“Không cần đâu.” Bạch Như mỉm cười nhìn Tô Thiên Kiều: “Cậu chủ đã ở đây trông cô cả đêm rồi, cậu ấy chỉ mới đi khỏi có một chút mà thôi. Huống hồ gì... mặt của cô Tô cũng chỉ là tái nhợt một chút, như vậy cũng rất đẹp rồi.”
“Có thật không?” Khóe môi của Tô Thiên Kiều không tự chủ được mà cong lên hỏi Bạch Như.
Bạch Như nghiêm túc gật đầu: “Thật. Cô Tô cứ chờ ở đây đi, chúng tôi rất nhanh sẽ trở lại thôi.”
“Bạch Như à, ôm cậu chủ nhỏ đến đây cho tôi nhìn một chút, có thể không?” Tô Thiên Kiều hỏi.
“Cậu chủ đến đây đương nhiên cũng sẽ ôm cậu chủ nhỏ đến.” Bạch Như cười nói.
Tô Thiên Kiều gật đầu nhìn Bạch Như quay người đi khỏi.
Niềm hạnh phúc như vậy dường như là đến quá đột ngột... đột nhiên ập tới khiến tay chân Tô Thiên Kiều có chút luống cuống, trong lúc nhất thời vui mừng đến nỗi không biết phải làm sao bây giờ.
Cô tranh thủ thời gian chỉnh quần áo của mình lại, ngón tay vuốt vuốt mấy sợi tóc, ngồi ngay ngắn chuẩn bị, mỉm cười nhìn về phía cửa.
“Reng reng...” Bạch Như vừa mới đi ra ngoài được mấy bước bỗng nhiên dừng lại, cầm lấy điện thoại reo inh ỏi, nhìn thoáng qua màn hình điện thoại di động, sắc mặt thay đổi, do dự một chút mới nhận điện thoại: “A lô...”
Ở đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói của người phụ nữ trung niên: “Bạch Như, bà cụ, bà ấy...”
Bạch Như trầm mặt nghe người phụ nữ ở đầu dây bên kia nói chuyện, càng nghe sắc mặt càng khó coi.
“Tôi biết rồi, bà chờ tôi một chút.” Sắc mặt Bạch Như tái nhợt cúp điện thoại, không khỏi nhìn thoáng qua cửa phòng bệnh của Tô Thiên Kiều, thở dài một tiếng, bước nhanh đi đến khu trẻ em.
Lúc này đang là thời gian dùng cơm trưa, bên trong hành lang chỉ còn một người đàn ông tuấn lãnh đang nhìn kỹ vào khuôn mặt của cậu bạn nhỏ, gương mặt lạnh lùng không biết cười lại treo một nụ cười nhàn nhạt, nhưng mà vẫn lạnh lùng như vậy.
Cậu chủ rất ít cười, anh không hề tùy tiện bộc lộ tâm tình của mình, cho nên khi cười lên cũng lộ ra chút mất tự nhiên như thế...
“Cậu chủ.” Bạch Như bỗng nhiên lên tiếng đánh gãy nụ cười của người ở trước mắt.
“Có phải là cô ấy đã tỉnh dậy rồi không?” Lúc cậu chủ quay người lại, trên mặt vẫn đang cười.
Mặc dù nụ cười của anh không hề tự nhiên, nhưng ý cười trong mắt của anh lại phát ra từ đáy lòng.
Bạch Như hơi kinh ngạc.
Cô ta đã đi theo bên người cậu chủ nhiều năm như vậy rồi, đây là lần đầu tiên nhìn thấy cậu chủ có nụ cười như vậy. Đây... có lẽ chính là xuất phát từ cậu chủ nhỏ và ma lực của Tô Thiên Kiều nhỉ?
“Vâng.” Bạch Như nói.
“Ừ, kêu y tá ôm cậu chủ nhỏ ra đi, ôm qua cho cô ấy nhìn một chút...” Cậu chủ từ trước đến nay vẫn luôn bình tĩnh, sau khi nghe Tô Thiên Kiều tỉnh dậy, trong lòng lại có chút sốt sắng.
“Cậu chủ, chỉ sợ là không ổn...” Gương mặt Bạch Như lo lắng nhìn thoáng bốn phía xung quanh, đến gần cậu chủ, nhẹ giọng nói: “Bên kia gọi điện thoại đến, bà cụ muốn đích thân đến nhìn cô Tô.”
“Cái gì?” Cậu chủ biến sắc: “Tin tức này có thể tin được không?”
“Đương nhiên là đáng tin rồi, bên kia đã gọi điện thoại đến, có thể không đáng tin hay sao?” Bạch Như lo lắng nói.
“Là tự bà ấy gọi điện thoại tới hay sao?” Cậu chủ chưa từ bỏ ý định của mình mà hỏi thêm một câu.
“Vâng.” Cô ta nói: “Hình như là bà cụ đã biết chuyện gì đó rồi, nhất định phải tự mình đi gặp cô Tô mới được, còn nói muốn xét nghiệm ADN cho cậu chủ nhỏ, chỉ sợ đến lúc đó chuyện sẽ bị bại lộ...” Vẻ mặt và giọng nói của Bạch Như càng thêm lo lắng.
Mặt của cậu chủ giật một cái, ánh mắt thâm thúy lại âm trầm, nụ cười lúc nãy giống như hoa quỳnh nở rộ vào ban đêm, nhưng mà trong chốc lát liền biến mất không thấy gì nữa, một chút dấu vết cũng nhìn không ra: “Tin tức của bà nội đúng là nhanh, xem ra vẫn là do người chú đó của tôi làm chuyện tốt.”
“Bây giờ phải làm sao đây cậu chủ?” Bạch Như trông có vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng cũng không thể nào thờ ơ như cậu chủ được.
“Đưa cô ấy về biệt thự Thanh Sơn đi, đừng để cho người khác phát hiện.” Cậu chủ lạnh giọng nói, đây mới là bộ dạng ngày thường của anh, không biết tại sao Bạch Như bỗng nhiên lại có chút cảm giác xa lạ.
Thật là kỳ quái.
Rõ ràng bình thường cô ta vẫn luôn đối mặt với bộ dạng này của cậu chủ, tại sao đến lúc này đột nhiên lại cảm giác thấy lạ lẫm như vậy, sao lại có cảm giác cậu chủ mỉm cười lúc nãy mới thật sự là con người thật của cậu ấy chứ?
Bạch Như lắc lắc đầu, hất ý nghĩ kỳ quái kia ra khỏi đầu, nhìn về phía cậu chủ, do dự một chút mới mở miệng nói: “Nếu như cô Tô hỏi thì tôi phải trả lời như thế nào đây? Cô ấy đang đợi cậu, chỉ sợ là... sẽ càng thêm thất vọng.”
“Đưa cô ấy về đó trước đi, cứ nói là... Tôi đang tìm thời gian để gặp cô ấy.” Cậu chủ chỉ im lặng trong chốc lát, sau đó cân nhắc nói.
“Cậu chủ, chỉ sợ là không ổn.” Bạch Như nhíu mày: “Bà cụ đã có yêu cầu như vậy rồi, chỉ sợ những chuyện mà bà ấy biết được không ít. Vì để đánh tan nghi ngờ của bà ấy, e là cậu không thể gặp cô Tô được nữa rồi.”
Cậu chủ im lặng cũng không nói gì thêm.
Bạch Như thấy cậu chủ không có phản bác lại lời nói của mình, tiếp tục nói: “Cô Tô không thể tiếp tục nhận đả kích và lừa dối được, không bằng... ngay lập tức đưa cô ấy đến Hương Cảng đi, vậy thì thế nào?”
Cầu chủ mặc nhiên không nói chuyện.
Giờ phút này Bạch Như là người tỉnh táo nhất, quả thật còn bình tĩnh hơn so với cậu chủ.
Bởi vì cô ta là người đứng xem, cô ta nhất định phải tỉnh táo nhắc nhở cậu chủ đã biết xử lý theo cảm tính, nếu không thì thật sự xảy ra chuyện gì, cuối cùng người chịu khổ cũng chỉ có cô ấy mà thôi.
“Cậu chủ, nếu như cậu thật sự muốn gặp cô Tô thì sau này còn có rất nhiều cơ hội, không cần phải gấp gáp làm gì. Hiện tại chuyện quan trọng nhất chính là xóa tan hoài nghi của bà cụ, không phải sao?” Bạch Như vội vàng nói.
Cậu chủ hung hăng cắn chặt răng, nắm đấm siết chặt, nhìn bên trong tắm cửa kính pha lê trong suốt là người bạn nhỏ đang nằm trên giường nút nút núm vú cao su, gương mặt nho nhỏ bình yên. Anh có chút do dự nói: “Đưa cô ấy về thu dọn đồ đạc đi, tối nay liền đến Hương Cảng.”
“Vâng.” Bạch Như nhẹ nhàng thở ra, quay người liền đi về phía phòng bệnh của Tô Thiên Kiều.
“Cậu...” Nghe được âm thanh mở cửa, Tô Thiên Kiều vui vẻ kêu một chữ, lúc nhìn thấy người đi vào là Bạch Như, vẻ mặt có chút xấu hổ, hơi mất tự nhiên nhìn thoáng qua sau lưng của Bạch Như, phát hiện cũng không có nhìn thấy hai người đàn ông mà mình mong mỏi, liền không khỏi mở miệng hỏi: “Cậu chủ và cậu chủ nhỏ đâu rồi?”
Gương mặt Bạch Như lo lắng, môi mấp máy Mấy lần mới mở miệng nói: “Cô Tô, trước tiên cô không nên kích động, cô nghe tôi nói xong đã.”
Nụ cười của Tô Thiên Kiều dừng lại ở bên môi, sắc mặt trở nên khó coi: “Là do anh ấy không đồng ý gặp tôi có đúng không?”
Bạch Như thở dài bất đắc dĩ một tiếng, nhìn về phía Tô Thiên Kiều: “Cô Tô, cậu chủ thật sự rất muốn gặp cô, chuyện này cô nhất định phải tin tưởng tôi.”
“Hừ!” Tô Thiên Kiều hừ lạnh một tiếng: “Đùa giỡn rất vui à?”
Cô liền biết người đàn ông như ác ma kia làm sao có thể để cho mình toại nguyện dễ dàng như vậy.
Anh tuyệt đối cố ý đồng ý với mình, cho mình hy vọng, lại để cho mình thất vọng.
Đây chính là mánh khóe mà anh từng thích chơi, không phải à? Tô Thiên Kiều đã bị anh lừa không chỉ một lần, tại sao còn muốn tin tưởng anh cơ chứ?
“Cô Tô, cậu chủ thật sự muốn gặp cô, nhưng mà xảy ra chút chuyện, chuyện đó có chút nghiêm trọng...”
“Có chuyện trùng hợp như vậy à? Cô cho rằng tôi sẽ còn tin tưởng các người nữa ư.” Tô Thiên Kiều tức giận nói, lúc cô nhìn sang Bạch Như, cô liền nhìn thấy sắc mặt của cô ta trở nên dối trá buồn cười.
“Mặc kệ là cô có tin hay không, những chuyện này đều là sự thật.” Vẻ mặt của Bạch Như có chút nóng nãy: “Đây là chuyện liên quan đến cậu chủ và cậu chủ nhỏ, xin cô nhất định phải tin tưởng tôi.”
Bạch Như nhìn nụ cười lạnh lùng trên mặt Tô Thiên Kiều, không khỏi thở dài một tiếng: “Cô Tô, cho dù cô không tin cậu chủ, nhưng cô cũng phải tin tưởng tôi. Cho đến bây giờ, những thứ mà tôi nói với cô đều là sự thật, tôi có lúc nào lừa gạt cô chưa?”
Tô Thiên Kiều giật mình không nói nên lời.
Đúng vậy, cho dù là bất cứ lúc nào, từ trước đến giờ Bạch Như cũng chưa từng nói dối với Tô Thiên Kiều lần nào.
Chuyện không thể nói thì cô ta trực tiếp không nói, tuyệt đối sẽ không tìm một lý do qua loa hay có chút buồn cười để lừa gạt Tô Thiên Kiều.
Nói cách khác, thật sự đã xảy ra chuyện gì sao?
“Vậy... anh ấy sẽ gặp tôi chứ?” Tô Thiên Kiều do dự một lúc, quyết định tin tưởng Bạch Như một lần nữa.
“Cái này... ngay cả cậu chủ cũng không biết, nếu là chuyện dễ giải quyết, tôi tin tưởng cậu chủ sẽ đến gặp cô ngay.” Bạch Như nói, có chút lo lắng nhìn thời gian: “Cô Tô, bây giờ cô nhất định phải lập tức xuất viện về biệt thự Thanh Sơn.”
“Ngay bây giờ à?” Lông mày Tô Thiên Kiều nhăn lại nhìn phía Bạch Như.
Bạch Như gật đầu, một bộ dạng như lâm vào đại dịch: “Đúng, hiện tại.”
“A...được rồi.” Mặc dù ngoài miệng đồng ý, nhưng trong lòng lại càng thêm nghi ngờ.
Đến cùng là tình huống khẩn cấp gì mà cậu chủ lại không thể đến gặp mình vậy chứ?
Chẳng lẽ... trong lòng Tô Thiên Kiều bỗng nhiên phát họa ra một cảnh tượng cẩu huyết.
Tình cảm của cậu chủ gia đình có tiền với vợ không tốt, thế là tìm được Tô Thiên Kiều làm tình nhân cho mình, sinh ra một đứa con. Lúc cậu chủ chuẩn bị gặp mình thì chuyện này bị bại lộ, vợ của cậu chủ biết được sự thật muốn đến bệnh viện làm ầm ĩ, cho nên phải để Tô Thiên Kiều đi khỏi, không thì chuyện xảy ra sẽ làm hại đến cậu chủ và cậu chủ nhỏ mới vừa được sinh ra, là vậy à?
“Cô Tô, đi thôi.” Bạch Như đã chuẩn bị xong rồi, mở miệng cắt đứt mơ màng của Tô Thiên Kiều, Tô Thiên Kiều vứt bỏ suy nghĩ trong đầu, kỳ quái nhìn về phía Bạch Như một chút, hai người cùng nhau quay về Thanh Sơn.
Mặc dù có thể xuất viện, nhưng Tô Thiên Kiều vừa mới sinh con xong, sức khỏe vẫn vô cùng suy yếu.
Sau khi trở về Thanh Sơn, Tô Thiên Kiều không thể tự do đi lung tung nên cũng chỉ có thể nhàm chán ngủ ở trong phòng chờ đợi cậu chủ đến, hoặc là nói chờ đợi Bạch Như mang đến cho mình chút tin tức.
Nhưng đã đợi đến nỗi sắc trời đã đen rồi vẫn không thấy có tiến triển gì...
Cô không ngủ được, buồn chán nhìn lên trần nhà, cảm thấy bất lực. Do dự một chút mới ấn điện thoại gọi người ở phía dưới: “Bạch Như, lên đây một chút đi.”
Chỉ một chốc lát sau Bạch Như liền lên tới, lúc đi lên trong tay bưng một bát canh táo đỏ hạt sen đưa cho Tô Thiên Kiều, mở miệng nói: “Cô Tô, có chuyện gì à?”
“Cậu chủ, cậu ấy...” Tô Thiên Kiều hớp mộp ngụm canh, có chút do dự nhìn về phía Bạch Như, mở miệng hỏi: “Cậu chủ còn đang ở trong bệnh viện hả?”
Bạch Như lắc đầu: “Tôi cũng không biết nữa, cậu chủ cũng không có gọi điện thoại về.”
“Vậy cô gọi điện thoại cho anh ấy đi.” Tô Thiên Kiều để chén canh trong tay xuống, suy nghĩ một chút rồi lại nói: “Hỏi anh ấy thử xem chuyện đã giải quyết xong chưa.”
Bạch Như trấn an nhìn về phía Tô Thiên Kiều: “Cô không cần phải sốt ruột đâu, cậu chủ đã nói nếu như giải quyết xong rồi thì cậu ấy sẽ lập tức gọi điện thoại cho tôi, lúc này không nên làm phiền cậu ấy.”
Tô Thiên Kiều thở dài một hơi nhìn thoáng qua cửa sổ, lúc quay đầu lại có chút cầu khẩn nhìn về phía Bạch Như: “Rốt cuộc là cậu chủ có thể gặp tôi hay không vậy?”
Bạch Như nhìn về phía Tô Thiên Kiều trầm mặc trong chốc lát, không khỏi thở dài một tiếng: “Chuyện này tôi cũng không biết nữa.” Cô ta nhìn thoáng qua ánh sáng ở bên ngoài cửa sổ: “Có điều... tôi đã đặt vé máy bay cho cô đến Hương Cảng vào tám giờ tối, nếu như chuyện của cậu chủ vẫn chưa giải quyết xong... cô phải lập tức lên đường đi Hương Cảng, đến lúc cậu chủ muốn gặp cô thì sẽ đến Hương Cảng gặp cô.”
“Vé máy bay vào tối nay?” Tô Thiên Kiều kinh ngạc Nhìn Bạch Như.