Hào Môn Quyền Quý

Chương 141: Tôi muốn khiến cô ấy yêu tôi



Trợ lý Doãn muốn nói lại thôi, Nguyễn Hạo Thiên hỏi, anh ta không nhịn được lên tiếng hỏi: “Cậu chủ, đặt nguy hiểm ẩn số cạnh mình, thực sự quá mạo hiểm.”

Nguyễn Hạo Thiên tự mình chống tay, cự tuyệt trợ ký Doãn đỡ, xuống giường, đến bàn trà bên cạnh, rót ly nước, chậm rãi uống, nói: “Cậu có suy nghĩ giống cô ấy từ lúc nào vậy, cậu đừng quên, cậu là người của tôi.”

Sắc mặt anh ta khẽ biến đổi, nói: “Cậu chủ, cậu hiểu lầm rồi, không phải tôi nghĩ vậy, chỉ là...tôi thật sự cảm thấy lời của cô ấy rất có lý.”

“Đừng kêu cô ấy như vậy.” Sắc mặt anh bỗng nhiên biến đổi, lạnh lùng nói: “Sau này...phải gọi cô ấy là mợ chủ, hiểu chưa?”

Trợ lý Doãn nói: “Dạ, cậu chủ.”

Nguyễn Hạo Thiên hài lòng gật đầu, nhìn anh ta nói: “Nguy hiểm đặt bên mình thì có lúc có thể là nguy hiểm, nhưng có lúc có thể giám sát dễ dàng hơn, sẽ càng trở nên an toàn hơn.”

“Nhưng mà cậu chủ...” Trợ lý Doãn do dự một lát, vẫn không nhịn được nói: “Tôi không hiểu, tại sao cậu làm vậy?”

Nguyễn Hạo Thiên thấp giọng cười, nói: “Nếu nói đứa bé chỉ là một con cờ, vậy cô ấy...là một quân cờ tốt hơn nữa, có cô ấy, càng có thể nắm chắc.”

Trợ lý Doãn im lặng.

Một lúc sau, Nguyễn Hạo Thiên lại nói: “Bây giờ tôi muốn thay đổi kế hoạch, tôi...muốn khiến cô ấy yêu tôi.”

“Cái gì?” Trợ lý Doãn cả kinh.

Nguyễn Hạo Thiên cười thản nhiên, giọng nói vô cùng chắc chắn, không chút hoảng loạn: “Lấy độc trị độc, cô ấy ban đầu muốn tôi yêu cô ấy, báo thù tôi. Mà tôi, tại sao không thể khiến cô ấy yêu tôi, khiến cô ấy trở thành con cờ có lợi nhất cho tôi chứ?”

“Cậu chủ, như vậy đối với cô Tô...đối với cậu chủ không công bằng.” Trợ lý Doãn nói.

“Lá gan cậu ngày càng lớn.” Con ngươi đen nhánh của Nguyễn Hạo Thiên u ám nhìn sang, trợ lý Doãn co rụt người, anh tiếp tục nói: “Đã không công bằng với cô ấy, vậy...tôi sẽ cho cô ấy đãi ngộ nên có, đãi ngộ này, không gì thích hợp hơn mợ chủ của tập đoàn Đế Quốc.”

Trợ lý Doãn hoàn toàn im lặng, thật lâu sau mới nhàn nhạt nói: “Cậu chủ, cậu sẽ không để lọt sơ hở gì, nhưng mà...”

“Nhưng mà cái gì?” Đợi một lát, thấy trợ lý Doãn vẫn không lên tiếng, Nguyễn Hạo Thiên không vui hỏi.

Trợ lý Doãn nói: “Nhưng mà cậu chủ, chuyện tình cảm không đoán chắc được.”

Kỳ quái, Nguyễn Hạo Thiên không tức giận vì lời của anh ta, chỉ dời ánh mắt ra ngoài cửa sổ ánh mặt trời chói chang, nhàn nhạt nói: “Tôi...tuyệt đối sẽ không để anh ta thắng.”

“Vào đi.” Nguyễn Hạo Thiên đang ở trên giường bệnh đọc sách thì nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài, khẽ đáp.

Cửa bị đẩy ra, Tô Thiên Kiều ăn mặc thoải mái bước vào, cô cầm hộp cơm to màu trắng, biểu cảm đã khôi phục bình thường, cô đóng cửa lại, đi vào.

Nguyễn Hạo Thiên ngẩng đầu nhìn cô, nói: “Quay lại rồi?”

Tô Thiên Kiều gật đầu, cảm xúc có vẻ đã hoàn toàn bình tĩnh lại, cô nói: “Tôi nấu cơm canh, anh bây giờ muốn ăn không?”

Nguyễn Hạo Thiên gật đầu, cô vào nhà vệ sinh vắt khăn lông sạch cho anh lau tay, lấy hai cái bát, mở hộp cơm.

Mùi thơm phưng phức bay ra, Tô Thiên Kiều múc cháo, nói: “Cháo sữa, không ngọt lắm.”

Nguyễn Hạo Thiên nhận, nhìn bát cháo sữa trắng thơm ngút, cầm muỗng ăn một miếng, không chút biểu cảm, lòng lại khen ngợi mùi vị rất ngon.

Tô Thiên Kiều đánh giá sắc mặt anh, thấy anh không có phản ứng gì, lại lấy một chiếc bát khác ra, múc bát canh ở tầng dưới hộp cơm đưa cho anh, nói: “Đây là canh cá, rất tốt cho vết thương của anh, anh uống nhiều một chút, tôi đun rất lâu.”

Nguyễn Hạo Thiên chỉ gật đầu, không nói gì, lại khẽ cau mày có chút không vui.

Anh vốn cho rằng Tô Thiên Kiều sẽ cùng ăn với mình, không nghĩ tới cô lại múc cho anh.

Trong phòng, Tô Thiên Kiều không biết mình đã đắc tội anh ở đâu, có chút căng thẳng hỏi: “Sao vậy? Anh không thích ăn canh cá?”

Nguyễn Hạo Thiên chỉ lắc đầu, nhàn nhạt hỏi một câu: “Cô không ăn sao?”

Tô Thiên Kiều nói: “Tôi ăn ở nhà rồi.”

Nguyễn Hạo Thiên không nói gì nữa, chỉ vùi đầu ăn.

Phòng bệnh lại yên ắng, ngoài trừ tiếng húp canh của anh thì không còn bất kỳ tiếng động nào khác.

Ăn xong, Tô Thiên Kiều thu dọn bát đũa, anh lau miệng nói: “Buổi chiều tôi xuất viện rồi.”

“Nhanh như vậy?” Tô Thiên Kiều kinh ngạc nhìn anh, lại bình tĩnh hỏi: “Vậy...bác sĩ đồng ý rồi sao?”

Nguyễn Hạo Thiên gật đầu: “Vết thương ngoài da mà thôi, không bị thương tới gân cốt, không cần bác sĩ đồng ý.”

Tô Thiên Kiều gật đầu, không nói gì nhiều, chỉ thấp giọng nói: “Tôi giúp anh đi làm thủ tục.”

Nguyễn Hạo Thiên lắc đầu nói: “Vừa nãy trợ lý Doãn tới, đã làm xong rồi, nghỉ ngơi thêm lát nữa thì tôi sẽ đi.”

Anh khựng lại một lát rồi tiếp tục nói: “Nếu cô có gì cần đến nhà họ Thẩm thu dọn thì đi thu dọn đi, buổi tối dọn tới căn hộ ở.”

Tim Tô Thiên Kiều bất giác nảy lên, gật đầu nói: “Được.”

Nguyễn Hạo Thiên nhắm mắt, nói: “Mau đi đi, buổi tối tôi không muốn ăn cơm ở ngoài.”

“Được...” Tô Thiên Kiều hung hăng đáp một tiếng, người này...thật sự biết dùng bảo mẫu miễn phí, sai bảo thật lưu loát, không chút khách sáo nào.

Nhưng mà, vì Thẩm thị, vì anh trai, vì...đứa bé chưa từng gặp mặt, cô nhịn.

Tô Thiên Kiều thở dài một tiếng, nhìn anh nói: “Vậy tôi đi trước.”

Nguyễn Hạo Thiên không thèm ngẩng đầu ‘ừ’ một tiếng, Tô Thiên Kiều bèn xoay người rời đi. Đợi cô ra ngoài rồi, anh mới ngẩng đầu, nhìn bóng lưng cô, thật lâu sau mới thu lại ánh mắt...

Ra khỏi cửa bệnh viện, Tô Thiên Kiều do dự thật lâu, mở điện thoại ra, bấm số của Thẩm Minh Dương.

Chuông reo vài tiếng anh mới nhận điện thoại, anh dường như đang né tránh gì đó, cố ý đè thấp giọng, nói: “Vô Tình, em thế nào rồi?”

Nghe giọng nói thân thiết của anh, trong lòng cô cảm động, nói: “Em rất ổn.” Im lặng một lát, cô hỏi: “Minh Dương, bên anh thế nào rồi? Thím...bà Thẩm thế nào rồi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.