Thẩm Văn Nhã đứng dậy định bỏ đi, nhưng rồi cô quay lại nhìn Tô Thiên Kiều, rồi nói: “Mấy ngày nay em lo nghỉ ngơi đi, bận rộn bao nhiêu lâu rồi, Lý Tuệ Na đó nổi tiếng là khó hầu hạ!”
Tô Thiên Kiều nói: “Chị cả cứ yên tâm!”
Sau khi chào tạm biệt Thẩm Văn Nhã và tắm rửa xong xuôi, cô nghĩ ngợi một lúc, bèn gọi điện thoại cho ông nội Cổ trong viện dưỡng lão, báo cho ông biết rằng ngày mai mình sẽ đến thăm ông.
Khoảng thời gian này bận bịu quá, Tô Thiên Kiều không có thời gian đến thăm ông nội Cổ, cô đã hứa với ông rằng tuần nào mình cũng sẽ đến thăm ông, vừa khéo bây giờ rảnh rỗi, cũng có thể sang đấy.
Sau khi cúp máy, Tô Thiên Kiều nhớ đến Dương Tịch, lại lại thấy một cái sim trong túi ra, nhét vào điện thoại, cô muốn biết gần đây Dương Tịch có liên lạc với mình không.
Mở điện thoại ra, có ba cuộc gọi nhỡ, bốn tin nhắn.
Đều đến từ Dương Tịch, số máy này, cũng chỉ có một mình Dương Tịch biết.
Một tin nhắn của tổng đài, ba tin còn lại là của Dương Tịch. Một tin trong số đó hỏi thăm xem gần đây Tô Thiên Kiều đang làm gì, tại sao lại khóa máy, tin cuối cùng dặn khi nào mở máy lại thì liên lạc với ông ta.
Tin thứ hai...thu hút sự chú ý của Tô Thiên Kiều hơn cả.
Dương Tịch nhắn như thế này: Tôi phát hiện ra một bí mật liên quan đến buổi tối bảy năm về trước, bí mật liên quan đến người phụ nữ được Nguyễn Hạo Thiên dẫn đi.
Trái tim Tô Thiên Kiều đập thình thịch, chuyện gì thế này? Dương Tịch biết được bí mật hồi bảy năm trước của mình ư? Có thể có bí mật gì chứ?
Cô vừa thấy tò mò vừa thấy lo lắng, bèn nhắn lại cho Dương Tịch ngay, hỏi xem nguyên nhân của mọi chuyện, đồng thời nói với ông ta rằng mình không tiện nghe máy, kêu ông ta nhắn tin lại cho cô.
Nhận nhiều cuộc điện thoại, cho dù cô có biến âm như thế nào đi chăng nữa, cũng sẽ có nguy cơ bị Dương Tịch nhận ra, cách tốt nhất là như thế này.
Trong giây lát, Dương Tịch đã trả lời: Trước đây tôi theo đuôi anh ta, thấy anh ta đi đến một ngôi mộ, là con gái của Tô Kinh Hiền, được đưa ra từ Hắc Dạ hồi bảy năm trước.
“Vậy thì sao?” Bàn tay Tô Thiên Kiều run rẩy, rồi hỏi.
“Tôi phát hiện ra rằng người phụ nữ đó đã chết oan, chắc chẳn là có liên quan đến Nguyễn Hạo Thiên, vẫn còn đang điều tra, không biết cô có thể cung cấp thông tin cho tôi hay không. Nếu như có thể chứng mình rằng cái chết của người phụ nữ đó có liên quan đến Nguyễn Hạo Thiên, vậy thì...chắc chắn sẽ làm cho cậu ta thân bại danh liệt.”
Tin nhắn của Dương Tịch được gửi đến, nếu như người có thân phận như Nguyễn Hạo Thiên mà trở thành hung thủ giết người, chỉ cần công khai chuyện này, cho dù chính phủ có kiêng dè gia thế của anh ta đến mức nào nữa, thì cũng phải bắt giam anh ta dưới sức ép của dư luận, vậy thì...thân bại danh liệt chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Ánh mắt Tô Thiên Kiều sáng bừng, mặc dù xác suất thành công của chuyện này là rất nhỏ, nhưng mà...cũng được xem như là một cách hay.
Cô không điều tra ra được, nhưng không chắc Dương Tịch cũng không tra ra được.
Tô Thiên Kiều do dự một hồi, rồi gửi một hàng chữ: “Có một người phụ nữ tên là Bạch Như, là trợ lý hồi bảy năm trước của anh ta, ông điều tra thử xem sao.”
Một lúc sau, đối phương mới nhắn lại: “Cảm ơn!”
Tô Thiên Kiều tắt máy tháo sim, đêm đó cô ngủ rất ngon.
Sáng ngày hôm sau, cô đến viện dưỡng lão từ sáng sớm.
Trong viện dưỡng lão, ông nội Cổ đang ngồi chờ cô trước cửa, thái độ không giống với mọi khi.
Tô Thiên Kiều ngạc nhiên đến ngồi bên cạnh ông, một người già gần đó nhìn bọn họ với vẻ ngạc nhiên, nhưng lại không có ai đến chào hỏi ông nội Cổ.
Đây không phải lần đầu tiên ông nội Cổ gặp chuyện như vậy, cô cũng chẳng thấy ngạc nhiên chút nào. Kỳ lạ ở chỗ, rõ ràng bọn họ đối xử với ông nội Cổ tốt hơn nhiều, mặc dù không nhiệt tình, nhưng vẫn rất thân thiện, Tô Thiên Kiều thấy thật kỳ lạ.
Cô đi đến bên ông nội Cổ, đưa chiếc hộp giữ ấm từ trong túi ra đưa cho ông: “Ông nội Cổ, đây là cháo mà cháu nấu từ sáng sớm, ông ăn một ít đi!”
Ông nội Cổ nhận lấy, mở ra nhìn xem, rồi ngửi thử. Ông bật cười, nói: “Thơm lắm, cháo thịt bò à?"
Tô Thiên Kiều gật đầu: “Ông thích ăn chứ?”
Ông nội Cổ đáp: “Thích lắm!”
Sao hôm nay ông ấy lại nói chuyện khác thường thế nhỉ...
Không đúng, đáng lý phải nói hôm nay ông nội Cổ nói chuyện bình thường quá, khiến cho Tô Thiên Kiều thấy hơi không quen.
“Ông nội Cổ, ông không sao chứ?” Tô Thiên Kiều không khỏi hỏi ông.
Ông nội Cổ lắc đầu, đáp: “Ồ, không sao cả!”
“Vậy...ông đã thuộc bài hát đó chưa?” Tô Thiên Kiều vẫn còn nhớ, ông nội Cổ muốn theo đuổi bà lão ấy, Tô Thiên Kiều còn giúp ông nghĩ ra nhiều cách.
Ông nội Cổ thở dài than thở, rồi nói: “Tối hôm trước ông đã biểu diễn rồi!”
“Ồ? Vậy à? Kết quả thế nào vậy ạ?” Ánh mắt Tô Thiên Kiều sáng bừng, nhìn ông nội Cổ với ánh mắt cháy bỏng.
Ông nội Cổ than thở, nói với vẻ tiếc nuối: “Có thế nào đâu, bà ấy mắng ông già rồi nên lẩn thẩn!”
Ông cụ Cổ nói dứt lời, bèn bực bội ăn một muỗng cháo.
Thấy ông như thế, Tô Thiên Kiều không khỏi bật cười: “Không phải chứ? Bà ấy không biết thưởng thức ư?”
Ông nội Cổ đáp: “Lại chẳng? Những ông bà lão bình thường không hay qua lại với ông mà còn khen ông hát hay, ông còn tặng hoa cho bà ấy nữa, nhưng mà bà ấy thẹn quá hóa giận, chửi ông lẩn thẩn, còn...còn nói khó nghe hơn nữa kìa!”
“Nói gì?” Tô Thiên Kiều càng thấy ngạc nhiên hơn.
Ông nội Cổ nói: “Ông tìm hiểu sở thích và đam mê của bà ấy, tặng hoa, tỏ tình, viết thư tình, đi hỏi thăm người khác về sở thích của bà ấy, nhưng mà...nhưng mà bà ấy lại nói ông mặt dày, có mưu đồ xấu với bà ấy và con trai, còn nói ông...nói ông già lẩn thẩn, ông tức chết mất.”
Quá nữa con cái của những ông lão, bà lão sống trong viện dưỡng lão đều giàu có, chứ bằng không sẽ không đưa họ vô đây nổi, bởi thế bà cụ ấy nói vậy, mặc dù hơi quá đáng, những vẫn hơi có lý.
Tô Thiên Kiều thở dài, không khỏi buồn cười, cô an ủi ông nội Cổ: “Bà ấy không biết thưởng thức thì thôi vậy, ông bỏ cuộc đi, đổi mục tiêu khác. Nói không chừng người sau còn xinh đẹp, tốt tính hơn nữa thì sao!”
Nào ngờ ông nội Cổ lại gật đầu thật, nói với gương mặt nghiêm túc: “Cháu nói đúng lắm! Ông cũng nghĩ như vậy đó!” Tô Thiên Kiều nhìn lão ngoan đồng này với vẻ bất đắc dĩ, cô thật sự không nói nổi nên lời.
Ông nội Cổ tiếp tục nói: “Có điều, mặc dù bà ấy đã từ chối ông, nhưng ông vẫn có thu hoạch!”
“Sao? Thu hoạch gì ạ?” Tô Thiên Kiều tò mò hỏi.
Ánh dương soi sáng gương mặt ông nội Cổ, đến bây giờ Tô Thiên Kiều mới nhận ra ông nội Cổ khá là đẹp trai, chỉ có điều ông đã lớn tuổi, bình thường lại hay tỏ ra lạnh lùng, nói chuyện cay nghiệt, nên người ta mới phớt lờ gương mặt của ông.
Bây giờ nhìn ngắm cẩn thận, Tô Thiên Kiều đoán rằng, lúc còn trẻ, chắc chắn ông đã hút hồn không biết bao nhiêu cô gái!
Cô chỉ nghe ông nội Cổ nói: “Ông đấy à...bây giờ ông đã có người hâm mộ rồi!”
Ông nội Cổ gật đầu đáp: “Phải đấy, mặc dù ông hát bài đó, không cưa đổ bà ấy, nhưng mà có rất nhiều ông bà lão khác đều khen ông hát hay, nói với ông rằng sau này nên hát nhiều hơn một chút, bọn họ sẽ chơi đàn violon, có người còn nhảy với ông nữa!”
Ông nội Cổ nở nụ cười, xem ra ông là một người hết sức kiêu ngạo, cần bạn bè, bởi vì cô độc đáng sợ quá!
Tô Thiên Kiều cũng cười, rồi nói: “Được thế thì tốt quá, sau này sẽ có người bầu bạn với ông!”
Ông nội Cổ hừ lạnh: “Ai mà thèm? Nếu không phải thấy bọn họ có lòng chân thành, thì ông chẳng buồn hát đâu!”
Đợi đến khi ông nội Cổ ăn cháo xong, Tô Thiên Kiều mới đưa ông ra công viên dạo một vòng, sau khi đưa ông nội về nhà, cô bèn đi đến Biến Chất. Cô nhớ rằng hôm qua Nguyễn Hạo Thiên đã dặn cô phải ăn mặc cho đẹp một chút.
Hôm nay cô để tóc thẳng xõa qua vai, chọn chiếc đầm lụa hai dây trắng, vải bóng mịn, chất lượng rất tốt, đuôi váy dài quét đất, làm tôn nên đường cong cơ thể đẹp đẽ của Tô Thiên Kiều.
Một bộ đầm đơn giản, dài che cả đôi giày cao gót, cô đứng ở đó, nhẹ nhàng kéo đuôi váy về sau. Trông Tô Thiên kiều đẹp như một nàng tiên cá, khiến cho người khác không tài nào dời nổi tầm mắt.
Đến Tô Thiên Kiều cũng cảm thấy hơi ngạc nhiên, cô ngắm nghía mình một lúc, càng nhìn càng cảm thấy đẹp. Tay nghề của thợ trang điểm rất cao, làm Tô Thiên Kiều trông có vẻ ngây thơ, nhưng lại hút đi linh hồn của con người như yêu ma trong bóng tối.
“Cô Thẩm, cô mặc bộ đồ này hợp lắm...” Stylist khen ngợi, mỗi lần Tô Thiên Kiều đến đây, anh ta đều bất ngờ trước vẻ đẹp của cô ấy.
“Vậy à?” Tô Thiên Kiều nhìn ngắm mình trong gương, bản thân cô rất hài lòng.
Lúc định nói chuyện, đột nhiên điện thoại trong túi đổ chuông, cô cầm ra xem, người gọi là Nguyễn Hạo Thiên.
Vừa bắt máy, Tô Thiên Kiều đã nghe thấy giọng nói của anh vang lên bên đầu dây bên kia: “Cô đang ở đâu vậy? Tôi kêu người đi đón cô!”
Tô Thiên Kiều đáp: “Không phải anh kêu tôi ăn mặc đẹp một chút hả? Tôi đang ở Biến Chất!”
“Trợ lý Doãn đang trên đường đi, lát nữa sẽ đến!” Sau khi Nguyễn Hạo Thiên dặn dò xong, không đợi Tô Thiên Kiều hỏi muốn ăn ở đâu thì đã ngắt máy ngay!
Tô Thiên Kiều nhíu mày, dường như Nguyễn Hạo Thiên rất vội vàng, giờ này rồi mà anh ta còn bận gì nữa kia chứ?
Nếu như nói là vì chuyện công ty...nếu anh ta đã hẹn Tô Thiên Kiều đi ăn cơm, sắp đến giờ hẹn rồi còn bận công việc được à?
Hơn nữa cô nghe có tiếng nhạc nhẹ, và có tiếng người nói chuyện khe khẽ, lẽ nào Nguyễn Hạo Thiên đang đợi cô trong nhà hàng ư?
Nhưng mà, loại người như Nguyễn Hạo Thiên, sẽ đợi Tô Thiên Kiều lâu đến như vậy à?
Trong nhà họ Nguyễn, trong căn biệt thự Thanh Sơn bên bờ biển, tầm nhìn thoáng đãng, không khí mát mẻ, cái gọi là dựa núi gần biển, chắc hẳn chính là cảnh tượng này
Lúc bình thường, chỉ có hai người bà cụ Nguyễn và bà Nguyễn, Nguyễn Hạo Thiên rất ít khi về đây ở.
Hôm nay, lại hết sức náo nhiệt.
Căn biệt thự của nhà họ Nguyễn nằm trên sườn núi, một con đường ngoằn nghoèo dẫn thẳng xuống núi.
Hôm nay, những chiếc xe sang đậu dọc khắp con đường, những người ăn mặc lộng lẫy bước từ trên xe xuống, đều có điểm chung là, những người bước xuống từ chiếc xe, đều là các cô gái trẻ trung xinh đẹp.
Trong số bọn họ, nếu như không giàu thì cũng có quyền thế, đều là những người thuộc xã hội thượng lưu ở thành phố A, nhưng lúc nhìn thấy lâu đài của nhà họ Nguyễn, họ đều tỏ ra kinh ngạc khôn xiết.
Sân trước và sân sau của căn biệt thự đều rộng vài mẫu, đằng trước là một sân cỏ, giữa sân cỏ có chiếc hồ bơi khổng lồ, sân sau là vườn hoa, bên trái và bên phải đều được bao bọc trong thảm cỏ xanh mướt.
Những loại cây bên trong biệt thự đều thuộc loại rất khó trồng, thỉnh thoảng sẽ nhìn thấy những chiếc bình treo trên thân cây, hình như đang truyền nước? Còn có cả người hầu đứng canh nữa.
Mọi người đều kinh ngạc không thôi, quả nhiên nhà họ Nguyễn không tầm thường chút nào, đến cây cỏ cũng quý giá hơn người khác.
Bên cạnh hồ bơi lớn giữa thảm cỏ, được xếp đầy trái cây và rượu, người hầu ăn mặc chỉnh tề đi qua đi lại giữa những người khách, mang thức ăn và nước uống lên liên tục.
Trên thảm cỏ, có những thanh thiếu niên vui vẻ trò chuyện rôm rả hoặc khiêu vũ theo tiếng nhạc, gương mặt ai nấy đều ánh lên nụ cười, chỉ có trong một góc, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn ra ngoài cửa trân trân, không nói năng tiếng nào.
Anh im lặng ngồi ở đấy, gương mặt lạnh lùng đến khác thường. Anh mặc đồ vest xám, bên trong là áo sơ mi trắng, cà vạt hơi đậm màu, vẫn điển trai như mọi khi. Mặc dù quần áo đơn giản, nhưng vừa nhìn đã biết chắc chắn không hề rẻ một chút nào.