Hào Môn Sủng Hôn

Chương 30



Ed: Hôm nay rảnh nghỉ Tết mới edit cho mọi người được 1 chương nè~ Mọi người đọc tạm ăn Tết vui vẻ nha~ Yêu mọi người!Tối hôm đó, bởi Sở Nghiễm Ngọc chủ động nên hai người gần như đã làm tới tận hừng đông.

Sở Nghiễm Ngọc vốn còn muốn nằm trên, đè tên đại muộn tao Tư Thần này một lần, nhưng tiếc rằng y chỉ có một đầu mưu kế, trước mặt tên Tư Thần thích lí lẽ cứng nhắc này cũng không thể phát huy được gì, dùng vũ lực cũng không phải là đối thủ của Tư Thần, cuối cùng chỉ có thể đi tới kết cục bị ăn sạch sành sanh.

Sở Nghiễm Ngọc vô cùng không cam lòng, nhưng cả hai đều là đàn ông, đặc biệt là trong những lúc này, cơ thể hưởng thụ niềm vui sướng cực hạn căn bản không thể chống lại nổi sự mê hoặc, cuối cùng cũng không quan tâm được nhiều tới như vậy, chỉ biết dùng cơ thể để cảm nhận niềm vui đối phương đem lại cho mình, toàn bộ nhiệt tình cũng theo mồ hôi tản ra.

Sáng hôm sau, Tư Thần gần như chưa ngủ được bao lâu đã mở mắt tỉnh dậy, có điều sức khỏe của anh tốt, trước đây khi còn là bộ đội, vì huấn luyện mà mấy đêm liền không ngủ cũng là chuyện bình thường, huống chi còn là làm mấy chuyện này với vợ của mình, căn bản chỉ càng khiến cho anh có tinh thần hơn!

Chú Tần ngày nào cũng dậy rất sớm, chuẩn bị một chút đồ ăn cho đám động vật nhỏ trong vườn, rắn đen nhỏ thích ăn thịt, sáng sớm đúng hạn đều có người mang các loại thịt tươi mới tới nhà, chú Tần cắt thịt nhỏ thành từng miếng, đặt trong mâm, tiện cho rắn đen nuốt chửng, ngoài ra còn chuẩn bị thêm sữa tươi cho nó, chim khách thì có thể ăn tạp, chú Tần đã cố ý thăm dò thực đơn nó ưa thích, chuẩn bị cho nó rất nhiều loại đồ ăn, sau đó bảo người mang thức ăn tới cho chúng vào sáng sớm, chăm sóc cho hai con vật chu đáo tới mức chúng hận không thể cả ngày quấn quýt bên cạnh ông.

Ngày hôm nay, trong nhà lại có thêm một con đại bàng cực lớn cần được chăm sóc, chú Tần thức dậy càng sớm hơn, chuẩn bị thức ăn cho nó đều là từng thùng, từng thùng một, thịt gà thịt vịt thịt dê thịt thỏ các loại, đều là các loại thịt mà nó thích ăn, còn rất tươi nữa, chỉ mới nhìn về mặt số lượng đã có thể nhìn ra sự háo hức trong lòng chú Tần.

Vì vậy, kim điêu dù mới tới nhà được có một ngày, tính tình lãnh đạm đến mấy cũng đã bị chú Tần thu phục, sau còn cố ý ủy thác Sở Nghiễm Ngọc đưa mấy quả trứng chim cho ông, nói là sẽ tốt cho sức khỏe của ông. Dỗ chú Tần tới vui vui vẻ vẻ, ngày nào cũng dùng những cách thức khác nhau chăm sóc cho chúng, Sở Nghiễm Ngọc nhìn mà cũng chỉ biết lắc đầu.

Bởi phải đi xa nhà để tìm thuốc cho Đường Viêm nên Tư Thần chạy một chuyến đến công ty, xử lý mấy chuyện quan trọng hàng đầu trước tiên, mấy chuyện không quan trọng lắm thì sai cấp dưới xử lý, sau đó mới đi mua thật nhiều vật dụng dùng cho dã ngoại, sau khi về nhà thì nói với chú Tần: "Chúng cháu phải đi xa nhà một chuyến, có lẽ phải chừng mấy ngày mới quay về, nếu trong nhà bên kia có chuyện thì cứ chờ cháu về rồi lại nói."

"Tôi biết rồi." Chú Tần gật đầu.

Chú Tần tuyệt đối có thể coi là một người cực kì khiến người ta yên tâm, Tư Thần thấy ông đã hiểu thì cũng không nhiều lời nữa.

Ngày hôm đó lúc xế chiều, Đường Viêm cũng biết chuyện mọi người sẽ ra ngoài tìm thuốc giúp mình, còn biết rằng Sở Nghiễm Ngọc là người đi đầu, lập tức la hét đòi đi cùng.

Đừng thấy Đường Huyền cả ngày nghiêm túc thận trọng mà nhầm, thực ra cũng là một người cực kì chiều chuộng em trai, hơn nữa Đường Viêm sức khỏe không tốt, lại càng gần như em trai nói gì hắn đều nghe nấy, Đường Viêm muốn tới, hắn cũng chỉ đành đưa người tới cùng.

"Nghiễm Ngọc, Nghiễm Ngọc, không ngờ ngoài việc có thể kết bạn với động vật ra thì cậu còn có tay nghề này, tôi quả thực siêu bội phục cậu luôn đó!" Đôi mắt Đường Viêm tỏa sáng lấp lánh, đây tuyệt đối là một chuyện cực kì cool ngầu trong mắt mấy người thanh niên tuổi này! Đừng thấy thiếu gia nhỏ nhà họ Đường sức khỏe không tốt mà nhầm, thực ra bệnh trung nhị của cậu còn nặng hơn! Kết bạn với mấy động vật nhỏ, cứu vớt thế giới đủ các thể loại! Cậu vừa mới nghĩ đến thôi đã thấy kích động rồi!

Bởi tối qua điên cuồng cả đêm, tận chiều Sở Nghiễm Ngọc mới ngủ dậy, khi Đường Viêm tới, y vẫn đang ngồi bên bàn ăn ung dung thong thả dùng bữa trưa, nghe thấy giọng nói ríu rít của cậu, trong lòng liền nghĩ đây căn bản không phải là trọng điểm có được không?

"Ai, sao giờ cậu mới ăn cơm vậy, mà thôi đừng vội ăn nữa, nói cho tôi biết cậu đã làm thế nào có được không! Dạy tôi đi! Tôi cũng muốn kết bạn với động vật!" Đường Viêm ngồi bên kia bàn ăn, không thể nhịn mà lắc lắc tay y.

Đường Huyền vẫn chưa đi, ngồi bên cạnh kiểm tra lại những đồ vật cần dùng tới theo kế hoạch, thấy cậu cứ như một đứa trẻ thì thở dài, nắm lấy tay cậu nói: "Để người ta ăn cơm cho ngon đi, đừng quấy rầy nữa."

"Chuyện này sao có thể gọi là quấy rầy được chứ?!" Đường Viêm bất mãn trừng mắt lườm anh trai một cái, cậu là đang bái sư học đạo!

Đường Huyền liếc mắt nhìn cậu, thật không muốn tranh luận mấy chuyện như thế này.

Đường Viêm chớp mắt một cái, nói: "Anh cũng không biết đâu, trong nhà Nghiễm Ngọc có nuôi một con đại bàng lớn đó! Hơn nữa còn là đại bàng hoang dã, không phải là chim nhà đâu, hoang dã đấy, uy phong cực kì!"

"Em nói chậm chút, cẩn thận chút nữa lại chịu không nổi." Ngón tay Đường Huyền kẹp một cây bút, lại rót cho cậu một cốc nước ấm, nhìn dáng vẻ căn bản là không hề để ý tới việc cậu đang nói gì.

Đường Viêm cảm thấy anh trai mình đúng thật là không thú vị gì cả, cầm lấy cốc nước, uống một hớp, liền kéo hắn đứng dậy đi ra ngoài, "Sao anh lại không tin lời em nói nhỉ, đi thôi, để em dẫn anh đi xem đại bàng nhà họ." Đường Huyền tuy bất đắc dĩ, nhưng vẫn để đồ vật trong tay xuống, cùng cậu đi ra ngoài cửa.

Sở Nghiễm Ngọc vừa ăn vừa lắc đầu, chờ tới khi y ăn xong, hai anh em nhà kia vẫn chưa quay lại, nhưng lại có La Phong gọi một cuộc điện thoại tới.

"Nếu Triệu Chí Tân có gọi lại, thì cứ bảo phải qua một thời gian ngắn nữa tôi mới quay trở lại được, những chuyện khác anh thấy thế nào hợp lí thì làm là được, nông trường nhỏ kia của Cao An Dân, anh giúp tôi hoàn thành toàn bộ thủ tục, khi tôi trở lại sẽ cần dùng đến."

"Ừm, cứ vậy đi." Dặn dò La Phong vài câu, Sở Nghiễm Ngọc liền quẳng chuyện này sang một bên, chuyên tâm ra ngoài đi tìm thuốc cho Đường Viêm.

Hai anh em nhà họ Đường ở chơi trong vườn một hồi lâu sau mới về, Đường Viêm vẫn còn đang ríu rít kể cho anh trai mình nghe về con đại bàng khổng lồ kia, Đường Huyền thực ra nhìn thấy đại bàng thì trong lòng cũng kinh ngạc, nhưng khi nghĩ tới chuyện Sở Nghiễm Ngọc có thể giúp em trai tìm thuốc thì trong lòng cũng dần có suy đoán.

Nhà họ Đường cũng có thể coi là nhà giàu lâu đời có tiếng, cái gọi là thế giới thượng lưu, đương nhiên cũng hiểu chút ít về mấy chuyện bí ẩn mà người bình thường không thể biết được. Đường Huyền và Tư Thần cũng không giống nhau, hắn là người sẽ nối nghiệp nhà họ Đường, đã tiếp xúc không ít chuyện bất thường, trong lòng đã suy đoán ngay Sở Nghiễm Ngọc có khả năng có chút liên quan tới những người kia, nhưng cụ thể có quan hệ thế nào thì hắn không biết, cũng không có dự định tìm hiểu, dù sao đó cũng là bí mật của Sở Nghiễm Ngọc, chỉ cần Sở Nghiễm Ngọc có thể chữa khỏi bệnh cho Đường Viêm, Đường Huyền có thể coi như không biết gì, cũng sẽ không làm lộ bí mật của y ra. Không từ mà biệt, chỉ mới nói tới chuyện có thể kết giao bạn bè với mấy người Sở Nghiễm Ngọc, thì đối với thế gia điển hình như nhà họ Đường mà nói, đã là một điểm tốt vô cùng.

Sở Nghiễm Ngọc không biết hai anh em nhà họ Đường nghĩ thế nào về mình, có điều có Tư Thần bên cạnh, y không chút lo lắng rằng hai anh em này sẽ có ác ý gì, huống hồ không phải người nào cũng có ý xấu, ít nhất y cũng hiểu được một vài chuyện về họ, cách họ làm việc cũng sẽ nhiều thêm mấy phần do dự, tuyệt không giống loại chỉ biết giết người diệt khẩu một cách ngu xuẩn như Sở Hạo kia.

Sau khi Đường Huyền và Tư Thần thương lượng, cuối cùng họ chọn một ngày có nhiệt độ thích hợp để xuất phát, bởi dược tính của cỏ Chích Dương, họ chỉ có thể đưa Đường Viêm đi cùng, có điều tới lúc đó sẽ không mang cậu vào núi sâu mạo hiểm, mà chỉ để cậu ở lại chờ dưới chân núi.

Đường Viêm bởi mấy năm gần đây đều có bệnh, gần như không được ra ngoài chơi, lần này không chỉ có người bạn tốt nhất mà còn có cả anh trai mình đi cùng, quả thực chính là cơ hội ngàn năm có một của cậu, ngồi lên xe rồi Đường Viêm còn hưng phấn tới nhảy lên nhảy xuống, căn bản không ngồi im nổi.

"Ngồi lại cho ngay ngắn nào." Đường Huyền còn đang kiểm kê đồ đạc quay đầu liếc xéo cậu một cái, chỉ sợ cậu nghịch một lúc nữa lại bị đụng người vào đâu đó. Tư Thần cũng chịu khó chuẩn bị những đồ vật cần khi cắm trại cùng hắn, hai vị kia thì từ đầu tới cuối đều chỉ sắm vai đại thiếu gia quý giá, ngồi trong xe, một chút ý muốn đưa tay hỗ trợ cũng không có.

Đường Viêm căn bản không thể kìm nổi sự hưng phấn lại, bệnh trung nhị trong người có dấu hiệu sắp bạo phát, làm cho Sở Nghiễm Ngọc thật không muốn để ý tới cậu, cảm thấy nếu tiếp lời cậu, tuổi của bản thân có thể sẽ bị kéo xuống mười tuổi mất, thật đúng là mất mặt chết.

Một mình cậu hưng phấn một hồi, đại bàng cũng bay từ trong vườn ra, chui vào trong xe của họ, cũng may rằng xe của họ rộng rãi, bằng không nó to như vậy, sẽ không chui vừa vào nổi.

Đường Viêm vừa thấy con đại bàng thì lại càng hưng phấn hơn, có điều kim điêu nhìn trông quá uy vũ, thế nên Đường Viêm cũng không dám làm gì quá khích trước mặt nó, chưa nói tới cái mỏ của nó, thì đôi móng vuốt sắc như dao đã làm cho người ta không thể lại gần dù chỉ một chút, tùy tiện đã có thể tạo ra vết thương sâu tới tận xương, thành ra cảm giác vô cùng ngột ngạt.

"Kim điêu nhà cậu tên là gì?" Đường Viêm giơ tay chọc chọc Sở Nghiễm Ngọc bên cạnh, nhỏ giọng hỏi một cách cẩn thận.

Sở Nghiễm Ngọc buồn cười liếc mắt nhìn cậu, quay đầu hỏi đại bàng kia: "Ngươi có tên không?"

Đại bàng quay đầu lại liếc mắt nhìn y, nó đương nhiên là không có tên, dù sao cũng chưa hóa thành hình người, bản thân nó không hiểu mấy chuyện đó, người khác cũng không ai đặt tên cho một con đại bàng hoang dã cả.

Sở Nghiễm Ngọc lại quay đầu nghiêm trang nói với Đường Viêm: "Nó nói nó có tên đấy."

Đường Viêm: "..."

Đường Viêm gần như đã hóa đá, sững sờ thật lâu sau mới run run hỏi: "Tên, tên là gì cơ?" Trời ơi, Nghiễm Ngọc không phải là thật sự có thể nói chuyện với động vật đấy chứ?! Vậy thì cũng quá điên cuồng rồi!

Sở Nghiễm Ngọc vắt chéo chân, một tay đặt trên đùi, một tay chống cằm, cười híp mắt nhìn cậu nói: "Nó họ Kim, tên là Kim Chu Truy, tất cả mọi người đều gọi là Đại Chu Truy."

Trong lòng Đường Viêm thầm nhủ, đây là cái tên gì vậy, Kim Chu Truy, Đại Chu Truy? Khó đọc vậy? Một lát sau, cậu cũng hiểu ra được, Sở Nghiễm Ngọc vốn là đang đùa cậu! Tức tới mức muốn đánh nhau với y.

Tư Thần đã thu dọn đồ xong, đi qua cửa sổ xe, đúng lúc nghe được cuộc đối thoại của hai người họ, không khỏi cười khẽ một tiếng, vợ anh thật là đáng yêu.

Sở Nghiễm Ngọc tai thính nghe được tiếng cười của anh, nghiêng đầu liếc mắt nhìn anh một cái, thấy anh cũng vừa hay nhìn sang, liền cười híp mắt, ném mị nhãn trêu chọc anh.

Hô hấp của Tư Thần nhất thời gấp gáp hẳn lên, ánh mắt trở nên nguy hiểm, nhìn về phía y.

Sở Nghiễm Ngọc chẳng chút nao núng, bàn tay chống cằm trượt về phía cổ, sau đó lại trượt tiếp xuống dưới ngực, hai mắt vẫn luôn nhìn về phía anh, khóe miệng cong một độ cong đầy quyến rũ, dám mê hoặc anh ngay giữa ban ngày ban mặt. Tư Thần nhất thời nhớ tới dáng vẻ nhiệt tình như lửa của người này đêm qua, máu trong người lập tức sôi trào, nếu không phải là đang ở bên ngoài, họ lập tức phải đi ngay, thì anh thật muốn lập tức bế người về giường, tàn nhẫn giữ chặt người y, xâm phạm y!

Đáng tiếc, Sở Nghiễm Ngọc đã cố gắng chọn thời cơ thật chuẩn, cố tình không muốn để anh được dễ chịu, Tư Thần vừa cảm thấy người nóng bừng bừng lên, thì Đường Huyền đã giục anh mau lên xe, tới giờ xuất phát rồi.

Tư Thần cuối cùng đành liếc mắt nhìn Sở Nghiễm Ngọc một cái, ngồi xuống ghế lái. Sở Nghiễm Ngọc nhíu mày, không hiểu sao lại có thể cảm nhận được ánh mắt kia của anh có ý: Ngày sau chúng ta vẫn còn nhiều thời gian lắm!

Cỏ Chích Dương mọc ở tỉnh N, núi Hoa Quỳnh thì ở tỉnh H, là hai nơi gần như trái ngược phương hướng so với Lan thành, trước đó họ đã thương lượng sẵn, đi tỉnh H trước, sau đó sẽ quay đầu trở lại tỉnh N, tuy rằng phiền phức, nhưng đã là biện pháp tốt nhất trước mắt rồi.

Đường Huyền không chỉ mang theo Đường Viêm, tự mình đi tìm hai thứ kia, mà còn mang theo một đám vệ sĩ, bác sĩ theo cùng, còn có rất nhiều thiết bị chữa bệnh, chỉ sợ em trai phát bệnh giữa đường, Sở Nghiễm Ngọc nhìn mà cảm thán trong lòng, trên đời này không phải ai cũng khốn nạn như Sở Gia Đức và Sở Hạo.

Nước suối núi Hoa Quỳnh rất có linh tính, thế nên cũng coi như là nổi tiếng trong giới yêu tu, rất nhiều yêu đều tới lấy nước suối dùng, kim điêu cũng biết được vị trí cụ thể, thế nên họ có thể tìm ra một cách khá dễ dàng.

Nhóm mấy người họ rất nhanh đã tới được tỉnh H, có điều khi tới cũng đã sắp tối trời, Đường Huyền dù gấp thì cũng chỉ có thể tìm khách sạn ở lại trước đã, đợi tới ngày hôm sau mới xuất phát.

Nhà họ Đường cũng có các khách sạn nhà hàng ở tỉnh H, Đường Huyền đã bảo người sắp xếp từ trước, họ đến là có thể vào ở ngay.

Đường Viêm ngồi xe hơn nửa ngày, đã sớm mệt không chịu nổi, Đường Huyền vì chăm sóc cậu, đã đổi chỗ với Sở Nghiễm Ngọc, để Đường Viêm nằm trên đùi mình ngủ cả buổi trưa.

Sở Nghiễm Ngọc cũng rất buồn ngủ, xuống xe cũng là được Tư Thần dìu xuống.

"Không sao chứ?" Tư Thần xoa đầu y, lo lắng nhìn y hỏi.

Sở Nghiễm Ngọc lắc đầu, y chỉ là rất buồn ngủ, muốn ngủ mà thôi, hơn nữa hai ngày nay buổi tối làm với Tư Thần hơi điên cuồng quá, hôm nay lại ngồi xe suốt cả ngày, cơ thể quả thực không được thoải mái cho lắm.

Tư Thần không thể làm gì hơn ngoài dìu y vào phòng khách sạn trước, để y nằm xuống, Sở Nghiễm Ngọc vừa chạm người vào đệm, mí mắt trên dưới liền trực tiếp dính vào nhau, ngay cả cơm cũng không buồn ăn. Tư Thần hết cách, đành phải pha nước ấm, lau người cho y, khi lau tới bụng, lại một lần nữa nhìn thấy vệt hồng hồng kia, đường vân da lại có chút biến hóa so với ngày hôm qua, mấy ngày nay ngày nào Tư Thần cũng quan sát cẩn thận một hồi, phát hiện những đường vân này mỗi hôm lại một khác, Tư Thần hơi lo, chỉ sợ tật xấu thích ngủ dạo gần đây của Sở Nghiễm Ngọc chính là bởi thứ này.

Anh nghĩ một chút, cuối cùng vẫn gọi điện thoại về nhà bên kia, tìm bác sĩ gia đình hỏi một chút tình huống.

"Cậu nói ngày nào cậu ấy cũng đều cảm thấy rất buồn ngủ, trên bụng còn có một vệt bớt có đường vân màu hồng, hơn nữa hình dáng của nó mỗi ngày đều có biến hóa?" Bác sĩ gia đình họ Tư hỏi.

"Đúng vậy, hơn nữa mỗi ngày lượng ăn đều nhiều hơn một chút." Tư Thần ngồi bên cạnh Sở Nghiễm Ngọc, chốc chốc lại vuốt ve mái tóc và hai bên má y, tỉ mỉ kể lại những biến hóa gần đây cho bác sĩ nghe, ngay cả số lượng trên phương diện kia nhiều ít thế nào cũng nói.

"Nghe cậu nói, sao cứ giống mang thai vậy, cậu có chắc chắn đối phương là đàn ông không?" Bác sĩ cũng cảm thấy thật là khó tin.

Tư Thần trầm mặt không đáp lời, đương nhiên anh chắc chắn Nghiễm Ngọc là nam, trong ngoài Nghiễm Ngọc có nơi nào mà anh chưa nghiêm túc kiểm tra?

Bác sĩ cũng cảm thấy lời này mình nói ra thật là thiếu đòn, có điều chưa được khám cho bệnh nhận tận mắt, ông cho dù có thông thiên y thuật cũng khó có cách trị liệu cho nổi.

"Tôi biết rồi, tôi sẽ tìm cơ hội đưa em ấy về Bắc Kinh." Tư Thần thật sự rất lo cho sức khỏe của Sở Nghiễm Ngọc, cuối cùng vẫn quyết định chờ giải quyết xong chuyện Đường Viêm sẽ dẫn y về Bắc Kinh, mặc dù Nghiễm Ngọc nhà anh bây giờ có vẻ còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, nhưng nào có chuyện gì quan trọng bằng sức khỏe chứ.

Nửa đêm Sở Nghiễm Ngọc đói tới tỉnh dậy, ăn một chút rồi lại ngủ tiếp, sáng hôm sau y dậy từ rất sớm, hôm nay mọi người chuẩn bị leo núi, y cũng không muốn làm ảnh hưởng tới người khác.

Núi Hoa Quỳnh khá xa nội thành, mọi người vẫn phải lái xe đi nửa ngày đường nữa mới tới dưới chân núi.

Núi Hoa Quỳnh này cũng không chỉ đơn thuần là một ngọn núi, tỉnh H vốn nhiều núi, ngọn núi Hoa Quỳnh này cũng chính là một mạch núi dài liên miên không dứt.

Trên núi kia gần như không có ai ở, đương nhiên cũng không có đường lên, xe không lên được, mọi người cũng chỉ có thể dùng hai chân để trèo lên.

Sức khỏe của Đường Viêm quá yếu, không thể nào leo núi được, Đường Huyền cũng không nỡ để cậu phải chịu khổ, liền để lại cậu ở dưới chân núi, cùng chờ với các vệ sĩ.

Đường Viêm cũng không muốn làm liên lụy tới họ, ngoan ngoãn đồng ý.

Kim điêu đột nhiên nói với Sở Nghiễm Ngọc: "Trong núi này có rất nhiều khỉ đấy, phải cẩn thận."

Sở Nghiễm Ngọc đương nhiên đã từng nghe nói mấy tin tức về chuyện khỉ cướp giật ba lô của khách du lịch, tuy rằng ba người họ là ba người đàn ông, cùng lên núi, khó có thể làm khó được họ, nhưng hai tay cũng khó địch lại được bốn đấm, lũ khỉ lại tay chân linh hoạt, nếu nhào tới tấn công cùng một lúc, họ chắc chắn không phải là đối thủ.

Y nghĩ một lúc liền nói với Tư Thần: "Chúng ta mua chút thức ăn mang lên núi đi."

Tư Thần đưa mắt nhìn y, cũng không hỏi nhiều, gật đầu bảo các vệ sĩ dưới chân núi đi mua một túi to từ cửa hàng nhỏ trong thôn về.

Cân nặng đeo trên lưng ba người có giới hạn, Tư Thần và Đường Huyền đều đã được huấn luyện đặc thù, đeo ba lô cao quá đầu hoàn toàn không thành vấn đề, nhưng Sở Nghiễm Ngọc thì không được, Tư Thần vốn đã lo cho sức khỏe của y, nếu không phải cần y dẫn đường tới suối thì Tư Thần cũng không muốn để y lên núi cùng.

"Anh cũng coi thường người ta quá rồi, tôi tốt xấu gì cũng là đàn ông, lưng đeo ít đồ vẫn có thể." Sở Nghiễm Ngọc vốn là một thiếu gia, không phải là người quen chịu khổ, nhưng thấy hai người kia đều đeo hai cái ba lô nặng to như vậy, một mình y hai tay trống trơn, y hiếm có lúc lương tâm trỗi dậy, liền đeo cái ba lô kia lên người.

Đường Huyền dặn dò Đường Viêm vài câu, mọi người cùng nhau đi lên núi, Đường Viêm đứng tại xe nhìn bóng lưng của ba người, mãi cho tới tận lúc hình bóng họ biến mất trong rừng không còn thấy đâu nữa mới nghe lời vệ sĩ khuyên, quay về trong xe.

Núi Hoa Quỳnh gần như chưa có ai đi qua, đặc biệt là mấy năm gần đây, ngay cả người đốn củi trên núi quanh năm cũng gần như không thấy ai, cây cỏ mọc um tùm đã sớm che kín đường núi, ba người chỉ có thể vừa tìm đường, vừa chầm chậm leo lên núi.

Kim điêu bay trên những ngọn cây rừng bên trên, trắng trợn dẫn đường cho họ. Tư Thần đã có kinh nghiệm về con chim khách trước kia, đã không còn thấy kinh ngạc, Sở Nghiễm Ngọc có lòng muốn để những người khác biết bản lĩnh của mình một chút, chuyện này về sau sẽ rất hữu ích cho y, căn bản cũng không hề giấu giếm, chỉ có Đường Huyền, trong lòng còn hơi khiếp sợ, tuy rằng trước đó hắn đã có suy đoán, nhưng giờ khắc này tận mắt nhìn thấy vẫn cảm thấy có phần khó tin.

Ba người tuy rằng đi rất chậm, nhưng đi rất chắc chắn, gần như không gặp phải nguy hiểm gì, đến lúc xế chiều, đã đi qua một đỉnh núi.

Kim điêu bay trở lại nói cho Sở Nghiễm Ngọc biết: "Băng qua một ngọn núi nữa, sẽ thấy dòng suối trên đỉnh núi kia, nhưng mọi người phải cẩn thận, lũ khỉ đáng ghét kia sống trên đỉnh ngọn núi phía trước."

Sở Nghiễm Ngọc gật đầu với nó, ra hiệu mình đã biết.

"Nghỉ một lát nhé?" Tư Thần lo cho sức khỏe của Sở Nghiễm Ngọc, chỉ sợ làm y mệt ốm.

Đường Huyền tuy lo cho em trai, nhưng biết cũng không thể vội nhất thời, "Hôm nay có lẽ cũng không thể nào đi tiếp được nữa, không bằng nghỉ đã rồi lại nói."

Sở Nghiễm Ngọc nhìn sắc trời một chút, kim điêu nói lũ khỉ ở ngọn núi phía trước, trước khi trời tối cũng không biết là có thể đi được xa bao nhiêu, lũ khỉ kia bên cạnh như hổ rình mồi, họ có thể ngay cả nơi dừng chân cũng sẽ không tìm được, liền đồng ý với quyết định của hai người kia.

Mặt trời trên núi lặn nhanh, ba người mới nghỉ ngơi trong chốc lát, đã thấy mặt trời xuống núi, sắc trời cũng đen kịt cả lại. Cũng may ở nơi này vẫn có tín hiệu điện thoại, Đường Huyền gọi điện cho Đường Viêm, nói cho cậu biết, có lẽ phải ngày mai họ mới xuống núi được, để mấy người vào nội thành nghỉ ngơi.

Đường Viêm không tình nguyện cho lắm, nhưng cậu cũng hiểu sức khỏe mình thế nào, cuối cùng vẫn đồng ý.

Tư Thần thấy thời gian không còn sớm, liền tìm một mảnh đất trống, đặt nồi xuống đất nấu cơm, Đường Huyền thì thuần thục dựng lều, chỉ có Sở thiếu gia là ngồi cạnh không làm gì cả.

Sở Nghiễm Ngọc thực ra da mặt rất dày, hoàn toàn không có ý định giúp đỡ, cũng chẳng hề thấy lúng túng, ngồi cạnh nói chuyện với hai người họ.

"Hai người phối hợp nhuần nhuyễn ghê, trước đây từng cùng nhau ra ngoài rồi?"

Đường Huyền dựng lều xong rất nhanh, nghe vậy thì đáp: "Trước đây có cùng cắm trại với Tư Thần."

Sở Nghiễm Ngọc nhướng mày, liếc nhìn Tư Thần đang ngoan ngoãn nấu cơm, "Tư Thần hẳn là lớn lên trong nước?" Đường Huyền là đại thiếu gia nhà họ Đường, đương nhiên là được bồi dưỡng từ đại bản doanh bên nước ngoài, tình cảm giữa hai người tốt như vậy cũng thật là hiếm có.

"Cậu ấy sinh ra ở Bắc Kinh, chúng tôi từng đi học cùng nhau, có điều thành tích học tập của cậu ấy kém quá, bị ông nội ném vào quân đội."

Từ nhỏ Sở Nghiễm Ngọc đã là dân học giỏi, cảm thấy thật khó tưởng tượng nổi, thành tích kém là nát tới tận mức nào chứ, ngay cả học cũng không đi học nổi, bị ném đi làm bộ đội?

Đường Huyền lúc này mới cẩn thận đưa mắt nhìn y, lại nói: "Cậu ta yêu đương quá sớm, ngày nào cũng nhung nhớ mối tình đầu kia của mình, lên lớp cũng không chăm chú, thế nên ngay cả mức độ tiêu chuẩn cũng không thi được, ông cụ nổi giận, liền tống cậu ấy đi."

Sở Nghiễm Ngọc: "..." Chuyện mối tình đầu là cái quỷ gì vậy?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.