Hào Môn Quyền Quý

Chương 126: Anh đừng có quá đáng quá



Tô Thiên Kiều hoa mắt chóng mặt: “Đùa, đùa gì chứ? Loại chuyện này đến bản thân tôi cũng không biết, công khai gì chứ?”

Nguyễn Hạo Thiên bỗng đè thấp giọng, áp sát lại gần Tô Thiên Kiều, nói: “Đã nói ngạc nhiên mừng rỡ, sao bản thân cô lại biết chứ?”

Tô Thiên Kiều rút mạnh bàn tay bị Nguyễn Hạo Thiên nắm lấy về, uống một cốc nước lạnh để bản thân bình tĩnh lại. Đây nào phải ngạc nhiên mừng rỡ, đây chính là ngạc nhiên sợ hãi…

Trời ơi, ai có thể nói cho cô, đây, rốt cuộc đây là có chuyện gì chứ?

“Sao? Lẽ nào cô muốn ngày mai khu nghỉ dưỡng và bộ phim điện ảnh lại xảy ra chuyện gì đó sao?” Nguyễn Hạo Thiên nói rất khẽ, khẽ như gió thổi ngang qua, nhưng đáng chết là, Tô Thiên Kiều lại nghe rất rõ ràng, cô muốn giả ngốc cũng không được.

Cô quay đầu lại, tức giận nhìn Nguyễn Hạo Thiên: “Anh đừng có quá đáng quá.”

Vốn cho rằng Nguyễn Hạo Thiên sẽ lại uy hiếp gì đó, ai ngờ anh lại bỗng lấy một tấm ảnh từ trong túi ra, là bức ảnh một người phụ nữ trẻ, béo, cả mặt đầy mụn.

Tô Thiên Kiều không hiểu, nhìn bức ảnh trước mặt, hỏi: “Đây là có ý gì?”

Nguyễn Hạo Thiên cười khổ, nói: “Mọi người đều bất đắc dĩ, hy vọng cô có thể giúp tôi một lần. Bà nội nói, nếu lần này tôi không công khai hôn sự với cô, bà… bà sẽ ghép tôi với người phụ nữ này.”

“… Không phải chứ?” Tô Thiên Kiều ngạc nhiên nhìn Nguyễn Hạo Thiên mặt mày nghiêm túc: “Dù sao bà cũng là bà nội của anh, sao có thể hại anh như thế?”

Nguyễn Hạo Thiên than thở: “Bà nội nói, ngoài cô ra, không có ai thích hợp làm vợ sắp cưới của tôi hơn cô ta, vì thế… tôi chỉ đành công khai.” Tô Thiên Kiều không còn gì để nói, nhìn Nguyễn Hạo Thiên, anh không có vẻ hung hăng, nhìn có vẻ thật sự cần giúp đỡ.

Tô Thiên Kiều hơi bình tĩnh lại.

Nguyễn Hạo Thiên nói tiếp: “Công khai hôn sự với tôi, chẳng qua chỉ là kế tạm thời, cũng không phải sẽ kết hôn thật, chờ qua một thời gian nữa, chúng ta lại nghĩ cách, trước mắt… nếu cô không giúp tôi, vậy tôi, cũng chỉ đành không giúp Thẩm thị nữa, nếu tôi có hôn ước với người phụ nữ khác, nghe nói cô ta rất hay ghen tuông… chỉ sợ là tôi không thể hợp tác với Thẩm thị nữa.”

Nhìn ý cười đê tiện của anh, biết rõ có lẽ là chuyện không phải như vậy, thế nhưng… Tô Thiên Kiều không dám mạo hiểm, cô không dám đánh cược.

“Đây là cách duy nhất!” Nguyễn Hạo Thiên nói xong, bên ngoài vọng vào tiếng mở cửa, bà cụ Nguyễn nhìn bóng lưng hai người, cười hihi nói: “Tình cảm của hai cháu tốt như thế, còn giấu bà không chịu công khai đính hôn, theo như bà nói ý… trực tiếp công khai hôn sự mới là cách tốt nhất.”

“Nhất định đừng…” Tô Thiên Kiều và Nguyễn Hạo Thiên đồng thanh nói.

Bà cụ Nguyễn nghi ngờ nhìn hai người họ, Nguyễn Hạo Thiên vội vàng giải thích: “Nguy cơ của Thẩm thị còn chưa được giải trừ, trước khi đi vào nề nếp, Nghiêng Thành nào có tâm tình này, đúng không?”

Hiếm khi Tô Thiên Kiều và Nguyễn Hạo Thiên cùng chung ý kiến, vội vàng gật đầu: “Đúng, đúng…”

Bà cụ Nguyễn cười khó hiểu: “Vậy… Về chuyện công khai đính hôn tối nay, có phải các cháu có ý kiến gì khác không?”

“Không có!” Tô Thiên Kiều cười khổ.

Trên mặt bà cụ Nguyễn ánh lên vẻ gian xảo, rồi biến mất rất nhanh: “Tối nay ăn mặc đẹp chút nha!”

Tô Thiên Kiều gật đầu: “Vâng.”

Sau khi ăn tối xong, Tô Thiên Kiều trực tiếp đến “Biến chất” để trang điểm, là một bộ váy liền như phong cách Hy Lạp, màu be, mang một phong cách khác.

Màn đêm buông xuống, Nguyễn Hạo Thiên tự mình đến đón Tô Thiên Kiều.

Bữa tiệc tổ chức ở trong một tòa biệt thự lớn bên bờ biển của nhà họ Âm, Tô Thiên Kiều nhìn thấy Âm Uyển Uyển đã lâu không gặp.

Kỳ lạ là, người đi cùng cô ta lại là Kỷ Tông.

Tô Thiên Kiều ngạc nhiên đến mức không nói được gì, vốn tưởng là Âm Uyển Uyển sẽ đi cùng Kỷ Vân Huy, ai ngờ lại là Kỷ Tông chứ?

Sau khi hỏi han nói chuyện, trước ánh mắt ngạc nhiên của Tô Thiên Kiều, Nguyễn Hạo Thiên tốt bụng giải thích: “Khoảng thời gian trước bọn họ có mâu thuẫn, suýt chút nữa chia tay, là bạn của cả hai người… tôi mới an ủi bọn họ, bóng lưng bị chụp lại ở khách sạn đêm đó đúng là tôi, chỉ là cô ấy uống say rồi, tôi đưa cô ấy lên phòng của Tông mà thôi…” Thì ra là thế, Tô Thiên Kiều nhìn Âm Uyển Uyển cười đến hăm hở, triệt để không nói nổi cái gì.

Đây mới là nụ cười mà một người phụ nữ hạnh phúc nên có, sao trước giờ Tô Thiên Kiều đều không nhận ra, trước mặt Nguyễn Hạo Thiên, trước giờ Âm Uyển Uyển đều chưa từng lộ ra nụ cười như này…

Đang nghi ngờ, bỗng cảm thấy có người đang nhìn chằm chằm mình.

Quay đầu tìm một lượt, thấy Lý Tuệ Na đang ở trong góc nào đó nhìn mình, không biết vì sao, bị nhìn như vậy, cô bỗng xuát hiện một dự cảm không lành…

“Mọi người, mọi người…” Ngay lúc Tô Thiên Kiều đang nghĩ linh tinh, trên sân khấu, bà cụ Nguyễn khẽ gõ ly rượu, đứng trước micro.

Mọi người đều dừng nói chuyện, xoay người nhìn về phía bà cụ Nguyễn.

Bà cụ Nguyễn mặt mày vui vẻ, cười nói: “Đêm nay là một đêm vui vẻ, bà già như tôi, cũng coi như có vai vế cao nhất ở đây, cho phép tôi được được vinh dự tuyên bố hai chuyện vui, thứ nhất… chính là hôn sự của cô Âm Uyển Uyển của nhà họ Âm.”

Bên dưới vang lên hoan hô.

Bà cụ Nguyễn cười nói: “Âm Uyển Uyển cùng cậu cả của Kỷ thị - Kỷ Tông sẽ trở thành cặp đôi khiến mọi người hâm mộ nhất, không lâu nữa sẽ đính hôn!”

”Ồ…” Bên dưới vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Trên mặt Âm Uyển Uyển và Kỷ Tông, đều là vẻ hạnh phúc.

Bà cụ Nguyễn lại nói: “Sau đây, còn có một chuyện vui nữa.”

“Chuyện vui gì thế?” Bên dưới có người hỏi.

Bà cụ Nguyễn nói: “Là chuyện vui của nhà họ Nguyễn chúng tôi. Cháu trai của tôi, 7 ngày nữa sẽ đính hôn …”

“Cái gì? 7 ngày nữa sẽ đính hôn?” Tô Thiên Kiều không hiểu nhìn Nguyễn Hạo Thiên, ngạc nhiên đến mức không nói được gì: “Đây lại là trò gì thế? Đừng nói với tôi đây cũng là bất ngờ?”

Quả thật Tô Thiên Kiều cạn lời rồi.

Nguyễn Hạo Thiên cũng đành chịu không nói được gì: “Tôi cũng không biết là chuyện gì, tôi thề. Chắc chắn bà nội lại tiền trảm hậu tấu…”

Bà cụ Nguyễn lại nói tiếp: “Đối tượng đính hôn của nó… chính là cô ba của Thẩm thị - Thẩm Nghiêng Thành!”

Tin tức vừa nói ra, bên dưới liền ồ lên, có người ngạc nhiên, có người ghen tỵ, thế nhưng chỉ trong chốc lát, nể mặt nhà họ Nguyễn, từng người đi tới chúc mừng.

Còn về hôn sự của Âm Uyển Uyển, chắc là phần lớn mọi người đều không thấy ngoài ý muốn, thế nhưng về tin tức Tô Thiên Kiều và Nguyễn Hạo Thiên sau 7 ngày nữa sẽ đính hôn… mọi người lại phản ứng khác nhau.

Không biết vì sao, Kỷ Vân Huy lập tức đen mặt rời khỏi bữa tiệc.

Thẩm Minh Dương cũng mặt mày ngạc nhiên, dáng vẻ về nhà rồi tính sổ với Tô Thiên Kiều.

Duy chỉ có Âm Uyển Uyển là mang dáng vẻ không hề bất ngờ đi đến chúc mừng, đặc sắc nhất, không thể không kể đến vẻ mặt của Lý Tuệ Na.

Sau khi cô ta nói rõ một loạt lời ngạc nhiên ngoài ý muốn này nọ với người xung quanh, bỗng giống như bị điểm huyệt cười, cười to đi tới, cầm một ly rượu mời Tô Thiên Kiều, không ngừng chúc mừng.

Chắc là Nguyễn Hạo Thiên cho rằng cô ta say rồi, không muốn thấy cô ta, liền xoay người rời đi, tìm bà cụ Nguyễn hỏi chuyện đính hôn.

Nguyễn Hạo Thiên vừa đi, Lý Tuệ Na liền đổi thành vẻ mặt khinh thường và cười trên nỗi đau của người khác, Tô Thiên Kiều thấy rất kỳ lạ.

Lý Tuệ Na cười nói: “Cô cho rằng cửa nhà giàu dễ vào vậy sao?”

Tô Thiên Kiều còn chưa nói gì, cô ta lại tự hỏi tự đáp, cười nói: “Ồ, tôi quên mất, bản thân cô cũng là tiểu thư nhà giàu, vì thế… chắc là sẽ quen với cuộc sống của mợ chủ rất nhanh!”

Cô ta bỗng tiến sát đến bên người Tô Thiên Kiều, đè thấp giọng, dùng âm lượng chỉ đủ để Tô Thiên Kiều nghe thấy, nghiêm túc nói: “Nhớ kỹ… Tôi, nhất định sẽ đến tiệc đính hôn của cô, tặng cho cô một món quà đính hôn lớn, khiến cô cả đời không quên được, cũng không uổng… tôi và Hạo Thiên từng quen nhau!”

Tô Thiên Kiều sững sờ nhìn bóng lưng lắc eo như rắn mà rời đi của cô ta, không nói được câu nào.

Cô bỗng có một loại cảm giác cực kỳ không tốt đẹp, Lý Tuệ Na, rốt cuộc cô ta muốn làm gì?

Khi đang suy nghĩ, Thẩm Văn Nhã chạy tới bên cạnh cô, vội vàng nhìn Tô Thiên Kiều, nói: “Nghiêng Thành, không hay rồi, mau qua đây với chị…”

Nói rồi, cũng không để ý đến hình tượng của mình và ánh mắt của mọi người xung quanh, kéo Tô Thiên Kiều chạy ra ngoài.

“Có chuyện gì thế?” Đương nhiên Tô Thiên Kiều không muốn rời đi lúc này, cô còn muốn chờ Nguyễn Hạo Thiên hỏi bà cụ Nguyễn chuyện đính hôn xong, rồi đến giải thích với cô, 7 ngày sau đính hôn, đùa gì thế?

Mặc dù nói chỉ là một giao dịch mà thôi, nhưng cũng không thể đính hôn nhanh như vậy.

”Em mau đi theo chị, Vân Huy, anh ấy đánh nhau với cậu chủ rồi.” Thẩm Văn Nhã nôn nóng nói.

Nhìn dáng vẻ nôn nóng của cô ta không giống như giả vờ, Tô Thiên Kiều ngạc nhiên nhìn cô ta, hỏi: “Chị nói gì cơ? Sao bọn họ lại đánh nhau chứ?”

Thẩm Nhã Văn trừng mắt nhìn Tô Thiên Kiều, nói: “Còn không phải là vì hôn sự của em, chị thật sự không hiểu, Vân Huy anh ấy…”

Cô ta bỗng im bặt, cho dù đến lúc nôn nóng như này, Thẩm Văn Nhã cũng tuyệt đối không nói sai một chữ nào.

Tô Thiên Kiều không chờ Thẩm Văn Nhã nói thêm nữa, liền đi theo cô ta chạy đến vườn hoa ở bên tòa nhà kia, vừa đi vừa nói: “Không phải Vân Huy rời đi rồi sao? Sao lại đánh nhau với cậu chủ chứ? Hơn nữa, chắc là cậu chủ đi tìm bà cụ Nguyễn rồi.”

Thẩm Nhã Văn nói: “Vốn Vân Huy đã rời đi, thế nhưng… thế nhưng không biết vì sao, đi được mấy bước, lại nói không cam tâm, nhanh chóng chạy trở lại, nói là tìm Nguyễn Hạo Thiên tính sổ, hai người liền hẹn ở phía sau vườn hoa.”

Tô Thiên Kiều nghe những lời này mà ngạc nhiên, nhất thời thật sự không nói được gì.

Kỷ Vân Huy… Anh ta không không ngốc đến mức vì chuyện cô và Nguyễn Hạo Thiên mà làm ầm ĩ chứ? Bọn họ là bạn thân mà.

Đi vào trong vườn hoa khá khuất, liền nhìn thấy hai người đang đánh nhau, Tô Thiên Kiều và Thẩm Văn Nhã cực kỳ hoảng sợ, Thẩm Văn Nhã nhào tới muốn kéo hai người ra, lại bị Nguyễn Hạo Thiên vô tình đẩy sang một bên.

Tô Thiên Kiều nhìn mà sốt ruột, vội vàng đỡ Thẩm Văn Nhã dậy, nôn nóng hét lên: “Các người mau dừng tay lại, có phải muốn đầu báo ngày mai là trò hề của hai người không?”

Động tác của hai người hơi dừng lại, nhưng không ai có ý buông tay ra.

Tô Thiên Kiều nhìn một vòng xung quanh, xác định không có phóng viên đi theo chụp trộm, rồi nói với Thẩm Văn Nhã: “Chị cả, chị qua bên kia trông đi, đừng để người khác đến đây, em đi khuyên bọn họ.”

“Thế nhưng, Vân Huy anh ấy…”

“Chị cả, đây là chuyện giữa ba người bọn em, nếu chị thật sự quan tâm bọn họ, thì chị canh chừng giúp bọn họ, đừng để người khác nhìn thấy, em sẽ giải quyết.” Sắc mặt Tô Thiên Kiều trầm xuống, nói với Thẩm Văn Nhã.

Thẩm Văn Nhã cắn chặt môi, nhìn Tô Thiên Kiều, gật đầu nói: “Tốt nhất là em có thể giải quyết được.”

“Hai người còn chưa dừng tay sao?” Tô Thiên Kiều thấy hai người còn đang dây dưa, lạnh giọng quát lên: “Rốt cuộc là có ý gì đây?”

Hai người quấn lấy nhau, ai cũng không có ý buông tay.

Tô Thiên Kiều tức giận đi tới: “Tôi chỉ đành đi mời bà cụ Nguyễn và Kỷ phu nhân rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.