Cô liên tục lùi về phía sau, những chuyện không vui trước kia không ngừng ùa về: “Anh căn bản không hiểu gì cả, anh không biết tên kia đã hủy hoại cuộc sống của tôi, hủy hoại cuộc đời của tôi, thậm chí… hủy hoại trái tim của tôi, anh ta… anh ta là một tên ác ma, sao có thể thích anh ta chứ? Tôi cũng không bị điên, sao tôi lại thích người đã hủy hoại mọi thứ của mình chứ?”
Trong mắt cô, mang theo ý hận và đau thương vô bờ.
Cho dù là khi đối mặt với kẻ thù giết cha, cũng không hận thù như này.
Sự hận thù này không phải là ngụy biện cậy mạnh, càng không phải là uy hiếp hù dọa người khác, mà là sự thật, hận thù thật sự.
Nguyễn Hạo Thiên càng thêm khó hiểu, rốt cuộc là cái gì, là cái gì khiến Tô Thiên Kiều hận một người như vậy.
“Không, cô thích hắn ta.” Ánh mắt của Nguyễn Hạo Thiên từ từ trở nên bình tĩnh, không hề tức giận ghen tuông, mà là vẻ quyết đoán, bình tĩnh.
“Không, tôi không có, tôi hận anh ta!” Tô Thiên Kiều khàn giọng hét lên.
Nguyễn Hạo Thiên bình tĩnh đến kỳ lạ, trong ánh mắt nhìn Tô Thiên Kiều xuất hiện một tia đau thương lạ kỳ, anh nói: “Yêu càng đậm, hận càng sâu. Yêu càng sâu sắc, hận mới càng đậm sâu.”
Nghe anh bình luận, Tô Thiên Kiều sững sờ hồi lâu, lúc này mới cười hờ hững: “Anh cho rằng đang xem phim tình cảm hay là chương trình truyền hình? Có lẽ anh nói đúng, thế nhưng… yêu hận thay đổi rất nhanh, cũng rất kỳ diệu. Tôi không có chút tẹo tình cảm nào với anh ta, chỉ có hận, duy chỉ có hận!”
Dường như Nguyễn Hạo Thiên còn muốn nói gì đó, nhưng Tô Thiên Kiều lại cướp lời: “Vì Thẩm thị, tôi bất đắc dĩ phải có hôn ước này với anh. Thế nhưng… dù sao anh cũng chỉ lợi dụng tôi mà thôi, nếu cả hai đều lợi dụng lẫn nhau, cần gì phải xoắn xuýt tình cảm gì chứ? Anh rất giàu, nhưng tình cảm… anh không mua nổi, không ai có thể mua nổi, anh không cần truy cứu xem trong lòng tôi là ai.”
Cô hít sâu một hơi, cố gắng để bình ổn lại cảm xúc của mình, nhìn Nguyễn Hạo Thiên, nói: “Tôi sẽ tổ chức lễ đính hôn với anh, như vậy, anh sẽ thỏa mãn, tôi cũng vậy. Nhưng có một điều, tôi có thể chắc chắn, giờ tôi lại nói với anh một lần nữa, tôi không thích người kia, trên thế giới này… nếu nói có ai xứng đáng để tôi yêu, vậy thì chỉ có một mình Vân Huy.”
Ánh mắt của Nguyễn Hạo Thiên lạnh đi, nhìn Tô Thiên Kiều: “Cô có biết cô nói những lời này trước mặt chồng sắp cưới của mình là rất không đúng không?”
Tô Thiên Kiều cười lạnh: “Nếu anh đã không có tình cảm với tôi, cần gì phải yêu cầu tôi có tình cảm với anh chứ. Các người đều cho rằng Vân Huy sẽ làm tổn thương tôi, nhưng tôi chắc chắn anh ấy sẽ không làm thế, trong lòng tôi, không có người đàn ông nào tốt hơn Vân Huy,”
Thứ nhất là cố ý kích anh, muốn xem xem tình cảm anh dành cho cô sâu đậm đến mức nào, hay là không hề có tình cảm.
Khiến Nguyễn Hạo Thiên yêu mình, rồi khiến anh tổn thương sâu sắc, đây chính là mục đích của Tô Thiên Kiều, nói những lời này, chính là vì để Nguyển Hạo Thiên nói cho cô, anh sẽ dành tình cảm cho cô, chỉ thế mà thôi.
Tô Thiên Kiều gật đầu: “Ừ. Nếu tôi có thích ai, tôi nhất định sẽ thích một người dành tình cảm cho tôi, chứ không phải người như anh… Nếu chúng ta chẳng qua chỉ là hôn ước thỏa thuận, lợi dụng lẫn nhau, thì cần gì để ý chứ? Trừ khi… anh cũng chịu bỏ ra…”
“Bé con, cô nói thật sao?” Tôi Thiên Kiều còn chưa nói xong hai chữ cuối, phía sau liền truyền tới giọng nói quen thuộc.
Giọng nói kia, tràn đầy ngạc nhiên và không thể tin tưởng.
Tô Thiên Kiều giật mình, quay đầu lại, quả nhiên thấy Kỷ Vân Huy mặt mày tiều tụy đang mang vẻ bất ngờ đứng phía sau cô.
Tô Thiên Kiều cười khổ: “Sao anh cũng tới?”
Đây là sao thế, mặc dù những lời đó có rất nhiều lời thật lòng, nhưng đều là vì kích Nguyễn Hạo Thiên mới nói ra như vậy, ai ngờ lại trùng hợp như thế, vừa khéo bị Kỷ Vân Huy nghe được.
Vậy thì những lời ác độc lúc trước cô nói, còn có tác dụng gì chứ?
Nhìn vẻ mặt Kỷ Vân Huy lúc này, Tô Thiên Kiều biết, to chuyện rồi.
Kỷ Vân Huy vừa ngạc nhiên vừa vui mừng tiến tới, nắm chặt lấy cánh tay Tô Thiên Kiều: “Bé con, tôi biết, chỉ có em, mới là người đáng để tôi…”
“Buông ra!” Kỷ Vân Huy còn chưa nói xong, đã bị Nguyễn Hạo Thiên lạnh lùng ngắt lời.
Kỷ Vân Huy không vui, liếc nhìn anh, ánh mắt luôn mang ý cười thường ngày, lúc này tràn đầy vẻ lạnh lùng: “Tôi không buông. Anh chưa nghe thấy lời cô ấy vừa nói sao?”
Nguyễn Hạo Thiên híp mắt lại, trong đôi mắt đen nhánh tràn đầy sát ý lạnh như băng: “Cho dù cô ấy nói cái gì, tôi cũng có thể nói cho cậu, đó là lời cô ấy chọc tức tôi, không có bất kỳ quan hệ gì với cậu, đều là nói dối.”
Nguyễn Hạo Thiên kéo từng ngón tay của Kỷ Vân Huy ra, lạnh lùng nói từng chữ một: “Hơn nữa, cô ấy là vợ sắp cưới của tôi, cậu không có tư cách đến gần cô ấy, hiểu chưa?”
“Thế nhưng…Hôn ước của các người là thỏa thuận, cô ấy căn bản không tự nguyện.” Giọng nói của Kỷ Vân Huy cũng lạnh lùng đến đáng sợ, cái gọi là cuộc chiến của đàn ông, chắc chính là như này.
Nguyễn Hạo Thiên cười lạnh, nói: “Cô ấy có tự nguyện hay không, không phải cậu nói là được.”
“Nguyễn Hạo Thiên…” Kỷ Vân Huy lùi về sau một bước, oán giận nhìn Nguyễn Hạo Thiên: “Rõ ràng anh không thích cô ấy, rõ ràng biết là tôi thích cô ấy, vì sao anh phải làm như thế? Lẽ nào tình bạn giữa chúng ta, sự tâm đầu ý hợp giữa anh và anh trai tôi đều là giả dối sao? Vì sao anh nhất định phải làm như này?”
Nguyễn Hạo Thiên cười mỉa mai: “Anh em cũng không thể chia sẻ cùng một người phụ nữ.” Anh hơi ngừng lại, lạnh lùng mở miệng: “Hơn nữa… ai nói tôi không thích cô ấy?”
“Rõ ràng anh…” Kỷ Vân Huy còn chưa nói xong, ngạc nhiên nhìn Nguyễn Hạo Thiên, không nói được thêm chữ nào nữa.
Nguyễn Hạo Thiên mang ý cười, tuyên bố từng chữ một: “Đúng, từ lúc này, tôi sẽ trao cho vợ sắp cưới của tôi, Thẩm Nghiêng Thành, trái tim chân thành nhất của tôi, tôi… sẽ dành tình cảm chân thành cho cô ấy, không phải thỏa thuận, là tình yêu.”
“Anh…” Kỷ Vân Huy thở gấp, liên tục lùi về sau hai bước, nói: “Được, Nguyễn Hạo Thiên, rất tốt! Thế nhưng, tôi từng nói, tôi muốn cạnh tranh công bằng với anh, cho dù hai người đính hôn, chỉ cần cô ấy chưa cam tâm tình nguyện gả cho anh, vậy tôi vẫn còn cơ hội, giờ tôi khiêu chiến với anh, tôi, muốn cạnh tranh với anh, trái tim cô ấy thuộc về ai, cho dù là anh hay tôi, cũng không được miễn cưỡng, anh có dám hay không?”
Tô Thiên Kiều nhìn bóng lưng rời đi của Kỷ Vân Huy, nhất thời không nói được câu nào.
Đây là chuyện gì thế…
Để Nguyễn Hạo Thiên dành tình cảm chân thật cho mình đúng là mục đích của cô, thế nhưng… trong đó không bao gồm Kỷ Vân Huy, chuyện này không có bất kỳ quan hệ nào tới Kỷ Vân Huy… Cô không muốn khiến ai tổn thương, đặc biệt là Kỷ Vân Huy.
Chờ tới khi Kỷ Vân Huy đã đi rất xa, Nguyễn Hạo Thiên mới nhìn Tô Thiên Kiều, Nghiêm túc nói: “Tôi không cần biết vì sao cô muốn tôi thích cô, tôi cũng biết cô đang kích tôi. Thế nhưng… cô thành công rồi, nhớ kỹ, tôi sẽ dành tình cảm cho cô, chỉ là… tốt nhất cô cũng nên làm thế.”
Tối đến, sau khi về nhà họ Thẩm, quả nhiên Thẩm Minh Dương đang chờ đáp án của cô như Tô Thiên Kiều nghĩ.
Tô Thiên Kiều nói với anh chuyện của cô và Nguyễn Hạo Thiên chẳng qua là thỏa thuận, vì Thẩm Minh Dương, lại thêm Tô Thiên Kiều khéo léo khuyên giải một tiếng đồng hồ, Thẩm Minh Dương mới đồng ý cho bọn họ đính hôn.
Hôm sau, tin tức ùn ùn kéo đến, đều là bài báo về hôn sự của cô và Nguyễn Hạo Thiên, cùng với việc khu nghỉ dưỡng của Thẩm thị mở cửa trở lại.
Còn về tin của Âm Uyển Uyển, chắc là Nguyễn Hạo Thiên đã sớm động tay động chân, nói là cô đã có thai, thời gian kết hôn sắp tới, toàn bộ sự chú ý đều dồn lên người Tô Thiên Kiều.
Đương nhiên đây là một chuyện tốt, vì như vậy, phim điện ảnh của Thẩm thị lên sóng lần nữa, giành được thành tích tốt trước giờ chưa từng có.
Còn những cổ đông nhỏ lẻ bán ra cổ phần của Thẩm thị khoảng thời gian trước, ai nấy đều cực kỳ hối hận.
Hơn nữa, Nguyễn Hạo Thiên dùng giá cao bán ra 5% cổ phần, thu lại toàn bộ số tiền bỏ ra để xây sửa khu nghỉ dưỡng, còn lại 25%, toàn bộ trở thành lợi nhuận ròng, đương nhiên… hiện giờ Tô Thiên Kiều cũng trở thành tiểu thư danh giá hàng thật giá thật.
Bảy ngày sau.
Từ sau tối hôm đó, Tô Thiên Kiều không thấy Kỷ Vân Huy nữa, không biết là anh ta đang bận làm gì.
Gọi điện cho anh ta, anh ta luôn mang giọng điệu cười đùa tí tửng, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, cứ luôn nới với Tô Thiên Kiều là anh ta bận việc ở công ty, không có thời gian.
Ngày hôm sau, Giang Thư Lan tỉnh dậy, gần đây Thẩm Văn Nhã cũng không có hành động gì. Hình như Âm Uyển Uyển trốn ra nước ngoài trốn đám nhà báo chụp trộm, vì thế hôm nay… Tô Thiên Kiều là người phụ nữ hút hút ánh nhìn nhất thành phố A.
Vì hôm nay… cô sẽ trở thành vợ sắp cưới của cậu chủ Nguyễn của tập đoàn Đế Quốc, hôm nay, là lễ đính hôn của bọn họ.
Tất cả các đài truyền hình và tòa soạn báo đều lên bài, không biết là có bao nhiêu người muốn chụp được một bức ở hiện trường.
Tô Thiên Kiều chỉ bình thành chờ ở Thẩm thị, stylist cao cấp nhất của “biến chất” được mời đến nhà.
Tô Thiên Kièu bị ép mặc bộ lễ phục màu trắng, hơi giống váy cưới.
Bữa tiệc tối nay, tổ chức ở Thẩm thị, lễ đính hôn, nhất định phải ở nhà gái.
“Xinh đẹp, tôi về trước đây!” Stylist cuối cùng cũng trang điểm xong, nhìn Tô Thiên Kiều, vẻ mặt tán thưởng, nói: “Cô bé, chúc mừng cô!”
Stylist vừa ra ngoài, trong phòng liền trở nên yên tĩnh, lát sau bỗng có tiếng gõ cửa, Tô Thiên Kiều cho rằng là Nghiêu Nghiêu, liền nói to: “Vào đi, cửa không khóa.”
“Hôm nay cháu thật sự rất đẹp.” Người bước vào lại là Giang Thư Lan, Tô Thiên Kiều hơi ngạc nhiên, vội vàng đứng lên, gọi: “Thím…”
Giang Thư Lan ra hiệu cho cô ngồi xuống, cười nói: “Đính hôn xong, cháu phải dọn sang nhà họ Nguyễn rồi.”
Là dâu sắp vào cửa của nhà họ Nguyễn, đương nhiên phải dọn sang nhà họ Nguyễn, học các quy tắc trong nhà bọn họ, làm quen với môi trường nhà bọn họ, chuẩn bị cho chuyện kết hôn.
Tô Thiên Kiều hơi đa cảm: “Thím, cảm ơn thím đã chăm sóc cháu suốt những ngày qua.”
Giang Thư Lan lắc đầu cười: “Là thím nên cảm ơn cháu, nếu không có cháu… Thẩm thị nào có ngày hôm nay.”
Tô Thiên Kiều thấy hơi bất ngờ, nhìn Giang Thư Lan, từ khi cô đến Thẩm thị, số lần Giang Thư Lan nói chuyện với cô đếm trên đầu ngón tay, liền hơi ngại ngùng, nói: “Thím, chẳng qua cháu cũng là vì bản thân mình mà thôi. Hơn nữa… đây là thứ cháu nợ Thẩm thị.”
Giang Thư Lan không hiểu, đang định hỏi cô gì đó, liền nghư thấy tiếng Nghiêu Nghiêu vọng từ cửa vào, nói: “Cậu chủ Nguyễn đến rồi, chị ba, chị đã xong chưa?”
Tô Thiên Kiều và Giang Thư Lan nhìn nhau: “Có thể xuống rồi.”
Giang Thư Lan vỗ vai cô: “Xuống đi, nhất định phải hạnh phúc.”
Từ sau khi Thẩm Thanh Thu và Kỷ Vân Huy hủy hôn, cô đã không trông mong Giang Thư Lan sẽ tha thứ cho mình, chỉ cần không trách mình là được, hiện giờ đối với cô, lời chúc phúc của Ging Thư Lan rất quan trọng.
Đi tới cửa, Nguyễn Hạo Thiên mặc vest trắng đã đang chờ cô.