Hào Môn Sinh Con Hàng Ngày

Chương 18: Chương 18





Kì thực bị Giang Trúc Tâm dùng ngữ khí kiên định như vậy từ chối, Tần Phú Hữu cũng thương tâm lắm.

Đây là lần đầu tiên hắn yêu thích một người, cũng là lần đầu tiên bị người đó cự tuyệt, loại từ chối này khác với kiểu dục cự còn nghênh như trong tiểu thuyết hay phim truyền hình, thậm chí nó còn mang theo cả loại cảm giác chân thành mà Tần Phú Hữu yêu thích kia.

Nói cách khác, Giang Trúc Tâm thật sự không thích hắn, hơn nữa cậu cũng thật sự cảm thấy được, bản thân mình chính là một thẳng nam.

Liền tính thân thể của bọn họ rất phù hợp, nhưng mà trái tim của Giang Trúc Tâm không ở chỗ hắn, hắn còn có thể làm sao đây?
Thì ra bi thương do bị người mình thích từ chối, so với hạng mục thất bại còn xé tâm khó chịu hơn.

"Tôi hiểu rồi." Uống xong ly nước đã nguội, hắn cũng cảm thấy trái tim của chính mình dường như cũng nguội lạnh theo.

Tần Phú Hữu nghĩ thầm, nếu mình khiến cho Giang Trúc Tâm khó xử, vậy thì hắn cần phải lùi về sau hai bước nữa mới đúng.

Không phải lúc nào thứ mình muốn có, cũng có thể nắm được ở trong tay.

Lúc Tần Phú Hữu lấy lại tinh thần, giương mắt liền nhìn thấy khuôn mặt khiến hắn yêu thích của Giang Trúc Tâm, thân thể khiến hắn yêu thích kia.

Đây chính là người hắn yêu thích, lại đang bởi vì một câu nói của hắn mà hơi thả lỏng, biểu tình bên trong còn mơ hồ mang theo một chút thật không tiện cùng hổ thẹn.

Nhưng mà người này rõ ràng không có làm gì sai, cậu chẳng qua là bị chính người mình không thích, lại đi thích mình mà thôi.

Lời nói đến miệng lại chuyển lối, Tần Phú Hữu cố ý ôn hòa cười nói: "Thì ra Trúc Tâm em là xấu hổ..."
"A a a!!"
Vốn dĩ trong lòng Giang Trúc Tâm vừa thả lỏng lại còn hơi hổ thẹn trong nháy mắt liền tạc mao, dĩ nhiên dưới cơn nóng giận còn nắm lấy cổ áo của Tần Phú Hữu mạnh mẽ lắc lắc.

Tần Phú Hữu vừa bị xóc nảy, vừa bởi vì Giang Trúc Tâm chủ động tiếp xúc mình mà tâm tình dập dờn.

Giang Trúc Tâm vì hắn mà làm ra mỗi một phản ứng, đều đáng yêu như vậy.


Tần Phú Hữu thật sự là không có cách nào nhịn xuống tâm tình cố ý trêu đùa Giang Trúc Tâm.

Xin lỗi, Trúc Tâm, tôi không có cách nào lui về phía sau.

Nếu em không thích tôi, vậy tôi sẽ...!
Sẽ đối với em cường thủ hào đoạt!
Giang Trúc Tâm: Hả??????
- ---
Giang Trúc Tâm cảm thấy rằng, Tần Phú Hữu nhất định là một kẻ ma quỷ tinh thông thuật nguyền rủa.

Buổi tối hôm ấy, bởi vì Tần Phú Hữu quá mức quá phận (muốn ăn đòn), Giang Trúc Tâm hiếm thấy mà bị mất khống chế.

Cậu từ lúc mười tám tuổi tới bây giờ, đã bị xã hội mài đến có thể thong dong ứng đối với các loại người ôn hòa nhã nhặn, nhưng bây giờ cứ như vậy mà tươi sống bị một câu của Tần Phú Hữu đánh vỡ.

Không, không chỉ là một câu nói, nguyền rủa của Tần Phú Hữu liền nhanh chóng tăng lên theo hình thức cộng gộp, cũng bởi vì lúc trước rào đón nhiều như vậy mới khiến cho Giang Trúc Tâm bùng nổ.

Bởi vì bản thân mất khống chế, cho nên Tần Phú Hữu hoàn toàn ăn vạ cậu.

Lúc trước, đã nói nhiều nhất chỉ có thể để trợ lí đưa cơm hắn làm lại đây.

Nhưng bây giờ, Tần Phú Hữu liền dứt khoát hóa thành tiểu ca thức ăn ngoài, tự mình giao hàng tới cửa.

Sau khi Giang Trúc Tâm thấy là Tần Phú Hữu, đầu tiên sẽ không để ý đến hắn, nhưng vào lúc này, Tần Phú Hữu sẽ dùng những lời nhắc nhở khác nhau, hỏi buổi tối ngày hôm ấy cậu làm gì.

Đêm đó, Giang Trúc Tâm kéo lấy cổ áo Tần Phú Hữu để biểu thị mình đang phẫn nộ, bởi vì giữa cậu và Tần Phú Hữu chỉ cách một cái bàn trà, cho nên tiếp theo lại không cẩn thận dùng sức quá mạnh, cậu nhất thời trượt chân, cả người đột nhiên đổ về phía sau.

Tần Phú Hữu bởi vậy mà cũng bị cậu kéo về phía trước, cái trán thẳng tắp đập vào bàn trà thủy tinh.

Cuối cùng, người thì không có chuyện gì, nhưng cái bàn trà lại nứt thành hình mạng nhện luôn rồi....!

Nếu không phải vết nứt quá chân thực, thì Giang Trúc Tâm đều phải hoài nghi Tần Phú Hữu có phải là cố ý đến ăn vạ cậu hay không.

Dù sao thì Tần Phú Hữu lúc đó, cái trán ngoại trừ có chút hồng ra thì ngay cả chảy máu hay sưng đều không có.

Ngược lại là cái bàn trà của cậu, vì lí do an toàn liền không thể dùng nữa, cho nên chỉ có thể đem nó mang đi vứt.

Đau lòng cho bàn trà!
"Mỗi ngày đều mang cơm hộp lại đây, tôi luôn cảm thấy sẽ bỏ qua thời gian tốt nhất để ăn.

Trúc Tâm, không bằng sau này để tôi dùng nhà bếp của em đi?" Hôm nay là ngày thứ ba Tần Phú Hữu chơi xấu, lúc này hắn còn đang ở trong phòng bếp nhà Giang Trúc Tâm mà qua lại, nhưng Giang Trúc Tâm còn đang dán mặt ở trên máy tính xem thông tin tuyển dụng.

"Không được." Giang Trúc Tâm lạnh nhạt nói.

Lạnh nhạt này chỉ là cố gắng chống đỡ ngoài mặt thôi, dù sao nếu nó không sụp đổ, thì Giang Trúc Tâm cảm thấy mình đối với Tần Phú Hữu sẽ rất dễ dàng tạc mao.

Cũng không biết tại sao, lúc những người khác chọc giận cậu, thì Giang Trúc Tâm hoàn toàn có thể coi như không thấy những người đó, nhưng khi Tần Phú Hữu đùa giỡn cậu, cậu lại không có cách nào khống chế được chính mình.

Giang Trúc Tâm có thể xem là nhận ra rồi, ngày đó Tần Phú Hữu ở phía sau nói cậu cái gì mà thẹn thùng.

Tất cả chính là đang đùa cậu, cái tên Tần Phú Hữu này thích nhìn cậu tức giận.

Cậu càng không tức giận! Cậu càng phải nhịn xuống!!
Căn bản không phát hiện mình đã phồng lên như con cá nóc, Giang Trúc Tâm còn đang nỗ lực để cho mình tập trung ở trên thông tin tuyển dụng.

Tần Phú Hữu ở phía sau len lén nhìn sau gáy Giang Trúc Tâm, hắn cảm thấy tâm tình của mình bây giờ cũng giống như tóc của Giang Trúc Tâm, tất cả đều mềm mại.

.


ngôn tình hay
Biểu hiện dữ dằn của Giang Trúc Tâm đối với hắn chỉ là lời nói đầu môi, thực tế lại rất dễ dàng nhẹ dạ.

Tần Phú Hữu cũng biết mình rất cứng đầu, buổi tối ngày hôm ấy cũng chỉ là thuận thế hành động.

Hắn chính là thuận theo lực đạo của Giang Trúc Tâm, mà đập vào phía bàn trà, chủ ý của Tần Phú Hữu chỉ là muốn đập nhẹ một cái thôi.

Ai ngờ đâu, cái bàn trà nhà Giang Trúc Tâm lại giòn như vậy, làm cho hắn giả bộ ăn vạ biến thành chuyện thật.

Cơ hội rơi vào trong tay Tần Phú Hữu, cho dù hắn không bị thương miếng nào, thì hắn cũng có thể tự tin khi ăn vạ Giang Trúc Tâm.

Đắc ý.

Lúc này, hắn đã ra vào nhà Giang Trúc Tâm được ba ngày, lại càng có thể ở phòng bếp Giang Trúc Tâm qua lại.

Tin tưởng không bao lâu nữa, phòng ngủ của Giang Trúc Tâm hắn cũng có thể đi vào!
Tất cả mọi chuyện đều có tiến triển, Tần Phú Hữu trên mặt đều là cực kì hài lòng.

Thông qua tìm hiểu các vấn đề liên quan đến loại tiểu thuyết tổng tài kiều thê trên mạng, Tần Phú Hữu ở trong đầu đã lập ra một danh sách kế hoạch theo đuổi Giang Trúc Tâm.

Trước mắt, việc đầu tiên hắn muốn làm chính là, khiến cho Giang Trúc Tâm hình thành thói quen có hắn ở bên cạnh!
Ngược lại dự tính xấu nhất, chính là hắn sẽ đem Giang Trúc Tâm nhốt lại trong phòng tối mà thôi.

Ừm...!Nhưng mà, hắn cảm thấy được Giang Trúc Tâm hẳn không phải là người có thể dễ dàng mắc phải hội chứng Stockholm, cho nên một chiêu phòng tối này, chỉ có thể ở thời điểm bất đắc dĩ nhất mới phải sử dụng (đánh dấu đỏ) đến thôi.

Giang Trúc Tâm sau lưng đột nhiên mát lạnh, vì vậy ánh mắt sắc bén của cậu liền nhìn về phía sau, quả nhiên là Tần Phú Hữu lại đang nhìn chằm chằm cậu!
"Anh có thể đi về rồi nha!" Giang Trúc Tâm thấp giọng nhắc nhở Tần Phú Hữu, để cho hắn không lượn qua lượn lại nữa.

Cậu thật sự rất rất không hiểu, một cái hào môn đại lão trăm công nghìn việc như hắn, làm thế nào mà mỗi ngày đều có thể đúng giờ tan tầm đến đưa cơm cho cậu, người này là muốn công ty phá sản sao??
Xem bộ dáng thong dong kia của Tần Phú Hữu, hiển nhiên là không.

Giang Trúc Tâm để Tần Phú Hữu vào trong nhà, kì thực có ba nguyên nhân: Thứ nhất, xác thực là do mình sai lầm mới khiến cho Tần Phú Hữu bị thương, xem như đến cuối cùng Tần Phú Hữu chuyện gì cũng không có.


Nhưng mà dựa vào vết nứt trên khay trà kia, có thể xác định lực đạo nhất định khiến cho Tần Phú Hữu bị đau, cậu chột dạ;
Thứ hai, Tần Phú Hữu mềm không được mà cứng không xong, đối với việc phải vào trong nhà cậu lại cực kì cố chấp.

Hơn nữa xét về thủ đoạn, Giang Trúc Tâm căn bản đấu không lại Tần Phú Hữu, còn hành vi của Tần Phú Hữu cũng không quá giới hạn, chỉ vừa vặn chạm mức.

Cho dù không muốn thừa nhận, nhưng Giang Trúc Tâm cũng cảm thấy mình bị gắt gao dính vào; còn nguyên nhân thứ ba lại cực kì đáng thẹn -----
Tần Phú Hữu làm cơm, thật mẹ nó quá ngon luôn é!!
Nếu như sau đó cậu không cẩn thận mà cùng một người đàn ông kết giao, cậu đoán tuyệt đối mình không phải bởi vì tiền tài, cũng không phải bởi vì uy hiếp, càng không phải bởi vì hoan du, mà chính là bởi vì cái đầu lưỡi chết tiệt không chịu nổi mê hoặc kia của mình á!!
"Trúc Tâm đang tìm việc sao? Để tôi giới thiệu công việc cho em." Tần Phú Hữu thuần thục làm lơ lệnh đuổi khách của Giang Trúc Tâm, kế tiếp liền đi tới ngồi xuống sopha sau lưng Giang Trúc Tâm, hai tay hắn chống ở hai bên đầu cậu.

Nếu tư thế này thấp hơn một chút, thì Giang Trúc Tâm đều sẽ bị hắn ôm lấy.

"Không cần." Giang Trúc Tâm cấp tốc thay đổi vị trí, không cho Tần Phú Hữu đứng ở sau lưng cậu nữa.

"Vậy..."
Tần Phú Hữu còn muốn nói cái gì, thì điện thoại của Giang Trúc Tâm đúng lúc này vang lên.

Giang Trúc Tâm nhanh chóng bắt máy, cách một phút sau, cậu một mặt kinh hỉ: "Có thật không? Thứ hai tới kí hợp đồng, là có thể chính thức đi làm sao? Được, cảm ơn! Tạm biệt!"
Sau khi Giang Trúc Tâm cúp điện thoại, liền tại chỗ giơ hai tay lên, không hề có một tiếng động hô vạn tuế, dáng vẻ này cùng với lúc Tần Phú Hữu ở trên xe nhìn thấy cậu ở trên đường đều giống nhau, cái tư thế thắng lợi này ở trong mắt Tần Phú Hữu quả thật là nghệ thuật khả ái nhất trên thế giới.

"Tôi đã tìm được việc." Giang Trúc Tâm hiện tại vui vẻ ra mặt, trong lúc nhất thời cũng quên chính mình không muốn suy nghĩ chuyện của Tần Phú Hữu, tâm tình hưng phấn chỉ muốn cùng người khác chia sẻ niềm vui.

Tần Phú Hữu vẫn ở tư thế chống ghế sopha, ánh mắt của hắn ấm áp, khóe miệng cong lên nhu hòa, âm thanh cũng mang theo vui sướng bị lây nhiễm: "Quá tốt rồi, chúc mừng em."
Quá tốt rồi, Trúc Tâm nở nụ cười đối với hắn.

"A, ừm...." Giang Trúc Tâm lúc này mới ý thức được chính mình làm cái gì, nhưng nhìn Tần Phú Hữu là thật vui mừng cho cậu, cho nên cậu cũng chỉ có thể biệt nữu mà quay mặt đi, sau đó ngồi xuống một bên ghế sopha, nhỏ giọng nói: "Trà ở trong tủ, anh muốn uống thì tự mình đi pha, không cần ở trong bếp nhà tôi đi loạn."
Sau đó, Giang Trúc Tâm cũng không còn ngẩng đầu nhìn Tần Phú Hữu, mà Tần Phú Hữu lại bị kinh hỉ cực đại này đập trúng mặt.

Giang Trúc Tâm đây là không có ý đuổi hắn đi!
Cho nên, hắn không cần đem Trúc Tâm bảo bối nhốt vào phòng tối?
- ------Quá tốt rồi!
Giang Trúc Tâm:???.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.