Hào Môn Quyền Quý

Chương 100: Tư thái lười biếng



“Cô Âm, chúng tôi thật sự không có như các cô tưởng tượng đâu, tôi…”

“Cô Thẩm, cô thật sự không cần thiết phải giải thích nhiều với tôi như vậy đâu, tôi không cần thiết phải biết mấy chuyện này. Sáng nay Hạo Thiên giải thích với tôi…cũng chẳng qua là do tôi hiếu kỳ hỏi hai câu mà thôi!” Âm Uyển Uyển ngắt lời giải thích sốt sắng của Tô Thiên Kiều.

Tô Thiên Kiều thở dài một tiếng, nói: “Được thôi, cảm ơn cô đã giúp tôi nhận cái…đồ này!”

Nguyễn Hạo Thiên, anh ta tuyệt đối chính là cố ý, cũng may Âm Uyển Uyển không giống như Lý Tuệ Na, nếu không những ngày tiếp theo đây của cô sẽ không biết bi thảm đến mức nào nữa…Nhưng mà, từ sau chuyện hôm nay có thể nhìn ra được, Nguyễn Hạo Thiên đối đãi với Âm Uyển Uyển rất khác biệt!

Nếu như Tô Thiên Kiều muốn bắt được trái tim của Nguyễn Hạo Thiên thì Âm Uyển Uyển ở trước mắt này chính là kẻ địch lớn nhất của bản thân mình…Nhưng nhìn người phụ nữ thanh thuần dịu dàng đang mỉm cười này, cho dù thế nào cũng không thể nào dấy lên sự phòng bị đối với cô ta được…

“Sao? Trên mặt tôi có thứ gì sao?” Âm Uyển Uyển thấy Tô Thiên Kiều nhìn chằm chằm mình như vậy, không tự nhiên là sờ sờ má của mình.

“Không có, tôi ra ngoài làm việc trước đây!” Tô Thiên Kiều lập tức phản ứng lại, cô mỉm cười nhìn Âm Uyển Uyển nói: “Chỉ e lát nữa Lý Tuệ Na lại tìm tôi rồi, cho nên…”

“Đi đi!” Âm Uyển Uyển gật gật đầu, vẻ mặt đồng cảm nhìn Tô Thiên Kiều.

Tô Thiên Kiều thở dài một tiếng, cầm lấy cái hộp đang định tìm một chỗ để cất, lúc đi ngang qua phòng hoá trang của Lý Tuệ Na, lại nhìn thấy Lý Tuệ Na đang dựa vào cửa.

Thấy Tô Thiên Kiều cầm chiếc hộp trên tay đi tới, cô ta kêu cô: “Qua đây!”

Cô ta nhíu chặt mày mà nhìn chiếc hộp trên tay của Tô Thiên Kiều, Tô Thiên Kiều cúi đầu nhìn một cái, cô cau mày, cố gắng áp chế cảm xúc của mình, hỏi: “Có chuyện gì?”

Lý Tuệ Na chỉ vào chiếc hộp trên tay cô: “Cậu chủ Nguyễn…đưa đồ gì qua đây cho cô vậy?”

Tô Thiên Kiều sững sờ, sau đó trong lòng thầm cười lạnh, đầu cũng không ngẩng lên mà nói: “Cô Lý Tuệ Na, nếu như không có chuyện gì trong công việc, thì tha thứ cho tôi không thể trả lời!”

“Yo…” Lý Tuệ Na cười lạnh một tiếng, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy thần sắc khinh miệt: “Không phải chỉ là một cái hộp thôi sao? Có cần thiết phải vậy không? Nào, cho tôi xem thử!”

Cô ta nói là không để ý, nhưng lại muốn xem, Tô Thiên Kiều còn chưa kịp phản ứng lại thì cô ta đã giật cái hộp trong tay Tô Thiên Kiều rồi.

Tô Thiên Kiều đã sớm có phòng bị, cô nắm chặt lấy cái hộp, cố chấp mà nhìn Lý Tuệ Na nói: “Cô Lý Tuệ Na, tuy tôi là trợ lý của cô, nhưng cô xem đồ riêng tư của tôi hình như là phải thông qua sự đồng ý của tôi thì phải?”

Hai người mỗi người siết lấy một góc của cái hộp, đều đang âm thầm dùng sức, trong đôi mắt xinh đẹp của Lý Tuệ Na bắn ra một thần sắc âm hiểm: “Cũng không tự coi mình là cái thứ gì, cô…cô rốt cuộc đã dùng cách gì mới có thể khiến cho cậu chủ nhìn trúng một con nha đầu miệng còn hôi sữa như cô chứ?”

Tô Thiên Kiều cau mày, trong lòng không khỏi thầm ghét bỏ lời nói của Lý Tuệ Na, dùng một lực mạnh mẽ, kéo lại góc hộp mà Lý Tuệ Na đang siết trong tay lại, trên mặt nở một nụ cười lạnh nhạt: “Cô Lý Tuệ Na, cái này hình như là không có quan hệ gì với cô thì phải!”

Nói xong, cô cũng không thèm để ý đến Lý Tuệ Na đang lạnh mặt trừng mình nữa mà hừ một tiếng, rồi quay người rời khỏi, sau đó cất chiếc hộp ở một nơi bí mật.

Sau khi cô rời khỏi, không nhìn thấy Lý Tuệ Na đang ở phía sau nhìn mình với đôi mắt vô cùng hung ác, miệng thì hung hăng nói: “Cô đợi đó đi, sẽ có một ngày...tôi nhất định sẽ nắm được thóp của cô, đợi đến ngày đó đi, hừ…”

“Cô Thẩm, trong phòng tiếp khách có người tìm cô đó!” Tô Thiên Kiều vừa ra khỏi cửa thì liền có người chuyển lời đến cho cô.

“Cảm ơn!” Sau khi nói cảm ơn với người đó, trong lòng Tô Thiên Kiều khó hiểu mà nói, lúc này mà lại có ai đến tìm mình chứ?

Không phải…là tên Nguyễn Hạo Thiên đó lại đang chơi trò gì đó chứ?

Mi tâm Tô Thiên Kiều khẽ nhíu lại, cô quay người nhanh chóng đi đến phòng tiếp khách…

Trong phòng tiếp khách, có một người đàn ông trẻ tuổi mặc bộ đồ vest màu trắng đang đợi Tô Thiên Kiều, anh ngồi ở bên cửa sổ, đưa lưng về phía Tô Thiên Kiều, chính là Kỷ Vân Huy đã lâu không gặp.

Tô Thiên Kiều bối rối một hồi, sáng nay là Nguyễn Hạo Thiên phái người đến tặng quần áo, bây giờ là Kỷ Vân Huy đến tận nơi tìm mình…Ông trời thật sự chê phiền phức của cô chưa đủ hay sao?

“Anh Vân Huy---” Trong lòng thở dài một tiếng, Tô Thiên Kiều thu cảm xúc lại, tiến lên trước một bước, Kỷ Vân Huy cũng quay đầu lại.

Mấy ngày không gặp, thần sắc của anh ta hình như cũng không được tốt lắm, chắc là cũng giống như Thẩm Minh Dương đang phiền não vì chuyện công ty.

Tuy nhiên, cho dù thần sắc anh ta có tiều tuỵ đi chăng nữa nhưng trong nụ cười, vẫn luôn mang đến cho người khác một sự ấm áp như ánh mặt trời, thấy Tô Thiên Kiều đến, ý cười nơi đáy mắt càng sâu hơn: “Đồ vật nhỏ, em vậy mà lại đến chỗ này giúp đỡ rồi?”

Vẻ mặt anh đầy sự tiếc nuối, nhưng ngữ khí nghe thế nào cũng giống như là đang cười trên nỗi đau của người khác vậy, Tô Thiên Kiều đi lên trước ngồi xuống, trợn trắng mắt với anh ta một cái: “Còn không phải là nhờ ơn anh sao?”

“Ồ? Cái này thì có liên quan gì đến anh vậy?” Kỷ Vân Huy buồn cười mà nhìn Tô Thiên Kiều, dựa lưng lên ghế sofa một cách lười biếng: “Anh không có nhẫn tâm để em đến đây làm mấy việc nặng nề này a!”

Anh ta nói xong rồi sáp đến gần Tô Thiên Kiều, tư thái rất thân thiết, thấp giọng xuống mà nói: “Càng huống hồ…càng huống hồ Lý Tuệ Na khó hầu hạ như vậy!”

Trong mắt anh toàn là ý cười nồng đậm, biểu cảm lười biếng thật sự rất thiếu lễ độ.

Mỗi một cậu chủ trong tứ đại gia tộc đều là bạch mã hoàng tử hoàn mỹ trong lòng của các thiếu nữ thành phố A, nếu như bị các fans của anh ta nhìn thấy bộ dạng này không biết là sẽ nghĩ thế nào nữa.

Nhưng mà cho dù thằng cha này có lười biếng ngồi ở chỗ đó, tư thái thiếu lễ độ đi nữa thì cũng trông rất tự nhiên và đẹp, giống như đây mới là tư thế đẹp nhất trên thiên hạ vậy!

Tô Thiên Kiều trừng mắt nhìn anh, nói: “Anh đến đây để xem trò cười của em sao? Càng huống hồ…Lý Tuệ Na chắc hẳn là phải rất nịnh hót đối với anh, anh làm sao mà biết cô ta rất khó hầu hạ vậy?”

Kỷ Vân Huy mỉm cười: “Anh qua lại với nhiều phụ nữ, em tưởng là giống như ‘đồng chí’ Nguyễn Hạo Thiên kia sao?” Tô Thiên Kiều bất lực lại trợn trắng mắt lần nữa, chuyện này không lẽ là chuyện gì đáng để kiêu ngạo lắm sao, là chuyện đáng để khoe khoang à?

“Anh đương nhiên là nhìn ra rồi, ha…cho nên ann mới thắc mắc tại sao em lại đến đây làm trợ lý đó, còn là trợ lý của Lý Tuệ Na nữa! Đúng lúc thuận đường đi ngang qua đây, vừa nghe Thẩm Minh Dương nói nên thuận tiện qua đây thăm em thôi!” Kỷ Vân Huy hai tay chống lấy cơ thể mình, anh ta mỉm cười nhìn Tô Thiên Kiều, từng chữ từng chữ nghiêm túc mà nói.

“Chỉ e anh cố ý đến đây xem trò cười thì có!” Tô Thiên Kiều nhíu mày nhìn Kỷ Vân Huy, giả vờ tức giận.

Kỷ Vân Huy vội vàng lắc đầu: “Sao vậy được…”

“Hừ!” Sắc mặt Tô Thiên Kiều trầm xuống: “Anh còn mặt mũi nói em, đây thật sự là nhờ ơn anh đó, đừng tưởng em đang nói đùa!”

Nhìn thấy Tô Thiên Kiều thật sự tức giận, Kỷ Vân Huy lúc này mới thu bộ dạng không nghiêm túc đó lại: “Sao thế? Rốt cuộc là chuyện gì!”

Tô Thiên Kiều thở dài một tiếng, phồng má lên nhìn Kỷ Vân Huy nói: “Bởi vì tấm ảnh mà anh tự tung tự tác chụp lén đó, còn gửi đi nữa, bây giờ chị hai đã coi em là kẻ thù số một rồi, em nói gì là chị ấy liền nhắm vào em, em vừa nói là muốn đến công ty giúp đỡ, chị ấy liền sắp xếp cái công việc tệ hại này cho em!”

“Em có thể từ chối a, cô ấy có thể chi phối em sao?” Kỷ Vân Huy nhìn Tô Thiên Kiều, vẻ mặt khó hiểu mà nói.

Tô Thiên Kiều thở dài: “Em thà ở đây đối mặt với Lý Tuệ Na cũng không muốn ở nhà nhìn ánh mắt oán hận của chị hai lúc nào cũng trừng vào em, em càng cảm thấy không thoải mái hơn! Em còn có thể thuận theo tính cách của mình mà chống đối Lý Tuệ Na, nhưng không thể làm vậy với chị hai được.”

“Ò…” Kỷ Vân Huy đưa tay sờ sờ mũi, anh đuối lý rồi, nhất thời quả thực là không nói được lời nào phản bác cả!

Thấy bộ dạng của anh, thấy mình đã chiếm thế thượng phong, Tô Thiên Kiều tiếp tục nói: “Anh còn đến đây để xem trò cười của em, đúng là không có lương tâm, chả trách chị hai lại hận anh như vậy, lúc thích chị ấy thì chính là bảo bối, lúc muốn bỏ rồi thì chính là như vậy, bây giờ ngay cả một đứa em họ như em cũng phải bị vạ lây nữa…”

Tô Thiên Kiều một mạch nói ra, Kỷ Vân Huy thì không nói tiếng nào, Tô Thiên Kiều có chút chột dạ mà quay đầu nhìn qua, chỉ thấy sắc mặt của Kỷ Vân Huy dần dần trở nên lạnh lẽo.

Tô Thiên Kiều biết mình nói sai rồi, nhưng vẫn miễn cưỡng nói: “Anh…anh đừng có giận, em, em…”

“Không lẽ trong lòng của em anh chính là người như vậy sao?” Ý cười trên mặt Kỷ Vân Huy hoàn toàn biến mất, vẻ mặt nghiêm túc băng lạnh mà hỏi Tô Thiên Kiều.

“Ơ…” Tô Thiên Kiều biết anh thật sự tức giận rồi, nhất thời cũng không biết nói gì cho tốt, càng không tiện xuống nước nhận lỗi!

Tô Thiên Kiều chỉ cúi đầu đùa nghịch với ngón tay của mình, bộ dạng giống như một đứa trẻ làm sai rồi nhưng cố chấp không chịu nhận sai vậy. Bên trong phòng tiếp khách yên tĩnh trở lại, hai người cứng đờ cả một hồi.

Một lúc sau, nhìn bộ dạng của Tô Thiên Kiều, Kỷ Vân Huy cuối cùng cũng nhịn không được mà lên tiếng nói trước: “Bỏ đi, mấy chuyện này đã giải thích nhiều lần như vậy rồi, nếu em đã không tin thì anh cũng không nói nhiều được, chỉ càng đậy càng hôi thôi, chỉ là không ngờ, anh thật lòng coi em là bạn, em lại xem anh như vậy, chuyện lần trước là một trò đùa nhỏ của anh, không ngờ lại trùng hợp bị Thanh Thu nhìn thấy tấm ảnh không nên nhìn thấy đó, cho nên anh…”

“Anh Vân Huy…” Tô Thiên Kiều ngắt lời của anh, thấy thần sắc anh vô cùng nghiêm túc mà giải thích với mình, trong lòng cũng có chút áy náy, vội vàng giải thích: “Cái đó…em đùa với anh thôi, anh đừng để trong lòng, em tin anh mà, thật đó!”

“Thật sao?” Sắc mặt Kỷ Vân Huy hơi tốt hơn một chút, nhưng vẫn nhìn Tô Thiên Kiều với vẻ mặt hoài nghi.

Tô Thiên Kiều gật đầu khẳng định nói: “Thật mà, đương nhiên là thật rồi!”

Kỷ Vân Huy lúc này mới có chút nụ cười: “Như vậy còn được, không uổng công anh giới thiệu người bạn như Nguyễn Hạo Thiên cho em!”

Đã là lần thứ hai Kỷ Vân Huy nhắc đến Nguyễn Hạo Thiên rồi, trong lòng Tô Thiên Kiều nghi hoặc, hỏi anh: “Anh ngoại trừ thăm em ra…có phải là còn chuyện khác không?”

Kỷ Vân Huy nghe Tô Thiên Kiều hỏi như vậy, thần sắc lại trở nên nghiêm túc trở lại, anh nhìn bên ngoài phòng tiếp khách một cái, tư thái lười biếng ngồi nghiêm chỉnh lại hơn một chút: “Anh muốn hỏi em, em và Hạo Thiên…phát triển đến bước nào rồi?”

“Phát, phát triển đến bước nào?” Đột nhiên bị Kỷ Vân Huy hỏi như vậy, trong lòng Tô Thiên Kiều ngược lại có chút chột dạ, nghĩ đến chuyện tối hôm qua, cô càng thêm lắp bắp hơn nữa, nhất thời cũng không biết nên giải thích thế nào, chỉ nói: “Em chỉ gặp anh ta có hai ba lần thôi, sao có phát triển gì được?”

“Em chắc chắn là không có?” Đôi mắt phượng hẹp dài của Kỷ Vân Huy hoài nghi mà nhìn chằm chằm vào mắt của Tô Thiên Kiều, nói: “Không có nói dối, không có gạt anh chứ?”

Nhìn khẩu khí như thẩm vấn phạm nhân của anh, giống như là nắm được cái thóp gì đó khủng khiếp lắm của Tô Thiên Kiều và Nguyễn Hạo Thiên vậy, Tô Thiên Kiều chột dạ nhìn Kỷ Vân Huy, nhưng không dám nghênh tiếp ánh mắt của anh, cô nhẹ tiếng nói: “Thật sự không có, có phải là anh nghe được tin đồn gì rồi không?”

Nói không chừng là người phụ nữ điên Lý Tuệ Na đó nói gì với Kỷ Vân Huy rồi, trong lòng Tô Thiên Kiều suy nghĩ chắc chắn!

Nhưng Kỷ Vân Huy lại càng thêm nghi ngờ: “Vậy thì thật kỳ lạ!”

“Kỳ lạ gì cơ?” Kỷ Vân Huy quả nhiên là tìm Tô Thiên Kiều có việc, lại có liên quan đến Nguyễn Hạo Thiên, lòng hiếu kỳ của Tô Thiên Kiều càng nặng thêm một phần, như vậy khiến cho Kỷ Vân Huy nhìn thấy lại càng thêm nghi ngờ hơn!

“Nếu như hai người không có phát triển, vậy tại sao Hạo Thiên…lại nhờ anh trai của anh điều tra thân phận của em chứ?” Kỷ Vân Huy sờ sờ chiếc cằm láng bóng, khuôn mặt ngọc khiết ngước lên, đôi má trắng nõn thanh tú tràn đầy nghi vấn khó giải thích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.