Hào Môn Sủng Hôn

Chương 13: Trái cây



Trái cây hình đèn lồng do rắn đen nhỏ đưa tới được đựng trong một cái hộp đẹp đẽ, tinh xảo, bên dưới có lót một tấm tơ lụa màu trắng, đặt quả lên, tấm vải trắng bị hắt ánh đèn đỏ, tựa như đây không phải là một trái cây bình thường mà là một bảo thạch đắt tiền, hoa lệ.

Khi Tư Thần nhìn thấy, trong lòng cũng cảm thấy hơi kinh hãi, có điều anh cũng không hỏi gì, chỉ để chú Tần tự mình đưa qua.

"Em yên tâm, chú Tần nhất định sẽ làm cho ông chủ Trịnh tin tưởng." Trong lòng Tư Thần hiểu rõ ý của Sở Nghiễm Ngọc, cố ý giải thích với cậu một câu, chuyện như vậy chú Tần khi còn ở Bắc Kinh đã thường xuyên làm, đương nhiên sẽ biết nên nói thế nào với người ta.

Sở Nghiễm Ngọc cười với anh, "Cảm ơn."

"Đừng khách khí." Tư Thần thấy cậu cười, cũng cười theo.

Chú Tần mang đồ đi, rất nhanh đã quay trở lại, báo cáo lại cho Sở Nghiễm Ngọc chuyện này, ông biết đây chính là kế sách do Sở Nghiễm Ngọc bày ra.

"Trịnh tiên sinh nghe nói đây là thứ do người từ Bắc Kinh đưa tới, rất tốt cho bệnh tim liền vui vẻ nhận lấy, hẳn là sẽ không lãng phí." Chú Tần cười híp mắt. Nhân vật lớn ở Bắc Kinh bên kia nhiều, đương nhiên cũng có những thứ tốt không thể nói ra, ông chủ Trịnh tuy chỉ là một ông chủ nhỏ nhưng năng lực hỏi thăm một chút tin tức vẫn phải có.

"Vất vả cho chú Tần rồi."

"Đây là chuyện tôi cần làm mà thôi, thiếu gia Nghiễm Ngọc nếu không còn chuyện gì khác thì tôi xin phép ra sau vườn, gần đây dưới núi có rất nhiều động vật nhỏ đến, cần chú ý tới một chút." Nhà ở bên núi phiền phức ở điểm ấy, nếu không thường xuyên dọn dẹp xung quanh, sẽ thường có chuột bọ côn trùng rắn rết vào nhà làm ổ, vào nhà lúc nào cũng không biết chừng, còn phá hỏng kết cấu của nhà ở.

"Cháu đi hỏi rắn đen nhỏ xem có cần không, nếu cần thiết thì cứ để nó đi xử lý đi." Sở Nghiễm Ngọc vừa nói vừa điều khiển xe lăn đi ra bên ngoài.

Chú Tần nghĩ tới con rắn đen kia, nụ cười trên mặt hơi cứng lại một chút, ông đã quên mất, thiếu gia Nghiễm Ngọc nhà họ có vẻ có rất nhiều người bạn là động vật nhỏ, là một người có tấm lòng nhân hậu... không xong rồi, đột nhiên ông nghĩ tới, thiếu gia Nghiễm Ngọc có cảm là cảm thấy phản cảm với chuyện họ đuổi động vật ra khỏi vườn không?

Có điều chú Tần thực sự đã quá cả nghĩ rồi, Sở Nghiễm Ngọc thật sự không phải người nhân hậu gì, chẳng qua cậu thấy sự tồn tại của rắn đen nhỏ đối với bản thân đang trắng tay trong hiện tại mà nói, quả thực chính là một sự hỗ trợ khá lớn, thế nên cậu khá là lưu tâm.

Quả nhiên khi cậu đi hỏi rắn đen nhỏ, nó đang nằm không nhàn rỗi an ổn trong vườn nhà người ta nên cảm thấy khá bất an, nghe cậu hỏi vậy liền ưỡn ngực đáp: "Yên tâm đi, trong vườn sau này sẽ không có động vật nào vào được đâu, ta sẽ giúp các ngươi trông coi, chút bản lĩnh này ta vẫn có." —— nếu như nó có ngực.

"Vậy thì làm phiền ngươi rồi." Sở Nghiễm Ngọc cười nói, sau đó lại tò mò hỏi nó có thức ăn gì thích ăn không.

Rắn đen nhỏ dù sao cũng là động vật ăn thịt, hơn nữa còn là loài rắn nổi danh tham ăn, nghe thấy cậu nói tới đồ ăn, liền nuốt nước miếng, "Có, có thịt bò không? Hay là thịt gà cũng được, không, không thì trứng đi..."

Khi nó nói hai mắt đều phát sáng lập lòe, nhưng ngữ khí lại càng lúc càng trở nên tội nghiệp hơn, như một đứa trẻ đáng thương đang đòi ăn vậy.

Sở Nghiễm Ngọc bị nó chọc cười, "Ta bảo chú Tần sau này mỗi ngày sẽ đều chuẩn bị cho ngươi một miếng thịt bò, hoặc là thịt gà với trứng, có điều người trong nhà hơi sợ ngươi, nên ta sẽ bảo ông ấy đặt ở một nơi yên tĩnh trong vườn, ngươi tự ra mà ăn, đừng dọa những người khác sợ."

Rắn đen nhỏ càng nghe mắt càng sáng ngời lên, phiền não nhỏ cũng đều bay biến cả, "Được được."

Sau đó chú Tần quản gia lại có nhiều thêm một việc để làm, chính là chuẩn bị đồ ăn cho con rắn ở nhờ trong vườn...

Tư Thần nghe nói Sở Nghiễm Ngọc chăm sóc cho con rắn kia chu đáo tới vậy, trong lòng không khỏi ghen tị, nhưng anh có thói quen đè nén những cảm xúc này tận dưới đáy lòng không nói ra nên nhìn bề ngoài cũng không ai có thể nhìn ra được.

Chẳng qua, anh cũng không phải là một người bị động, mỗi ngày khi có chút thời gian rảnh anh đều đòi Sở Nghiễm Ngọc ăn cơm cùng mình, còn đang chuẩn bị kế hoạch dẫn cậu ra ngoài hẹn hò nữa.

Sở Nghiễm Ngọc đột nhiên gặp phải sự đả kích cực nặng nề từ việc thân thế sai lầm, tuy rằng vẫn ngầm làm vài động tác, vô cùng không cam lòng, nhưng toàn thân lại có chút không có tinh thần, rất lười biếng, không thích ra ngoài, có điều Tư Thần cũng tự có cách của mình.

"Lần này là lần đầu chúng ta giao phong với Sở Gia Đức, muốn triệt để đả kích hai cha con nhà họ, còn cần nhiều nhân mạch và tài nguyên hơn." Tư Thần dụ dỗ từng bước.

Sở Nghiễm Ngọc lười biếng làm ổ trên ghế salon, cười như không cười nhìn anh, "Giao thiệp và tài nguyên không phải anh đã có rồi hay sao?"

Lời này của cậu rõ ràng là đang thăm dò Tư Thần. Thực ra phàm là người đã tham gia lễ cưới của hai người, trong lòng đều đang suy đoán bối cảnh và thân phận của Tư Thần, Sở Gia Đức khi đó muốn rút ngắn quan hệ với anh, muốn vồ lấy con dê béo nhưng lại không để ý tới những chi tiết nhỏ khác, mà sau này dù đã nghe đồn nhiều chuyện, nhưng lão lại không quá tin, nếu Tư Thần này thực sự là một đại thiếu gia của một nhà nào đó, sao có thể tới Lan thành mở một công ty nhỏ? Còn cưới một thằng đàn ông? Đùa à?

Trong lòng Sở Nghiễm Ngọc cũng có rất nhiều suy đoán, Tư Thần lại thừa nhận rất phóng khoáng, "Có, Nghiễm Ngọc muốn gì anh đều có thể đưa cho em cả, nhưng anh biết cái em muốn không phải là những thứ này phải không?"

"Ai bảo, cái tôi muốn chính là những thứ đó đó." Sở Nghiễm Ngọc cười híp mắt nhìn anh.

Cậu đang nói nghiêm túc.

Tư Thần nghe hiểu, suy tư một lúc, "Chuyện này cũng không khó, chỉ cần là em muốn, vậy thì đều được."

Sở Nghiễm Ngọc nhìn anh một hồi, cười cười, "Điều kiện là gì?"

"Cái gì?" Tư Thần nghi hoặc nhìn cậu.

"Cho tôi thứ mà tôi cần, vậy thì điều kiện là gì?" Sở Nghiễm Ngọc giải thích một câu.

Tư Thần vừa nghĩ hóa ra là chuyện này, không phải đây chính là điều anh đang chờ mong trước đó hay sao? Vì vậy anh lập tức đáp lại: "Điều kiện là, em hẹn hò với anh, ra ngoài một lần, anh mang em đi tham gia tụ hội gặp mặt mọi người, giới thiệu cho em một vài người bạn có thể giúp đỡ em."

"Điều kiện chỉ có vậy?"

"Ừ, chỉ có vậy thôi." Tư Thần gật đầu.

Nếu là điều kiện này thì cũng rất đáng giá, Sở Nghiễm Ngọc ngồi một lúc, ngoài miệng lại đáp: "Vậy thì tôi phải suy nghĩ lại đã."

Tư Thần: "..." Đi cùng mình ra ngoài khó khăn tới vậy sao...

Sở Nghiễm Ngọc vốn cố ý nói vậy thôi, đương nhiên vẫn đồng ý. Giao thiệp và tài nguyên thực ra cậu cũng có, dù sao cậu cũng làm đại thiếu gia nhiều năm tới vậy, sao có thể không có nổi một vài người bạn, nhưng đáng tiếc những người mà cậu quen biết kia, ngọn nguồn với nhà họ Sở rất sâu, Sở Nghiễm Ngọc có thể đoạt tài nguyên giao thiệp trong tay nhà họ Sở tới, cũng không dám tùy tiện dùng họ để đối phó với nhà họ Sở, ai mà biết được họ có thể liên thủ với nhà họ Sở sau lưng cậu để hãm hại cậu hay không?

Tư Thần đương nhiên chính là người vui vẻ nhất, cực kì hưng phấn chuẩn bị kế hoạch ra ngoài vào ngày cuối tuần của họ. Chỉ tiếc người tính không bằng trời tính, hôm thứ năm ông chủ Trịnh tự mình gọi tới, mời họ cuối tuần tới Ngọc Lan Hương ăn cơm.

Người làm ăn hy sinh thời gian nghỉ ngơi để xã giao gần như là chuyện thường như cơm bữa, Tư Thần không phải là không biết, nhưng trong lòng vẫn rất tức giận, giận chó đánh mèo với ông chủ Trịnh quấy rầy kế hoạch hẹn hò của anh, trong lòng anh mấy chuyện kinh doanh cỏn con này sao có thể sánh được với người trong lòng? Nhưng rõ ràng là Sở Nghiễm Ngọc nghĩ ngược lại với anh, trong mắt cậu, lời mời của ông chủ Trịnh kia đương nhiên là quan trọng hơn nhiều một buổi hẹn hò lãng phí thời gian của cậu, đá đá chân anh bảo anh đồng ý.

Tư Thần trầm giọng nói với ông chủ Trịnh đầu bên kia điện thoại: "Vậy thì thứ sáu này gặp nhau đi." Nói xong liền cúp máy, làm cho ông chủ Trịnh bên kia còn đang định nói vài lời khách sáo theo thói quen cũng phải sửng sốt một chút.

Sở Nghiễm Ngọc giơ tay vỗ vỗ mặt anh, cười nói: "Tôi đương nhiên đã đồng ý với anh rồi thì sẽ không nuốt lời, nhưng hợp đồng của ông chủ Trịnh này nếu có thể kí, thu lợi nhuận còn không phải là công ty của anh sao, trưng cái mặt thối ra làm gì?"

Thực ra trên mặt Tư Thần không có cảm xúc gì nhiều nhặn cho cam, trong lòng anh có chút biệt nữu, nhưng lời này chắc chắn sẽ không nói ra, gật đầu nói: "Anh biết rồi."

Sở Nghiễm Ngọc bây giờ vẫn chưa biết được mức độ muộn tao của người này, nhưng đến một ngày nào đó cậu cũng sẽ biết thôi.

...

Chớp mắt đã tới thứ sáu, ông chủ Trịnh cũng đã đặt sẵn phòng riêng trong Ngọc Lan Hương nổi tiếng nhất Lan thành, mời hai người ăn cơm.

Trong lòng mấy người đều hiểu ông chủ Trịnh có mục đích gì, ăn cơm đương nhiên chỉ là chuyện thứ yếu, có điều Sở Nghiễm Ngọc và Tư Thần không gấp, gấp đương nhiên chính là ông chủ Trịnh.

Ông chủ Trịnh đã đợi hai người sẵn trong phòng ăn riêng, thấy hai người liền lập tức nhiệt tình đi tới tiếp đón, "Hai vị cuối cùng cũng đã tới rồi, mau vào mau vào đi."

Ông chủ Trịnh mới hơn ba mươi tuổi, nhìn lại như một người trung niên đã hơn bốn mươi, tóc đen tóc trắng lẫn lộn, nếp nhăn trên mặt hằn sâu, nhìn trông rất già nua. Sở Nghiễm Ngọc liếc mắt nhìn, nghĩ thầm hẳn là vì con trai nên hắn mới có thể già đi nhanh chóng so với những người khác.

Ba người ngồi xuống, ông chủ Trịnh nhanh chóng bảo người dâng trà lên, nhân viên phục vụ đi rồi, trong phòng lập tức trở nên tĩnh lặng. Trong lòng hắn thực ra đang rất gấp, nhưng lại không biết nên mở miệng hỏi thế nào, do dự hồi lâu cũng không nói nên lời.

Sở Nghiễm Ngọc nhấp một hớp trà, nói: "Ông chủ Trịnh là bởi trái cây đèn lồng kia nên mới mời chúng tôi ăn cơm phải không?"

Ông chủ Trịnh nghe vậy trong lòng căng thẳng, nhanh miệng đáp lại: "Đúng vậy, không biết trái cây này hai người có được từ đâu, có còn không, có thể..." Hắn sốt sắng vặn vặn tay, mặt cũng đã nín nhịn tới đỏ bừng, nhưng cũng không hỏi ra. Nếu vật là từ bên Bắc Kinh, có được một quả đã là không dễ dàng, đâu còn nhiều hơn nữa cho hắn?

Sở Nghiễm Ngọc hỏi ngược lại: "Anh muốn dùng tiếp loại trái cây này để cứu con trai mình?"

Ông chủ Trịnh lập tức trịnh trọng gật đầu, hai mắt thèm khát nhìn cậu, nói năng cũng đã có phần lộn xộn: "Không biết loại trái cây này có còn không, con, con trai tôi từ khi sinh ra đã có bệnh tim bẩm sinh, hơn nữa còn rất nghiêm trọng, bác sĩ nói, có khả năng, khả năng không sống qua được mười lăm tuổi..." Một người đàn ông, khi nhắc tới con trai mình, nước mắt cũng đã không thể kìm lại nổi, viền mắt đỏ chót, lại chỉ có thể nín nhịn không khóc ra thành tiếng.

Tư Thần vẫn chưa nói gì khẽ cau mày, nhìn Sở Nghiễm Ngọc một cái, anh vẫn luôn có chút bận tâm.

Sở Nghiễm Ngọc rũ mắt, trầm mặc không nói gì.

Ông chủ Trịnh nín nhịn không để nước mắt chảy ra mất một lúc, nghĩ tới tiến triển bệnh tình gần đây nhất lại hưng phấn trở lại, không nhịn được kích động mà nói: "Từ khi ăn thứ trái cây do quản gia nhà hai người mang tới kia, sức khỏe nó đã dần tốt lên, ăn cơm cũng có thể ăn được nhiều hơn một chút, còn có thể xuống giường đi lại, tôi đưa nó tới bệnh viện kiểm tra sức khỏe một chút, bác sĩ nói sức khỏe của nó nếu cứ cố gắng như vậy sẽ dần chuyển biến tốt lên, bệnh tim cũng sẽ khỏi hẳn, quả đúng là kì tích! Nếu cứ tiếp tục như vậy, cho dù không thể khỏe mạnh cường tráng như những người khác thì sống thêm vài chục năm nữa cũng không phải là không thể..." Vừa nhắc tới tin tốt liên tiếp gần đây, hắn liền không thể ngừng miệng lại nổi.

Tư Thần thấy Sở Nghiễm Ngọc vẫn luôn rũ mắt trầm mặc, cau mày muốn cắt lời ông chủ Trịnh thì Sở Nghiễm Ngọc lại vỗ vỗ tay anh, ngẩng đầu nói với ông chủ Trịnh: "Trái cây kia cậu ấy chỉ cần ăn đủ ba quả là có thể khỏi hẳn, giống như một người bình thường vậy."

Ông chủ Trịnh nghe vậy liền sáng mắt lên, lại nghe thấy cậu nhàn nhạt nói tiếp: "Có điều tôi cũng không phải là người làm từ thiện, trái cây có thể cho anh, nhưng tôi cũng có điều kiện trao đổi..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.