá phiền phức."

"Nhưng... Con làm không biết có ăn được không nữa..."

Ông nội Dịch và Dịch phu nhân xấu hổ cười nói: "Không sao, chúng ta đi ra ngoài ăn cũng được..."

Hứa Tân Di có loại cảm giác không tín nhiệm," con rõ ràng biết nấu ăn lại không muốn làm cho chúng ta ăn ".

Tuy rằng đã thật lâu cô không vào bếp, nhưng lại không phải chưa từng làm qua.

Nấu cơm chắc là còn ăn được?

"Ông nội, ông ngồi xuống, để con đi làm."

Cô đuổi theo Dịch Dương vào phòng bếp, hỏi: "Anh biết nấu ăn sao?"

Dịch Dương chưa từng đứng bếp, sao có thể biết nấu?

Dù sao không ăn qua thịt heo cũng thấy qua heo chạy.

Nhớ lại mấy cảnh từng xem qua trong chương trình nấu ăn trên TV, cùng với kinh nghiệm chiên trứng lúc du học ở nước ngoài, anh đắn đo trả lời: "Chắc được."

Hứa Tân Di tự động xem nhẹ hai chữ " chắc được ".

"Ok, vậy anh nhìn xem trong tủ lạnh còn có cái gì đi."

Dịch Dương moi hết những thức ăn trong tủ lạnh ra.

Thịt bò và tôm rõ ràng là mới mua hôm nay, Dì Trần còn chưa có kịp làm, gà còn chưa kịp chặt thành miếng, cùng với các loại nấm mà Hứa Tân Di và Dịch Dương không biết tên, còn có các loại thịt cùng cá...

"Anh lấy hết ra làm gì?"

Dịch Dương đúng lý hợp tình nói: "Không ăn hết thì mai mang theo đến công ty ăn."

"......"

"Trước làm cái gì đây?"

Hứa Tân Di nhìn một đống thức ăn trước mặt, nói có sách mách có chứng, phân tích: "Chắc dì Trần đang muốn nấu canh..."

Dịch Dương tự giác rửa gà cùng các loại nấm.

Đại thiếu gia lần đầu tiên xuống bếp, cầm hai cái chân gà nhúng nhúng vài cái vào trong bồn nước, quăng mớ nấm kia vào trong nước, rửa sạch bùn đất.

"Kế tiếp làm gì?"

Hứa Tân Di thừa dịp Dịch Dương rửa rau, mở ra di động lên Baidu tìm công thức làm canh gà, cũng mò tìm được cái nồi nấu canh trong bếp, chỉ huy Dịch Dương: "Bỏ vào đi."

"Bỏ hết vào?"

Hứa Tân Di gật đầu.

Dịch Dương nhét gà và nấm vào trong nồi.

Một cái dám chỉ huy, một cái dám nghe lời chỉ huy.

"Cho nước vào được chưa?"

"Cho đi."

"Cho nhiều ít?"

Hứa Tân Di nhìn màn hình di động: "Bằng với con gà."

"Thêm gia vị sao?"

"Không cần, chờ nước sôi."

"Được."

Bật bếp nấu.

Hứa Tân Di và Dịch Dương cùng nhau nhìn đống thịt bò và tôm, có chút khó giải quyết.

"Tôm hấp hay là xào?" (Đây là Dịch Dương)

"Hấp đi." Đơn giản dễ làm. (Đây là Tân Di)

"Thịt bò thì sao đây?"

"Xào."

"Ừ... Vậy thịt bò cắt sao đây?"

"Để em!"

Hứa Tân Di đoạt dao từ trong tay Dịch Dương, cắt hai cái: "Hay là anh làm đi."

Đậu má, sao nó khó cắt quá vậy....

"Cho bao nhiêu dầu?"

Dịch Dương hỏi lại: "Bao nhiêu dầu em cũng không biết?"

......

"Nhanh nhanh đổ dầu vào đi! Chảo muốn cháy rồi kìa!"

Xèo xèo xèo....

"Ai da ――" Hứa Tân Di trốn ra phía sau lưng Dịch Dương.

......

"Hình như còn phải cho chút rượu vào trừ mùi tanh."

Xèo ――

"Em làm cái gì vậy!!! Cho nhiều như vậy, cả cái nồi đều toàn là lửa kìa!!! Nhanh lên! Dập lửa đi!!!"

"Em đang nấu ăn, anh đừng ồn! Không thì anh tới làm đi!" Hứa Tân Di đưa nguyên cái chảo đến trước mặt anh.

"Em làm đi..."

Ông nội Dịch và Dịch phu nhân mỉm cười đi đến nhà ăn, nghe động tĩnh từ trong phòng bếp truyền ra tới, nhìn bóng dáng hai người dựa sát vào nhau nấu cơm, cười mà không nói, sợ quấy rầy, lại lặng lẽ rời đi.

"Cho bao nhiêu muối đây?"

"Muối cho nhiều ít em còn hỏi anh nữa hả? Là em nấu, em tự quyết định đi."

Hứa Tân Di thử cho một chút: "Cho nhiều như vậy chắc là đủ rồi ha?"

Một tiếng sau, hai người nhìn một đống thịt bò bấy nhầy trước mặt mình, canh gà nấu cạn nước thịt gà dính sát đáy nồi, thịt và tôm không còn phân biệt được cái nào là tôm cái nào là thịt, xào ra từ xanh biến thành đen, giữ vững im lặng.

Dịch Dương: "không phải em biết nấu ăn sao?"

"Không phải anh nói anh cũng biết nấu ăn sao?"

"Trước kia không phải em từng làm cho anh một bữa tiệc hải sản lớn sao?"

Hứa Tân Di không mặt mũi nói đó là cô order nhà hàng ship đến.

Hai người bận rộn trong phòng bếp suốt một tiếng đồng hồ, mở ra app order thức ăn.

Hứa Tân Di đè thấp giọng: "Gần đây không có chỗ nào ship thức ăn sao, là điện thoại đến nhà hàng gọi món rồi người ta giao đến tận nhà đó, anh có ngươi biết không?"

"Mấy thứ đó nằm trong phạm vi quản lý của dì Trần, làm sao anh biết."

"Vậy... Hiện tại làm sao bây giờ?"

Dịch Dương im lặng nghĩ cách.

"Đều tại anh! Đi ra ngoài ăn không phải tốt sao? Một hai phải tự tay làm mới chịu!"

Dịch phu nhân từ ngoài nhà ăn hỏi vào bếp: "Tân Di, có cơm chưa con?"

Tân Di cao giọng nói lắp bắp: "Mẹ, nhanh... Nhanh thôi ạ."

Dịch phu nhân cười nói: "Được, cứ từ từ, không vội, hai đứa chậm rãi làm."

Dịch Dương đè thấp giọng: "Thật sự không được, đi ra ngoài ăn đi."

Hứa Tân Di gật đầu: "Ừ, đi ra ngoài ăn."

Hai người đi vào phòng khách.

"Ông nội, mẹ, chúng ta vẫn là đi ra ngoài ăn đi."

Hai người ngồi chờ ăn bữa cơm gia đình, nghi hoặc nhìn Dịch Dương: "Làm sao vậy?"

Hứa Tân Di chột dạ cười nói: "Không phát huy tốt..."

"Không sao đâu con, đây chính là bữa cơm lần đầu tiên con làm, dù làm không tốt, tốt xấu gì cũng để ông và mẹ con nếm thử..."

"Đừng, khó ăn!"

Hứa Tân Di nói như vậy, ông nội Dịch và Dịch phu nhân ngược lại càng cảm thấy hứng thú.

"Có khó ăn hay không cũng phải ăn qua mới biết được, không sao, đều có lần đầu tiên, tới, để ông xem thành quả của hai đứa."

Hai người nói chưa xong chân đã đi vào trong bếp.

Trên sàn nhà trong phòng bếp tất cả đều là vệt nước, bệ bếp dầu mỡ, nơi nơi đều dính, bàn ăn đen như mực... Đồ ăn, tôm và canh gà.

Dịch phu nhân căng da đầu khen: "Màu sắc món tôm này cũng không tệ lắm... Ha ha ha, để mẹ xem..."

Bà nếm thử.

Mới vừa lột ra.

"Tân Di, tôm... Con quên rút chỉ tôm?"

"Con quên..."

Ông nội Dịch nói: "Không sao, không sao, để ông nếm thử món canh gà này, nhìn không tồi."

"Ông nội..."

Ông nội Dịch múc một muỗng, mới vừa vào miệng sắc mặt thay đổi ngay.

"Ba, làm sao vậy?"

Ông nội Dịch cô gắng nuốt xuống, xua tay: "Không có việc gì, không có việc gì, còn nuốt được, không tệ, lần tới..." Trong lúc nhất thời nghẹn ở giữa cổ họng.

Trù nghệ này thật sự không dám có lần tới.

Ông thấp giọng nói ở bên tai con dâu: "Con... Đi lấy hai viên hạ huyết áp cho ba."

Dịch phu nhân gật đầu, đỡ ông nội Dịch đi ra ngoài: "Hai đứa thay quần áo đi, chúng ta đi ra ngoài ăn."

Hứa Tân Di vội vàng đỡ ông nội Dịch rời khỏi phòng bếp.

Dịch Dương nhìn phòng bếp lộn xộn bề bộn, vẻ mặt không thoải mái.

Không khí dịu dàng ấm áp như trong tưởng tượng hoàn toàn không có, chỉ có gà bay chó sủa thiếu chút nữa thiêu rụi phòng bếp.

Anh nhớ lại những lời Triệu Bân nói, nấu cơm có thể xúc tiến tình cảm?

Lại làm thêm vài bữa cơm nữa, anh ly hôn là cái chắc, ở đó mà xúc tiến tình cảm.

Ai nói tự nấu ăn sẽ xúc tiến tình cảm giữa nam nữ, đi ra ngoài ăn không xúc tiến sau, đỡ phí thời gian, còn tiện lợi.

Ngày mai trừ lương!

Hết chương 58

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.