Hào Môn Quyền Quý

Chương 37: Cảm giác mềm mềm ngứa ngứa



“Hi…hi…ha ha….” Chỉ cần nghĩ đến điều này, trong lòng cô lại vui vẻ mà thốt ra một tràng cười vui sướng, cô hoàn toàn không keo kiệt mà in những nụ cười xinh đẹp nhất vào những cánh hoa anh đào này…

Hoa anh đào thật sự rất đẹp.

Từng đoá từng đoá tụm lại với nhau, nở rộ ấm áp, như thể đang mỉm cười với cô vậy.

Giữa những bông hoa anh đào, có rất ít chồi non màu xanh…

Cô hít một hơi thật sâu, ngửi lấy mùi hương thoang thoảng, hai má lúm đồng tiền bên khoé môi hiện lên rất rõ, cô tự lẩm bẩm: “Nếu như là hoa lê thì càng tốt? Càng thơm, càng đẹp, đến mùa thu, còn sẽ kết ra những trái lê ngọt ngào nữa.”

Cô cúi đầu, đưa tay sờ bụng mình, cười nói: “Đến lúc đó, bé con của mình chắc chắn cũng đã ra đời rồi…”

“Haizz…” Cô thở dài, thế nhưng đằng sau tiếng thở dài của cô, dường như là còn theo sau một tiếng thở dài nữa.

Giống như là tiếng vọng vậy…

Kỳ lạ, nơi này làm sao mà có tiếng vọng chứ?

Đột nhiên cả người cô sởn cả tóc gáy, cô quay đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh đó, nhưng không có gì cả…

Cô cau mày, tự nhủ: “Không lẽ mình nghe nhầm rồi?”

Cô cũng không nghĩ nhiều nữa, chỉ là không còn hứng thú tiếp tục thưởng hoa nữa mà quay người đi vào nhà.

Hôm nay trên mặt cô tràn đầy một sự vui vẻ mà trước nay chưa hề có.

Cô còn uống hai ly rượu vang nhỏ có nồng độ không cao, Bạch Như cũng để mặc cô thoải mái một chút.

Ăn xong cơm tối, tắm rửa xong, men rượu nhàn nhạt xông lên, cô hít một hơi thật sâu, nhìn trần nhà trắng như tuyết và bắt đầu suy nghĩ lung tung.

Con trai, là con trai.

Cô đưa tay sờ bụng mình, trong lòng nghĩ đến bộ dạng của nó, nghĩ xem sau này nó sẽ thích làm gì, nghĩ đến…việc đặt cho nó một cái tên?

Nghĩ qua nghĩ lại, cơn buồn ngủ ập đến lúc nào không hay…Thế là cô hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.

Ngủ được một lúc lâu, Tô Thiên Kiều lờ lờ mờ mờ cảm nhận được một sự mềm mềm ngứa ngứa ở cổ của mình.

Giống như là có một ánh mắt kỳ lạ đang nhìn chằm chằm vào cô vậy, cái cảm giác kỳ lạ đó, giống như là cái cảm giác khi ở dưới tán cây anh đào vào ban ngày vậy…

Má của cô, dường như lại đang có ai đó dịu dàng sờ vào, hơn nữa…hình như có ai đó đang thấp giọng nói gì đó bên tai cô nữa.

Kỳ lạ, kỳ lạ quá…

Cảm giác này đến từ ai vậy? Đến từ…cậu chủ? Đúng, là đến từ cậu chủ!

Tô Thiên Kiều liều mạng giãy dụa, cô muốn tỉnh dậy, nhưng không tài nào tỉnh dậy được, cô mệt quá, không mở mắt nổi được.

Cô muốn la lên, nhưng cho dù có dùng sức như thế nào thì cũng không phát ra một tiếng nào được.

Chỉ có thể để mặc cho cảm giác đó lũ lượt kéo đến, khó chịu vô cùng…

Cậu chủ, cậu chủ không phải đã đi Mỹ để dưỡng bệnh sao, trong thời gian ngắn sẽ không về mà? Hơn nữa, rất lâu trước đây anh ta còn có nói qua, chỉ cần mình mang được con trai thì anh ta sẽ không chạm vào mình nữa, thậm chí là sẽ không gặp mình nữa mà!

Nhưng cái cảm giác này…là cảm giác gì vậy chứ?

Không lẽ cậu chủ không đi sao?

Đúng, anh ta cũng không phải là lần đầu như thế rồi.

Lần trước lúc anh ta trừng phạt mình, cũng nói là đi Hong Kong một tháng, nhưng kết quả anh ta lại ở trong biệt thự…

Nhưng cô không thể tỉnh dậy được, chẳng lẽ…cô đang mơ sao?

Giãy dụa một hồi lâu, Tô Thiên Kiều vẫn chưa thể tỉnh lại được, cuối cùng chỉ đành bỏ cuộc, dần dần, cô lại ngủ thiếp đi…

Đợi đến khi cô an ổn ngủ trở lại, một bóng ảnh cao to mới đứng lên, rời khỏi bên cạnh cô, cẩn thận đắp chăn cho cô, giống như là đang đối đãi với một bảo bối quý giá của mình vậy…

Dịu dàng như thế, nhưng trong đôi mắt lại chất chứa một tia áy náy…

Thân ảnh cao lớn đứng thẳng người dậy, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ngủ say của cô một lúc lâu, sau đó mới quay người lại đi ra ngoài, sau khi đóng cửa phòng ngủ cô lại, anh mới khẽ thở dài một tiếng.

Ngoài cửa, Bạch Như đang đứng ở đó, thấy bóng ảnh đi ra, cô ta cung kính nói: “Cậu chủ, máy bay đã đợi sẵn rồi, cậu có phải sẽ về Mỹ ngay không? Nếu không…sẽ bị bà cụ phát hiện cậu lén quay về đó….”

“Biết rồi!” Thanh âm lạnh nhạt vang lên, sau đó anh lại bất giác quay đầu lại nhìn về cánh cửa, thở dài một hơi rồi nói: “Đổi hoa anh đào thành hoa lê đi!”

“...Vâng!” Bạch Như sững sờ, nhưng không có hỏi nguyên nhân, chỉ đáp ứng nói.

Đây là phong cách của cậu chủ, chuyện anh đã quyết định thì tuyệt đối sẽ không thay đổi, tuyệt đối sẽ không giải thích với thuộc hạ điều gì.

Sáng sớm.

Tô Thiên Kiều xoa xoa đầu, tự hỏi tại sao đầu mình lại đau đến vậy.

Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng quan tâm ân cần, làm cô giật bắn mình: “Cô Tô, cô dậy rồi sao?”

Nghe thấy tiếng nói quen thuộc của Bạch Như, Tô Thiên Kiều quay sang nói: “Có phải là muộn lắm rồi không?”

Bạch Như nói: “Đã hơn 11 giờ rồi, thấy cô Tô vẫn chưa dậy nên vào xem thử, sợ cô có chỗ nào không khoẻ…”

“Kỳ lạ quá…” Nghĩ đến chuyện hôm qua, Tô Thiên Kiều khẽ nghiêng đầu qua, nghi hoặc hỏi: “Bạch Như, hôm qua là ngày gì?”

“Hôm qua?” Đáy mắt Bạch Như loé qua một tia kinh ngạc, nhưng sau đó liền biến mất, khiến cho người ta cảm giác như là mình gặp ảo giác thôi vậy: “Không có gì đặc biệt hết, chỉ là ngày bình thường mà thôi.”

Tô Thiên Kiều cau mày, thở dài một tiếng, nói: “Sao mà lại cảm giác như hôm qua là…là ngày mà ai đó rất thương tâm, là…”

Nghĩ đến cảm giác tối hôm qua, cô lại đau đầu, cô đấm đấm nhẹ vào đầu mình, thất vọng nói: “Chắc là tối qua tôi mơ ác mộng rồi.”

Bạch Như tỉ mỉ quan sát thần sắc của Tô Thiên Kiều, phát hiện cô không có nghi ngờ gì nữa nên mỉm cười nói: “Chắc là do hôm qua cô có uống một chút rượu đó, sau này đừng uống nữa!”

Tô Thiên Kiều ỉu xìu nói: “Chắc là vậy đó, sau này tôi sẽ chú ý, dậy thôi!”

Nói xong, cô thuận tay nhận lấy chiếc áo khoác mà Bạch Như đưa tới.

Cô từ từ đứng dậy, duỗi duỗi tay chân mình một lát rồi mới đi đến bên cửa sổ, thưởng thức phong cảnh bên ngoài theo thói quen, ổn định cảm xúc của mình một lát.

Đứa trẻ này đến không dễ dàng, lại là nhiệm vụ mà cô nhất định phải hoàn thành, cho nên cô cần phải bảo vệ tốt đứa trẻ này, nếu không sẽ bị giày vò lần nữa.

Để bảo vệ tốt đứa trẻ, đương nhiên là cô phải bảo vệ mình thật tốt, cho nên cho dù là làm gì đi nữa thì Tô Thiên Kiều đều vô cùng cẩn thận!

Cô đi đến bên cửa sổ, kéo rèm cửa ra, hoạt động cổ mình một chút, đột nhiên ánh mắt cô ngưng lại…ngừng ở nơi cái xích đu kia, hoàn toàn há hốc mồm…

“Đây…đây là chuyện gì vậy?” Cô ấp a ấp úng, ngón tay chỉ vào mảnh vườn hoa trong sân, hầu như không nói ra được một câu nào.

“Sao thế?” Bạch Như không quay đầu lại mà lo dọn dẹp chăn gối trên gường và khó hiểu hỏi Tô Thiên Kiều.

Tô Thiên Kiều nuốt một ngụm nước bọt, đôi mắt bất giác mở to ra, nhất thời cô thật sự là không nói nên lời.

Cái...xích đu đó vẫn là cái xích đu đó, bãi cỏ xanh mướt cũng như cũ không sai.

Nhưng mà…mảnh vườn hoa anh đào hồng phấn hôm qua sao lại không còn chút tung tích đâu nữa rồi?!

Mà thay vào đó là biến thành một mảnh hoa lê trắng như tuyết!

Cửa sổ ở ngay đối diện của mảnh vườn hoa lê đó, cho nên gió vừa thổi đến là một mùi thơm ngọt của hoa lê liền xông tới, khiến cho người ta bất giác trở nên vui vẻ thoải mái….

Hoa lê…đúng là gặp ma rồi!

Hôm qua cô chỉ tuỳ tiện nói một câu, nói nếu như là hoa lê thì tốt rồi.

Sao mà bây giờ, hoa anh đào thật sự đã biến thành hoa lê rồi?!!!

“Bạch Như, cái này…cái này…cậu chủ đâu? Anh ta đang ở đâu? Tôi muốn gặp anh ta!”

Sắc mặt Tô Thiên Kiều thay đổi dữ dội, cô túm chặt cánh tay của Bạch Như.

Nhưng vẻ mặt của Bạch Như vẫn rất điềm tĩnh, nói: “Cô Tô, cậu chủ đang ở Mỹ, sao lại ở đây được? Cô lại nói đùa rồi!”

“Không, anh ta nhất định là có đến, hôm qua là anh ta…người ở đằng sau tôi là anh ta. Còn nữa, còn nửa đêm hôm qua nữa, cũng là anh ta, cũng là anh ta đúng không?”

“Cô Tô, cô đang mang thai, đừng quá kích động như vậy, sẽ không tốt cho thai nhi đâu. Cậu chủ thật sự đang ở Mỹ, nếu như cô không tin thì cô có thể cho cô tra địa chỉ IP của cậu chủ!” Bạch Như nghiêm túc nói.

“Vậy…mấy cây hoa lê đó là sao?” Tô Thiên Kiều run rẩy chỉ tay vào đám hoa lê trắng như tuyết ở bên ngoài, làm sao cũng không chịu tin lời Bạch Như nói.

“Mau kêu anh ta ra đây, nói với anh ta, tôi muốn gặp anh ta, tôi có chuyện muốn hỏi anh ta!”

Tô Thiên Kiều phải hỏi anh, tại sao lại tránh né không gặp cô?

Tại sao phải lừa cô?

Tại sao…tại sao lại lén lút nhìn cô nhưng không dám gặp mặt?

Tất cả những điều này rốt cuộc là tại sao?

Cô không hiểu, cô nhất định phải gặp anh, hỏi cho rõ ràng!

“Cô Tô, hoa lê là do cậu chủ dặn dò đổi, nhưng…cậu chủ thật sự không có ở trong nước, cô nhất định phải tin tôi!” Bạch Như chắc là sợ Tô Thiên Kiều quá kích động nên đã cẩn thận túm lấy tay cô.

Tô Thiên Kiều quay đầu lại, lồng ngực cô lúc này nhấp nhô dữ dội, còn khuôn mặt thì vô cùng khó hiểu và nghiêm túc nhìn Bạch Như.

Trong thần sắc của Bạch Như hiện lên một sự chân thành, không hề giống với một kẻ nói dối!

Có lẽ, cậu chủ thật sự không có ở trong nước? Vậy cái cảm giác kỳ lạ tối hôm qua không lẽ chỉ là do mình mơ thôi sao?

Tay Tô Thiên Kiều dần dần buông ra, cô hít vào hơi thật sâu, nhìn Bạch Như và hỏi: “Bạch Như, cô nói thật đi, cậu chủ thật sự không có ở trong nước?”

Bạch Như gật đầu.

Tô Thiên Kiều lại tiếp tục hỏi: “Tối qua anh ta thật sự không có đến qua?”

Bạch Như nhìn Tô Thiên Kiều một cái rồi bất giác thở dài một tiếng, sau đó cất giọng thâm ý sâu xa: “Cô Tô, cô hà tất phải cố chấp như vậy sao? Trong lòng cô đã có một đáp án, cho dù tôi có nói gì cô cũng sẽ không tin, không phải sao?”

Tô Thiên Kiều nhìn Bạch Như, nhất thời không biết phải trả lời thế nào nữa.

Bạch Như thở dài, nhìn Tô Thiên Kiều nói: “Tôi biết…cô Tô rất là không hiểu hành vi của cậu chủ, bất kỳ chuyện gì mà cậu ấy làm với cô, chắc hẳn cô đều không hiểu được.”

Cô lại thở dài một hơi, tiếp tục nói: “Nhưng cho dù cô có không hiểu thì cũng có cách gì chứ? Chuyện cậu chủ không muốn cho cô biết, cô sẽ không biết được đâu.”

Cô chỉ vào những bông hoa lê trắng bên ngoài và khẽ mỉm cười, nói: “Những bông hoa lê trắng đó giống như cô vậy, thuần khiết và xinh đẹp, hà tất phải mua dây buộc mình làm gì chứ? Đây…đều là tâm ý của cậu chủ đối với cô, còn những chuyện mà cô không biết thì cô không cần phải biết đâu. Chỉ cần biết, đợi đến khi cô sinh bé trai, như vậy thì mọi sự khổ sở của cô cũng sẽ được giải thoát, cô có thể đoàn tụ với anh trai cô, Tô Thị cũng được quật khởi lần nữa, biết những điều này không phải là đã đủ rồi sao? Không lẽ cô còn yêu cầu khác nữa?”

Tô Thiên Kiều chỉ đứng trước cửa sổ, một trận gió xuân thổi qua, hòa quyện với hương thơm của những bông hoa lê vừa được trồng.

Sự ngọt ngào như vậy giống như câu chuyện cổ tích đẹp nhất của Lọ Lem…

Tô Thiên Kiều hít một hơi thật sâu, cô nhìn Bạch Như, nở một nụ cười thê lương nói: “Bạch Như, cô nói rất đúng, tất cả đều là tôi quá cố chấp.”

Cho dù là chuyện gì đi nữa, chỉ cần cô không hiểu, chỉ cần cậu chủ đã sắp xếp từ lâu thì cô căn bản không có năng lực, cũng không có cách nào phản kháng.

Cho nên, những chuyện này cô căn bản là không cần phải đi hỏi.

Tô Thiên Kiều mỉm cười tự giễu, cô đưa tay vuốt vuốt tóc mái của mình, thấp giọng nói: “Bạch Như, tôi hiểu rồi!”

Bạch Như gật đầu rồi quay người ra ngoài.

Trước khi ra khỏi cửa, cô đứng ở cửa quay đầu nhìn Tô Thiên Kiều một cái, nói: “Chải chuốc một chút rồi xuống ăn sáng đi!”

Tô Thiên Kiều gật đầu, mỉm cười đáp: “Được, tôi xuống ngay!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.