Cố Duật Phi: "Cô gái đêm qua là phòng đối diện, người nọ say rượu nhầm phòng, anh trúng thuốc nên ""ăn bừa""."
Cố Khải Trạch co quắp miệng, khóe môi giật nhẹ, cái này có được gọi là "vồ nhầm ăn bừa" hay không? Anh trai trúng thuốc, lý ra là phải ăn cái người chuốc thuốc hay người chuốc thuốc sẽ mang người đến đại khái, đằng này bên kia khổ công khổ trí xong lại mất công cóc bởi một người khác.
Ài, chắc là bên đó đau lòng lắm đây!
Cố Khải Trạch giật mình chợt nhận ra điều gì đó, không đúng, nếu là xuân dược bình thường, với con người Cố Duật Phi chắc chắn đứng vững như núi thái sơn, không lý nào không áp chế nó được, vậy mà đêm qua lại...
Cố Khải Trạch: "Anh, xuân dược đó, mạnh lắm sao?"
Cố Duật Phi liếc mắt nhìn Cố Khải Trạch, không đáp, chỉ là dưới đáy mắt nổi lên một trận sóng ngầm, anh không chỉ muốn tra ra cô gái đêm qua lại ai, ngay cả cái người to gan dám tính kế anh, anh cũng muốn xem xem đó là ai lại có bản lĩnh lớn như thế.
Cố Duật Phi: "Em biết phải làm gì rồi chứ?"
Cố Khải Trạch: "Ách, được rồi, tối nay sẽ đưa anh."
Cố Duật Phi: "Trong ngày nhất định phải có, thông tin người kia không vội nhưng cô gái thì nhất định phải có cho anh trong vòng hai tiếng."
Hai tiếng? Được rồi, với năng lực của anh, tìm thông tin của một cô gái sẽ không mất nhiều thời gian đến như thế, mười ba phút là xong.
Cố Khải Trạch: "Được được, chúng ta đi thôi, về rồi sẽ có thông tin đưa cho anh. "
Hai anh em, một trước một sau cùng nhau ra khỏi phòng, cánh cửa vừa mở ra, Cố Duật Phi bỗng dừng chân, ngẩn mặt nhìn đến phòng đối diện, trên cánh cửa phòng có bốn con số, là 3710.
Hình ảnh về cô bỗng ùa về khiến Cố Duật Phi bất giác nhẹ cười, Cố Khải Trạch ở phía sau nhìn theo tầm mắt của anh trai, miệng ngậm lại không nói, khủy tay huých nhẹ, Cố Duật Phi liếc mắt, sau đó nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ băng lãnh nghiêm nghị ngày thường, ba bước gộp thành hai ra khỏi phòng, Cố Khải Trạch đi sau phụ trách đóng cửa.
...
Vân Tịch sau khi trở về phòng, liền cấp tốc vệ sinh cá nhân xong cô đã sớm chuồn khỏi khách sạn này, đầu tiên là tính về nhà trước nên quyết định đến khu trung tâm mua ít đồ, vì trở về quá sớm, cô đã không kịp mua thứ gì cho mọi người nên buộc phải đến đây mua tạm, nào ngờ vừa mua xong đồ, cô lại tình cờ gặp "người quen bạn cũ" - Chính là cái tên đêm hôm qua đã bỏ cô lại quán rượu!
Hay lắm, bà đây còn đang muốn tìm hắn tính sổ, nào biết tên này thật biết "thức thời" đi lượn trước mặt cô.
"Darling, trùng hợp vậy? "
Theo thanh âm trầm thấp, tính từ dịu dàng quan tâm của người đàn ông, những cô gái xung quanh đang nhốn nhao cùng bạn bè trò chuyện, mua đồ trong cửa hàng, cũng bởi vì giọng nói này mà chú ý đến, mọi người ngẩn đầu nhìn theo chỉ thấy một người đàn ông với thân hình cao gầy mặc trên người bộ âu phục trắng, người này thật sự biết cách gây chú ý, toàn thân đồ trắng, tóc vàng, theo sau đó là hai tên vệ sĩ toàn thân cây đen khiến người ta không muốn chú ý đến cũng không được.
Vân Tịch: "..."
Cái tên "kim quang lòe loẹt" này lại làm trò, ngày ngày đi đến đâu cũng phải làm màu một ít mới có thể sống, bây giờ thì nhìn đi, chẳng những tóc vàng bắt mắt, lại thêm cả người cây trắng cùng hai "cây đen" phía sau, không màu mè thế thì còn là gì?
Tại sao cô lại cứ phải dính lây sự chú ý của hắn ấy nhỉ?
Nhưng quả thật hắn có sức hút, hắn xứng đáng có quyền làm nổi bật mình hơn trong đám người khác, gương mặt nam tính cùng những đường nét hoàn mỹ, ngũ quan, góc cạnh tinh xảo trên gương mặt, mày kiếm mắt phượng, mũi cao môi mỏng cùng xương khung mặt hoàn hảo.
Làn da trắng mịn được giấu sau lớp áo âu phục, mái tóc ngắn màu vàng óng cùng âu phục trắng tinh khiến hắn nổi bật trong đám đông, ông trời có vẻ bất công, một người vừa đẹp trai lại giàu có như thế, ngay cả chất giọng cũng thật dễ nghe quyến rũ khiến những cô gái xung quanh thật hận không thể bắt hắn có thể một lần cất giọng nữa hay không.
Cả người hắn ra vẻ lười nhác, hai tay đút vào ống túi quần tây, ung dung đi về phía cô.
"Darling? "
"Ling ling cái rắm!" Vân Tịch rốt cuộc cũng nhịn không được đáp lại hắn.
Mọi người lúc này mới để ý đến cô, ngay khi nhìn thấy người đàn ông đẹp trai này đi về hướng cô, lại còn có vẻ nhìn họ như rất thân khiến ai ai cũng có vẻ vừa tiếc hận vừa ghen tị, nhưng khi nhìn sang cô, họ giật mình mới phát hiện thì ra cô gái này cũng là một mỹ nữ, lại là một người vô cùng xinh đẹp, trên gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo khảm nạm một đôi mắt thủy linh to tròn, nhìn vừa linh động giảo hoạt lại có chút phần mị hoặc quyến rũ, mày liễu mi dài cong liễm diễm, mũi nhỏ cao gọn cùng môi hồng phấn nộn ướt át như anh đào tháng ba khiến người ta muốn cắn một ngụm.
Mọi người nhìn đã nghĩ hai người này thật sự rất đẹp đôi, đang tính nhìn thêm mấy lần cùng thầm đưa ra thêm vài bình luận thì họ bỗng bị hai tên vị sĩ trên người toàn thân cây đen kia xua đi.
Mọi người chung quanh tuy có hơi không cam tâm, nhưng nhìn thấy hai người này giống xã hội đen, lại nhìn người đàn ông đẹp trai nọ, tuy nhìn vẻ ngoài thật sự đẹp trai mang vẻ ấm áp dịu dàng, nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện ra, chỉ khi đối mặt với cô gái kia, anh ta mới thật sự tỏ ra dịu dàng ân cần, đôi mắt màu hổ phách khi không còn dán lên người cô gái nọ sẽ chuyển sang sự lạnh lùng sắc bén khiến người ta bỗng cảm thấy một sự áp bức đáng sợ vô hình, biết chắc người này hẳn không thể chọc tới nên mọi người nhanh chóng rời đi.
Vừa nãy xung quanh gần như là một vòng tròn thiếu nữ, trước sau trái phải không có chỗ nào là không trống người, mà cô tự nhiên cũng bị kéo vào đứng trong đó, nhưng chỉ trong một cái chớp mắt sau, mọi thứ liền nhanh chóng trở về như bình thường.
Lúc này đây, "con công lòe loẹt " lại đang đứng trước mặt cô, trưng ra một bộ dáng hoàn mỹ đẹp trai hết sức, nhìn hắn chói lóa đứng trước mặt đến độ thiếu điều cô gần như hai tay che mắt mình lại.
"Dar..." Người đàn ông vui vẻ mỉm cười nhìn cô, câu nói chưa kịp dứt lời, Vân Tĩnh đã nhanh chóng ngắt lời, hung dữ dọa: "Im! Thử gọi lại một lần nữa, coi cái miệng đó của anh có bị tôi khâu lại hay không? "
Người đàn ông nhanh chóng ngậm miệng, nhưng vẻ mặt hết sức vô tội, đôi mắt lại ẩn ẩn tia ủy khuất như muốn nói: Thật hung dữ, thật nhẫn tâm, thật tàn nhẫn.
Vân Tịch hung dữ trừng hắn, rốt cuộc hắn cũng thu lại cái điệu bộ bạch liên hoa kia.
Vân Tịch bấy giờ mới bắt đầu tính sổ nợ cũ: "Hay lắm, hay cho cái tên nhà anh! Đêm qua lại dám bỏ bà đây lại một mình, sao, mời đi cho đã, rốt cuộc lại không nói không rành đã xách mông về? "
Người nọ mỉm cười không đáp, biết cô tức giận với mình, anh ta vội dỗ dành: "Nha, đêm qua đột xuất có việc, không kịp báo lại, lần sau có dịp sẽ tạ tội. "
Vân Tịch đưa tay chặn lại: "Dừng! Miễn đi, sợ lần sau anh lại vứt tôi lần nữa, cũng may bà tuy không có bản lĩnh về uống rượu nhưng cũng có bản lĩnh khác mới không sao, hừ, để một cô gái đêm hôm như thế ở quán rượu lại tự đi về một mình như thế, không biết những bạn gái trước kia của anh như thế nào. "
Người nọ cười: "Dĩ nhiên, tôi là tận tâm tận lực đưa họ về nhà, không bỏ lại một ai, à mà, một cô gái? Em ư? "
Vân Tịch hừ lạnh, trừng mắt nhìn hắn: "Nếu không thì làm sao? Chẳng lẽ còn là đàn ông được à? "
Người đàn ông ngậm miệng không đáp, chỉ là ánh mắt không biết là vô tình hay cố ý mà lại dời xuống hai gò hồng đào tròn tròn trịa trịa trước ngực cô, theo tầm mắt hắn nhìn, Vân Tịch tức giận dùng túi đựng mua đồ trên tay chắn trước ngực mình, nhìn hắn mắng: "Vô sỉ! Anh rốt cuộc có phải là đàn ông không? "
Người nọ không cảm thấy lời cô mắng có gì quá đáng, trái lại hắn còn mỉm cười toe toét như đứa trẻ được cho kẹo: "Thật sự là một "cô gái", còn tôi rốt cuộc có là đàn ông hay không, chúng ta thử liền biết. "
Vân Tịch nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn, cái tên này, đừng nhìn vẻ ngoài hắn tao nhã xuất sắc, thanh liêm chính chắn, thật chất khi tiếp xúc lâu ngày càng lún càng sâu mới biết được, con công này là một tên âm hiểm phúc hắc! Đúng là cái đồ bạch liên hoa, sao không đi làm diễn viên đi, nói lật mặt là lật mặt.
Vân Tịch: "Peach, rõ ràng tóc của anh màu vàng, vì sao anh lại tên Peach? "
Hừm, cái vấn đề này từ lâu cô đã thắc mắc lấy làm lạ, cho rằng một là hắn thích màu hồng đi, còn hai là hắn thấy tên đó vừa hay vừa dễ thương?
Người đàn ông tên Peach nhếch mày, nói: "Sao? Có gì ngạc nhiên lắm à. "
Vân Tịch gật đầu: "Đúng vậy, rất ngạc nhiên, kỳ thực anh nhìn bề ngoài trông rất tao nhã thanh liên, phải nói sao ấy nhỉ, phải rồi, nếu tóc anh là màu hồng, bảo đảm nhận tròn vai tiểu bạch liên hoa là vừa, mặt nhìn vừa trắng vừa trẻ trung, nhìn thanh khiết đơn thuần còn hơn cả phụ nữ. "
"..."
Khụ khụ, cái----cái cách miêu tả thật khác người, thật đặc biệt! Ahh đẹp trai như thế, hầu như đi đến đâu cũng có các cô gái vây quanh, nếu không biết làm văn như thế, ít ra cũng có thể tả sao cho giống nam tí có được không hả, tả một người đàn ông như nữ nhân như thế, không biết còn tưởng anh nhân yêu hoặc là một nữ nhân phẫu thuật thành nam nhân chẳng hạn.