Hào Môn Quyền Quý

Chương 108: Cô mới bồi tôi có một tối



Bàn luận về mình làm cái gì chứ?

Tô Thiên Kiều biết, Nguyễn Hạo Thiên có nhờ Kỷ Tông điều tra cô, trừ phi anh đã tra ra được manh mối gì rồi?

Khi đảo mắt lần nữa nhìn lại thì phát hiện hai người đã biến mất khỏi gốc cây, sau khi nhìn lại phía vườn bên kia, dường như có bóng đen vụt qua.

Lẽ nào bọn họ thật sự đang bàn chuyện quan trọng gì đó, cho nên tránh đám đông?

Có lẽ bởi vì lo lắng, Tô Thiên Kiều càng nghĩ càng căng thẳng, do dự một hồi, cuối cùng đã quyết định qua đó xem thử.

Cô nhẹ tay nhẹ chân đi đến dưới gốc cây bọn họ vừa đứng, nhìn xung quanh một vòng không có ai, cúi đầu cởi đôi giày cao gót ra, một tay cầm, nhẹ nhàng đi về bên vườn nên kia.

Bừng bước đi tới, sau khi đi được một lúc, lại phát hiện trong vườn căn bản không có ai, đang lúc nghi hoặc, vai của cô bỗng dưng bị người khác vỗ một cái từ đằng sau.

Cô giật mình, trong lòng nghĩ xong rồi xong rồi, nhìn trộm người khác bị bắt được, chuyện này nên làm sao mới tốt đây?

Cô không dám quay đầu, cắn răng suy nghĩ, chuẩn bị nhấc chân chạy.

“Đừng đi---” Bả vai bị người ta túm, sức lực dần dần trở nên lớn hơn.

Trong lòng cô thầm kêu hỏng bét, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, giọng nói này... nghe sao mà xa lạ như vậy?

Lẽ nào Nguyễn Hạo Thiên và Kỷ Tông đã rời khỏi rồi, người đằng sau cô, không phải các anh sao?

Nghĩ như thế, biểu cảm trên mặt của Tô Thiên Kiều, giả vờ dáng vẻ nghi hoặc quay lại.

Trước mắt, quả nhiên không phải Nguyễn Hạo Thiên cũng không phải Kỷ Tông, mà là một người đàn ông hơn 20 tuổi, dáng vẻ phổ thông, đang nhìn Tô Thiên Kiều bằng ánh mắt ngạc nhiên, dường như rất lâu gặp lại bạn bè thân thiết vậy.

Đối với ánh mắt như thế này, Tô Thiên Kiều có chút sững sờ. Đối phương ở trong mắt mê mang của Tô Thiên Kiều, dường như cũng có hơi bất ngờ, nói: “Nghiêng Thành, cậu sao vậy? Không nhận ra tôi à?”

“Ờm...” Tô Thiên Kiều nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, chỉ do dự nhìn đối phương, không biết nên phản ứng thế nào.

“Tôi nghe nói cậu về nước rồi, mãi không có cơ hội đi tìm cậu, về chuyện của bác trai bác gái... Tôi rất xin lỗi!” Người này hình như rất thân thiết, ngữ khí và nội dung trong lời nói của anh ta, dường như rất thân quen với Tô Thiên Kiều.

Anh ta thấy Tô Thiên Kiều không nói chuyện, lại tiếp tục hỏi: “Nghiêng Thành, cậu khỏe chứ?” Anh ta sau khi kinh hỷ đánh giá Tô Thiên Kiều một vòng, sau đó kinh ngạc nói: “Vừa rồi thấy cậu bước vào, tôi cũng không dám tin là cậu, sau đó nghe người khác nói mới dám khẳng định, cậu thay đổi thật lớn!”

“Thay, thay đổi rất lớn?” Tô Thiên Kiều sững sờ, trong lòng âm thầm kêu hỏng bét, lần này hay rồi, so với chuyện đụng mặt Nguyễn Hạo Thiên còn thảm hơn? Thật sự đụng phải người quen của Thẩm Nghiêng Thành!

Chuyện gì vậy? Thẩm Nghiêng Thành thật không phải từ bé đã sống ở nước ngoài, ở trong nước sao lại có người quen?

Vậy mà còn phiền phức đụng phải cô? Có điều có thể chắc chắn là, tướng mạo của bản thân, quả thực có giống vài phần với Thẩm Nghiêng Thành thật, cẩn thận nghĩ lại khi bản đầu bản thân chỉnh hình, Thẩm Minh Dương cho ý kiến, bây giờ nghĩ lại, anh ta chắc sớm đã có kế hoạch.

“Phải, so với trước đây thì thấy... nói thế nào nhỏ, nhìn thì, càng đẹp hơn, nhưng chỗ nào đẹp lại không nói được, chỉ cảm thấy dung mạo và thần thái rất khác nhau!” Anh ta cười nói.

Trái tim của Tô Thiên Kiều đột nhiệt nảy lên, may mà Thẩm Nghiêng Thành thật trước nay không có gặp người của nhà họ Thẩm, nếu không chỉ dựa vào câu nói này của người này, cô chỉ sợ sẽ xong rồi.

“Hừm... tôi còn có việc, tôi đi trước đây, có thời gian sẽ tụ tập!” Tô Thiên Kiều ngại ngàng mỉm cười một tiếng, không muốn tiếp tục dây dưa với người này để tránh giấu đầu lòi đuôi, vừa xoay người, bèn muốn đi con đường ngược lại.

“Đợi đã---” Gương mặt dịu dàng của đối phương vì sự lạnh lùng Tô Thiên Kiều mà bỗng nhiên lạnh xuống, ngữ khí cũng trở nên lạnh lẽo và bực tức: “Thẩm Nghiêng Thành, cậu đây là có ý gì? Lẽ nào chuyện năm đó, cậu một chút cũng không nhớ?”

Tô Thiên Kiều hoàn toàn không biết chuyện mà anh ta nói, đối với quá khứ của Thẩm Nghiêng Thành thật, đừng nói là Tô Thiên Kiều, ngay cả Thẩm Minh Dương cũng không biết, cho nên đối với sự chỉ trích của người này, cô hoàn toàn không biết nên phản đối thế nào!

“Hừ! Năm đó bạn bè chúng ta hẹn leo núi Himalaya, lúc cậu gặp nguy hiểm... nếu không phải tôi cứu cậu, nếu không phải cậu cầu xin tôi dùng cơ thể của mình để đổi cho tôi cứu cậu, cậu... đâu có ngày hôm nay? Thế nào bây giờ đến bạn bè cũ, vậy mà làm rà dáng vẻ này?” Vẻ lịch sự đạo mạo trên mặt người này dần nhạt đi, thay vào đó là biểu cảm cáu kỉnh và coi thường.

Trong lòng Tô Thiên Kiều ‘thình thịch’ một tiếng, nghe người này nói, thì ra Thẩm Nghiêng Thành còn có một đoạn câu chuyện này?

Nhưng... bà cụ Nguyễn và Nguyễn Hạo Thiên chắc không có điều tra ra, xem ra chuyện này quá giấu quá kỹ rồi, chỉ sợ bọn họ cũng không nhúng tay vào được!

Nghĩ đến đây, Tô Thiên Kiều yên tâm một chút, lại không muốn đắc tội với loại tiểu nhân này mà chọc phải phiền phức, trầm mặc một lát, mềm mỏng nói: “Chuyện của năm đó tôi đã không nhớ nữa, mời anh đứng quấn lấy tôi nữa!”

“Thẩm Nghiêng Thành, cậu thật sự đủ tuyệt tình...” Người đàn ông trẻ cười lạnh, hung hăng bóp chặt cổ tay của Tô Thiên Kiều, không có ý định sẽ bỏ qua cho cô.

Chỉ nghe thấy anh ta gằn từng từ từng từ nói: “Lúc đó... Cậu khóc cầu xin tôi, nói sau chuyện đó làm trâu làm ngựa, tùy tôi muốn sao cũng được, còn nói cơ thể của mình còn cái mạng hèn đều dùng để báo đáp tôi, nhưng... nhưng sau khi tôi cứu cậu, cậu mới bồi tôi có một tối, cậu... cậu... cậu đã trốn đi, lúc đó cậu nói, mặc dù người khác không biết, nhưng hai người bạn đến từ thành phố A, bọn họ biết rõ ràng, tôi bây giờ vẫn duy trì liên lạc với bọn họ!” Tô Thiên Kiều nghe anh ta nói, thực sự không biết nói sao cho đúng.

Hơn nữa chuyện này nhìn vào cũng rất hỏng bét.

Thẩm Nghiêng Thành vậy mà còn có một đoạn ký ức mà không muốn người khác biết như vậy, nhưng phải làm sao mới tốt đây?

“Nếu như ở nước ngoài... có lẽ không có gì, nhưng hiện nay cậu đã về nước rồi, nhận tổ quy tông rồi, cậu... lẽ nào muốn danh tiếng của mình bị hủy hoại, sau đó bị nhà họ Thẩm đuổi ra đường sao? Người đàn ông trẻ tuổi liên tiếp cười lạnh, bỉ ổi vô sỉ nhìn Tô Thiên Kiều, nói: “Chỉ cần cậu nói với tôi, cậu không sợ chuyện năm đó bị lộ ra... thì tôi không khách khí nữa!”

Anh ta cười âm hiểm, nụ cười khiến người ta căm ghét: “Tôi nói cho cậu biết, cậu muốn sao... thì đều ở trong tay của tôi!”

“Anh... vô sỉ!” Tô Thiên Kiều cắn môi, tức giận đến mức sắp hỏng nhìn người đàn ông này.

Mặc kệ chuyện của khi đó là như thế nào, nhưng lúc một người sắp chết nói ra mấy lời như này, hoàn toàn có thể hiểu, mà tên đàn ông bỉ ổi này vậy mà còn giữ ảnh tương trợ, quả thực không phải con người!

“Tôi vô sỉ?” Người đàn ông cười lạnh một tiếng: “Cậu vong ân phụ nghĩa, thấy tôi thì giả vờ không quen, há không phải càng bỉ ổi vô sỉ sao?”

Người đàn ông bỗng tiến gần một bước, ánh mắt thèm thuồng đánh giá Tô Thiên Kiều, giống như Tô Thiên Kiều không có mặc quần áo, anh ta cười đê tiện, nói: “Có điều... Tình tình của cậu quả thực đã thay đổi rất lớn, từ khi nào trở nên ương ngạnh như vậy, tôi thế nào một chút cũng không nhìn ra?”

“Anh...” Tô Thiên Kiều cắn tôi, trừng mắt với người đàn ông lưu manh trước mắt, từng từ từng từ cắn răng hỏi: “Anh rốt cuộc, muốn như thế nào?”

“Cậu yên tâm, yêu cầu của tôi, rất đơn giản...” Người đàn ông bỗng tiến sát Tô Thiên Kiều, ghé vào bên tai của cô thổi hơi nóng: “Cậu hiện nay trở nên xinh đẹp như vậy rồi, mặc kệ thứ gì... đều không có thân thể của cậu đến hấp dẫn...” Tô Thiên Kiều cắn chặt răng, trầm mặc hồi lâu mới nhả ra từng từ: “Anh đừng hòng!”

“Đừng?” Âm giọng của người đàn ông đề cao, dường như nhìn ra kiêng kỵ của Tô Thiên Kiều, cố ý lớn tiếng nói: “Tôi hỏi cậu một lần nữa, ngủ cùng tôi, bằng lòng hay không?”

“Đừng hòng!” Tô Thiên Kiều hằn học nhìn anh ta, với loại lưu manh như này, chỉ cần để anh ta biết sự kiêng kỵ và nhược điểm của cô, vậy thì đau khổ về sau sẽ kéo dài vô tận!

“Nếu cậu đã không chịu, tôi bây giờ muốn cậu, thì cậu có thể như thế nào...” Anh ta giơ cánh tay ôm lấy eo của Tô Thiên Kiều, môi miệng tràn ngập mùi rượu áp sát muốn hôn lên má của Tô Thiên Kiều: “Cậu gọi đi, để mọi người đều nhìn thấy, tiểu thư của nhà họ Thẩm... sẽ xảy ra tai tiếng gì!”

“Anh... Anh...” Tô Thiên Kiều cố gắng tránh né, môi của anh ta trượt qua sợi tóc của Tô Thiên Kiều, thiếu chút nữa hôn vào má.

“Tách, tách---” Trong bụi hoa ở góc khuất vang lên liên tiếp âm thanh chụp ảnh, một phóng viên cầm máy ảnh chụp không ngừng, trên miệng nói: “Ngày mai tin tức có tiêu đề rồi, cô ba nhà họ Thẩm bị người ta gạ gẫm, không biết chuyện gì mà lấy thân tương trợ, cô Thẩm cực lực phản kháng---”

Nghe thấy lời nói của phóng viên này, Tô Thiên Kiều khẽ thở phào, biết phóng viên này không có nghe thấy toàn bộ nội dung cuộc đối thoại, sự việc chưa đến mức hỏng bét.

Nhưng không có hỏng bét, không đại hiểu không hỏng bét!

Mặc dù không xui xẻo đến mức nghe thấy toàn bộ nội dung, nhưng cho dù dựa theo lời mà phóng viên nói, tin tức được đưa lên, cũng là một chuyện rất khó coi!

Tô Thiên Kiều hít sâu một hơi, nhìn sang tên đàn ông đang đắc ý đứng ở một bên, trong lòng vừa tức vừa cáu, suy nghĩ lập tức chuyển động, phải làm sao giải quyết đây, tin tức như thế này, tuyệt đối không thể được đăng lên.

Sau khi đăng lên, người của nhà họ Nguyễn sẽ nhìn cô thế nào? Nguyễn Hạo Thiên sẽ nhìn cô thế nào? Thế thì kế hoạch cô hết lòng sắp xếp há không uổng phí tâm cơ rồi sao?

“Vật nhỏ, thế nào chạy đến đây rồi? Hại anh tìm rất lâu!” Một giọng nói quen thuộc như âm thanh tự nhiên, Tô Thiên Kiều ngây người một lát mới lấy lại phản ứng, người đang chậm rãi bước đến trước mặt mình, chính là Kỷ Vân Huy.

Trên mặt của anh ta vĩnh viễn treo nụ cười lười nhác không thay đổi, liếc mắt nhìn Tô Thiên Kiều, cho cô một ánh mắt yên tâm, sau đó khi nhìn sang phóng viên chụp ảnh đó, trong ánh mắt rõ ràng tràn ra ý lạnh.

Phóng viên đó không khỏi run lên, lại sợ hãi không dám bước lên một bước, nuốt nước bọt nói: “Cậu, cậu Kỷ, tôi, tôi sẽ không giao ảnh ra, tôi...”

Anh ta mặc dù sợ hãi như vậy, nhưng ánh mắt kiên định, nhìn dáng vẻ của anh ta, chắc có chết cũng sẽ không giao ra.

Trong lòng của Tô Thiên Kiều thầm thở dài một tiếng, lẽ nào chuyện này thật sự không thể vãn hồi được sao?

Kỷ Vân Huy xoay đầu, trừng mắt với người đàn ông đang ngây người nắm chặt cổ tay của Tô Thiên Kiều, hừ lạnh một tiếng, nói: “Còn không mau chóng buông tay ra?” Người đàn ông đó trầm mặc một lát, dưới ánh mắt chấn nhiếp người khác của Kỷ Vân Huy, giống như loại chuột lẩn trốn nhanh chóng!

Phóng viên đó nhân cơ hội cũng nhanh chóng chuồn, Tô Thiên Kiều nhìn theo bóng lưng của anh ta, vội vàng muốn đuổi theo, nhưng lại bị Kỷ Vân Huy túm cổ tay lại!

Tô Thiên Kiều sốt sắng nhìn Kỷ Vân Huy, nói: “Vân Huy, anh không biết những chuyện đã xảy ra, mấy bức ảnh đó không thể phát tán...”

“Tôi đều nghe thấy rồi!” Kỷ Vân Huy khẽ mỉm cười nhìn Tô Thiên Kiều, ánh mắt sâu thẵm nhìn không rõ bên trong là thứ gì, anh ta nói với Tô Thiên Kiều: “Tôi đã nghe thấy toàn bộ rồi!”

“Anh...” Tô Thiên Kiều trợn mắt nhìn Kỷ Vân Huy, anh ta đều nghe thấy hết rồi sao? Sao có thể, anh ta đến từ khi nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.