Gương mặt Thẩm Minh Dương đỏ bừng, rồi nói: “Anh cũng không biết nữa, hoàn toàn không có ai hết!”
Tô Thiên Kiều thấy sắc mặt anh đỏ bừng, bèn cười nói: “Không phải chứ? Lẽ nào Nguyễn Hạo Thiên có tiếng không bình thường trong truyền thuyết lại bình thường, còn anh lại không bình thường à, lẽ nào anh...thích đàn ông...”
“Vô tình...” Rõ ràng Thẩm Minh Dương không thích nói đùa kiểu này, anh ta liếc Tô Thiên Kiều rồi nói: “Anh xử lý công việc trong công ty còn chưa chết, làm gì có thời gian nghĩ đến mấy chuyện này nữa chứ? Huống hồ chi...em cũng biết mối tình đầu của anh tệ hại đến cỡ nào rồi đấy, anh rất sợ phụ nữ!”
Ừm...kể ra thì Lý Tuệ Na, mối tình đầu của Thẩm Minh Dương, đúng là tệ hại thật, Tô Thiên Kiều nói: “Vậy đến lúc đó...anh định làm như thế nào?”
Thẩm Minh Dương đánh lái, nhìn đường sá khá thông thoáng, bèn quay đầu lại nhìn Tô Thiên Kiều: “Thà rằng em lo cho chính bản thân mình, còn hơi lo cho anh đấy. Mặc dù Kỷ Vân Huy nói quá lên, nhưng cũng không phải không có lý, bây giờ em đúng là thiên kim có giá nhất trong thành phố A này rồi!”
Tô Thiên Kiều thở dài: “Ôi, nhưng mà em cứ cảm thấy, Nguyễn Hạo Thiên điều tra vì nghi ngờ thân phận của em, nhưng mà...em không nhớ nổi, rõ ràng em thấy anh ta đã bắt đầu tin tưởng em rồi, tại sao...tại sao anh ta lại bắt đầu điều tra thân phận của em vậy chứ?”
Gương mặt Thẩm Minh Dương có vẻ ngạc nhiên: “Không phải em sơ xuất ở đâu đó chứ?”
Tô Thiên Kiều lắc đầu một cách chắc nịch: “Không có, không hớ hênh ở đâu đâu, trước giờ em vẫn luôn cẩn thận mà!”
“Vậy chuyện này là thế nào?” Thẩm Minh Dương cũng không hiểu nổi.
Tô Thiên Kiều nhíu mày thật chặt, sau khi suy nghĩ trong giây lát, cô vỗ ngực, rồi thét lớn: “Em nhớ ra rồi!”
“Nhớ ra cái gì rồi?” Thẩm Minh Dương cũng thấy hứng thú, anh ta hỏi Tô Thiên Kiều.
Tô Thiên Kiều nói: “Trong nghĩa trang đấy, tôi có nhìn thấy cấp dưới của anh ấy, là trợ lý Doãn!”
“Ở nghĩa trang hả? Sao lại thế được?” Thẩm Minh Dương hỏi.
Tô Thiên Kiều vội vàng đáp: “Anh có nhớ sau khi em về thành phố A, lần đầu tiên đi quét mộ đã nói với anh, rằng em gặp cậu chủ, tiếc là chỉ có bóng lưng của anh ta mà thôi, không hề nhìn thấy mặt?”
Ánh mắt Thẩm Dinh Dương sáng ngời: “Anh còn nhớ, đương nhiên còn nhớ rồi!”
Tô Thiên Kiều đáp: “Có một chuyện lúc ấy em không nói với anh, bởi vì khi ấy em nóng ruột đi trông theo bóng lưng của cậu chủ, quên biết mình đang ở trên sườn núi, em bất ngã xuống, được trợ lý Doãn, cấp dưới của anh ta đỡ lên, lúc ấy...anh ta còn nói với em đôi câu, em chỉ sợ cậu chủ đi xa, hoàn toàn không để ý đến người đó, cũng quên anh ta đã nói gì với em, bây giờ nhớ lại...quả nhiên nhìn trợ lý Doãn hơi quen quen, hơn nữa lúc anh ta nhìn thấy em, trông anh ta có vẻ ngạc nhiên!”
“Thường thì đàn ông nhìn thấy em, đều ngạc nhiên trước vẻ đẹp của em, bởi thế em đừng để ý đến chuyện này, được không?” Thẩm Minh Dương nói tiếp lời Tô Thiên Kiều.
Tô Thiên Kiều gật đầu một cách bất đắc dĩ: “Bây giờ bình tĩnh lại, em mới nhớ ra!”
Thẩm Minh Dương nói: “Xem ra trợ lý Doãn đã kể chuyện gặp em cho Nguyễn Hạo Thiên, nên anh ta mới nghi ngờ!”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Nhất thời Tô Thiên Kiều thấy rối ren trong lòng, thấp thỏm bất an mãi không thôi.
“Không cần phải lo lắng!” Thẩm Minh Dương suy ngẫm trong giây lát, rồi đáp: “Chuyện này càng giải thích thì càng không nói rõ được, mà sẽ khiến cho Nguyễn Hạo Thiên nghĩ rằng em chột dạ, may mà...mộ của ba anh cũng gần ở đó, huống hồ chi anh đã sắp xếp kín kẽ thân phận cho em, em cứ yên tâm đi là được.”
Tô Thiên Kiều thấy Thẩm Minh Dương giới thiệu một chắc chắc nịch, mới thở phào một hơi: “Hóa ra là thế, chỉ có điều...có phải em nên giải thích thử, hay thử làm gì đó không?”
Thẩm Minh Dương nói: “Vô Tình, em thường hoang mang trước những chuyện có liên quan đến anh ta, vào lúc này, em nên án binh bất động, giả vờ như không biết gì cả, huống hồ chi...nếu như anh ta thật sự có thể điều tra ra được gì đó, em cũng không thể cản nổi, bởi vậy, chỉ có thể chờ đợi mà thôi!”
“...Được!” Tô Thiên Kiều cắn môi đáp, chờ đợi, cô đợi được, sáu năm nay, lẽ nào thời gian cô đợi còn ngắn ngủi hay sao?
Dường như nửa tháng trôi qua rất nhanh.
Chỉ còn nửa tháng, hình như Nguyễn Hạo Thiên đã biến mất khỏi nhân gian vậy, hoàn toàn không liên lạc với Tô Thiên Kiều.
Tô Thiên Kiều bận rộn trong tổ làm phim, vì sự ổn định của nhà họ Thẩm, tạm thời cô cũng nén chuyện về Nguyễn Hạo Thiên xuống, cũng là vì, cô phải chờ đợi, chứ không thể chủ động làm chuyện gì đó được.
Nguyễn Hạo Thiên vốn đã nghi ngờ cô, nếu như cô còn chủ động, chỉ khiến cho người đàn ông ấy nghi ngờ mà thôi.
Còn người phụ nữ tên Lý Tuệ Na này cũng không làm khó Tô Thiên Kiều, thoạt đầu Tô Thiên Kiều còn nghi ngờ, sau này dần dần thả lỏng.
Thời gian quay phim không kết thúc trong vòng nửa tháng như đạo diễn đã dự tính, nhưng cũng chẳng kéo dài hơn bao lâu, chỉ có một, hai ngày mà thôi, chỉ cần đợi ống kính cuối cùng là có thể đóng máy được rồi!
Trong vòng nửa tháng, mặc dù Tô Thiên Kiều không gặp ai, nhưng sự hiểu biết của cô về Âm Uyển Uyển không nhiều lắm, chỉ cảm thấy cô ấy là một người phụ nữ bình dị, dễ gần, ăn ở hiền lành, khiến cho người khác không khỏi muốn tiếp cận, trong đoàn làm phim, hễ là người nói chuyện đôi câu với Âm Uyển Uyển, đều khen ngợi cô ta không ngớt lời.
Tô Thiên Kiều cũng quan sát một hồi lâu, Âm Uyển Uyển đúng là một người phụ nữ tốt bụng.
“Ống kính cuối cùng...vai diễn của Âm Uyển Uyển bước vào tuổi trung niên, mặc dù bà ấy đã đánh mất con mình trên chiến trường, nhưng ở ống kính cuối cùng, con gái của bà ấy đã xuất hiện, cùng mối hận bà ấy canh cánh trong lòng, chuyện này không chỉ cho người khác hy vọng, mà còn khiến khán giả hồi hộp, nếu như phòng vé khả quan, có thể quay tiếp phần sau...” Tô Thiên Kiều đang sửa sang lại váy cho Lý Tuệ Na, lắng nghe đạo diễn và biên kịch thương lượng về chuyện thay đổi một vài tình tiết trong phim.
Biên kịch gật gật đầu, lúc đang định nói gì đó, thì phó đạo diễn vội vàng chạy đến: “Đạo diễn, không hay rồi!”
“Không hay cái gì?” Đạo diễn này cũng là người kỳ quặc, rất nóng tính, ông ta lớn giọng hỏi.
Sắc mặt của phó đạo diễn hơi thay đổi, anh ta nói: “Người diễn vai con gái của Uyển Uyển trong phim bị tai nạn giao thông, không thể quay được nữa.”
“Cái gì?” Đạo diễn đứng bật dậy, kịch bản từ chân ông ta rơi xuống dưới mặt đất.
Đạo diễn là một người rất nghiêm khắc, yêu cầu người hoàn hảo, nếu như không có diễn viên mà ông chọn, ông ta không quay phim!
Sở dĩ trước kia dùng Lý Tuệ Na, cũng vì nguyên nhân này.
Tô Thiên Kiều nghe thấy thế, trong lòng thầm than hỏng bét rồi, bộ phim này là nguồn sống của nhà họ Thẩm đấy, đạo diễn sẽ không bỏ luôn cảnh cuối chứ?
“Bao giờ xuất viện?” Sau khi trầm ngâm suy tư một lúc, đạo diễn mới miễn cưỡng tỏ bình tĩnh hỏi phó đạo diễn.
Phó đạo diễn than thở một tiếng: “Phần lớn gương mặt đã bị hủy hoại rồi, chỉ e là, chỉ e là...” Đạo diễn ngồi phịch xuống ghế, lẩm bẩm: “Mặc dù ống kính này chỉ có hai phút thôi, nhưng...lại là ống kính mang tính quyết định, khiến cho người ta tỉnh ngộ, khiến cho người ta phải nhớ nhung, phải làm thế nào bây giờ!”
“Đạo diễn, hay là chúng ta...thay người đi!” Chắc phó đạo diễn đã sốt ruột đến mức hồ đồ rồi, ông ta đề nghị.
Lý Tuệ Na vội vàng nịnh nọt, cô ta nói: “Đây là người mà đạo diễn khó khăn lắm mới chọn được, sao có thể bảo thay là thay?”
Biên kịch ngồi gần đó cũng phụ họa theo: “Đúng đó, khí chất ngây thơi ưu buồn nhưng lại có vẻ quyến rũ đó, không có dễ tìm đâu, hơn nữa...mặc dù Uyển Uyển đã trang điểm, nhưng cũng không thể tìm một diễn viên lớn tuổi hơn cô ấy tới diễn con gái của cô ấy chứ? Bây giờ trong lớp diễn viên trẻ, làm gì có ai có khí chất như vậy, cô ấy là người duy nhất rồi...
“Đợi một chút...” Đột nhiên đôi mắt của đạo diễn sáng bừng, ông ta chậm rãi đảo mắt lên nhìn Tô Thiên Kiều, cô đang nhíu mày, cầm một góc áo quên chưa sửa sang cho Lý Tuệ Na.
Mọi người đều nương theo ánh mắt của đạo diễn, nhìn về phía Tô Thiên Kiều.
Mà Tô Thiên Kiều vẫn đang mê mẩn chìm đắm trong cảm xúc của mình, không tự dứt ra được, hoàn toàn không để ý thấy có người nhìn cô chăm chú.
Lý Tuệ Na cũng nương theo ánh mắt đạo diễn nhìn Tô Thiên Kiều, cảm giác không lành nảy lên trong đầu cô...
“Đạo diễn, ông muốn để cô Thẩm...” Phó đạo diễn hiểu ra, bèn nói.
Đạo diễn gật gật đầu: “Xét về hình tượng hay khí chất thì cô ấy hoàn toàn phù hợp, thậm chí còn xuất sắc hơn!”
Hình ảnh ngày đầu tiên Tô Thiên Kiều đến làm hiện lên trong đầu đạo diễn, đó là cảnh ‘diễn tay đôi’ với Lý Tuệ Na, lúc người khác đều khinh bỉ Lý Tuệ Na, ông ta đã nhìn thấy rõ ràng biểu cảm của Tô Thiên Kiều.
Bởi thế, cho dù là ngoại hình hay khả năng diễn xuất, thì cô gái này đều thích hợp với nhân vật trong phim.
“Đạo diễn, ông, ông sẽ không kêu tôi đi diễn chứ?” Tô Thiên Kiều chậm rãi nhận ra, cô nhìn vào ánh mắt nóng bỏng của đạo diễn, hỏi với giọng ngạc nhiên.
Đạo diễn vội vàng gật đầu: “Cô mau đi trang điểm đi, không cần phải làm hình tượng gì hết, mặc dù đây chỉ là phim về đề tài chiến tranh những năm 30, nhưng mái tóc dài và vẻ ưu buồn, trong sáng của cô rất phù hợp, rất mang vẻ hoài cổ, nhưng lại yêu kiều, nào nào, cầm đồ lên, thợ trang điểm, thợ trang điểm ở đâu rồi?”
“Đạo diễn, chuyện, chuyện này...” Lý Tụệ Na ấp úng, một hồi lâu vẫn không nói nên lời!
“Đạo diễn, tôi, tôi không đóng được đâu...” Tô Thiên Kiều hoàn toàn không có kinh nghiệm và sự chuẩn bị, nhất thời cũng không biết phải nói gì.
“Cô Thẩm, tôi biết cô là lá ngọc cành vàng, cô đến đây làm trợ lý quèn vì tương lai của nhà họ Thẩm, tôi rất bội phục cô, nếu đã là thế, thì mời cô diễn một nhân vật nhỏ mà thôi, sao cô lại từ chối chứ?”
Đạo diễn nhìn Tô Thiên Kiều, chịu khó thuyết phục cô: “Huống hồ chi, ống kính này chỉ có hai phút mà thôi, chưa tới nửa ngày đã quay xong rồi, không diễn kèm với diễn viên nam nào cả, không có cảnh thân mật, chỉ xuất hiện trước mặt Uyển Uyển tuổi trung niên, thoại cũng chỉ có hai câu, hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến cô đâu!”
“Tôi...” Tô Thiên Kiều im lặng trong giây lát, mới không khỏi cất tiếng nói: “Tôi sợ là...tôi sợ là mình không diễn tốt, sẽ làm hỏng việc!”
“Không đâu, tôi nói cô diễn được là diễn được!” Đạo diễn nhìn Tô Thiên Kiều với vẻ chắc chắn.
“Vậy...được thôi!” Tô Thiên Kiều cắn môi, dường như cô không cần phải tìm lý do gì để từ chối. Lý Na nhìn thấy hết mọi thứ, cô ta vẫn còn chưa kịp tỉnh táo lại, chỉ cảm thấy cơn đố kị trong lòng làm cô ta cảm thấy hết sức khó chịu, cô ta chỉ cảm thấy...bản thân mình rất, rất ghét người phụ nữ này, Thẩm Nghiêng Thành, chắc chắn Lý Tuệ Na tôi sẽ không để cho cô đẹp mặt đâu, chắc chắn sẽ, chắn chắn là vậy...
Sau khi thay quần áo, hoàn tất những cảnh trong trường quay, bọn họ bèn đi xe ra ngoài.
Đạo diễn giải thích nhân vật cho Tô Thiên Kiều suốt dọc đường, Tô Thiên Kiều cẩn thận lắng nghe lời thoại, khắc ghi vào trong tim.
Sau khi ra đến ngoại cảnh, trước ánh mắt trông đợi một tiếng bắt đầu của mọi người, Tô Thiên Kiều đứng trên bãi cỏ của một vùng hoang tàn sau súng đạn chiến tranh, đây là con hồ nhỏ im lặng, bên cạnh hồ, có một tòa nhà kiểu Tây đã cũ, trên lầu, nhân vật của Âm Uyển Uyển đang nhìn về phương xa với ánh mắt hy vọng.
Tô Thiên Kiều phải đi từng bước, xuống tới chân lầu. Âm Uyển Uyển vốn còn nghĩ rằng mình đang nằm mơ, nhưng đến khi nhìn thấy đứa con gái, bà ấy mới nhận ra rằng đứa con đã mất tích năm ấy thật sự đến trước mắt mình rồi.
Âm Uyển Uyển chạy theo như điên, nhưng Tô Thiên Kiều với mái tóc dài tung tay trong gió lại từ chối cái ôm của bà ấy, cô lùi về sau liên tục, cho đến khi đến mép hồ mới ngừng lại, Âm Uyển Uyển cắn môi, vừa định nói gì đó, nhân vật của Tô Thiên Kiều đã lạnh lùng lên tiếng: “Bà cho tôi dòng máu này, nhưng lại lựa chọn giàu sang, hôm nay, tôi muốn lấy đi hết sự giàu sang của bà, khiến cho bà mất hết tất cả!”