Nghiêu Nghiêu gật đầu nói: "Có chứ, tôi không ngờ là cậu cả Âm hô mưa gọi gió trong bốn gia tộc lớn mà lớn lên lại như thế này."
Tô Thiên Kiều lắc đầu cười nói: "Lúc đó tôi cũng không nghĩ tới."
Sau khi hai người bọn họ quay lại nhà họ Thẩm, đối với việc bọn họ bỗng nhiên đi khỏi, Thẩm Văn Nhã cảm thấy ngạc nhiên, hỏi vài câu mà hai người bọn họ đều nhìn trái nhìn phải nói chủ đề khác, Thẩm Văn Nhã cũng không còn hỏi nhiều nữa.
Chỉ là ánh mắt kì quái cứ đảo qua đảo lại giữa hai người, có lẽ là không nghĩ đến lần đầu tiên mà Tô Thiên Kiều và Nghiêu Nghiêu gặp nhau, mối quan hệ của hai người liền tốt như vậy.
"Anh họ, anh về rồi hả?" Một âm thanh vui mừng đánh gãy bầu không khí kì lạ, quay đầu nhìn lại, Thẩm Minh Dương và Giang Thư Lan trở về cùng nhau.
Nghiêu Nghiêu thấy hai người bọn họ đã về, lập tức chạy như bay đến cho Thẩm Minh Dương và Giang Thư Lan một cái ôm to lớn, một bữa cơm chiều liền kết thúc trong tiếng nói ríu ra ríu rít vui vẻ của Nghiêu Nghiêu.
Sau bữa cơm, Tô Thiên Kiều đến phòng làm việc của Thẩm Minh Dương, nói cho anh ấy nghe chuyện ban ngày gặp Nguyễn Hạo Thiên, Nguyễn Hạo Thiên kêu cô đến công ty làm việc, Thẩm Minh Dương lên tiếng từ chối: "Tuyệt đối không được, quá nguy hiểm rồi."
Tô Thiên Kiều có chút kinh ngạc nhìn về phía Thẩm Minh Dương quá kích động, Thẩm Minh Dương ý thức được mình thất thố, thu hồi lại cảm xúc một chút, nói: "Anh ta thông minh như vậy, em ở bên cạnh của anh ta, khó đảm bảo được không bị phát hiện, vẫn là đừng đi cho tốt hơn."
Tô Thiên Kiều gật đầu nói: "Em cũng đang lo lắng chuyện này... ai ở bên ngoài vậy?"
Tô Thiên Kiều đang nói đến chỗ này, nghe thấy ở bên ngoài có động tĩnh rất nhỏ, lập tức quát to một tiếng, nhớ đến lời nói vào tối hôm đó với Thẩm Minh Dương đã bị người khác nghe em, bây giờ lại như thế này, lập tức chạy đến cửa kéo cửa ra nhìn thử, nhìn thấy Nghiêu Nghiêu một mặt xấu hổ đứng ở cửa, nghe lén bị bắt tại trận, tay chân hơi luống cuống.
"Nghiêu Nghiêu, em làm gì ở đây vậy?" Thẩm Minh Dương cũng đi tới, vẻ mặt âm trầm nhìn Nghiêu Nghiêu đang xấu hổ.
Nghiêu Nghiêu nào có thấy anh ấy như thế này, vừa bị anh ấy hỏi như thế, ngược lại bị dọa đến ngẩn người, trong lúc nhất thời nói không nên lời.
Thẩm Minh Dương còn đang muốn răn dạy cô, Tô Thiên Kiều lại kéo Nghiêu Nghiêu đi vào phòng làm việc, nhìn sau lưng của cô một lượt, xác nhận không có người nào khác mới đóng cửa lại, nhẹ giọng nói: "Minh Dương, Nghiêu Nghiêu đã biết hết tất cả mọi chuyện rồi."
"Sao em ấy lại biết được?" Thẩm Minh Dương kinh ngạc.
Tô Thiên Kiều bất đắc dĩ nhún vai nói: "Cô ấy đã đoán được thân phận của em, cho nên..."
Ánh mắt của Thẩm Minh Dương lạnh lùng nhìn về phía Nghiêu Nghiêu, Nghiêu Nghiêu luôn luôn hoạt bát co rúm lại một chút, trốn ở sau lưng của Tô Thiên Kiều.
Tô Thiên Kiều cười nói: "Không có việc gì cả, Nghiêu Nghiêu đã đồng ý với em là sẽ không nói ra rồi."
Đôi mắt của Thẩm Minh Dương nhìn chằm chằm Nghiêu Nghiêu, Nghiêu Nghiêu gật đầu liên tục: "Anh họ, anh yên tâm đi, em tuyệt đối sẽ không nói ra đâu."
Thẩm Minh Dương trầm mặc một hồi lâu rồi mới nói: "Nhiều chuyện."
Nghiêu Nghiêu biết anh ấy đã không còn trách tội mình nữa, thở nhẹ nhõm một hơi, nhìn về phía Thẩm Minh Dương rồi nói: "Có lẽ là em có thể giúp một tay."
"Em đừng có lộn xộn, quản tốt cái miệng của mình, đừng để cho chị cả và ba mẹ nghi ngờ là được rồi."
Nghiêu Nghiêu gật đầu liên tục: "Sẽ không, sẽ không đâu..."
"Lời nói lúc nãy cô cũng đã nghe được rồi?" Tô Thiên Kiều nở nụ cười nhìn về phía Nghiêu Nghiêu.
Tô Thiên Kiều nói: "Đã như vậy thì cô cho ý kiến thử xem."
Đã sớm nhìn thấy cô nhóc này có bộ dạng khó chịu, có lẽ là có lời muốn nói, cho nên liền hỏi.
Nghiêu Nghiêu cảm kích nhìn Tô Thiên Kiều một chút, nói: "Tôi cảm thấy... cô hẳn là nên đến Nguyễn thị làm việc."
"Tại sao?" Thẩm Minh Dương và Tô Thiên Kiều trăm miệng một lời.
Hiển nhiên Nghiêu Nghiêu đã suy nghĩ kỹ phải nói như thế nào, phân tích nó một cách hợp lý: "Cô tiếp cận anh ta vốn là mang theo mục đích, anh ta không thể nào không nhìn thấy nó được. Kể từ khi mà anh ta mời cô là ứng cử viên cho vị trí vợ sắp cưới của anh ta, tại sao cô lại từ chối chứ? Mà mục đích của cô không phải là muốn anh ta yêu cô à? Chỉ có tiếp cận anh ta cô mới có cơ hội và nắm bắt anh ta hơn, tục ngữ có một câu nói rất hay, nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng... hơn nữa, bình thường ở chỗ nguy hiểm nhất mới là nơi an toàn nhất, cô muốn có được tin tức gì, nếu như không tiếp cận anh ta, làm người thân thiết và đáng tin cậy nhất ở bên cạnh của anh ta thì làm sao có thể đạt được đây?"
Nghiêu Nghiêu nói hết lời, trong lúc nhất thời hai người bọn họ cũng trầm mặc, không thể không thừa nhận, lời của Nghiêu Nghiêu nói quả thật có mấy phần đạo lí.
"Nhưng mà chuyện này vẫn quá nguy hiểm!" Thẩm Minh Dương cau mày nói: "Nếu như một khi bị phát hiện, vậy thì... không cần phải nghĩ nó rất là nguy hiểm, tất cả những chuyện trước đó làm đều sẽ uổng phí. Có lẽ tiếp cận anh ta là một con đường tắt, thế nhưng nó lại có thể trở thành một con đường tắt thất bại nhanh nhất, không có chiến lược vẹn toàn, không thể tùy tiện ra quyết định được."
Tô Thiên Kiều nói: "Tôi cũng nghĩ như vậy."
Nghiêu Nghiêu cũng không nghĩ ra được chiến lược hay ho nào trong thời gian ngắn, nói: "Nếu như ở bên cạnh anh ta, lúc bị nhận ra thì có thể biết ngay lập tức."
Tô Thiên Kiều và Thẩm Minh Dương nhìn nhau, giữa sự trầm mặc, ở cửa vang lên âm thanh gõ cửa.
Ba người bọn họ nhìn nhau, Thẩm Minh Dương mở miệng hỏi: "Ai vậy?"
Bên ngoài truyền đến giọng nói của Thẩm Văn Nhã: "Mấy đứa đang làm cái gì vậy? Ở dưới có khách đến, mẹ kêu chị gọi mấy đứa xuống đó."
Mấy người bọn họ nhìn nhau một cái, Thẩm Minh Dương đi ra mở cửa, hỏi: "Trễ như vậy rồi mà ai còn đến nữa thế?"
Thẩm Văn Nhã nhìn thấy sắc mặt của ba người bọn họ kỳ lạ, hỏi: "Ba đứa đang làm cái gì vậy, thần thần bí bí."
Thẩm Minh Dương nói: "Có gì đâu, Nghiêu Nghiêu nói em ấy vừa mới về, muốn dẫn em ấy đi đâu chơi."
Thẩm Văn Nhã cũng không hỏi nhiều, chỉ trả lời: "Cậu chủ của nhà họ Âm đến đây, đang ở dưới lầu đó, nói là ngày hôm nay gặp Nghiêng Thành và Nghiêu Nghiêu ở sân đánh golf gần đây, cho nên thuận đường đến đây hỏi thăm một chút."
Nghiêu Nghiêu và Tô Thiên Kiều nhìn nhau, lập tức nói: "Chị cả đi xuống trước đi, chúng em lập tức xuống ngay."
Thẩm Văn Nhã đi xuống lầu, Tô Thiên Kiều mới giải thích: "Ngày hôm nay lúc mà em và Nghiêu Nghiêu nói bí mật trên hồ nước ở sân đánh golf, sau khi xuống thuyền thì gặp phải Âm Doãn Thụy, vốn cũng chỉ tùy ý chào một tiếng, không ngờ đến anh ta còn đến đây chào hỏi."
Dưới lầu, Âm Doãn Thụy đang duy trì một nụ cười mãi mãi không thay đổi lễ phép trò chuyện với Giang Thư Lan, Thẩm Văn Nhã yên tĩnh ngồi ở một bên, ngẫu nhiên sẽ nói một hai câu.
Mấy người bọn họ đi tới, chào hỏi một lượt rồi ngồi xuống.
Ánh mắt của Âm Doãn Thụy đảo qua đảo lại giữa Tô Thiên Kiều Nghiêu Nghiêu và Thẩm Văn Nhã mỉm cười nói: "Nghe nói là con gái nhà họ Thẩm xinh đẹp nhất ở thành phố A, bây giờ tôi mới thấy, quả thật xứng đáng với danh tiếng đó mà."
Ba người bọn họ ngượng ngùng cười cười, Giang Thư Lan nói: "Sức khỏe con gái lớn của tôi mới khỏe, đứa con gái thứ hai thì vừa đi ra nước ngoài rồi, may mà hôm nay Nghiêu Nghiêu đến đây, trong nhà cũng rất náo nhiệt."
Trong lòng của Tô Thiên Kiều hơi nghi ngờ, Giang Thư Lan và Thẩm Văn Nhã dường như luôn thích cường điệu sức khỏe của Thẩm Văn Nhã mới phục hồi, có chút nghi ngờ giấu đầu lòi đuôi, hẳn là... sức khỏe của Thẩm Văn Nhã căn bản cũng chưa hồi phục như cũ, lại nói dối là hồi phục như cũ rồi, cũng chỉ là đang diễn kịch cho việc chọn vợ sắp cưới lần này mà thôi?
Tuy nhiên, Âm Doãn Thụy quả thật là một sự lựa chọn tốt cho các quý cô chưa chồng...
Chỉ nghe thấy Âm Doãn Thụy nói: "Trước kia nghe nói cô hai nhà họ Thẩm xinh đẹp, không ngờ đến sức khỏe của cô cả đã khôi phục, cô ba cũng vừa về nước, cũng không hề thua kém chút nào, bây giờ cô em họ này cũng hết sức xinh đẹp động lòng người."
Nghiêu Nghiêu che miệng, cười nói: "Anh lớn lên cũng rất đẹp đó, nói chuyện cũng dễ nghe nữa."
Nụ cười ở khóe môi của Âm Doãn Thụy ấm áp như gió xuân, vừa nói: "Đây chính là lời nói thật, hôm nay tôi nhìn thấy hai người ở sân bóng, vội vội vàng vàng lúc này mới tự mình đến đây tôi xin lỗi."
Muốn nói xin lỗi, Tô Thiên Kiều và Nghiêu Nghiêu làm chủ cũng không hề mời anh ta đến đây, anh ta ngược lại đến xin lỗi trước, không biết là cố ý muốn kết thân với nhà họ Thẩm hay là có cái gì khác.
Khách sáo nói chuyện hơn nửa tiếng đồng hồ, Âm Doãn Thụy liền đứng dậy rời đi.
Lại ngồi một hồi nữa, mọi người đi lên lầu nghỉ ngơi.
Nghiêu Nghiêu vừa mới về nước, với lý do nhàm chán không ngủ được nên ngủ trong một phòng cùng với Tô Thiên Kiều, ánh mắt của Thẩm Văn Nhã nhìn về phía hai người bọn họ càng thêm thâm thúy nghi ngờ.
Sáng ngày hôm sau, Tô Thiên Kiều bị Nghiêu Nghiêu vẫn còn chưa điều chỉnh được sự chênh lệch múi giờ đánh thức dậy, định kêu cô ta ngủ thêm một chút nữa, Nghiêu Nghiêu lại cười vô tư cầm chiếc máy tính bảng ở trên tay rồi nói: "Thời đại này tất cả những người nổi tiếng đều sẽ có scandal, cô nhìn thử xem... Âm Uyển Uyển này nè, là ngôi sao nữ nổi tiếng nhất hiện nay, cũng đã bị chụp ảnh trong một vụ bê bối, cô nói thử xem..."
"Cái gì chứ?" Cơn buồn ngủ của Tô Thiên Kiều đã bị quét sạch, cô bật dạy một cách mạnh mẽ, nhìn về phía Nghiêu Nghiêu: "Âm Uyển Uyển?"
Nghiêu Nghiêu gật đầu, Tô Thiên Kiều cũng không lo lắng được Nghiêu Nghiêu đang kỳ lạ nhìn mình, lập tức ngồi thẳng dậy cầm máy tính bảng từ trong tay của Nghiêu Nghiêu qua.
"Có vấn đề gì không vậy?" Mặc dù là Nghiêu Nghiêu không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà nhìn thấy vẻ mặt của Tô Thiên Kiều cũng biết là chuyện không ổn.
Tô Thiên Kiều vừa xem vừa nói: "Việc xoay vòng vốn của Thẩm thị gặp một số vấn đề nhỏ, một bộ phim đang được chuẩn bị phát hành, và Âm Uyển Uyển là nữ chính..."
"Cái gì chứ?" Nghiêu Nghiêu cũng quá sợ hãi.
Tô Thiên Kiều cũng không nói gì nhiều, chỉ lướt nhanh qua.
Tiêu đề của các trang web giải trí lớn đều là hình ảnh của Âm Uyển Uyển ở trong một khách sạn với một doanh nhân giàu có bí ẩn vào tối ngày hôm qua.
Mặc dù là mức độ không quá lớn, nhưng mà nó cũng rất bất nhã.
Trong số đó có rất nhiều ảnh chụp Âm Uyển Uyển trong tình trạng say xỉn, tư thế gợi cảm đứng ở nơi đó, bị một người đàn ông có vóc dáng cao lớn ôm đi vào trong khách sạn.
Trên đường đi còn có nhiều cảnh hôn hít nóng bỏng!
Tiêu rồi!
Cô vội vàng cầm điện thoại di động lên gọi cho Thẩm Minh Dương, điện thoại lại vẫn luôn trong tình trạng bận.
Xem ra là Thẩm Minh Dương cũng đã biết tin tức rồi, tiêu rồi tiêu rồi, bộ phim quan trọng nhất của nhà họ Thẩm, một khi Âm Uyển Uyển xuất hiện chuyện như thế này, phong cách của bộ phim lại ngây thơ, sap có chỗ đứng trên thị trường được?
Tô Thiên Kiều biết là lúc này mình có vội vàng cũng không có tác dụng gì, giờ phút này e là Thẩm Minh Dương cũng đang gấp gáp xử lý và giải thích chuyện này, cũng không rảnh để quan tâm đến mình.
Cô có thể làm cái gì đây chứ?
Cô chỉ biết sửng sờ nhìn những tấm ảnh đó, vẻ mặt của Nghiêu Nghiêu cũng lo lắng.
Vào lúc mà không biết phải làm như thế nào mới được, điện thoại lại vang lên, vốn cho rằng là Thẩm Minh Dương, Tô Thiên Kiều mở ra nhìn, lại là Nguyễn Hạo Thiên.
Do dự một chút, cô ấn nghe.
"Cô đã nhìn thấy những bức ảnh kia chưa?" Nguyễn Hạo Thiên hỏi thẳng.
"Rồi."
"Ừm... đừng suy nghĩ nhiều." Đối phương nói một câu không thể hiểu được khiến cho Tô Thiên Kiều hơi bối rối.
"Chuyện của Thẩm thị, thật ra thì cô có thể giúp một tay." Nguyễn Hạo Thiên lại nói một câu không đầu không đuôi như thế.
Tại của Tô Thiên Kiều thì đang nghe, mắt lại nhìn chằm chằm những hình ảnh đó cho thật kỹ.
Bức ảnh kia... bóng lưng của người đàn ông ôm hôn với Âm Uyển Uyển trên bức ảnh sao lại quen mắt như vậy được chứ?
Cô chợt nhớ đến hai câu nói không thể giải thích được của Nguyễn Hạo Thiên, phản ứng mạnh mẽ.
Ảnh chụp là Nguyễn Hạo Thiên và Âm Uyển Uyển đến khách sạn mướn phòng?
Trời ơi.
Cô nhớ rõ Âm Uyển Uyển đã từng nói mối quan hệ của cô ta với Nguyễn Hạo Thiên chỉ là trên mức tình bạn, khi đối phương cần thì cung cấp lẫn nhau mà thôi, đương nhiên cái này ngoại trừ phương diện tinh thần, còn bao gồm cả thân thể.