Hào Môn Quyền Quý

Chương 127: Cậu lấy cái gì mà đòi cạnh tranh với tôi



“Chờ một chút…” Hai người thấy cô thật sự quay người rời đi, lúc này mới buông tay ra, Kỷ Vân Huy gọi Tô Thiên Kiều đứng lại.

Tô Thiên Kiều nhìn hai người trên mặt đều mang sắc màu, Nguyễn Hạo Thiên chảy máu mũi, Kỷ Vân Huy mắt tím đen, ngạc nhiên đến mức không nói thành lời, nhưng lại không nhịn được mà bật cười.

“Cô còn dám cười?” Thấy cô cười, Kỷ Vân Huy ngày thường luôn cười vô lại với cô còn lạnh mặt mắng, càng đừng nhắc tới Nguyễn Hạo Thiên.

Tô Thiên Kiều nhịn cười, nghiêm mặt nói: “Hai người các anh ở đây làm gì? Nếu truyền ra ngoài…”

“Đây là chuyện giữa đàn ông với nhau!” Nguyễn Hạo Thiên hơi híp mắt lại, lạnh lùng nói.

Tô Thiên Kiều không nhịn được mà trợn mắt coi thường, nói: “Xin hỏi nguyên nhân đánh nhau của hai người đàn ông các anh là gì?”

Kỷ Vân Huy không nhịn được mà tiến lên một bước, hung dữ nói: “Bé con, cô từng nói, tuyệt đối sẽ không thích anh ta, cũng sẽ không ở cùng anh ta.”

Tô Thiên Kiều nghĩ một lát, trong trí nhớ, hình như thật sự bản thân từng nói như thế… Vậy mà Kỷ Vân Huy lại nhớ thật?

“Bé con? Trước mặt tôi, anh anh em em, thật buồn nôn!” Nguyễn Hạo Thiên không hề yếu thế, tiến lên một bước, tiến sát gần Tô Thiên Kiều, lợi dụng thế mạnh chiều cao, chắn Tô Thiên Kiều ở phía sau mình, chắn khuất tầm mắt của Kỷ Vân Huy.

Kỷ Vân Huy hung dữ trừng mắt nhìn Nguyễn Hạo Thiên: “Tuy chúng ta là anh em tốt, Nguyễn Hạo Thiên, chắc chắn là anh ép cô ấy, tôi… tôi muốn cạnh tranh công bằng với anh.”

“Cậu lấy cái gì mà đòi cạnh tranh với tôi?” Nguyễn Hạo Thiên cười lạnh, nói: “Chúng tôi đã sắp đính hôn rồi, lẽ nào… lấy tin đồn với tính lăng nhăng của cậu để cạnh tranh với tôi sao?”

“Anh…” Kỷ Vân Huy tức đến mức không nói thành lời, chỉ đành nhìn Tô Thiên Kiều nói: “Cô… đây là do cô tình nguyện sao?”

Tô Thiên Kiều liếc nhìn Nguyễn Hạo Thiên, rồi lại nhìn vẻ cực kỳ bi thương trong mắt Kỷ Vân Huy, mãi cho tới lúc này mới chịu thừa nhận tình cảm của Kỷ Vân Huy dành cho cô, thở dài, nói: “Vân Huy… là do tôi tình nguyện, không có ai ép tôi cả, đây là tình cảm thật lòng, người khác cũng không ép được tôi.”

“Cô… là vì Thẩm thị sao?” Sự đau khổ trong mắt Kỷ Vân Huy càng thêm nồng đậm.

Tô Thiên Kiều cũng rất đau buồn, nhất thời, không nói được gì.

Nguyễn Hạo Thiên kéo mạnh tay Tô Thiên Kiều, nói khẽ bên tai cô: “Vốn tôi đã nói với bà nội không đính hôn nhanh như thế, thế nhưng… giờ tôi đổi ý rồi, ý của bà nôi, hình như cũng ổn!”

“Anh…” Tô Thiên Kiều không nói được gì.

Nguyễn Hạo Thiên nở nụ cười, hất mạnh tay Tô Thiên Kiều ra: “Bây giờ, hai người nói chuyện tử tế đi.”

Nguyễn Hạo Thiên xoay người nhìn Kỷ Vân Huy ở bên cạnh, cực kỳ ngang ngược, nói: “Tôi không sợ cạnh tranh công bằng với cậu, hiện giờ… tôi để cô ấy nói rõ ràng với cậu.”

Nói rồi, xoay người rời đi.

Kỷ Vân Huy nhìn bóng lưng xa dần của anh, tức giận nói: “Hừ! Người khác sợ anh, chứ tôi không sợ, anh nhớ lấy, nhất định tôi sẽ giành lại cô ấy từ trong tay anh, nhất định…”

Tô Thiên Kiều thấy dáng vẻ này của Kỷ Vân Huy, trong lòng nghĩ anh chỉ nhất thời cậy mạnh thế thôi, thở dài, nói: “Vân Huy, anh đừng như này…”

Cô nói rồi, muốn duỗi tay kiểm tra vết thương trên mắt Kỷ Vân Huy, nhưng bị Kỷ Vân Huy hất mạnh ra, chỉ nghe thấy anh ta tức giận nói: "Đừng chạm vào tôi!"

Động tác và giọng nói của anh ta quá lớn, thoáng cái liền hất Tô Thiên Kiều ra, cô ngã sõng soài trên mặt đất.

Chắc là đến bản thân anh ta cũng không ngờ lại dùng lực mạnh như thế, nhìn Tô Thiên Kiều nhoài trên mặt đất, chớp mắt liền phản ứng lại, vội vàng duỗi tay đỡ Tô Thiên Kiều dậy.

Tô Thiên Kiều hung dữ đánh tay anh, tức giận nói: “Không cần anh đỡ tôi!”

Nói rồi tự mình vật lộn đứng dậy: “Anh… Anh luôn xúc động như thế, cứ luôn phá hoại cuộc sống của tôi, anh, anh cho rằng anh là ai chứ, tôi đính hôn với ai, cũng không có chút quan hệ nào với anh.”

“Bé con…” Kỷ Vân Huy ngạc nhiên nhìn Tô Thiên Kiều, chắc là không ngờ cô sẽ tức giận như này, sẽ nói ra những lời như này.

Tô Thiên Kiều đang tức giận, nhưng cũng có thể nhận ra bản thân nói quá đáng thế nào. Thế nhưng, lúc này không quá đáng, sau này sợ là sẽ càng khiến Kỷ Vân Huy đau khổ hơn mà thôi.

Nghĩ một lúc, liền nói: “Cho dù là cách hủy hôn với chị hai lúc trước, hay là bây giờ, anh cũng đều ích kỷ như thế, anh đã từng hỏi xem cảm nhận và suy nghĩ của tôi chưa, không cần biết tôi làm gì, đương nhiên có lý do của tôi, tôi đính hôn với anh ta… Đúng, là vì Thẩm thị, nhưng ngoài cách đó ra, tôi còn có thể làm thế nào chứ? Lẽ nào trơ mắt nhìn Thẩm thị lụi bại mà không làm gì sao? Thẩm thị lụi bại, phân nửa cũng là do vấn đề của tôi, tôi… có thể trơ mắt nhìn sao?”

“Bé con, vì sao cái gì cô cũng ôm vào người mình thế? Cách làm của nhà họ Âm, chẳng qua là bắt lấy thời cơ mà thôi, cho dù không có cô, bọn họ cũng sẽ làm như thế, cô nghĩ quá nhiều rồi. Hơn nữa, đây là hạnh phúc cả đời của cô, cô đã nghĩ kỹ chưa?”

“Chẳng qua tôi…”

Vốn Tô Thiên Kiều suýt chút nữa thì lỡ miệng nói chuyện chẳng qua là giao dịch với Nguyễn Hạo Thiên mà thôi, lời đã đến miệng rồi lại nuốt xuống, nhìn Kỷ Vân Huy, nói: “Tôi nghĩ kỹ rồi. Vân Huy… thật sự tôi coi anh là bạn, nhưng chuyện riêng của tôi, tôi không cần thiết phải giải thích với anh, tôi… tôi không phải là bạn gái của anh.”

Dường như Kỷ Vân Huy cực kỳ tổn thương, lảo đảo hai bước lùi về sau, dáng vẻ đau đớn, ánh mắt bi thương nhìn Tô Thiên Kiều, nói: “Bé con, cô thay đổi rồi… Trước kia cô không phải như này.”

Tô Thiên Kiều không khỏi thở dài, ánh mắt của anh ta quá bi thương, in sâu vào trong tiềm thức của cô, cho dù đi hết cuộc đời này, cô cũng không thể nào quên được.

Lúc này Tô Thiên Kiều không thể mềm lòng, chỉ nhắm mắt, nói với Kỷ Vân Huy: “Vân Huy, tôi sẽ không bao giờ thích anh, chị cả mới là người thích hợp nhất với anh…”

Cô nói xong, không nhịn được nữa, nước mắt lăn dài, chạy đi, bỏ lại Kỷ Vân Huy mặt mày ngạc nhiên ở phía sau.

Vân Huy, xin lỗi.

Tô Thiên Kiều biết, mặc dù Kỷ Vân Huy lăng nhăng, thế nhưng là vì không có ai có thể hiểu được sự cô đơn của anh ta.

Nhưng Tô Thiên Kiều hiểu.

Tô Thiên Kiều biết, chỉ cần tiếp nhận tình yêu của Kỷ Vân Huy, anh ta nhất định sẽ một lòng một dạ với cô, sẽ tốt hơn cả trăm lần so với người khác.

Chỉ cần cô tiếp nhận, cô sẽ trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới này.

Quả thật Kỷ Vân Huy là một người rất tốt, Tô Thiên Kiều cũng không thể phủ nhận, chỉ cần bản thân tiếp nhận, thì sẽ yêu Kỷ Vân Huy.

Nhưng cô không thể, không thể bỏ mặc không lo cho Thẩm thị, cả đời này cô cũng không thể…

Vì thế, cô không thể có tình cảm của mình, một chút một tẹo cũng không được…

Cô khóc đau lòng như thế, mặc kệ ánh mắt ngạc nhiên nghi ngờ của người khác, chỉ là chạy không ngừng, chạy không ngừng.

Muốn chạy tới một nơi không có ai để trốn đi, không để cho bất kỳ ai thấy được sự đau đớn của mình, muốn bản thân khóc to một trận cho thoải mái.

Cô liều mạng chạy, chạy tới bên bờ biển, chạy tới một nơi trống trải, bỗng chốc vấp ngã xuống đất, liền giống như không bò dậy được, ngồi trên mặt đất, khóc rấm rức…

Cô khóc đau lòng như thế, tuyệt vọng như thế, không vì gì khác, chỉ là vì bản thân cảm thấy đau lòng.

Cuộc đời của cô, từ sau ngày cha mẹ cô rời đi, liền định sẵn là không thể hạnh phúc và tự do nữa.

Rất lâu sau, cô bỗng nghe thấy có người thở dài ở phía sau.

Nhìn chiếc bóng kéo dài dưới ánh trăng, cô quát lên: “Anh đi theo tới đây làm gì? Tôi đã nói rồi, chúng ta vĩnh viễn không có khả năng, anh nên… đi tìm chị cả.”

”Kỷ Vân Huy thích Thẩm Văn Nhã sao?” Giọng nói ngạc nhiên truyền tới từ phía sau, giọng nói quen thuộc, nhưng không phải là của Kỷ Vân Huy.

Tô Thiên Kiều quay đầu lại, nhìn dáng người cao lớn và khuôn mặt đẹp trai kia mà thất thần.

Kỳ lạ, thường ngày anh luôn lạnh như băng, lúc này, không biết có phải là vì ánh trăng và gió biển hay không, lại thấy khuôn mặt anh dịu dàng như thế, xinh đẹp dịu dàng.

Tô Thiên Kiều có chút hoang mang, sau khoảnh khắc đó, mới tỉnh táo lại, nhìn anh, từ từ thu lại ý muốn khóc, nói khẽ: “Vân Huy có thích chị cả hay không, tôi không biết. Thế nhưng… chị cả thích Vân Huy.”

Kỳ lại, Nguyễn Hạo Thiên lại không mắng cô, càng không mang dáng vẻ lạnh băng mà đi tới.

Chỉ là bình thản nhìn Tô Thiên Kiều, ngồi xuống bên cạnh cô, nói: “Thì ra là thế.”

Nhất thời, hai người không ai nói gì, chỉ nhìn biển khơi xa xăm.

Biển bên này, yên tĩnh đến lạ thường, dưới ánh trăng, ánh sáng yếu ớt bao trùm, dường như chỉ cần như này, liền có thể không còn chút phiền muộn.

Chim lội bên bờ biển bay đi bay lại, không biết có phải đang tìm kiếm thức ăn hay không, Tô Thiên Kiều nhìn mà hơi hoảng hốt, hy vọng bản thân có một ngày cũng tự do như chúng nó, thì sẽ hạnh phúc biết bao nhiêu.

Tô Thiên Kiều thở dài, trong không gian yên tĩnh, nghe thấy người bên cạnh nói: “Người kia… là Vân Huy sao?”

“Ai là Vân Huy?” Tô Thiên Kiều không kịp phản ứng lại, trong ánh mắt nhìn Nguyễn Hạo Thiên, tràn đầy nghi ngờ và không hiểu.

Nguyễn Hạo Thiên nhíu chặt mày, nhìn Tô Thiên Kiều, nói: “Cái người… cưỡng hiếp cô kia, có phải Kỷ Vân Huy không?”

“Người cưỡng hiếp tôi…” Tô Thiên Kiều nhắc lại lời của anh, bỗng hiểu ra lời anh nói có ý gì, bất đắc dĩ thở dài, nói: “Không phải anh ấy.”

Nguyễn Hạo Thiên hiểu nhầm người cướp đi lần đầu tiên của cô là Kỷ Vân Huy?

Kỳ lạ, nếu anh nghĩ như thế, vì sao không hề tức giận chút nào, ngược lại lại bình tĩnh như thế? Hơn nữa, vì sao vì những lời vừa rồi, lại nghĩ là Vân Huy chứ?

Tô Thiên Kiều đang nghi ngờ, liền nghe thấy anh cười, nói: “Tôi cũng không nghĩ là Vân Huy, tôi có thể cảm nhận được, đối với người đó… cô có chút tình cảm, nhưng đối với Vân Huy, hình như không có.”

“Anh… vì sao lại nghĩ như thế?” Tô Thiên Kiều cười lạnh, cô tâm trạng không tốt, thờ ơ nói: “Đừng cho rằng anh rất hiểu tôi, anh căn bản không biết cái gì cả.”

Nguyễn Hạo Thiên cũng không tức giận, nhìn Tô Thiên Kiều, hỏi: “Vậy thì… cô thích Vân Huy?”

Tô Thiên Kiều nhất thời bị hỏi mà hơi nghẹn lời, hồi lâu mới lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Tôi không thích Vân Huy.”

Nguyễn Hạo Thiên nói: “Vậy thì đúng rồi.”

Tô Thiên Kiều nghe giọng điệu tự cho là đúng của anh, hơi tức giận, nói: “Tôi không thích Vân Huy, đó là vì tôi cảm thấy mình không xứng với anh ấy. Đúng, trong mắt người khác, có lẽ Vân Huy là một tên lăng nhăng, nhưng những người đó căn bản không hiểu anh ấy. Anh ấy là một người đàn ông rất tốt, tôi không có sức lực, cũng tự nhận thấy mình không xứng với anh ấy, vì thế mới không có tình cảm với anh ấy. Nhưng cho dù là vậy, cũng không có nghĩa tôi lại thích cái tên cưỡng hiếp tôi kia.”

Đôi mắt xinh đẹp của Nguyễn Hạo Thiên xẹt qua ánh ngạc nhiên: “Không, tôi có thể cảm nhận được.”

Tô Thiên Kiều hoàn toàn tức giận, đứng bật dậy, cười khinh bỉ nhìn Nguyễn Hạo Thiên, nói: “Anh căn bản không hiểu gì cả, dựa vào cái gì mà đoán mò tôi thích tên kia?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.