Hào Môn Quyền Quý

Chương 30: Đúng là một người phụ nữ đẹp



Im lặng trong một thời gian dài, chỉ nghe thấy chú của anh nói: “Cậu càng ngày càng quan tâm đến cô ta. Luôn có một thứ gì đó khống chế cậu, không phải sao?”

“Ồ, tôi vẫn cho là chú rất thông minh, ai biết được càng ngày càng ngu ngốc!” Cậu chủ thở dài một tiếng: “Loại người như tôi, tại sao phải để tâm đến một người phụ nữ chứ? Chỉ biết bản thân sắp chết, không muốn liên lụy đến cô ta, càng nhiều nghiệp duyên mà thôi!”

Không chỉ chú của cậu chủ, ngay cả Tô Thiên Kiều cũng cau mày.

Loại đàn ông như anh, sao lại không quan tâm đến chuyện sống chết của mình như vậy chứ?

“Chú, chú muốn cháu chết, chú muốn cháu chết, e là trước khi cháu chết vẫn phải chuyển lại những thứ của công ty cho chú đúng không?” Cậu chủ tiếp tục nói: “Dù sao cô ta cũng đi theo cháu mấy năm, ít nhiều cũng có tình cảm. Nếu như ở đây….chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến cháu. Chú biết đấy, cháu không thể bị ảnh hưởng, làm việc, nhất định phải chuyên tâm!”

“Bàn giao bộ phận tài vụ của cậu trước, nói là 10 triệu đô la cậu vừa lấy đã đánh bạc hết rồi, cần chuyển cổ phần cho cái tên này, mượn tiền để cho cậu quay vòng!”

“Chú, cấp dưới của cháu đều biết, từ trước đến giờ cháu không đánh bạc, nếu như thật sự là như vậy, chỉ sợ….làm cho mọi người nghi ngờ!” Giọng nói của cậu chủ rất dịu dàng, giống như một quý ông vô cùng phong độ, nhẹ nhàng giống như đang thì thầm.

“Hừ! Chuyện này đối với tôi mà nói không có tác dụng gì! Tương lai của cậu mạnh mẽ vang dội, như cậu nói, cấp dưới của cậu nghi ngờ chất vất thì sao, giở trò với tôi cũng không có tác dụng gì đâu, cậu gọi điện thoại, bọn họ cũng cần thời gian để thực hiện, tôi sẽ thả người phụ nữ này ngay lập tức!”

“Cháu gọi điện thoại, chú sẽ để cô ấy đi sao?” Giọng nói của cậu chủ lạnh lùng hơn.

Chú của anh, từ từ đứng dậy, không trả lời anh, mà từ từ bước đến bên cạnh Tô Thiên Kiều, lạnh lùng cười một tiếng, thô lỗ nắm lấy cằm của Tô Thiên Kiều, buộc cô phải ngẩng đầu lên: “Haha…..đúng là một mỹ nhân, chả trách cậu lại đau lòng như vậy!”

Khuôn mặt anh ta đột nhiên tiến lại gần, ở bên mặt của Tô Thiên Kiều ngửi ngửi, một cảm giác rất ghê tởm, Tô Thiên Kiều không nhịn được lập tức nôn khan.

“Nhìn vào khuôn mặt động lòng người này, tôi có chút động lòng rồi.” Cậu chủ ở bên cạnh, ánh mắt như một ngọn đuốc nhìn chằm chằm vào chú của anh.

Tô Thiên Kiều càng cảm thấy sợ hãi, sợ người đàn ông kia thật sự sẽ làm gì cô, bây giờ cô còn đang mang thai!

Cô hung hăng hất tay tên côn đồ kia ra, còn chưa kịp phản ứng lại, đã hung hăng cắn vào ngón tay của anh ta, đến khi có vị tanh lan đến khóe miệng, cô cũng không nhả ra.

“Chết tiệt…..” Người đàn ông vô cùng đau đớn, tức giận tát một cái vào mặt Tô Thiên Kiều, cảm giác nóng rát còn chưa kịp đến, vì trọng tâm không ổn định nên cả Tô Thiên Kiều cùng chiếc ghế liền ngã xuống đất.

Trong nhà máy thép bỏ hoang này, chỗ nào cũng có những chiếc bàn là rỉ sét, cách một lớp quần áo bệnh nhân mỏng manh của cô, lưng đã bị phồng và nóng lên, máu chảy ra.

Cô hít thở vài hơi để giảm cơn đau đớn đột ngột này, mồ hôi toát ra, nhưng cô không khóc, chỉ cố gắng đứng dậy, hung hăng nói: “Người đàn ông vô dụng, chỉ biết bắt nạt phụ nữ, dùng thủ đoạn bỉ ổi để uy hiếp cháu trai của mình. Chả trách mẹ của anh không giao công ty cho anh, đừng nói là không, chỉ dựa vào chỉ dựa vào một chút bản lĩnh này của anh, cho dù cậu chủ giao công ty cho anh, không lâu sau cũng sẽ bị anh phá hoại!”

Cơ thể nhỏ bé của cô đứng vững trong gió lạnh, lưng vẫn đang chảy máu, gió lạnh thổi vào, cô vẫn ngoan cố nâng chiếc cằm xinh đẹp của mình lên, trong cái nhà xưởng đổ nát này, cô như một nàng công chúa bất tử, khiến người khác không dám đến gần để nhìn.

Chú của cậu chủ nhìn chằm chằm vào cô một lúc lâu, cảm giác quen thuộc kia càng mãnh liệt hơn, kỳ lạ, rốt cuộc, anh ta đã gặp người phụ nữ này ở đâu?

“Lòng can đảm thực sự không nhỏ!” Người đàn ông hung hăng ấn Tô Thiên Kiều xuống, nói: “Chả trách cháu trai của tôi lại đối xử với cô khác biệt như vậy, quả nhiên không giống một chiếc bình hoa bình thường!”

“Cảm ơn vì lời khen của anh!” Giọng nói của Tô Thiên Kiều rất nhẹ, nhưng những người đàn ông ở đây không có ai có thể bỏ qua sự tồn tại của cô, trong cơ thể bé nhỏ này dường như có một từ trường rất mạnh mẽ, thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.

“Gọi điện thoại đi, người phụ nữ như này, lúc này tôi càng không thể thả cô ta đi, không phải sao?” Người đàn ông nở một nụ cười rất bỉ ổi, gọi điện thoại.

“Chú không thả cô ấy đi, tôi sẽ không gọi!” Cậu chủ ngoan cố quay đầu, khuôn mặt nghiêm nghị, cho dù là ai cũng không thể lay chuyển được quyết định của anh.

Chú của anh, không thu lại, chỉ đưa điện thoại đến bên môi anh, khẽ giọng nói: “Lưng của cô ta đã bị thương, lúc này đang bị chảy máu….”

Tay của người đàn ông đến gần, ấn mạnh lên viết thương của Tô Thiên Kiều, Tô Thiên Kiều vô cùng đau đơn, không chịu đựng được rên rỉ một tiếng.

Người đàn ông mỉm cười hài lòng, giơ bày tay đã đầy máu ra trước mặt Cậu chủ, nói: “Cậu có thời gian, chỉ là…..dường như cô ta đã không đợi được nữa rồi.”

“Không biết xấu hổ!” Cậu chủ lạnh lùng hừ một tiếng, chỉ nghe thấy đầu bên kia của điện thoại vang lên mấy tiếng “alo”, chỉ có thể trả lời, nói: “Là tôi, đem cổ phần của công ty….”

Cậu chủ dặn dò một lúc, chú của anh mới hài lòng thu lại.

“Không tồi, đây mới là thức thời….” Anh ta khẽ cười, đây mới là nụ cười thực sự.

“Còn không thả người?” Cậu chủ lạnh lùng nói.

“Haha….vội vàng như vậy sao?” Người đàn ông cầm đầu ngồi xổm xuống bên cạnh cậu chủ, dùng tay vỗ nhẹ vào má của anh nói một cách rất tàn ác: “Bà nội của mày vẫn nói mày rất thông minh, che giấu tình cảm của mình, không phải sao?”

“Anh có thể không thả!” Giọng nói của cậu chủ trở nên vô cùng bình tĩnh: “Lúc này bọn họ đang làm các thủ tục, đợi đến khi làm xong, còn cần phải mật khẩu của tôi, nếu như anh không thả…..”

Anh nói đến đây liền dừng lại không hề vội vàng.

Người đàn ông sững sờ, sau đó đột nhiên cười lên mấy tiếng: “Cậu quả nhiên rất thông minh!”

Anh ta đứng thẳng dậy, nói với thuộc hạ ở bên cạnh: “Thả người!”

“Nhưng lão đại….”

“Thả người, tai bị điếc sao?”

“Vâng, vâng!”

Tay của Tô Thiên Kiều lập tức được nới lỏng, chỉ nghe thấy chú của Cậu chủ nói: “Cô gái, tốt nhất cô nên cúi đầu xuống, không được nhìn mặt của chúng tôi, nếu không….chỉ sợ cô không thể đi ra khỏi nơi này.”

Nói xong, lập tức có người tháo bịt mắt cho Tô Thiên Kiều, ánh sáng đột nhiên ập đến, Tô Thiên Kiều cảm thấy rất chói mắt.

Tuyết ở bên ngoài chiếu rọi, chói sáng như vậy.

Cô nghe lời, ngoan ngoãn cúi đầu.

Lúc này, cô rất muốn ngẩng đầu lên.

Không phải là muốn nhìn khuôn mặt tên côn đồ, mà muốn nhìn thấy khuôn mặt của cậu chủ!

Nhưng, cô biết tên côn đồ kia không nói đùa, nên cô không muốn mạo hiểm.

Vì vậy, từ từ đứng dậy, cúi đầu.

Cô chỉ đừng ở đó, không chạy, cô cắn chặt môi, tự hỏi, rốt cuộc cô có muốn vứt lại người đàn ông này không, một mình chạy trốn?

Nhưng, nếu cô không chạy trốn mà ở lại thì có thể làm được cái gì chứ?

“Tôi có mấy lời muốn nói với cô ấy, mấy người lùi lại mấy bước!” Trong im lặng, cậu chủ đột nhiên lên tiếng nói.

Mấy tên côn đồ liếc nhìn nhau, gật đầu, sau đó lùi lại.

Tô Thiên Kiều vẫn đang cúi đầu, từ từ quay lại, chỉ nhìn thấy Cậu chủ đang quay đầu lại, che phủ dưới ánh sáng âm u, chỉ có thể nhìn thấy một bên mặt.

Giống như những gì cô nhìn thấy ở bể bơi trên đường Queen ngày hôm đó, chỉ có thể nhìn thấy một cái dái tai trắng.

Anh lớn tiếng nói: “Lấy chìa khóa xe ở trong túi tôi ra, nhanh chóng lái xe rời khỏi nơi này.”

Tô Thiên Kiều gật đầu, thấy tên côn đồ không hề ngăn cản, đưa ty ra thò vào trong túi của cậu chủ.

Lúc đến gần, cô chỉ ngửi thấy mùi hương mờ nhạt trên người của Cậu chủ, rất đặc biệt.

Khuôn mặt cô liền nóng ran, hoảng loạn lấy chìa khóa.

Trước khi đứng dậy, cô nghe thấy Cậu chủ khẽ nói: “Trong cốp xe, có 10 triệu đô la, cô hãy cầm lấy. Ngoài ra….đứa trẻ cũng phải sinh ra, cho dù là nam hay nữ, đều phải sinh ra, giao cho Bạch Như, cô ấy sẽ sắp xếp! Theo hợp đồng, cô ấy sẽ giúp Tô thị và anh trai của cô!”

“…..Vâng!” Tay của Tô Thiên Kiều run rẩy, tốc độ nói của anh vừa nhẹ vừa nhanh, vừa đủ cho Tô Thiên Kiều nghe thấy, từ góc độ này, có thể nhìn thấy trên khuôn mặt của anh còn nở một nụ cười, giống như một lời căn dặn, an ủi trước khi chết, không hề làm người khác nghi ngờ.

Tô Thiên Kiều đứng dậy, do dự một lúc, kiên quyết quay người rời đi.

Gần đến cửa, giọng nói của cậu chủ ruyền đến: “Hãy bảo vệ nó thật tốt!”

Tô Thiên Kiều sững sờ, sau đó lạnh lùng nở một nự cười.

Quả nhiên, anh chỉ vì đứa bé trong bụng mà thôi. “Nó” kia đương nhiên là chỉ đứa bé trong bụng Tô Thiên Kiều.

Cậu chủ dùng một giọng nói mà cô không thể nghe thấy được: “Không được đuổi theo cô ấy, cũng được đi tìm vali tiền kia, nếu không…..”

Cô hít một hơi thật sâu, không chút lưu luyến quay người rời đi, một chút áy náy cuối cùng cũng không còn sót lại chút gì.

Nhưng cô lại không nhìn thấy cậu chủ nhìn bóng lưng cô quay người rời đi, nở một nụ cười vô cùng kỳ lạ.

“Phù…..” Tô Thiên Kiều chạy như bay, cuối cùng cũng nhìn thấy một chiếc xe Hummer màu đen đang đỗ ở hướng Đông Nam.

Cô hít một hơi sau đó nhanh chóng chạy về phía trước, lên xe và nổ máy…..

Hơi lóng từ máy sưởi phả ra, một lúc sau, cô mới kịp hít một hơi thật sâu.

Không kiềm chế được quay đầu nhìn lại, cô đã thực sự trốn thoát, vậy cậu chủ ….có phải sắp chết không?

“Tút tút…..” Chuông điện thoại vang lên, Tô Thiên Kiều tìm kiếm nơi phát ra âm thanh, tìm được một chiếc điện thoại màu đen dưới ghế lái.

Bên trên hiện thị cái tên Bạch Như….

Cậu chủ làm rơi điện thoại ở trên xe?

Tô Thiên Kiều cau mày, do dự một lúc, sau đó tắt máy, hít một hơi thật sâu, đạp chân ga, lái về phía trước.

Chiếc xe rất lớn, cô lại rất lâu rồi chưa chạm vào ve, cộng thêm lưng cô còn bị thương, không dám lái quá nhanh. Nếu không phải sợ phía sau có người đuổi theo, cô thực sự nên dừng xe lại, gọi điện thoại cầu cứu trước.

Điện thoại…..cậu chủ ….

“Anh ấy….anh ấy thật sự sẽ chết sao?” Tìm kiếm ánh đèn, Tô Thiên Kiều đang ở trên đường lớn đột nhiên lại có chút do dự.

Những hành động của cậu chủ này đối với cô, không còn nghi ngờ gì nữa chính là một ác quỷ.

Nhưng….nhưng dù sao anh cũng trả nợ hộ cô.

Nhưng….nhưng anh cũng không nên ép cô sinh cho anh một đứa con, hơn nữa còn phải là một đứa con trai….

“Kít…..” Tô Thiên Kiều đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, vội vàng đạp phanh, quay lại nhìn phía sau, không có người đuổi theo mới yên tâm một chút, bắt đầu lật tung những cái hộp trên xe. Cô đang tìm bằng lái xe của cậu chủ!

Cho dù là bằng lái xe hay là chứng mình thư, chỉ cần biết được tên của anh ta, biết được tướng mạo của anh ta là được rồi.

Nói không chừng, anh thật sự có nỗi khổ không nói ra được?

Lần nào, cô cũng cảm thấy, lúc cậu chủ đối xử với cô, dường như mang theo một nỗi khổ một sự thù hận gì đó.

Nhưng lật tới lật lui, ngay cả một cái bóng cũng không tìm thấy…..

Anh quá thận trọng rồi, người bình thường sẽ luôn để bằng lái xe trên xe.

Cho dù không có bằng lái xe, thì cũng phải có đăng ký xe, có tên?

Nói cách khác, anh đã chuẩn bị xong tất cả mọi thứ để Tô Thiên Kiều chạy thoát trước?

Trừ khi….anh biết bản thân mình đến đây sẽ chết. Nhưng, anh biết là bản thân mình sẽ chết, tại sao, tại sao còn phải đến chứ? Anh….không muốn Tô Thiên Kiều chết sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.