Hào Môn Quyền Quý

Chương 11: Cô… không có tư cách



"Tôi chỉ muốn nhìn khuôn mặt anh một chút, chỉ muốn biết rõ, tất cả mọi thứ... là vì cái gì!" Cơ thể Tô Thiên Kiều đang run lên, gằn từng chữ vô cùng rõ ràng nói.

"Cậu chủ, cô ấy là ai?"

"Cô...không có tư cách để hỏi." Cậu chủ kia vẫn ngoan cố nói mấy lời này, Tô Thiên Kiều có thể nhìn qua gương mặt của anh, rất trắng. Bình thường đàn ông quá trắng, sẽ có vẻ nữ tính, nhưng mà anh hoàn toàn không có cảm giác này.

Bởi vì con người của anh, quanh người tản ra một loại hơi thở khiến cho người ta kinh hoàng.

Anh là một ác ma đến từ bóng đêm, anh đã dây vào Tô Thiên Kiều, vận mệnh của Tô Thiên Kiều bị thay đổi, sau này, là những cơn ác mộng không ngừng.

"Cô đã nghe chưa, cậu chủ nói cô không có tư cách để hỏi!" Người phụ nữ bị Tô Thiên Kiều va vào kia, đôi môi đỏ mọng hơi vểnh lên, vẻ mặt kiêu ngạo nhìn Tô Thiên Kiều.

Người phụ nữ này có chút quen mắt, giống như đã từng gặp trong bộ phim truyền hình nào đó.

"Lý Tuệ Na, tôi là nói, cô không có tư cách để hỏi!" Lời của cậu chủ, khiến cho người phụ nữ tên là Lý Tuệ Na hoàn toàn ngu ngơ.

"Chúng ta cùng đi thôi!" Đầu của cậu chủ xoay lại lần nữa, đi về trước.

Tô Thiên Kiều bất đắc dĩ, muốn đi lên, đã bị hai tên vệ sĩ một trái một phải xách cánh tay lên.

Lý Tuệ Na đứng lên, đuổi theo cậu chủ.

"Cầu xin anh, xin anh...nói cho tôi biết, tất cả mọi chuyện là vì cái gì!" Tô Thiên Kiều giãy dụa vô dụng, nhìn bóng lưng của cậu chủ, đoán chừng chiều cao và cân nặng của anh, nhớ kỹ trong lòng.

Anh chỉ là không chút lưu luyến bước về phía trước.

Anh vẫn không nói thêm câu nào, biến mất ở cuối hành làng.

"Bạch Như, nói cho tôi biết, anh ấy biết rõ tôi ở đây, vì sao còn muốn đến?" Tô Thiên Kiều cảm giác người bên cạnh bất đắc dĩ, rồi lại thêm ánh mắt thông cảm, không khỏi hỏi.

Sau một hồi trầm mặc, cho rằng không nhận được câu trả lời của Bạch Như, ai biết Bạch Như lại thở dài một tiếng, nói: "Cậu chủ đã quên, ở đây, trước đây chưa từng có người phụ nữ nào..."

Tô Thiên Kiều nhíu mày, không có người phụ nữ nào, vì sao, lại để mình đến đây, tại sao... lại đưa Lý Tuệ Na đến đây?

Tất cả mọi thứ, đều làm cô nhìn không thấu như vậy...

"Tôi phải về, tôi không muốn đi bơi!" Tô Thiên Kiều hơi giãy ra khỏi hai người vệ sĩ.

Có lẽ là cậu chủ đã đi xa, cho nên, Tô Thiên Kiều hơi giãy giụa đã bị buông ra.

"Không được, cậu chủ đã dặn dò, cô phải đi bơi!" Giọng của Bạch Như, lại lạnh như băng giống bình thường.

"Tôi đã đến, bây giờ không muốn tiếp tục bơi, muốn trở về, còn không được sao?" Tô Thiên Kiều nhìn về phía Bạch Như, chán nản hỏi.

"Không được! Cậu chủ dặn phải bơi một tiếng, bây giờ... thời gian còn chưa đủ!" Bạch Như giơ cổ tay lên, nhìn đồng hồ, vẻ mặt nghiêm túc trả lời.

Ban đêm.

Tô Thiên Kiều khoác áo tắm mỏng manh, cuộn mình trong căn phòng tối.

Dưới người là ổ chăn mềm mại, cơ thể của cô cứng ngắc.

Cửa bị đẩy ra, cậu chủ đi đến, ánh sáng bên ngoài chợt sáng chợt tắt, mặc nhiên chỉ có thể nhìn thấy được thân ảnh cao lớn của anh.

"Ban ngày... Anh biết tôi ở đó không?" Mặc dù biết không thể hỏi anh, nhưng mà, vẫn không nhịn được nói ra.

"Tôi quên!" Giọng nói của anh nhạt nhẽo, nhả ra mấy chữ.

Tô Thiên Kiều có hơi ngơ ngác một chút, vốn cũng không mong chờ đáp án của anh, không ngờ anh lại nói ra như vậy.

"Cởi đi!" Trầm mặc một lúc, anh nói ra.

Hai tay Tô Thiên Kiều căng cứng bắt đầu làm, mặc dù rất sợ hãi, rất bài xích, nhưng mà, không biết có phải đã bị tra tấn như vậy thành thói quen, hoặc là bởi vì đêm nay đặc biệt mặc áo tắm, rõ ràng thuận lợi hơn nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.