Hào Môn Quyền Quý

Chương 38: Người thân huyết mạch tương liên



Cô đứng bên cửa sổ, bên ngoài có gió thổi vào.

Cô mặc một bộ quần áo mỏng manh, gió vừa thổi đến, cả rèm cửa và quần áo của cô cũng tung bay cùng nhau.

Cơ thể yếu ớt của cô đứng ở đó, thật gầy gò và đáng thương.

Chỉ cần bạn nhìn thấy bóng ảnh đó, bạn chỉ muốn ôm cô ấy vào trong lòng mình, yêu thương cô ấy trong vòng tay…

Ngày tháng thoi đưa, thời gian nhanh như chó chạy ngoài đồng.

Mới chớp mắt mà đã hơn năm tháng qua đi rồi..

Đứa trẻ trong bụng Tô Thiên Kiều vô cùng khoẻ mạnh, từng ngày từng ngày lớn lên.

Từ một cái bụng bằng phẳng, bây giờ đã phát triển đến mức thường xuyên ‘đấm tay đá chân’ rồi.

“A, Bạch Như, nó lại đá tôi rồi!” Tô Thiên Kiều ngồi ở xích đu, một tay sờ sờ bụng, một tay cầm lấy một bên dây xích đu, cô nở nụ cười nhìn Bạch Như, nói.

Bạch Như ở bên cạnh tỉ mỉ bóc vỏ một loại hạt nào đó hiếm gặp, rồi từng hạt từng hạt bỏ vào chiếc đĩa bên cạnh, đợi bóc được nhiều rồi thì sẽ đưa cho Tô Thiên Kiều ăn. Vừa bóc vỏ vừa nghe Tô Thiên Kiều nói chuyện, cô ngẩng đều lên nhìn Tô Thiên Kiều một cái, rồi cười nói: “Đúng vậy, cậu chủ nhỏ rất là khoẻ mạnh, đợi đến lớn rồi chắc sẽ là một bé con rất là hoạt bát!”

Sắc mặt Tô Thiên Kiều đột nhiên trầm xuống, không có tiếp lời Bạch Như.

Bạch Như dường như cũng ý thức được mình nói sai rồi, cô nhìn Tô Thiên Kiều, rồi cũng không nói gì nữa.

Đứa trẻ này lớn lên, cho dù có đáng yêu thì Tô Thiên Kiều cũng không thể nào gặp được nữa.

Tô Thiên Kiều thở dài, cô ngừng chiếc xích đu lại, đôi tay sờ vào bụng mình, cúi đầu nhìn xuống chiếc bụng đã nhô ra rất cao, nói: “Chẳng còn mấy ngày nữa là đến kỳ dự sinh rồi, anh ta…có về không?”

Hơn năm tháng nay, dường như là đã có một tờ khế ước ngầm được hình thành vậy, người trong căn nhà này, cho dù là tài xế hay là bà lao công, hay là Bạch Như hay là Tô Thiên Kiều, đều như đã hẹn với nhau, đều không có ai nhắc đến anh ta---Cậu chủ!

Bàn tay Bạch Như chợt khựng lại, gật đầu nói: “Cậu chủ sẽ quay về trong thời gian cô sinh nở.”

Cô ngập ngừng một lát, rồi lại nói tiếp: “Sức khoẻ của cậu Minh Triết đã được hồi phục khoẻ mạnh, cậu chủ biết cô không thích cuộc sống nước ngoài, cũng không muốn để cô ở lại thành phố đã khiến cô thương tâm, cho nên…tổng bộ của Tô Thị sẽ được sắp xếp ở Hong Kong, tiền vốn ở bên đó đã được khởi động, chỉ đợi khi cô Tô sinh ra cậu chủ nhỏ, thì sẽ được lập tức đến Hong Kong đoàn tụ với cậu Minh Triết!”

“Thật sao?” Sắc mặt Tô Thiên Kiều trở nên vui mừng, ánh mắt có chút không dám tin nhìn Bạch Như và hỏi.

Bạch Như gật đầu: “Tôi có khi nào gạt cô Tô chứ?”

Đột nhiên, thần sắc của Tô Thiên Kiều lại có chút ảm đảm, cô hỏi: “Anh trai...có biết chuyện của tôi không?”

Bạch Như yên lặng một lát rồi đáp: “Cậu Minh Triết…không biết rõ lắm.”

Vừa nhìn cũng biết Bạch Như có chút khó nói rồi.

Mi tâm của Tô Thiên Kiều nhíu lại, cô muốn hỏi tỉ mỉ hơn một chút, nhưng nghĩ nghĩ rồi lại thôi. Nếu Bạch Như đã có ý muốn giấu thì cho dù mình có hỏi thì cũng bằng thừa thôi.

Chỉ cần cô biết anh trai đã khoẻ, biết sẽ được đoàn tụ với anh trai sớm thôi là được rồi.

Chỉ là…

Bàn tay đang vuốt ve chiếc bụng của cô chợt ngừng lại, chỉ là, vào giây phút cô đoàn tụ với anh trai, cũng chính là thời khắc cốt nhục phân ly!

Phụ nữ đối với con cái luôn có một loại tình cảm rất đặc biệt.

Càng huống hồ nó cũng đã ở trong bụng của cô 9 tháng trời rồi!

Từng ngày từng ngày trôi qua, có ai có thể có tình cảm với nó hơn là Tô Thiên Kiều chứ?

Từ sự kết hợp giữa nam và nữ, nó từ từ lớn lên, mọc đôi tay nhỏ, mọc đôi chân nhỏ, rồi biết động đậy, biết đá…

Mỗi ngày đều ở trong bụng cô, hít cùng một bầu không khí với cô, ăn cùng một thứ đồ ăn với cô.

Nó thích ăn gì, Tô Thiên Kiều sẽ thích ăn thứ đó.

Tô Thiên Kiều ăn bao nhiêu thì nó sẽ được hấp thụ bấy nhiêu dinh dưỡng…

Đây là cốt nhục, là người thân huyết mạch tương liên của cô.

Nhưng Tô Thiên Kiều chẳng qua chỉ là một cỗ máy sinh con mà thôi, một khi đứa con này rời khỏi cơ thể cô, nó sẽ không còn bất cứ liên hệ nào với cô nữa, sẽ không còn thuộc về cô, không còn là con của cô nữa, sau này cho dù có gặp lại nhau thì cũng chỉ là người lạ mà thôi.

Cô không quen biết cậu chủ, thì làm sao quen biết đứa con này đây?

Khoé môi cô nở một nụ cười thê lương, dường như là đã quen với sự bất lực lâu dài này rồi.

“Bạch Như, hôm nay, tôi muốn gọi điện thoại cho anh trai có được không?” Tô Thiên Kiều cúi thấp đầu, đôi mắt chớp chớp khiến một giọt lệ rơi xuống.

Giọt lệ rơi trên vạt váy của cô, lập tức biến mất ngay.

Bạch Như nhìn Tô Thiên Kiều một cái rồi ngừng động tác của mình lại, cô phủi phủi tay sau đó đem chiếc dĩa nhỏ đã bóc xong hạt cho Tô Thiên Kiều, nói: “Cô Tô, đừng làm tôi khó xử!”

Thời tiết vào cuối mùa hè, cuối cùng đã có chút mát lạnh vào buổi chiều tối.

Một vài chiếc lá rơi xuống, khi gió thổi qua, mang theo một mùi chua chua từ những quả lê chưa chín hoàn toàn, kích thích vị giác của người ta.

Tô Thiên Kiều nhận lấy lấy chiếc đĩa, hai ngón tay trắng trẻo cầm lấy quả hạch béo tròn cắn một cái, cô cúi đầu xuống, che giấu đi sự ẩm ướt và thất vọng trong mắt của mình: “Bạch Như, cô biết hôm nay là ngày gì không?”

Bạch Như do dự một lát rồi gật đầu đáp: “Cho dù là ngày gì thì đó cũng không hợp quy củ!”

Lúc Bạch Như gặp loại chuyện này, cô luôn thu lại sự hiền lành thường thấy mà trở nên nghiêm túc lại, cô đứng dậy nhìn Tô Thiên Kiều: “Cô Tô, thời gian tản bộ mà cậu chủ quy định đã đến rồi, tôi vào trong chuẩn bị một lát, cô ăn hết những quả hạch này rồi bắt đầu đi!”

Nói xong cô liền đi thẳng một mạch vào trong nhà.

Tô Thiên Kiều thở dài một tiếng, sau đó đặt chiếc đĩa lên chiếc bàn đá nhỏ bên cạnh.

Cô ngẩng đầu nhìn lên quả lê màu xanh tươi đã có chút chuyển sang màu vàng ở trên kia, lẩm bẩm nói: “Hôm nay…là ngày sinh nhật của tôi a, tôi, đã 19 tuổi rồi!”

Vài chiếc lá rơi xuống như phụ hoạ cho tâm tình của cô, từ từ rơi vào trong lùm cỏ.

Cô đứng dậy, nhặt lấy một chiếc lá bóp trong tay chơi đùa, đột nhiên nhớ đến một câu nói: “Sự rời đi của lá cây, là bởi vì sự theo đuổi của gió, hay là vì cành cây không chịu níu giữ nữa?”

Nói xong, một giọt nước mắt men theo bờ má cô chảy xuống, rơi trên lá cây…

“Cô Tô, tôi xuống lầu trước đây, cô ngủ ngon!”

“Ngủ ngon!”

Tô Thiên Kiều đưa mắt nhìn Bạch Như đang quay người đi xuống lầu, thầm thở dài một tiếng, nói: “Sinh nhật năm nay cứ qua như vậy sao?”

Cô ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ treo tường, đã hơn 11 giờ rồi, chỉ còn hơn nửa tiếng nữa, sinh nhật năm nay cứ trôi qua như vậy sao?

“Bụp…bụp bụp…” Một tiếng động quen thuộc truyền đến, đèn trong phòng đột nhiên trở nên lập loè.

Tô Thiên Kiều sững sờ, một cảm giác quen thuộc ập đến.

Ánh đèn trên đỉnh đầu bắt đầu chớp tắt liên hồi, chuyện…chuyện này, chỉ có lúc cậu chủ bước vào phòng cô mới xảy ra thôi.

Không lẽ…cậu chủ về rồi sao?

Tô Thiên Kiều trừng to mắt, nhìn ánh sáng lúc sáng lúc tối trên đỉnh đầu, một cảm giác kỳ lạ xông đến.

Thật kỳ lạ, cái loại cảm giác này rõ ràng là…trông đợi sao?

Cô lắc lắc đầu, cố áp chế cái cảm giác kỳ lạ trong lòng xuống, cô liên tục hít vài hơi thật sâu, căn phòng trong nháy mắt trở nên tối om.

“Cạch---két---” Bên cửa đột nhiên truyền đến một tiếng động nhẹ, đầu tiên là tiếng mở khoá, tiếp đó là tiếng cửa bị đẩy ra.

Một tiếng bước chân nhẹ vang lên.

“Cộp cộp cộp…”

“Thình thịch…” Trái tim Tô Thiên Kiều không ngừng đập lên liên hồi, đứa trẻ trong bụng dường như cũng đang muốn tham gia náo nhiệt với cô, nó hung hăng đá Tô Thiên Kiều một cước…

Tô Thiên Kiều đau đớn đến nhíu cả mi tâm, cô dùng tay xoa xoa bụng mình, đứa trẻ trong bụng như cảm nhận được sự an ủi nên liền ngừng đá động lại.

Tô Thiên Kiều nín chặt hơi thở, đưa mắt nhìn về bóng đen bên cửa, bên bờ má cô bất giác đã nở rộ lên một nụ cười, hỏi: “Là anh về đúng không?”

Bên cửa không có tiếng gì cả, người ở cửa chỉ sừng sững đứng yên ở đó, không có trả lời cô.

“Sao không vào?” Kỳ lạ thật, trong thanh âm của Tô Thiên Kiều lại có mang theo một tia mời gọi, và cả một tia hưng phấn.

Bóng ảnh ngoài cửa vẫn không có chút xíu phản ứng nào.

“Anh…”

“Cạch---” Tô Thiên Kiều còn chưa kịp nói hết thì bóng ảnh ở cửa thoắt một cái liền biến mất, tiếp đó cánh cửa lại bị đóng lại.

Tô Thiên Kiều đưa ánh mắt kỳ lạ nhìn phía cửa một cái, tự mình lẩm bẩm: “Kỳ lạ, rõ ràng là đã về rồi, còn tắt hết đèn nữa, tại sao lại không vào chứ?”

Tô Thiên Kiều nhanh chóng rời khỏi giường và đi đến kéo cửa ra.

Sự gặp gỡ mà cô đã vô số lần tưởng tượng, khuôn mặt đẹp đẽ hay tà ác trong giấc mơ của cô đều không được nhìn thấy.

Khuôn mặt trước mắt rất quen thuộc…

Gần như là một năm, cô đều đối mặt với khuôn mặt này---Bạch Như.

“Sao lại là cô?” Tô Thiên Kiều kinh ngạc nhìn Bạch Như, khuôn mặt cô ta hiện lên dưới ánh sáng yếu ớt ngoài hành lang khiến cô ấp úng cả nửa ngày mới hỏi được.

Bạch Như nở một nụ cười khổ, cô nhìn Tô Thiên Kiều và nói: “Cô Tô, cúp điện rồi, sẽ có ngay thôi, cô đừng sợ!”

Tô Thiên Kiều không nói nhiều, cô đẩy Bạch Như ra với sắc mặt khó coi, lực đạo hơi lớn khiến Bạch Như kinh ngạc.

Cô đi vòng qua Bạch Như, nhìn về điểm cuối hành lang: “Người vừa nãy chắc chắn là cậu chủ, anh ta đâu?”

Nói xong cô liền định đuổi theo! Tuy vừa nãy đã cúp điện rồi nhưng nhờ ánh trăng yếu ớt bên ngoài, Tô Thiên Kiều vẫn có thể nhìn thấy hình dáng cao to của cậu chủ, không phải là Bạch Như, tuyệt đối không phải Bạch Như!

Đó tuyệt đối là bóng ảnh của người đàn ông, Bạch Như không thể nào là cái bóng ảnh đó, Tô Thiên Kiều có thể chắc chắn!

“Cô Tô, cậu chủ không muốn gặp cô!” Vừa đi được hai bước thì cô đã bị Bạch Như chặn lại, cô ta nắm chặt lấy tay của Tô Thiên Kiều, không cho cô tiếp tục bước về phía trước nữa.

Ở cuối hành lang, một bóng người loé lên rồi biến mất, điều này càng khiến Tô Thiên Kiều sốt ruột hơn, cô muốn đuổi theo.

“Cậu chủ rõ ràng đã về rồi, vậy tại sao không muốn gặp tôi?” Tô Thiên Kiều không đi được nên chỉ đành quay đầu nhìn Bạch Như, thanh âm vừa khó hiểu và sốt sắng.

Bạch Như lắc đầu: “Cậu chủ không có nói tại sao, chỉ nói…không muốn gặp cô thôi!”

Bạch Như thở dài một tiếng, nhìn gương mặt lo lắng của Tô Thiên Kiều rồi nói tiếp: “Ngoài ra…cậu chủ nói, chúc cô sinh nhật vui vẻ!”

Tô Thiên Kiều kinh ngạc, càng muốn giãy dụa hơn: “Cô nói với cậu chủ hôm nay là sinh nhật của tôi sao?”

Bạch Như lắc đầu: “Không có, cậu chủ tự về thôi.”

Tô Thiên Kiều sững sờ, động tác vùng vẫy chợt khựng lại, nói: “Sao cậu chủ lại biết?”

Bạch Như lắc đầu, nói: “Tôi cũng không biết làm sao cậu chủ biết, nhưng cậu chủ nói…không muốn gặp cô.” Cô thở dài, khuyên giải nói: “Cô Tô, cô phải nhớ lời của bác sĩ, bác sĩ nói, cô không được kích động, vì đứa bé trong bụng cô cô không nên kích động sẽ tốt hơn, cô sắp sinh rồi, đừng để việc sắp thành mà lại hỏng!”

Nếu như đứa bé trong bụng không còn nữa thì cô sẽ phải trải qua sự đau khổ thêm một lần nữa, phải mang thai bé trai và sinh ra lần nữa!

Lời của Bạch Như khiến cho Tô Thiên Kiều ngừng hẳn bước chân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.