Hào Môn Quyền Quý

Chương 6: Hiệp nghị



Tô Thiên Kiều quay đầu qua, bên ngoài như không có chút ánh trăng nào cả vậy, trong bóng đêm u tối, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt sáng quắc trên khuôn mặt người đàn ông mà thôi.

Những ngón tay thon dài của anh vuốt ve qua khuôn mặt tuyệt đẹp của cô, cô đột nhiên nghiêng đầu qua, cô ghét mình như vậy, cô ghét sự tiếp xúc của người khác, chỉ cần nghĩ đến những chuyện có thể xảy một lát sau là cô chỉ muốn chết đi, sau khi chết đi thì sẽ được giải thoát rồi, nhưng mà cô không thể, cô không thể bỏ mặc anh trai được, nếu như cô không còn nữa thì anh trai há không phải cũng xong luôn rồi sao.

Bàn tay trắng nõn vùng vẫy cự tuyệt anh, nhưng lại bị anh đột nhiên trói lại!

“Muốn gặp được anh trai cô, muốn để cậu ta phấn chấn trở lại không?” Người đàn ông lên tiếng, trong ngữ khí có chút gì đó mất kiên nhẫn.

“Anh trai?!” Tô Thiên Kiều tức tốc sững người, giống như là một người chết đuối nắm được một chiếc phao cứu sinh vậy: “Anh biết anh trai tôi đang ở đâu sao?!”

Người đàn ông không nói gì.

“Có phải nếu tôi ngoan ngoãn nghe lời, anh sẽ cho tôi gặp anh tôi không, khiến anh ấy phấn chấn trở lại không?” Ngừng một lát, Tô Thiên Kiều hỏi.

Cơ thể nhỏ nhắn của cô run lên, đôi mắt đầy phấn khích.

“Phải!” Người đàn ông đơn giản đáp lại một chữ.

“Được, tôi nghe lời anh, huống hồ… tôi đã bị anh đưa về rồi, còn có thể làm sao nữa.” Tô Thiên Kiều như là đang nói cho người đàn ông nghe, cũng như là đang an ủi chính mình.

Kể từ sau khi tập đoàn Tô Thị bị phá sản, anh trai đã bị chủ nợ truy sát, đến bây giờ vẫn chưa biết sống chết ra sao, chứ đừng nói là phấn chấn.

Nếu như người đàn ông này có thể giúp cô tìm anh trai, hơn nữa còn có thể khiến anh ấy phấn chấn trở lại…cô sẽ đồng ý hết.

Dường như là người đàn ông rất hài lòng câu trả lời của Tô Thiên Kiều, khoé môi anh khẽ nhếch lên, toàn là ý cười nồng đậm.

Trong giây phút đó, ngay cả Tô Thiên Kiều cũng có chút thất thần, người đàn ông này tuy đeo mặt nạ, nhưng chỉ có khoé môi lộ ra thôi cũng đủ mê người rồi.

Nhưng mà cô chỉ là nô lệ do anh ta mua về thôi, anh ta và đám người quyền quý quyền thế ngập trời nhưng trong bóng tối lại dơ bẩn đó có khác gì đâu chứ?

Cô đáng ra phải ghét anh ta, cho dù anh ta đã mua mình.

Sắc trời tối om, trong căn phòng rộng lớn thanh nhã, chỉ tràn ngập ôn tình…

Sau khi Tô Thiên Kiều tỉnh lại thì trời đã sáng, còn người đàn ông bên cạnh mình tối qua đã không còn nữa, có lẽ là vào lúc sáng sớm khi cô chưa tỉnh lại đã đi rồi.

“Cốc cốc cốc…” Đột nhiên có người đến gõ cửa phòng, làm ngắt đi suy nghĩ của cô.

Tô Thiên Kiều co rúm lại, và lùi lại trong sợ hãi.

Những chuyện không vui tối qua lại xông vào trong đầu cô, từng chút từng chút, hiện ra trước mắt.

“Cô Tô, tôi là Bạch Như, đến giờ ăn sáng rồi!” Một giọng phụ nữ truyền đến, nếu như Tô Thiên Kiều không nghe nhầm thì đó chắc là nữ trợ lý bên cạnh của vị cậu chủ đó rồi.

“Mời vào!” Tô Thiên Kiều chấn chỉnh lại cảm xúc của mình rồi nói.

Cửa bị đẩy ra, một người phụ nữ xinh đẹp, lanh lợi xuất hiện trước mặt cô, chắc là Bạch Như rồi.

Trong tay cô ta đang cầm một bộ quần áo và mà túi hồ sơ. Bạch Như đi đến bên giường và đưa từng thứ một cho Tô Thiên Kiều: “Cô Tô mặc quần áo xong thì ký hiệp nghị này đi!”

“Hiệp nghị? Hiệp nghị gì?” Tô Thiên Kiều kinh ngạc hỏi Bạch Như.

Tiền của ‘Hắc Dạ’ là phi pháp, không lẽ cậu chủ muốn cô ký một điều khoản tự nguyện hợp pháp sao?

“Hiệp nghị trả nợ, là hiệp nghị trả nợ giữa cô và cậu chủ, cậu chủ đã chọn trúng cô Tô làm tình nhân!” Bạch Như ung dung nói.

“Hiệp nghị trả nợ? Tình nhân?” Tô Thiên Kiều nghe thấy những từ ngữ buồn cười này, ngay cả cười cũng chẳng còn sức: “Ý gì?”

“Bởi vì cậu chủ đã chọn cô Tô!” Bạch Như không có chút mất kiên nhẫn nào, cô ta giải thích một câu nói căn bản là không có chút ích gì.

“Cho dù anh ta chọn trúng tôi là vì sao đi nữa, nhưng tôi nghĩ… tôi có quyền không ký.” Tô Thiên Kiều máy móc cầm quần áo lên mặc vào, nhìn những vết sẹo trên làn da mình, cô chỉ cảm thấy thật sự bi ai.

“Cô Tô, cô có quyền không ký, trừ phi… cô không muốn gặp lại anh trai mình, không muốn làm anh ta phấn chấn trở lại nữa!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.