Tô Thiên Kiều cắn môi, nói: “Là ông ta gây chuyện với tôi trước, tôi không có...” Nói tới đây liền dừng lại, bản thân cũng thấy kỳ quái, tại sao muốn giải thích với anh.
“Quay về cabin đi!” Nguyễn Hạo Thiên rõ ràng không vui, giọng nói lãnh đạm tràn đầy mùi thuốc súng, tràn đầy không vui.
Tô Thiên Kiều bị anh kéo, chân anh dài, bước đi như bay, Tô Thiên Kiều mang giày cao gót, vô cùng miễn cưỡng mới có thể đuổi kịp, anh như cố ý muốn trừng phạt Tô Thiên Kiều, rõ ràng biết cô đuổi theo rất tốn sức, lại đi càng nhanh.
Tô Thiên Kiều như bực bội, không nói gì, chỉ theo anh đi về phía trước.
Trong cabin rộng lớn, chỉ mở một bàn cược. Trên đó chỉ có vài người đang nghiêm túc nhìn ván bài của mình, hai ba nhân viên phục vụ bên cạnh đang cẩn thận im lặng hầu hạ, khung cảnh vô cùng yên tĩnh.
Người bên trong nhìn thấy Nguyễn Hạo Thiên kéo tay Tô Thiên Kiều vào, không kinh ngạc bao nhiêu. Chỉ là Âm Doãn Thụy có thâm ý khác nhìn hai người một cái, lại nhanh chóng biến mất như điện chớp, nhanh tới mức khiến người ta cho rằng mình nhìn lầm. Anh ta mỉm cười đưa ly thức uống cho Tô Thiên Kiều, nhìn Nguyễn Hạo Thiên nói: “Dương Tổng hẹn anh đến một ván!”
Tô Thiên Kiều nghe thấy lời của anh ta, nhìn xung quanh, gã đàn ông họ Dương vừa thấy ở mạn thuyền không ở đây, Nguyễn Hạo Thiên cũng không để ý, ngồi xuống sofa nghỉ ngơi bên cạnh, nhàn nhạt tùy ý nói: “Tôi không biết cược!”
“Nếu anh thắng, mảnh đất Hà Đông tôi sẽ chắp tay dâng lên!” Chính vào lúc giằng co, một giọng phổ thông bập bẹ vang lên: “Chúng ta bắt đầu cược bằng chip trên bàn, người thua tới cuối cùng, lấy mảnh đất Hà Đông làm chip, người thua, sau này không thể tranh giành mảnh đất đó, Nguyễn Tổng thấy thế nào?”
“A?” Nguyễn Hạo Thiên lần này không từ chối, mà là có chút hứng thú suy nghĩ nhìn Dương Tổng sau lưng.
Lão già đó bước vào theo bước chân hai người, vừa khéo nghe thấy đối thoại của Tô Thiên Kiều và Nguyễn Hạo Thiên, bèn chen miệng. Ánh mắt lão ta chỉ trần trụi nhìn Tô Thiên Kiều, khiến người ta gai sống lưng.
Nguyễn Hạo Thiên khẽ nghiêng người che ánh mắt cũa lão nhìn Tô Thiên Kiều, cười xa cách, nói: “Nếu đã như vậy...vậy thì thử một chút xem.”
Ánh mắt Âm Doãn Thụy trực tiếp tràn đầy ý cười như nước mùa xuân, nghe đối thoại của hai người, khẽ nhăn mày cười: “Nhưng Hạo Thiên không biết cược, như vậy không phải chịu thiệt sao?”
Lời của anh ta như quan tâm Nguyễn Hạo Thiên, giọng điệu ấm áp thân thiết, nhưng phần hơi thở mùa xuân rõ ràng đó, lại khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo phá băng. Anh ta ngược lại có chút vui vẻ khi người gặp hoa, không giống đang quan tâm Nguyễn Hạo Thiên. Suy nghĩ như vậy, khiến Tô Thiên Kiều khẽ nhíu mày.
“Bên cạnh Nguyễn Tổng có bạn nữ xinh đẹp như vậy, nói thế nào, cũng hẳn sẽ đem lại vận may cho Nguyễn Tổng, không phải sao?” Dương Tổng ngồi xuống cạnh Nguyễn Hạo Thiên, cười nói: “Đặt cược không phải dựa vào kỹ thuật, mà là dựa vào may mắn, Nguyễn Tổng, anh nói có phải không?”
Nguyễn Hạo Thiên quay đầu nhìn Tô Thiên Kiều sắc mặt không quá tốt, cười nói: “Số tôi trước giờ không tệ, đã như vậy...thì đến đi.”
Những người nhìn như nghiêm túc đặt cược trên bàn cược nghe thấy lời của họ, bèn tự giác đi ra nhường bàn cược cho hai người.
“Đến, đưa vận may của em cho tôi!” Nguyễn Hạo Thiên đứng dậy, gật đầu vươn tay về phía Tô Thiên Kiều, ra hiệu xin mời.
Tô Thiên Kiều dưới ánh mắt nóng bỏng của mọi người, mặc dù trong lòng nghi hoặc, lại vẫn cười tươi đưa tay cho Nguyễn Hạo Thiên, đứng dậy theo anh cùng đi tới: “Số tôi trước giờ không tốt.”
Dương Tổng bên cạnh có chút kinh ngạc nhìn Tô Thiên Kiều nói ra những lời này, ngay cả Âm Doãn Thụy cũng có chút kỳ dị nhìn cô.
Tô Thiên Kiều học Âm Doãn Thụy trên mặt là nụ cười ấm áp, nhàn nhạt nói: “Nhưng mà, cho dù là may mắn hay xui xéo, chỉ sợ sẽ có lúc dùng hết, tôi nghĩ có dù là giữ lại hay là chuyển đi, ông trời cũng sẽ đáng thương tôi một lần, hôm nay, tôi sẽ rất may mắn.”
Lời của cô vừa nói xong, Nguyễn Hạo Thiên và Âm Doãn Thụy đều có chút ngoài ý muốn nhìn cô, trong đôi mắt trong suốt của Âm Doãn Thụy càng có thêm ý cười dò xét cổ quái.
Dương Tổng khinh thường hừ lạnh một tiếng, cười nói: “Bạn nữ của Nguyễn Tổng quả nhiên không giống bình thường, ngay cả tự tin cũng giống Nguyễn Tổng.”
Âm Doãn Thụy ngồi ở một bên, Nguyễn Hạo Thiên lại cười nói: “Thái tử, nếu không để ý, anh đến chia bài cho chúng tôi đi!”
Vài người vây xem xung quanh bao gồm cả Tô Thiên Kiều đều khẽ kinh ngạc, chỉ cần là người mắt tỏ đều nhìn ra Âm Doãn Thụy và Dương Tổng là một bè, anh lại dám để Âm Doãn Thụy đi chia bài, không biết gan anh quá lớn, hay là quá tự tin vào chính mình.
Nhưng Tô Thiên Kiều khẽ suy nghĩ, bèn thay đổi suy nghĩ, chỉ có để Âm Doãn Thụy chia bài, mới là công bằng nhất. Thanh danh Âm Doãn Thụy ở đó, chỉ sợ sẽ không giở thủ đoạn gì, ai cũng nhìn ra anh ta và Dương Tổng là một phe, anh ta cũng không tiện ra bàng môn ngoại đạo gì.
Ván bài bắt đầu, chip trên bàn cược không ít, vì ván bài của hai người khá lớn, ba năm ván sau đó, thắng thua đã vô cùng rõ ràng.
Nguyễn Hạo Thiên vừa rồi còn tràn đầy tự tin, lúc này lại không may mắn mấy, chip trên bàn không còn bao nhiêu.
“Xem ra vận rủi của em vẫn chưa dùng hết.” Nguyễn Hạo Thiên quay đầu, nhìn Tô Thiên Kiều một cái, tùy ý nói.
Tô Thiên Kiều không hề không tự nhiên, chỉ cười khổ một tiếng, cười nói: “Vận may của anh cũng chỉ như thế.”
Hai người trào phúng lẫn nhau, biểu cảm lại vô cùng thoải mái tự tại, khiến người bên cạnh nhìn càng thêm vô cùng nghi hoặc.
Ván bài thứ sáu chia ra, Nguyễn Hạo Thiên vốn không nhìn bài úp, chỉ nhìn mấy lá bài ngửa số ngày càng nhỏ thất vọng lắc đầu
Mà bên kia mặt bài của Dương Tổng đã ra hai con A, xem ra thắng thua đã rõ.
“Chip của Nguyễn Tổng không còn nhiều nữa, không bằng...cược mảnh đất Hà Đông đi!” Ông ta nói xong thì đẩy hết số chip trước mặt ra, cười nói: “Tôi cược hết, cũng thêm mảnh đất Hà Đông.”
“Gì, Dương Tổng chịu thua thiệt rồi, chip của ông nhiều hơn rất nhiều.” Một người phụ nữ bên cạnh chớp mắt nói.
“Có thể kết bạn với Nguyễn Tổng, chịu thiệt một chút thì sao!” Dương Tổng dáng vẻ phóng khoáng, bộ dạng đó thật sự vô cùng chán ghét.
Tô Thiên Kiều suy nghĩ một lát, đột nhiên trong đầu nhảy ra một suy nghĩ to gan.
“Tôi kêu thư ký lấy chi phiếu...”
“Không bằng, tính lên phần tôi đi!” Tô Thiên Kiều cắt ngang lời của Nguyễn Hạo Thiên, cười nhìn Nguyễn Hạo Thiên lóe lên kinh ngạc.
“A? Cô muốn vào ván cược sao?” Dương Tổng nhìn Tô Thiên Kiều, không có ý tốt cười nói: “Ván này thắng thua đã rất rõ ràng, cô vẫn là giữ lại tiền của mình mua son phấn tốt hơn, miễn cho không còn tiền vốn mà về.”
Tô Thiên Kiều cười nói: “Tôi không cược tiền.”
“A? Vậy cô cược gì?” Dương Tổng được khơi gợi hứng thú, Nguyễn Hạo Thiên cũng mặt đầy hứng thú nhìn cô, không có ý ngăn cản.
“Chip thêm tôi nữa, thế nào?” Ngón tay thon dài của Tô Thiên Kiều siết chặt, nắm chặt ly rượu lạnh lẽo, không để cảm xúc của mình lộ ra ngoài: “Nếu Nguyễn Tổng thắng, chip trên bàn Dương Tổng thuộc về tôi, mảnh đất Hà Đông đương nhiên là của Nguyễn Tổng. Nếu Nguyễn Tổng thua...vậy thì, tôi liền chuyển cho Dương Tổng, thế nào?”
“A? Cô không hối hận?” Mắt Dương Tổng sáng lên, vội truy hỏi, sợ Tô Thiên Kiều hối hận.
Tô Thiên Kiều cắn môi, quyết tâm, trên mặt lại vô cùng trấn định: “Nếu Dương Tổng và Nguyễn Tổng đều đồng ý, tôi đương nhiên sẽ không hối hận...”
“Nguyễn Tổng, bạn nữ anh dẫn tới, chính là khác biệt, thế nào, gan anh sẽ không không to bằng cả phụ nữ chứ?” Dương Tổng cười to, giọng phổ thông bập bẹ khiến Tô Thiên Kiều nghe ra là giọng Quảng Đông.
“Đã như vậy, tôi cũng chỉ đành đồng ý.” Đôi mắt không chút gợn sóng của Nguyễn Hạo Thiên thâm thúy nhìn Tô Thiên Kiều, nụ cười xa cách đó lại quay về bên khóe môi anh.
Nụ cười của anh không giống với Âm Doãn Thụy, nụ cười của Âm Doãn Thụy thường ấm áp tự tại, ngay cả đáy mắt cũng cười. Mà nụ cười của anh lại xa cách, khách sáo, mặc dù là cười, cũng có chút lạnh lẽo.
“Ha...Tôi ba con A, Nguyễn Tổng, anh thua chắc rồi!” Dương Tổng căng thẳng mở bài, trên mặt là nụ cười đắc ý chắc thắng.
Tim Tô Thiên Kiều ‘thình thịch’, mặc dù căng thẳng, lại vẫn bình tĩnh nhìn Nguyễn Hạo Thiên.
Tiền cược của cô quá lớn, thứ cô cược không phải là vận khí của mình, mà là mức độ xem trọng của Nguyễn Hạo Thiên đối với mảnh đất Hà Đông đó.
“Tôi dường như thật sự thua chắc rồi!” Nguyễn Hạo Thiên lười biếng nói, nhàn nhã lật mở bài liếc mắt nhìn xong thì lập tức đậy lại, người tò mò bên cạnh bao gồm cả Tô Thiên Kiều đều không nhìn thấy nội dung bài.
“Thua rồi!” Nguyễn Hạo Thiên đậy bài lại, khẽ thở ra một hơi, hai tay ôm ngực, nhìn Tô Thiên Kiều.
Anh muốn nhìn thấy biểu cảm hoảng loạn sợ hãi và thất vọng hối hận từ trên mặt cô, nhưng anh thất vọng rồi.
Trên mặt Tô Thiên Kiều dường như đã bị Âm Doãn Thụy lây nhiễm, luôn là nụ cười ấm áp như nước mùa xuân, ngay cả đáy mắt cũng là nụ cười tự tin. Lúc nghe thấy Nguyễn Hạo Thiên thua, ngay cả chút dao động cũng không có.
Anh bắt đầu cảm thấy kỳ quái, Tô Thiên Kiều muốn hấp dẫn sự chú ý và hứng thú của anh, anh thừa nhận, Tô Thiên Kiều thành công rồi!
“Haha, tôi đã biết...” Dương Tổng lập tức đứng dậy, kéo tay Tô Thiên Kiều muốn đứng lên: “Cô bé, tôi đã nói đừng quá mạo hiểm. Nhưng mà...nhà tôi rất lớn, đến, đi cùng tôi đi, Nguyễn Tổng, nương tay rồi!”
“Đợi chút ——” Âm Doãn Thụy luôn im lặng không lên tiếng đánh giá vài người rất hợp thời mở miệng.
“Thái tử, anh không cần nói gì cả, chơi được thì thua được, Nguyễn Tổng nhất định cũng sẽ không cầu xin thay cô gái này.” Dương Tổng thèm nhỏ dãi sắc đẹp của Tô Thiên Kiều, đương nhiên không muốn chuyện tốt bị phá hoại, ngay cả Âm Doãn Thụy cũng không muốn cho mặt mũi.
Trong lòng Tô Thiên Kiều mơ hồ trở nên căng thẳng, nhưng cô vẫn đang đợi, đợi phản kích của Nguyễn Hạo Thiên.
“Tôi nói, đợi chút ——” Giọng điệu của Âm Doãn Thụy ấm áp, giống như quân tử khiêm tốn lễ độ nhất, trong ánh mắt kinh ngạc của Dương Tổng, vươn tay lật bài của Nguyễn Hạo Thiên: “Hạo Thiên nói thua rồi, không phải nói chính mình, mà là nói ông.”
Mọi người không hiểu nhìn lá bài úp đó, ai cũng vô cùng kinh ngạc, có người không nhịn được nói: “Nguyễn Tổng là sảnh...”
Tô Thiên Kiều cũng theo mọi người nhìn sang những lá bài đó, tim căng thẳng, mới khẽ thở phào, tránh thoát khỏi tay Dương Tổng đang kẹp mình.
“Cái gì? Sảnh? Sao có thể?” Dương Tổng như không phản ứng kịp, quay đầu cẩn thận kiểm tra bài của Nguyễn Hạo Thiên...
Bài của anh đều rất nhỏ, đáng tiếc là, thật sự là sảnh.
“Anh...” Sắc mặt Dương Tổng thay đổi, nhất thời nói không ra lời.
Tô Thiên Kiều nhìn bộ dạng thê thảm của Dương Tổng, khóe môi bất giác cong lên nụ cười.
Cô đoán không sai, Nguyễn Hạo Thiên không thể dễ dàng thua lão già này như vậy, cô, cược thắng rồi!