Tô Thiên Kiều do dự một chút, nói: "Nơi này không phải là nơi để nói chuyện, chờ đến lúc có thời gian thì chúng ta..."
"Đi, để tôi dẫn cô đến một nơi." Tô Thiên Kiều còn chưa nói hết câu, tay đã bị Nghiêu Nghiêu kéo, nhanh chóng đi ra ngoài.
"Đi đâu vậy?" Cô ta lôi kéo Tô Thiên Kiều chạy đi quá nhanh, Tô Thiên Kiều không nhịn được mà la lên một tiếng.
"Dẫn cô đến một nơi an toàn." Cô ta quay đầu lại mỉm cười nhìn Tô Thiên Kiều một chút, khởi động một chiếc xe thể thao màu đỏ từ ga ra, cất giọng hô lớn với người ở bên trong: "Chị cả, em với chị ba đi đến một nơi, hai tiếng nữa sẽ về nhà nha."
"Nè Nghiêu Nghiêu, Nghiêng Thành, hai đứa..." Âm thanh của Thẩm Văn Nhã ở sau lưng đã bị tiếng xe chạy nhanh che khuất.
Tô Thiên Kiều ngồi trên ghế phụ, lo lắng nhìn Nghiêu Nghiêu, không khỏi nở một nụ cười gượng gạo, cô gái này... tính cách cũng quá gấp gáp rồi!
Qua một lát sau, Nghiêu Nghiêu dẫn Tô Thiên Kiều đến một sân đánh golf yên tĩnh ở cách đó không xa, người ở đây thưa thớt, thỉnh thoảng mới có vài người đến chơi golf. Bởi vì bây giờ mặt trời quá nóng, cho nên đa số mọi người đều trốn trong phòng nghỉ.
Nghiêu Nghiêu đậu xe xong liền lôi kéo Tô Thiên Kiều, hai người bọn họ đi đến bên cạnh một hồ nước nhân tạo thuê một con thuyền nhỏ, chèo thuyền ra đến giữa hồ, Nghiêu Nghiêu mới mang một vẻ mặt hưng phấn nói: "Ở đây an toàn, tuyệt đối không có ai nghe được đâu, cô cứ nói đi."
Tô Thiên Kiều nhìn xung quanh một vòng, quả nhiên thật sự rất yên tĩnh, tấm che nắng trên mui thuyền được che rất kín, vóc dáng của mấy người ở gần đó cô cũng không nhìn thấy rõ cho lắm.
Cô suy nghĩ một lát, có chút khó xử nhìn Nghiêu Nghiêu, hỏi: "Cô thật sự muốn biết hả?"
Nghiêu Nghiêu gật đầu: "Đương nhiên rồi." Ánh mắt của cô ta bỗng nhiên trở nên vô cùng nghiêm túc: "Nếu như không có lý do đầy đủ, thì tôi sẽ là người đầu tiên vạch trần cô đó."
Tô Thiên Kiều không nói gì, nhìn sự nghiêm túc và thẳng thắn trong đôi mắt của cô ta, có chút thổn thức.
Chỉ nghe thấy Nghiêu Nghiêu tiếp tục nói: "Thím đối xử với tôi vô cùng tốt, mặc dù chúng tôi chỉ là mối quan hệ thân thích chi thứ, nhưng mà từ nhỏ đã có qua lại với nhau, thím đối xử với tôi giống như là con gái của mình, tôi cũng coi thím ấy là một nửa người của nhà họ Thẩm, đương nhiên không thể nhìn cô giả mạo chị ba mà có thể mắt điếc tai ngơ được, như thế cũng rất có lỗi với thím ấy."
Cô ta dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: "Có điều tôi nghĩ anh họ chịu giúp cô, chắc chắn là có nguyên nhân của anh ấy, chỉ cần cô đồng ý nói cho tôi biết thì tôi sẽ đồng ý với cô, tôi nhất định sẽ giữ bí mật giúp cho cô, không vạch trần cô."
Tô Thiên Kiều nhìn ánh nắng chói lóa ở trên bầu trời, sau khi suy tư cả nửa ngày mới lên tiếng: "Nên bắt đầu nói từ đâu đang nhỉ? Tôi vốn là họ Tô, tôi tên là Tô Thiên Kiều, ba của tôi tên là Tô Kình Hiên, bảy năm trước tôi sống ở thành phố A, hẳn là có rất nhiều người biết đến ông ấy."
"Sau đó nhà của tôi phá sản, ba tôi nhảy lầu tự sát, mẹ của tôi thì cũng chết theo tiếng gọi của tình yêu, anh trai của tôi thì tung tích không rõ... chỉ có một mình tôi bị Hắc Dạ bắt, bị buộc lấy thân thể để gán nợ..."
Giọng nói của Tô Thiên Kiều chậm chạp mà kéo dài, những chuyện xa xưa như vậy, cho dù đã nhớ lại vô số lần, tưởng là mình sẽ chai sạn, thế nhưng nhắc đến một lần nữa thì phát hiện mình vẫn không thể nào tỉnh táo hoàn toàn được, căn bản cũng không thể nào bình tĩnh.
Nghiêu Nghiêu cũng hít vào một ngụm khí lạnh, nhìn Tô Thiên Kiều với ánh mắt bàng hoàng và thông cảm, có lẽ là không nghĩ đến một cô gái với độ tuổi trẻ trung đã trải qua nhiều chuyện như vậy.
"Sau đó tôi được một người đàn ông có danh xưng là "cậu chủ" mang về nhà!" Cô chỉ một cái, chỉ vào toà nhà ở bên cạnh của nhà họ Thẩm: "Đó là ngôi nhà bị cháy mà cô với Minh Dương đi tìm "Bình Minh" đó, tôi sống ở đó chờ đợi thời gian gần một năm trời, còn sinh ra một đứa bé trai..."
"Nhưng mà... năm đó tòa nhà kia căn bản cũng không có người ở mà, sao cô có thể ở bên trong một năm, còn sinh ra một đứa bé nữa chứ?" Nghiêu Nghiêu kinh ngạc che miệng, giống hệt với Thẩm Minh Dương vào lúc đó.
Đương nhiên là bọn họ không biết tất cả hành động của Tô Thiên Kiều đều bị hạn chế, ngay cả đi bộ lúc nào, đi bộ bao lâu, lúc nào thì bơi lội, bơi lội bao lâu đều bị hạn chế, người của nhà họ Thẩm căn bản cũng không thể nào thấy được sự tồn tại của cô.
Tô Thiên Kiều cười khổ một tiếng, nói: "Chuyện này nghe thì rất buồn cười, nhưng mà nó là sự thật đó, sau đó... sau khi sinh con rồi thì tôi bị chủ nhân của căn nhà đó phái người châm lửa thiêu đốt chết tôi, may mà tôi trở về từ cõi chết, được các người phát hiện và đã cứu tôi."
"Thì ra là thế à..." Sự kinh ngạc ở trên mặt Nghiêu Nghiêu không có ngôn ngữ nào để có thể miêu tả được, cô ta vô cùng thương cảm nhìn về phía Tô Thiên Kiều, hỏi: "Vậy... người đàn ông kia là ai? Tại sao anh ta lại muốn làm như vậy chứ?"
Ánh mắt của Tô Thiên Kiều lạnh lẽo, lạnh lùng mở miệng nói: "Tôi mới tra ra thân phận của anh ta, nhưng mà bởi vì không để cho anh ta nghi ngờ tôi... cho nên tôi cần phải có một thân phận giả. Mà tung tích chị ba của cô lại không rõ... Minh Dương mới có chủ ý này. Bây giờ... tôi đang tiếp cận với người đàn ông kia, điều tra sự thật, đồng thời... cũng báo thù."
"Thì ra là thế!" Nghiêu Nghiêu bừng tỉnh đại ngộ: "Trách không được anh họ của tôi vẫn luôn không chịu nói cho tôi biết, hóa ra là do nguyên nhân này."
Tô Thiên Kiều nhìn về phía Nghiêu Nghiêu, trong lòng của cô đã thấy thoải mái hơn.
Ngoại trừ Thẩm Minh Dương, cô vẫn luôn giấu giếm tất cả mọi người, bây giờ bỗng nhiên có người biết bí mật của mình, có thể chia sẻ cùng với mình, hơn nữa còn là một cô gái, lọai cảm giác này... thật sự rất tốt.
"Cô có thể giúp tôi giữ bí mật không?" Tô Thiên Kiều nhìn về phía Nghiêu Nghiêu hỏi.
Nghiêu Nghiêu gật đầu không hề nghĩ ngợi, nói: "Đương nhiên là tôi sẽ giữ bí mật cho cô rồi." Với vẻ mặt chính trực và khí phách, cô nói: "Một người đàn ông ghê tởm như vậy... cô nhất định phải để cho anh ta nếm trải càng nhiều đau khổ mới đúng, anh ta thật sự quá đáng sợ... Anh ta là ai vậy?"
Tô Thiên Kiều nói từng chữ: "Nguyễn Hạo Thiên!"
Cảnh vật ở xung quanh rất đẹp, Tô Thiên Kiều vẫn luôn nhìn ra mặt hồ và bãi cỏ, trong đầu khó lắm mới có thể bình tĩnh lại.
Không nghĩ đến những chuyện đau khổ, không nghĩ đến chuyện báo thù, thậm chí cũng không nghĩ đến ba mẹ và anh trai.
Cô chỉ ngẩn ngơ nhìn mặt hồ như vậy, thật hiếm có lúc tâm trạng được thả lỏng.
Có lẽ là bởi vì đã nói sự thật với Nghiêu Nghiêu, có lẽ là cô ấy cũng giống như mình, cũng là phụ nữ... tóm lại ở trong lòng của cô đã thả lỏng hơn rất nhiều.
Nghiêu Nghiêu cũng không nói gì nữa, thuận theo ánh mắt của Tô Thiên Kiều mà nhàm chán nhìn bốn phía xung quanh, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Không biết là qua bao lâu, Tô Thiên Kiều mới phản ứng lại, quay đầu nhìn về phía gương mặt xinh đẹp của Nghiêu Nghiêu, nói: "Cô... nhất định phải giúp tôi giữ bí mật này, anh ta là một người rất đáng sợ, một khi phát hiện ra manh mối gì thì sẽ tìm hiểu nguồn gốc rồi tra ra sự thật, vậy thì đến lúc đó kết quả của tôi e là chỉ có thảm hại hơn thôi."
Nghiêu Nghiêu gật đầu nói: "Cô yên tâm đi, tôi chắc chắn sẽ rất cẩn thận, huống hồ gì sau khi nghỉ hè thì tôi sẽ trở về rồi."
"Tôi cũng đâu có giúp cô làm cái gì đâu chứ." Nghiêu Nghiêu hơi ngượng ngùng mà nói.
"Cô không cần giúp gì cả, cô biết bí mật ở trong lòng của tôi, tôi đã dễ chịu hơn rất nhiều." Tô Thiên Kiều nói.
Tròng mắt của Nghiêu Nghiêu đảo một vòng, nhìn về phía Tô Thiên Kiều, tinh nghịch nói: "Đã như vậy thì... cô cũng phải giúp tôi làm một chuyện, cũng không phí công tôi đã giữ bí mật thay cho cô."
"Chỉ cần là tôi có thể làm được, cô cứ nói đi." Tô Thiên Kiều nói.
Khuôn mặt của Nghiêu Nghiêu bỗng nhiên đỏ lên đáng ngờ, cô ta xấu hổ cúi đầu loay hoay với ngón tay của mình, gương mặt đỏ giống như bầu trời ráng ở phía chân trời.
Trong lúc mà Tô Thiên Kiều thắc mắc nghi ngờ, cô ta ngẩng đầu lên, ấp a ấp úng nói: "Tôi...lần này sở dĩ tôi đột nhiên trở về là bởi vì tôi biết anh họ của tôi muốn tuyển vợ chưa cưới."
Đầu tiên là Tô Thiên Kiều hơi giật mình, lập tức hiểu được ý của Nghiêu Nghiêu.
Người thừa kế của bốn gia tộc lớn đều đang vội vàng tìm vợ chưa cưới, lại huống chi là một mình Thẩm Minh Dương chứ?
"Cô muốn tôi giúp tôi thế nào đây?" Tô Thiên Kiều hơi suy tư một chút, hiểu được tâm ý của Nghiêu Nghiêu, mỉm cười hỏi.
Nghiêu Nghiêu cắn chặt đôi môi, dường như là rất khó mở miệng để nói ra lời mà mình muốn nói, do dự một hồi lâu mới nói: "Tôi... tôi không muốn người khác làm vợ chưa cưới của anh trai tôi, cô, cô giúp tôi đừng để người khác làm vợ chưa cưới của anh họ tôi nha, giúp, giúp tôi trở thành vợ chưa cưới của anh ấy."
"Ặc..." Trong lúc nhất thời, Tô Thiên Kiều cũng không biết nên trả lời như thế nào, những suy nghĩ về tình cảm mới chớm nở của cô gái là tốt, nhưng cũng không chắc là Thẩm Minh Dương có thể thích cô ta.
Tô Thiên Kiều do dự một chút, suy nghĩ phải nói như thế nào mới không làm tổn thương đến cô gái nhỏ này, cũng phải biểu hiện là mình không phải không đồng ý giúp đỡ, một lát sau cô nói: "Tôi có thể ngăn cản được những cô gái mà Minh Dương không thích không trở thành vợ chưa cưới của anh ấy, thế nhưng... nếu như gặp được một người mà anh ấy thích, tôi cũng không thể làm được gì đâu."
Nghiêu Nghiêu hơi có chút tức giận nhìn về phía Tô Thiên Kiều.
Tô Thiên Kiều vội vàng giải thích: "Cuyện tình cảm không thể miễn cưỡng được đâu, nếu như hai người thích nhau thì tôi có thể giúp đỡ hai người ở bên nhau, tôi chắc chắn sẽ đi làm. Nhưng nếu như... cô cũng biết đó, tôi cũng không thể can thiệp vào tình cảm của Minh Dương, anh ấy có ơn đối với tôi, cho dù là cô muốn vạch trần thân phận của tôi, tôi cũng không thể lấy hạnh phúc của Minh Dương để làm tiền đặt cược được."
Sau khi Tô Thiên Kiều nói xong thì cẩn thận nhìn về phía Nghiêu Nghiêu.
Một hồi lâu sau, Nghiêu Nghiêu vốn cho rằng sẽ tức giận, trên mặt lại có sự vui mừng, nói: "Khó trách anh họ của tôi lại giúp cô như thế, cô là một người có tâm địa thiện lương, là một người biết ơn, cho nên... cô rất đáng được giúp đỡ."
Tô Thiên Kiều nhẹ nhàng thở ra một hơi, nói: "Cô đã hiểu anh ấy như vậy, cũng coi như là tri kỷ của anh ấy, tôi rất quý trọng người bạn này."
"Chúng ta là bạn bè hả?" Cô hỏi Tô Thiên Kiều.
"Nếu như cô không chê." Tô Thiên Kiều mỉm cười đáp.
"Đương nhiên là tôi ghét làm bạn bè rồi." Cô ta bỗng nhiên chững chạc đàng hoàng, dưới ánh mắt thất vọng của Tô Thiên Kiều, nở một nụ cười đã thực hiện được ý đồ xấu: "Chúng ta quả thật là tri kỷ, sao có thể chỉ coi là bạn bè được chứ?"
Tô Thiên Kiều nở một nụ cười một lần nữa, Nghiêu Nghiêu cười nói: "Cô đã chia sẻ bí mật quan trọng nhất của cô cho tôi biết, tôi cũng đã nói rõ bí mật ở trong lòng của tôi cho cô biết, cho nên... chúng ta là tri kỷ."
Tô Thiên Kiều gật gật đầu: "Tôi rất trân trọng tri kỷ là cô."
Nghiêu Nghiêu gật đầu nói: "Được... vậy chúng ta đi về thôi."
Tô Thiên Kiều gật đầu, hai người bọn họ cùng nhau chèo thuyền đến bên bờ.
Lúc mà hai người bọn họ họ chuẩn bị xuống thuyền rời đi, lại nghe thấy ở phía sau có một người cất cao giọng kêu: "Cô Thẩm?"
Tô Thiên Kiều quay đầu lại thấy Âm Doãn Thụy đang đứng ở nơi đó, hơi kinh ngạc nhìn mình.
Anh ta mặc một bộ quần áo thoải mái màu trắng, đội một chiếc mũ chống nắng màu xám, ở trong tay có một cây gậy màu xám bạc, có vẻ như là anh ta đang chơi golf ở đây.
Tô Thiên Kiều lễ phép quay đầu lại nói: "Xin chào anh Âm."
Âm Doãn Thụy bước lên phía trước mấy bước, ánh mắt nhìn về phía Nghiêu Nghiêu lướt qua một tia bất ngờ, hỏi: "Cô gái này là..."
Tô Thiên Kiều vội vàng giới thiệu hai người bọn họ với nhau, lúc đang nói chuyện, đằng sau có người gọi tên của Âm Doãn Thụy, Âm Doãn Thụy vừa cười vừa nói: "Tôi nói chút chuyện ở đây, ngày khác lại trò chuyện với nhau."
Tô Thiên Kiều gật gật, đầu dẫn Nghiêu Nghiêu cùng rời đi.
Đi được vài bước, sau khi lên xe Nghiêu Nghiêu mới kỳ quái hỏi: "Người đàn ông này lớn lên sao nữ tính như vậy chứ, còn đẹp hơn cả phụ nữ nữa."