“Hừ, tôi nghĩ cuộc trò chuyện của chúng ta kết thúc ở đây thôi!” Lần này đã làm Tô Thiên Kiều tức giận rồi, cô kích động đứng dậy, cố hết sức nén lại sự thôi thúc phải tránh xa người đàn ông này ngay lập tức, từ từ ngồi xuống đối diện với anh ta rồi chần chừ nói: “Trừ chuyện này ra, mọi cái khác đều được.”
“Trừ cái này ra, những cái khác tôi hoàn toàn không muốn!” Hắn ta dường như cũng không sốt ruột, thong thả bảo phục vụ đưa giấy bút lại rồi viết một dãy số đưa cho Tô Thiên Kiều: “Nếu như cô nghĩ thông rồi, có thể gọi vào số này tìm tôi, nếu không…thì đừng có làm phiền tôi nữa.”
Hắn ta dứt lời thì không thèm nhìn Tô Thiên Kiều lấy một cái, hắn đưa tờ giấy có mười một chữ số bằng tiếng Ả rập được viết rất ngay ngắn cho cô rồi rời khỏi quán cà phê
“Nghiêng Thành, cuối cùng em cũng về rồi, Thanh Thu đang định tìm em gây rắ chuyện đấy, đang tức giận lắm.” Tô Thiên Kiều lòng nặng trĩu những tâm sự về đến nhà họ Thẩm đỗ xe xong thì nghe thấy giọng nói lo lắng của Thẩm Văn Nhã.
Cô cau mày, xuống xe thì nhìn thấy Thẩm Văn Nhã đang lo âu đứng ở cửa ga ra nhìn mình nói: “Chị hai vẫn chưa hòa thuận với anh rể sao?”
Thẩm Văn Nhã lo âu: “Lần này…hình như Vân Huy cũng giận rồi, hai người cãi nhau to lắm, lúc sáng vốn dĩ mẹ và Minh Dương đã ra ngoài từ sớm, bây giờ vẫn chưa về, lại không gọi được cho họ, hình như công ty có việc gấp, chị cũng không dám đến công ty tìm họ.” Tô Thiên Kiều nhất thời không biết đáp lại như thế nào, dường như chỉ mỗi việc của nhà họ Tô liên tiếp kéo đến, đã làm cô rất bận rộn.
“Em ấy đã tức giận nguyên ngày rồi, có lẽ lúc này cũng không có hơi sức nữa đâu, lát nữa em cứ nhịn một chút, để em ấy xả giận, đợi mẹ và Minh Dương về sẽ nói đỡ cho em.” Thẩm Văn Nhã lo lắng nói.
Tô Thiên Kiều im lặng một lát rồi nói: “Chị cả yên tâm đi, em nói dối chị hai là em sai, lát nữa chị ấy có mắng em như thế nào, nhất định em cũng không giận đâu.”
Thẩm Văn Nhã thở dài nhẹ nhõm rồi thông cảm nói: “Thật sự làm khó em rồi.”
Tô Thiên Kiều nhìn người chị cả tốt bụng này, cô có chút xúc động, làn da trắng nhợt nhạt, bộ dạng bênh tật, lúc này còn phải khắc phục hậu quả của Thẩm Thanh Thu “bướng bỉnh” đó gây ra.
“Thẩm Nghiêng Thành, cuối cùng cũng về rồi?” Cô vừa bước vào cửa lớn của phòng khách thì có một giọng nói chất vấn vang lên.
Việc ngày hôm nay tuy đã làm tiêu hao sức lực của Tô Thiên Kiều, nhưng lúc này cô không thể không cố lấy lại tinh thần, cô bước lên, vẻ mặt đầy áy náy: “Chị hai!”
“Em đừng có gọi chị!” Mắt Thẩm Thanh Thu đỏ hoe, cô tức giận nhìn Thẩm Nghiêng Thành: “Tên khốn Kỷ Vân Huy nói dối chị thì cũng thôi đi, không ngờ người em họ này cũng nói dối chị?” Tối qua em cam đoan với chị như thế nào? Rốt cuộc ai mới là người thân của em?”
“Chị hai, em…lúc đó em và anh rể hai tách ra không bao lâu, em không ngờ anh ấy, anh ấy sẽ đi làm chuyện này, lúc đó em chỉ sợ chị biết rồi thì sẽ giận, nên em không dám nói thật thôi mà…” Tô Thiên Kiều rụt rè nhìn Thẩm Thanh Thu, người phụ nữ quả quyết ngoài mặt này, vì muốn bảo vệ tình yêu của mình, cô đã mệt mỏi hơn bất kì ai, Tô Thiên Kiều bỗng nhiên cảm thấy thật ra cô không đáng sợ chút nào, ngược lại còn có chút đáng thương.
Cô quá yêu người đàn ông lăng nhăng đó rồi, cho nên…cuộc đời cô thế nào cũng thảm thương.
“Đừng gọi anh ta là anh rể, chị phải chia tay với anh ta.” Thẩm Thanh Thu căm phẫn nói: “Bất kể em có biết anh ta đi làm chuyện gì hay không, tối qua chị hỏi em, em đã hứa với chị là nói sự thật, chị còn xác nhận lại một lần nữa, lúc đó em thề thốt như vậy, bây giờ lại nói như thế này, em bảo chị phải tin câu nào của em là thật, câu nào là giả đây?”
“Được rồi Thanh Thu, Nghiêng Thành cũng chỉ vì không muốn bọn em cãi nhau, em đã tức giận cả ngày rồi, cũng nên bình tĩnh lại đi, đợi lát nữa tức giận chỉ làm ảnh hưởng đến sức khỏe thôi.” Thẩm Văn Nhã nói khẽ, giúp hai người kia giảng hòa.
“Chị, chị giúp ai vậy…” Tình cảm chị em của Thẩm Thanh Thu và Thẩm Văn Nhã rất tốt. tuy là tức giận, nhưng cũng không gắt gỏng với Thẩm Văn Nhã, cô nói xong thì mắt đã đỏ hoe và khóc.
Thẩm Văn Nhã và Tô Thiên Kiều không kịp trở tay, Tô Thiên Kiều vội vã buột miệng an ủi: “Chị hai đừng buồn nữa, thật ra anh rể…không, Kỷ Vân Huy là vì nói chuyện với Lý Tuệ Na về vấn đề hợp tác cho sản phẩm mới của công ty giải trí, có lẽ chị đã hiểu nhầm bọn họ rồi…”
“Cái gì?” Thẩm Thanh Thu đang cúi đầu nghẹn ngào bỗng nhiên cao giọng: “Thẩm Nghiêng Thành, em biết anh ta đi gặp ai? Còn biết bọn họ nói chuyện gì?” Tô Thiên Kiều thầm cảm thấy hỏng bét rồi, chỉ trách cô nhất thời thấy Thẩm Thanh Thu khóc thì lại đồng cảm nên đã lỡ lời.
“Rốt cuộc em bảo chị phải tin câu nào của em đây?” Giọng của Thẩm Thanh Thu rất cao, đột nhiên cô đứng dậy đi đến trước mặt Tô Thiên Kiều, chỉ vào mũi Thiên Kiều rồi trách móc: “Em…có phải em cố tình không? Có phải em ghen tị với chị? Cố ý muốn xem trò cười của chị phải không?”
“Chị hai, chị tuyệt đối đừng nghĩ vậy, sao em lại có thể…” Tô Thiên Kiều dở khóc dở cười nhìn Thẩm Thanh Thu, vốn dĩ hi vọng lúc này Thẩm Văn Nhã có thể nói giúp cho cô vài lời, nhưng lại phát hiện Thẩm Văn Nhã đứng bên cạnh đang cố vỗ ngực, hình như là đang khó thở.
“Thẩm Nghiêng Thành, rốt cuộc cô đang toan tính chuyện gì đây? Nếu không nhờ mẹ của tôi thì cô vẫn là một đứa lưu lạc bên ngoài, nhưng mà, nhưng mà cô lại có thể độc ác như vậy, ghen ghét chị, muốn hãm hại tôi, cô…thật sự là đáng ghê tởm!” Những lời mắng chửi khó nghe cứ tùy tiện được nói ra, làm Tô Thiên Kiều bỗng chốc đứng đó thẫn thờ.
“Thanh Thu, đừng, đừng nói nữa…” Thẩm Văn nhã nói một câu yếu ớt.
“Chị cả, chị không sao chứ?” Trong lòng Tô Thiên Kiều rất giận những lời nói của Thẩm Thanh Thu, cho dù vì cô bực tức nên mới không ngăn được miệng của mình, nhưng cũng không nên trút hết giận giữ lên người Thiên Kiều chứ! Người gây ra chuyện này là Kỷ Vân Huy, anh ta thì trốn mất dạng, còn cô, vì sao bây giờ cô phải ở đây chịu sự giày vò? Lúc đó cô liền không thèm để ý đến Thẩm Thanh Thu, chỉ lo lắng Thẩm Văn Nhã sẽ xảy ra chuyện.
“Chị?” Thẩm Thanh Thu dường như thấy có gì đó không đúng lắm, vội vàng bước lên trước đỡ lấy Thẩm Văn Nhã rồi đẩy Tô Thiên Kiều ra.
“Chuyện gì vậy?” Đúng lúc mấy người bọn họ đang căng thẳng thì ngoài cửa truyền đến một giọng nói lo lắng, mấy người họ quay đầu lại nhìn thì thấy Giang Thư Lan sắc mặt trắng bệch và Thẩm Minh Dương lạnh lùng xuất hiện ở cửa.
“Mẹ, Thanh Thu, em ấy, em ấy và Kỷ Vân Huy lại, lại…khụ…” Thẩm Văn Nhã mặt đỏ bừng và nói ra những lời tối nghĩa.
Đôi má cô đỏ rực lên, dường như là do khó thở.
Giang Thư Lan vừa giận vừa cuống, bà trừng mắt nhìn Thẩm Thanh Thu đang không biết làm sao bên cạnh: “Con xem con làm chị tức đến mức nào rồi? Có phải con cũng muốn mẹ tức chết không?”
“Mẹ, hoàn toàn không như mẹ nghĩ đâu, là cô ta…” Thẩm Thanh Thu chỉ vào mặt Tô Thiên Kiều vô tội.
Giang Thư Lan cũng không nhìn Tô Thiên Kiều lấy một cái, bà kết luận: “Con đừng tưởng mẹ không biết tính khí con, từ nhỏ đã cứng đầu, người khác có lỗi với con ở đâu? Nếu như cứ luôn cãi nhau với Vân Huy, vậy ngày mai mẹ sẽ gọi cho Kỷ phu nhân, hủy hôn sự của hai con đi, để hai đứa khỏi phải cãi nhau làm cả nhà cứ không yên!”
“Mẹ…” Thẩm Thanh Thu hoảng hốt, sắc mặt tái mét nhìn vào Giang Thư Lan đang rất nghiêm túc.
“Minh Dương, nhanh gọi điện bảo bác sĩ sang đây xem chị con làm sao!” Giang Thư Lan dặn dò.
Thẩm Minh Dương bước lên bế Thẩm Văn Nhã đang hô hấp khó khăn lên căn phòng trên lầu, anh lạnh lùng trừng mắt nhìn Thẩm Thanh Thu rồi nói với Thẩm Văn Nhã: “Chị, em gọi điện rồi, thả lỏng chút, chị biết rõ là chị không được kích động mà!”
Thẩm Thanh Thu và Tô Thiên Kiều cứ như thế bị bỏ lại dưới lầu.
“Mẹ…” Thẩm Thanh Thu ở phía dưới đang luống cuống, nhưng vẫn quay lại trừng mắt với Tô Thiên Kiều: “Đều tại cô!” Tô Thiên Kiều thật sự không muốn phí lời với Thẩm Thanh Thu nữa.
“Nghiêng Thành, tôi ghét cô! Sau này cô cứ cẩn thận đấy, cô đúng là một người giả tạo, hừ.” Thẩm Thanh Thu dữ dằn nói, sau đó cũng “lọc cọc” chạy lên lầu.
Tô Thiên Kiều bất lực nở một nụ cười khổ sở, cô vẫn chưa phát hiện ra trong đôi mắt của Thẩm Thanh Thu lóe lên một tia lạnh lùng, cô cứ nghĩ rằng Thẩm Thanh Thu chẳng qua cũng là tính khí của đại tiểu thư, chỉ buột miệng uy hiếp thôi, nhưng cô không biết, một người phụ nữ bị tình yêu làm cho hồ đồ là đáng sợ nhất…
Ánh trăng như được gột rửa.
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Tô Thiên Kiều đứng dậy đi mở cửa, thấy Thẩm Minh Dương mệt mỏi đứng đó, cô hơi lo lắng hỏi: “Chị cả sao rồi?”
Thẩm Minh Dương quay người đi vào phòng của Tô Thiên Kiều, anh xoa ấn đường rồi đi đến chiếc sô pha cạnh cửa sổ ngồi xuống, cả người anh lõm sâu xuống, anh nói: “Bác sĩ khám rồi, mới uống thuốc xong, chị ấy ngủ rồi.”
Tô Thiên Kiều thở dài nhẹ nhõm, cô ngồi xuống cạnh Thẩm Minh Dương: “Vậy thì tốt!” Chần chừ một lúc, Tô Thiên Kiều lại nhìn Thẩm Minh Dương, cô có chút lo lắng: “Thím…bà ấy… sẽ không trách tôi chứ?”
Thẩm Minh Dương nở một nụ cười trấn an Tô Thiên Kiều: “Cô yên tâm, mẹ tôi là một người biết đúng sai, chỉ là chị hai của tôi, chị ấy….haiz.” Thẩm Minh Dương thở dài rồi nói tiếp: “Nhưng mà cô yên tâm đi, những lời chị ấy nói cô không cần để trong lòng, chị ấy có hơi độc mồm thôi, sẽ không thật sự làm khó cô đâu, nếu cô thấy tủi thân thì cứ nói với tôi, tôi nói với mẹ là được.”
Tô Thiên Kiều mỉm cười: “Không sao, cậu không cần lo cho tôi đâu!”
“Phù…” Thẩm Minh Dương thở dài nhẹ nhõm rồi nhìn Tô Thiên Kiều: “Hôm nay cô thế nào rồi?”
Tô Thiên Kiều cảnh giác, cô nhìn ra cửa, khẳng định không có ai thì mới im lặng một lát, vẫn là đem việc hôm nay nói chuyện với người chủ trì đó nói ra, cô chỉ nói: “Hôm nay chẳng qua cũng chỉ là ngày đầu tiên ra khỏi nhà, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy, phải từ từ.”
Cô dựa vào chiếc ghế sô pha bên cạnh Thẩm Minh Dương, nghiêng đầu nhìn ra ánh trăng đang chập chờn ngoài cửa sổ, cô nói khẽ: “Đã đợi nhiều năm như vậy rồi, sao phải vội một vài phút chứ!”
Thẩm Minh Dương mỉm cười: “Qua một đoạn thời gian nữa, tôi sẽ điều tra giúp cô, gần đây…công ty nhiều việc quá, cô vừa đến nhà họ Thẩm, tôi cũng không tiện quá thân thiết với cô.”
Tô Thiên Kiều gật đầu: “Chuyện ở công ty khó giải quyết lắm hả?”
Thẩm Minh Dương có vẻ muốn nói lại thôi: “Ừ, vẫn ổn, tôi xử lý được!”
Tô Thiên Kiều gật đầu, cô nói: “Tôi nghỉ ngơi một thời gian rồi, muốn đi làm, cậu thấy sao?”
Cô e dè liếc nhìn sắc mặt Thẩm Minh Dương, chỉ thấy cặp lông mày đen như mực của anh nhíu lại với nhau, anh trầm ngâm một hồi mới nói: “Nếu như cô thấy ở nhà buồn chán, thì đến công ty giúp đỡ tôi đi.”
“Hmm… có ổn không? Tô Thiên Kiều hơi do dự.
Thẩm Minh Dương nói: “Không sao, vừa hay tôi đang cần nhân viên, nhưng mà… phải đợi cô điều tra được thân thế của cậu chủ, tôi không cần một nhân viên không chuyên tâm đâu.”
Tô Thiên Kiều cười lúng túng, cô nói: “Được thôi, nếu cậu đã nói vậy rồi.”
Thẩm Minh Dương đứng dậy: “Tôi đi nghỉ ngơi trước, cô cũng nghỉ sớm đi.”
Sáng hôm sau.
Tô Thiên Kiều một mình đứng trên tầng thượng biệt thự nhà họ Thẩm, đôi mắt như chứa đầy hơi nước nhìn vào căn biệt thự ở bên trái, ánh mắt cô mơ hồ tỏa ra một sự đìu hiu lạnh lẽo…