Hào Môn Sủng Hôn

Chương 37



Trong lòng cả hai người đều có rất nhiều nghi hoặc, Sở Nghiễm Ngọc bây giờ ngoài việc xoắn xuýt chuyện khó tin rằng bản thân mình là đàn ông vậy mà lại... mang thai ra, thì còn không nhịn được mà phải suy ngẫm xem tại sao mẹ của Tư Thần lại biết được chuyện này, dù sao vị nữ sĩ này từ trước tới giờ y cũng chưa gặp bao giờ.

Sở Nghiễm Ngọc có một vài suy đoán mơ hồ trong lòng, nhưng cũng không nghĩ sâu thêm, hoặc nên nói là lười nghĩ.

Tư Thần lấy khăn mặt ngâm nước nóng lau mặt cho y một chút, chờ y tỉnh ngủ hoàn toàn rồi mới kéo y rời khỏi phòng làm việc.

Đã qua giờ làm, trong công ty đã không còn ai, bởi ngay gần công ty có một trung tâm thương mại rất lớn, còn khá sang trọng, họ đúng lúc có thể tới đó chọn đồ mua sắm, thuận tiện cho lễ vật tặng cho ông Đường. Sở Nghiễm Ngọc gần đây ngoài ăn ra thì cũng chỉ có ngủ, cảm thấy xương cốt sắp mềm nhũn cả ra, vì vậy liền đề nghị đi bộ tới đó.

Tư Thần đương nhiên là rất vui vẻ đồng ý, cũng không bận tâm tới ánh mắt của người xung quanh, nắm tay y, dọc đường còn kể cho y nghe một vài chuyện trong công ty, nghe quan điểm và ý kiến của Sở Nghiễm Ngọc, Sở Nghiễm Ngọc vốn mạnh hơn anh trong phương diện này, Tư Thần thành ra thu được lợi ích không nhỏ. Chất lượng không khí của Lan thành không tồi, điều kiện cũng rất tốt, hai bên đường đều trồng những cây cao lớn, gió mát thổi mơn man khắp, rất thoải mái.

"Không biết ông Đường sẽ thích gì." Trước đây Sở Nghiễm Ngọc vẫn chưa từng tiếp xúc với người nhà họ Đường, mấy ngày trước cũng quên không hỏi thăm Đường Viêm.

Đường Viêm gần đây đã cùng Đường Huyền trở về tỉnh G, cậu mang cơ thể ốm đau bị trói buộc đã nhiều năm như vậy, gần đây sức khỏe tốt lên, đã sắp chuyển sang mắc bệnh tăng động, Đường Huyền trông có vẻ rất bất đắc dĩ. Các con của ông cụ Đường thì gần như đều đang ở trụ sở nước ngoài, mặc dù hằng năm ông ở trong nước, nhưng cũng ít khi lộ diện, bữa tiệc mừng thọ kì công như vậy trước đây chưa từng xảy ra, đột nhiên lại nói muốn mừng thọ tám mươi, người muốn tới cửa kiếm mối tốt đổ xô tới, ông cụ đường cũng không bảo các con phải từ nước ngoài trở về, chỉ để hai người cháu trai mà ông thương nhất lo việc, đặc biệt, thằng cháu mà ông quý nhất chính là Đường Viêm, biết sức khỏe cậu đã tốt, ông liền gọi điện cho cậu gọi người tới ngay lập tức, chỉ định cậu tham dự, lo liệu tiệc mừng thọ cho mình, Đường Viêm trước giờ chưa từng nhận được "thánh chỉ" như vậy, đương nhiên là không dám thất lễ, nhanh nhẹn theo anh trai về.

Tư Thần nghĩ một chút rồi nói: "Ông Đường thích ngọc thạch, thích văn hóa Trung Hoa, chúng ta hẳn là nên đi xem ở mấy chỗ bán đồ cổ, nói không chừng lại có thể chọn được lễ vật thích hợp hơn."

Anh đã nói như vậy, trung tâm thương mại này hẳn cũng không cần đi nữa, Tư Thần định dẫn y về nhà, dù sao hôm nay cũng đã hơi muộn rồi, muốn tới chợ bán đồ cổ, hoàn toàn có thể tranh thủ thời gian hôm khác đi dạo hai vòng.

Sở Nghiễm Ngọc thì lại nói: "Hai là cứ tới trung tâm thương mại đi hai vòng đi."

Tư Thần thấy y chớp mắt hai cái, không hiểu y có ý gì cho lắm, có điều chỉ cần là yêu cầu của Sở Nghiễm Ngọc, anh sẽ không từ chối.

Hai người chầm chậm đi tới trung tâm, Tư Thần cũng không biết Sở Nghiễm Ngọc muốn mua gì, đành phải nghe theo lời cậu, đi từng tầng một.

Toàn bộ trung tâm thương mại, từ tầng một đến tầng ba là khu bách hóa, càng lên hàng càng đắt, sang trọng hơn, bán vàng bạc đá quý, có các loại trang sức của nam, của nữ, đều là những nhãn hiệu không rẻ. Tư Thần cho là Sở Nghiễm Ngọc sẽ lên tầng trên luôn, nhưng y lại vòng tới vòng lui ở tầng ba, hoàn toàn không có ý lên trên tầng. Tầng ba bán một vài đồ dùng hàng ngày, hai người đi dạo ở đó hai vòng, Tư Thần vốn còn tưởng y muốn mua đồ hàng ngày gì đó, mãi đến tận lúc anh thấy một cửa hàng bán quần áo trẻ em, trong lòng lóe lên, bỗng liền hiểu ra.

"Có nên vào trong xem không?" Tư Thần liếc mắt nhìn cửa hàng bán quần áo cho trẻ em kia, cửa hàng rất lớn, một nửa bán quần áo cho trẻ em nhi đồng, một nửa bán các đồ dùng cho trẻ sơ sinh, trong còn cả các loại quần áo nhỏ, tã bỉm, bình sữa, sữa bột và một vài loại thức ăn cho trẻ,... Tư Thần nhìn mà cũng thấy hơi ngứa ngáy trong lòng, không nhịn được lại tưởng tượng ra cảnh sau khi con mình được sinh ra, mặc mấy bộ đồ nhỏ sinh, tã bỉm này, sẽ như thế nào, hẳn là vô cùng đáng yêu.

Sở Nghiễm Ngọc bị anh nhìn ra ý đồ, ho khan một tiếng nói, "Hay là thôi đi, hai chúng ta đi vào, còn ra thể thống gì chứ."

Tư Thần lại không cảm thấy có vấn đề gì, anh vẫn luôn không để tâm tới ánh mắt của người khác. Nhưng hai người đàn ông trưởng thành cùng đi dạo trong cửa hàng bán đồ sơ sinh, thì cũng rất kì cục, hơn nữa nhỡ không cẩn thận bị kẻ có tâm nhìn thấy, lại liên tưởng, suy đoán lung tung thì nói không chừng còn có thể chọc ra phiền toái gì đó, Tư Thần bây giờ phải bảo vệ vợ con mình, không dám khinh suất một chút nào.

Thế nhưng nói gì thì nói, cả hai là người làm ba, nhìn mấy bộ quần áo nhỏ xinh đáng yêu kia, thì đều cảm thấy có chút động lòng, có điều cả hai đều cao to, thân trên một mét tám, trên đầu còn dán khuôn mặt đẹp trai tới làm cho người ta phải oán trách, cứ đứng ở đây nhìn vào trong cửa hàng trẻ em mà bất động, nghĩ đã thấy quỷ dị rồi, vài người mẹ đi từ trong cửa hàng ra, ánh mắt nhìn họ trở nên vô cùng quái dị.

Tư Thần ho khan một tiếng, nói: "Vậy chúng ta về đi thôi." Nghĩ một lát rồi lại bổ sung thêm một câu, "Về rồi lại bảo người đưa đồ về nhà, từ từ xem."

Sở Nghiễm Ngọc cũng nhớ kĩ cửa hàng này, cho dù muốn xem quần áo cho con thì họ cũng không cần phải tới tận cửa hàng để chọn, hoàn toàn có thể bảo người ta đưa đến tận nhà. Chỉ là không thể tự mình vào tận trong cửa hàng chọn quần áo cho con, thì trong lòng liền cảm thấy tiếc nuối tới khó hiểu, cũng không biết cảm giác ấy là như thế nào, chắc chắn là hoàn toàn khác so với ngồi ở nhà chờ người ta mang đồ tới để chọn.

Chạng vạng, hai người về tới nhà, Sở Nghiễm Ngọc lại cảm thấy có chút mơ màng tới khó chịu, mắt dính vào nhau không mở ra nổi, Tư Thần dỗ y ăn chút cơm tối, rồi tắm rửa sạch sẽ cho y, lúc này mới bế người lên giường.

Có lẽ là bởi ngủ sớm quá, hơn mười giờ Sở Nghiễm Ngọc đã tỉnh lại, trong phòng ngủ chỉ bật một chiếc đèn ngủ ánh sáng vàng cam, Tư Thần không ở trên giường, y xuống giường, liền thấy ngoài phòng khách nhỏ đang bật đèn sáng, ánh đèn lọt từ trong khe cửa chiếu vào bên trong.

"Anh đang làm gì vậy?" Y khoác tạm một cái áo đi ra khỏi phòng ngủ, liền thấy Tư Thần đang mặc đồ ngủ ngồi trước bàn, trên bàn có một đống đồ được đóng gói, anh đang mở từng gói một ra xem.

"Sao em dậy sớm thế?" Tư Thần nghe thấy giọng y, thì đứng dậy kéo ghế bên cạnh ra cho y ngồi xuống, tiện tay rót cho y một cốc nước, bỏ thêm mật ong cho y uống.

Sở Nghiễm Ngọc đi tới bên bàn mới thấy đầy bàn đều là các loại đồ dùng cho trẻ sơ sinh, trông đều rất dễ thương, nhưng trẻ con có đứa vừa sinh ra đã khá lớn, nên mỗi một bộ đồ đều được phân ra làm ba cỡ nhỏ vừa lớn, thế nên mỗi một mặt hàng đều có ba bộ, chỉ sợ tới lúc đó lại không có đồ dùng.

Tư Thần ho khan một tiếng, trong lòng hơi ngượng ngùng, anh là một tên đàn ông hơn nửa đêm lại không ngủ mà ngồi ở đây mở gói xem đồ dùng cho trẻ con, thật sự rất quái dị. Thế nhưng từ khi trong lòng anh tiếp nhận chuyện vợ mình đã mang thai, thì trong lòng liền có chút chờ đợi, càng lúc càng khó khống chế, hận không thể lập tức để con mình được sinh ra ngay, để anh tự tay bế, chăm sóc, nhìn xem lớn lên có giống Nghiễm Ngọc không, đồng thời cũng mang cả dòng máu của anh, không thể tách ra nổi.

Sở Nghiễm Ngọc cũng rất lúng túng, thực ra y vẫn chưa thể tiếp thu chuyện mình mang thai này hoàn toàn được, không, có lẽ cả đời y cũng không thể tiếp nhận nổi, nhưng ngay cả kim điêu cũng nói rằng dù bên ngoài không nhìn thấy gì nhưng bên trong bụng lại có cái gì kia... y vẫn coi con mình như một thứ gì đó bỗng dưng xuất hiện, nhưng thôi, nói chung là con y là được rồi...

Nghĩ như vậy, đứa bé này rất nhanh cũng đã được tiếp nhận, gánh nặng tâm lý của y cũng lập tức nhẹ đi không ít, Sở Nghiễm Ngọc cũng thở phào nhẹ nhõm...

Đưa tay cầm một bộ quần áo vào trong tay, quần áo này là Tư Thần bảo người ta chuẩn bị, so ra chất lượng còn cao hơn nhiều so với quần áo mua bên ngoài, sờ lên rất mềm mại thoải mái, quần áo của trẻ con chỉ to bằng bàn tay của y, quần nhỏ cũng rất xinh, ống quần rất ngắn, dính liền lại với bàn chân nho nhỏ, một bộ đặt ở cùng một chỗ, cũng chỉ lớn bằng hai bàn tay của y, ngốc ngốc manh manh, thực sự đáng yêu chịu không nổi.

Còn cả bình sữa nhỏ, muỗng nhỏ, chén nhỏ, tã bỉm với sợi bông mềm mại, áo khoác nhỏ, găng tay... hai ba ba bóc túi tới không dừng tay nổi, bởi thật sự là quá đáng yêu, làm cho trái tim của hai người ba mềm nhũn cả ra, hận không thể sinh con ra ngay lập tức, sau đó mặc mỗi một bộ vào cho bé con, thử xem sẽ như thế nào.

Mãi đến tận lúc sắp mười hai giờ rồi, Sở Nghiễm Ngọc lại một lần nữa cảm thấy nước mắt tràn mi, mới lưu luyến không rời đi ngủ tiếp.

Tư Thần cẩn thận cất gọn đồ vào, rồi đứng trước ngăn tủ nhìn một hồi, không nhịn được tưởng tượng tới cảnh sinh hoạt sau khi có bé con, lúc này mới thỏa mãn leo lên giường, ôm Sở Nghiễm Ngọc ngủ, chỉ là bàn tay đã không tự chủ mà đặt lên bụng của Sở Nghiễm Ngọc...

Hôm đó sáng sớm, kim điêu ra ngoài đã trở lại, trong sân vang lên đủ các loại âm thanh ầm ĩ, Sở Nghiễm Ngọc dùng khăn mặt bưng đôi mắt buồn ngủ, xuống tầng nghi hoặc hỏi: "Trong sân có tiếng động gì vậy, sao lại nháo nhào lên vậy."

Chú Tần thấy là y thì nở nụ cười ngay, nói: "Đại Kim đúng là rất thông minh, bắt rất nhiều gà rừng về nhà, còn có cả một túi trứng gà nữa, tôi chưa từng thấy động vật nào thông minh như vậy." Đại Kim là tên mà ông đặt cho kim điêu...

Sở Nghiễm Ngọc nghĩ tới lời kim điêu nói trước khi đi, tò mò chạy tới trong vườn xem rõ ngọn ngành.

Kim điêu không biết kiếm được một cái lưới từ đâu ra, trong lưới đầy gà rừng, gọi là gà rừng thì cũng không hẳn, bởi lũ gà rừng này quá đẹp, có con lông đỏ đến phát ra ánh sáng, còn có con có màu lam sẫm, có con đỏ vàng tím xanh giao nhau, màu sắc sặc sỡ, cơ thể thon dài khỏe mạnh, lông đuôi dài thật dài, đẹp tới không giống một con gà, có khi nói đó là phượng hoàng thì cũng có người tin thật. Còn có vài con tròn hơn, lông như cây cọ màu nâu, pha lẫn với màu đen thành từng vệt, tụ lại cùng với đám gà trống màu sắc sặc sỡ, từng đôi từng đôi.

Chú Tần cũng cảm thấy rất mới lạ, ngay cả mấy cô hầu gái trong vườn cũng không nhịn được mà lại gần xem trò vui.

"Đây chính là gà cảnh sống trên núi, hơn nữa còn là gà hoang dã hoàn toàn, là động vật được bảo vệ! Tôi mới chỉ từng được nhìn thấy trong vườn thú!" Có hầu gái nhận ra, lập tức hô lên một tiếng, thật sự là quá đẹp.

Chú Tần cũng nhận ra, không nhịn được mà than thở vài câu, "Gà cảnh còn được gọi là Tiểu Phượng Hoàng, tôi vốn tưởng mọi người khoa trương mà thôi, không ngờ là lại đẹp như vậy thật."

Sở Nghiễm Ngọc nhíu mày, giương mắt nhìn kim điêu, trong lòng nói đây chính là động vật được bảo vệ, không phải là muốn thật sự mang về cho mình ăn đấy chứ?

Kim điêu vẫn nói lời ngắn gọn mà đủ ý: "Những con gà này quanh năm ăn một loại hạt giống cỏ chứa linh tính, trứng đẻ ra cũng có linh tính, tốt cho cơ thể ngươi."

Lời nó nói cũng không ai nghe thấy được, Sở Nghiễm Ngọc cũng không tiện đáp lại nó ngay trước mặt mọi người, chỉ khẽ gật đầu.

Đám người hầu nhìn xong lập tức tản đi, chú Tần hơi hưng phấn nói: "Thiếu gia Nghiễm Ngọc, đám gà cảnh này sẽ được nuôi trong vườn sao? Thực đúng là quá đẹp, còn đẹp hơn nhiều đám vẹt đuôi dài được bán ở bên ngoài, nuôi trong vườn mỗi ngày được ngắm tâm tình cũng sẽ tốt lắm đây."

Sở Nghiễm Ngọc thấy ông thật sự thích, liền nói: "Vậy thì nuôi một đôi ở nhà đi, còn lại thì đưa tới nông trường, nếu không thì ầm ĩ lắm."

Chú Tần gật đầu liên tục, chọn một đôi gà đẹp mà khỏe mạnh nhất, bảo người ta nhốt vào vườn sau biệt thự.

Kim điêu dù không có ngón tay linh hoạt như con người nhưng thông hiểu không ít phép thuật, muốn bắt đám gà cảnh này thì cũng không phải là chuyện gì khó, ngoài việc bắt hết đám gà đi thì còn mang cả trứng mà chúng đã đẻ trước đó tới, mang theo một bao chứa hạt giống cỏ có linh tính về cho Sở Nghiễm Ngọc, chuyên để nuôi đám gà cảnh này, chuẩn bị rất tỉ mỉ.

Sở Nghiễm Ngọc hơi buồn cười, đam mê sưu tầm của tên này phỏng chừng lại phát tác rồi. Có điều kim điêu làm những thứ này đều là vì y, phần ân tình này y nhớ kĩ trong lòng.

Hạt giống cỏ chia ra một phần nhỏ trồng trong vườn, còn lại phần lớn thì phân ra trồng ở nông trường nhỏ, đúng giờ Lộ Hồng Vũ sẽ dùng nước đã pha loãng với nước suối để tưới, hạt giống cỏ tối hôm đó liền bắt đầu mọc lên, ngày hôm sau đã dần mọc ra cả một đoạn dài, hạt giống cỏ kia một lần nữa được kết thành.

Đám gà cảnh này rất thông minh, bởi loại hạt giống cỏ này mà chúng hoàn toàn không có ý định chạy trốn, an tâm ở lại, gà trống mỗi ngày đều ở trong vườn tìm sâu ăn, gà mái thì kiên trì mỗi ngày một quả trứng, trứng lớn như trứng ngỗng, vỏ trứng trắng như ngọc, vì vậy Sở Nghiễm Ngọc gần đây mỗi ngày đều ăn trứng gà, cảm thấy từ trên xuống dưới thân đều có mùi trứng gà.

Có điều cũng nhờ phúc của những quả trứng này mà y không cần phải ngủ mê man cả ngày nữa rồi, Sở Nghiễm Ngọc cũng thở phào nhẹ nhõm.

Ngày hôm đó nhìn thời tiết tốt, y dự định đi chợ đồ cổ xem, mua lễ vật cho ông Đường.

Có điều y vừa mới xuống giường, đã cảm thấy trong bụng bị đá mạnh một cái, làm y cả kinh tới suýt chút nữa nhảy dựng lên...

Tác giả có lời muốn nói: Năm đó tôi cũng bị dọa y như thế đấy...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.