*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Dưới sự lưu luyến không rời của cả nhà, một nhà ba người Sở Nghiễm Ngọc rời khỏi Bắc Kinh.
Gần đây nhiệt độ càng lúc càng thấp, sáng thì lại càng lạnh, nói cũng toát ra một luồng hơi trắng.
Bởi vì về Lan thành sớm nên cả nhà trên đường cũng không vội vã, dặn vệ sĩ lái chậm, tới thời gian nghỉ còn tìm khách sạn nghỉ lại, mấy người lớn họ không sao nhưng tiểu Cầu Cầu thì phải chăm sóc thật tốt.
Bạch Hạc trước đó đến Bắc Kinh luyện đan dược cho ông Thẩm, ngày hôm sau đã về ngay. Có điều trước khi đi, dưới sự yêu cầu của Sở Nghiễm Ngọc, hắn đã kiểm tra sức khỏe cho ông Tư một chút. Ông Tư bởi trong nửa năm gần đây đã nhận được đủ thứ tốt do hai người Sở Nghiễm Ngọc hiếu kính nên sức khỏe tốt tới không thể tốt hơn nữa, vết thương cũ vốn lưu trên người cũng đều đã khỏi chưa nói, sức khỏe cũng càng thêm cường tráng. Có lẽ là do không chịu nổi sự lo lắng của con cháu, đặc biệt là sau chuyện của ông Thẩm, người một nhà càng không dám thất lễ, chỉ lo ông cụ nhà mình cũng gặp chuyện bất trắc, vì vậy Bạch Hạc vừa đặc biệt bất đắc dĩ vừa cẩn thận xem mạch cho ông cụ, cuối cùng kết luận, sức khỏe của ông cụ quá tốt rồi, ít nhất có thể sống thêm ba mươi năm, mọi người đều nên thả tim lại chỗ cũ đi!
Mọi người trong nhà nghe thấy câu nói này của hắn thì cuối cùng cũng hài lòng, Bạch Hạc dưới ám chỉ của Sở Nghiễm Ngọc, để lại cho ông cụ một "bình ngọc chất lỏng", nhỡ có chỗ nào không thoải mái hoặc gặp nguy hiểm gì thì ít nhất cũng có thể tạm thời giữ được tính mạng, chờ họ chạy tới.
"Bình ngọc chất lỏng" này có thể coi là bảo vật vô giá, trước cũng mới chỉ cho ông Thẩm nhấm một chút, Thẩm Nguyên Khải còn lén tìm tới Sở Nghiễm Ngọc, muốn y giúp dàn xếp một chút, cho ông cụ nhà họ một bình, có điều Sở Nghiễm Ngọc từ chối, liền đưa bình này cho ông cụ Tư, vẫn là do y ám chỉ với Bạch Hạc đã lâu, Bạch Hạc mới đành lấy ra, tiền y tiêu vào người Bạch Hạc trước giờ, cũng không phải là lãng phí.
"Khi em đi Thẩm Nguyên Khải còn gọi điện tới bốc phốt, bảo em sau này có vật gì tốt đừng quên chừa lại cho anh ta một chút, tên này cứ ăn nói như vậy, cho chừa, cho anh ta đau lòng muốn chết luôn." Sở Nghiễm Ngọc cười tủm tỉm mách tội với Tư Thần.
Tư Thần không tham dự vào hành vi "chỉnh người" này của vợ, có điều thấy các bạn thân bị bẫy, tiền thì ào ào chảy vào trong túi mình thì anh còn thấy rất hài lòng, cho Cầu Cầu nhà họ, còn cả bé hai còn chưa ra đời mua sữa bột, tã giấy cũng tốt. Nếu như Thẩm Nguyên Khải biết được suy nghĩ trong lòng anh, nhất định sẽ hộc máu, Sở Nghiễm Ngọc lấy đi nhiều tiền như vậy từ chỗ hắn, chỉ đều dùng mua tã giấy, sữa bột trẻ em? Cái mông Cầu Cầu nhà cậu to bao nhiêu chứ? Thể diện đâu rồi?!
"Tiên sinh, tối nay có thể sẽ mưa, đường không dễ đi, mọi người thấy thế nào?" Các cận vệ kiểm tra bản đồ một hồi, họ đã rời khỏi nội thành một quãng xa, nếu quay trở về sẽ là không sáng suốt, mà qua nội thành, sẽ phải đi đường núi, đường núi vào thời tiết mưa dầm dề đầu đông này đi qua cũng là một lựa chọn không sáng suốt khác.
Tư Thần nhìn bản đồ một chút, phát hiện phía trước có một homestay rất lớn, thì nói: "Vào đây xem xem, có phòng thì ở lại một đêm rồi lại đi, mọi người cũng dừng lại ăn một chút."
"Vâng."
Núi lớn phía trước có khu du lịch, có điều mùa này cũng không có du khách, vừa vặn homestay trống một nửa, đoàn người Tư Thần ngoài một nhà ba người ra thì cũng có không ít vệ sĩ, có thể coi là một khách hàng lớn, bà chủ vội mời họ vào.
Khi dừng xe, trời đã bắt đầu mưa, mưa bụi tinh tế dày đặc, mang theo hơi lạnh. Sở Nghiễm Ngọc sợ tiểu Cầu Cầu trong lòng bị lạnh, liền kéo tới kéo lui áo choàng của bé, bó lại cho chặt, lại dùng chăn nhỏ bao bên ngoài, lúc này mới ôm con thật kĩ kẽ đi xuống xe.
Tư Thần đã đứng sẵn cạnh xe bung ô chờ, đỡ hai cha con xuống xe liền đi vào trong.
Đôi chồng chồng có tướng mạo đường hoàng, bên người còn có nhiều người ăn mặc đồ vệ sĩ như vậy, vừa nhìn đã biết không phải nhân vật tầm thường, bà chủ nhất thời càng tận tình hơn.
"Trời lạnh, uống chén trà nóng làm ấm thân thể một chút." Bà chủ nhiệt tình bưng ấm trà và mấy chén trà bằng sứ tới, đều rất sạch sẽ.
"Cảm ơn." Sở Nghiễm Ngọc tìm một chỗ tránh gió ngồi xuống. Khí trời quả thực hơi lạnh, mới đi bên ngoài một vòng, liền thấy mặt đất âm lãnh, trên quần áo cũng có một tầng hơi nước, dính dính thật không thoải mái.
Tư Cầu Cầu được ba ôm chặt, tay chân hơi khó chịu, bé được ba thật cẩn thận che chở trong lòng, một chút cũng không lạnh, còn đang thấy nóng đây, bé ngọ nguậy trong lòng ba mấy lần, chân nhỏ đạp đạp, một cước đạp vào ngực Sở Nghiễm Ngọc, bé con dù nhỏ nhưng rất có lực, thỉnh thoảng còn có thể để lại vết xanh trên ngực ba.
"A." Sở Nghiễm Ngọc nhíu mày, cười mắng, "Bại hoại con." Chọc cho thằng bé cười khanh khách, có vẻ cảm thấy chơi rất vui.
Tư Thần sợ thằng nhóc đá phải bụng y, giơ tay bế bé con vào trong lòng, "Cứ để anh đi."
Khi đứa nhỏ được đỡ qua, bà chủ bên cạnh đúng lúc nhìn thấy, cười nói: "Bé con này thật là xinh đẹp, môi hồng răng trắng, là con của cậu hả?" Lời này của bà là đang nói với Sở Nghiễm Ngọc.
Trong phòng này ngoài họ ra cũng không còn ai, cận vệ sau khi đỗ xe thì đi kiểm tra xung quanh một lần, vẫn chưa vào.
Sở Nghiễm Ngọc cười cười, không trực tiếp trả lời câu hỏi này, "Phiền bà chủ cấp cho các anh em bên ngoài một chút nước nóng, thức ăn trước, mọi người đều đói bụng cả rồi."
"Được, đúng lúc trong thôn có nhà giết lợn, chúng tôi đã mua không ít xương về, đang nấu canh đây, tôi bảo họ nhanh tay một chút." Bà chủ cũng không hỏi tiếp nữa, thuận theo chuyển chủ đề.
Tiểu Cầu Cầu bây giờ đã có thể ăn một chút cháo các thứ, đúng lúc cũng đã đến giờ ăn của bé, Sở Nghiễm Ngọc liền nhận bé con từ trong lòng của Tư Thần, bảo Tư Thần đi nấu thức ăn cho tiểu Cầu Cầu.
Trên phương diện hầu hạ người, Tư Thần thực ra tỉ mỉ hơn Sở Nghiễm Ngọc rất nhiều, anh dù người to dáng cao, tay chân dài nhưng vật làm ra rất tinh tế, Tư Cầu Cầu rất thích ăn món do Tư ba ba của bé nấu. Nói tới tỉ mỉ, Sở Nghiễm Ngọc cũng là một người tỉ mỉ, bằng không tới Bắc Kinh, y còn có thể dỗ người nhà họ Tư tốt tới như vậy hay sao, đương nhiên đều là do y có thể quan sát được vui giận của người khác, hiểu phân tích lòng người. Chỉ có điều sự tỉ mỉ của đôi chồng chồng lại không cùng trên một phương diện, sự tỉ mỉ của Tư Thần, đó là đối với người trong lòng anh để ý tới, anh sẽ muốn đưa thứ tốt nhất cho người ấy, rất thiết thực. Sở Nghiễm Ngọc lại khác, y am hiểu quan sát lòng người hơn, trên một phương diện nào đó mà nói, y có thể dỗ cho người ta vui tới mở cờ trong bụng, có thể coi là một mánh khóe bịp người, một loại lời nói chót lưỡi đầu môi, chỉ là có nhiều lúc ở chung với nhiều người, rất cần tới loại chót lưỡi đầu môi này mới có thể chung sống hòa hợp được.
Tư Thần nấu cháo gạo cho tiểu Cầu Cầu, trong nhà bà chủ có bột ngô, anh liền mua chút bột ngô đã được mài nhỏ mịn nhất, thêm một chút vào trong cháo gạo, nấu chung lên, ngửi mùi cực kì thơm.
Sở Nghiễm Ngọc vốn rất thích ăn mấy thứ cháo ngô đồ ngọt này, ngửi thấy mùi này y liền thấy thèm ăn.
Tư Cầu Cầu ăn tới cái miệng nhỏ há to, ăn rất nghiêm túc, thức ăn trong miệng còn chưa nuốt xuống đôi mắt to đã nhìn chằm chằm vào cái bát, chỉ sợ có người cướp đi mất, mỗi lần ba thò cái thìa tới, bé sẽ tự động há miệng ra chờ, một chút cũng không để người phải bận tâm.
"Tiểu Chính Sơ của chúng ta đúng là nhóc ham ăn." Sở Nghiễm Ngọc nhìn mà buồn cười, cố ý bưng mấy bát nhỏ trong tay Tư Thần đi, Tư Cầu Cầu cuống lên, vốn đang yên ổn trong lòng anh, lúc này lại đạp quẫy, mắt to như bị dính lên cái bát kia, bát đi đâu, anh mắt theo đấy.
"Đừng đùa con nữa." Tư Thần bất đắc dĩ cầm bát lại, lúc này Tư Cầu Cầu mới nằm im, hai mắt lại lần nữa nhìn chằm chằm cái bát trong tay ba mình.
Sở Nghiễm Ngọc cười một tiếng, "Anh có con rồi thì không đặt người khác vào trong mắt nữa rồi nhỉ."
Tư Thần thấy lạnh toát sau lưng, vội nói: "Không phải thế, Cầu Cầu còn nhỏ mà, em tính toán với con làm gì."
Sở Nghiễm Ngọc liếc mắt nhìn anh một cái, cái liếc này làm anh tê dại cả da đầu.
Cơm nước ở homestay này coi như là con miệng, khí trời quá lạnh, sau khi ăn qua loa xong, mọi người định đi ngủ một giấc, mai dậy sớm tiếp tục quay trở về.
Khí trời âm lãnh thế này rất thích hợp ngủ trong cái chăn ấm áp, trong homestay không có máy điều hòa, Sở Nghiễm Ngọc cũng không dám để Tư Cầu Cầu ngủ một mình, vì vậy y đặt bé con giữa hai người, một nhà ba người nằm chung trong một ổ chăn.
Tư Cầu Cầu vẫn chưa buồn ngủ, lăn qua lăn lại trong ổ chăn, hai bên đều là ba ba, lăn bên nào cũng là ba cả, điều này làm cho bé con cực kì hưng phấn, bản thân trở mình trong ổ chăn, bò loạn như một con rùa đen nhỏ.
Sở Nghiễm Ngọc bật đèn, tựa vào đầu giường đọc sách, thấy nhóc con còn chưa ngủ, thì vỗ một cái lên cái mông nhỏ đầy thịt của bé, "Mau ngủ đi bại hoại con." Tư Cầu Cầu bây giờ còn đang mặc quần yếm, thịt trên mông có xúc cảm vô cùng tốt, Tư Thần vừa mới lột tã ra cho con, chờ cái tã mới ấm lên một chút mới mặc lại vào cho bé.
Tư Cầu Cầu bị y vỗ thì trực tiếp nằm úp sấp trên giường, bắt lấy góc áo của ba, lại nhét vào trong miệng mình, còn kêu a a.
Tư Thần nắm lấy tay bé kéo ra khỏi quần áo, lại mặc tã bỉm vào, thấp giọng nói: "Mau ngủ."
Tư Cầu Cầu có các ba ba chơi cùng một hồi, cuối cùng cũng buồn ngủ, rất nhanh đã tựa vào ba mình ngủ thiếp đi, có vẻ đã mơ được một giấc mộng đẹp, dù đang ngủ thì trên khuôn mặt nho nhỏ cũng mang theo nụ cười.
"Em cũng đừng đọc nữa, đi ngủ sớm một chút." Tư Thần duỗi cánh tay dài rút quyển sách trên tay Sở Nghiễm Ngọc đi, bảo y nằm xuống ngủ.
"Được rồi." Một nhà ba người ngủ trong ổ chăn, trong rét mướt đầu đông lại ấm áp vô cùng, cũng hấp dẫn người ngoài ý muốn.
Ngoài cửa sổ còn có ánh đèn xe lướt qua, trước khi ngủ Sở Nghiễm Ngọc hình như nghe thấy có tiếng khách qua đường vào homestay ăn cơm nghỉ ngơi lại.
...
Sáng ngày hôm sau, mấy người Sở Nghiễm Ngọc dậy từ sớm, đều tập hợp ở sảnh dưới lầu ăn sáng. Kim điêu cùng họ về cũng đã hoàn thành tu luyện sáng sớm, cũng theo vào ăn.
Bà chủ còn khen con đại bàng lớn như vậy thật uy mãnh, kim điêu đang nuốt miếng thịt heo thì bỗng nói với Sở Nghiễm Ngọc: "Có một nhân tu rất lợi hại đang ở đây." Hẳn là nhân tu, nó cũng không chắc chắn lắm nhưng ít ra là một người rất lợi hại.
"Cái gì?" Sở Nghiễm Ngọc cả kinh, cái từ "nhân tu" này đối với y mà nói còn mang theo cả chút không quen, đây thực ra cũng không thể trách được sự phiến diện của y đối với nhân tu, dù sao sống hai mươi mấy năm đều chưa từng tháy cái gọi là nhân tu bao giờ, có thể là từng thấy nhưng cũng không biết, nhưng thời gian gần đây có tiếp xúc qua, đều cho y cảm giác không tốt, đầu tiên là không hiểu sao lại ra tay với y, sau đó là làm hại Tư Cầu Cầu bị sốt, sau đó Tư Thần bị tai nạn giao thông có vẻ cũng liên quan tới nhân tu, một nhà ba người đều có liên quan tới nhân tu, y có hảo cảm với họ mới là lạ.
"Sao vậy?" Tư Thần ngồi bên bén nhạy cảm giác được sắc mặt y biến hóa, lo âu hỏi.
Sở Nghiễm Ngọc không biết nên giải thích thế nào, lắc đầu với anh, "Chúng ta ăn xong thì mau đi thôi, chút nữa em sẽ nói với anh sau."
Lúc này chim khách bay từ ngoài vào, đậu trên bần ăn của họ, nói với Sở Nghiễm Ngọc: "Ta thấy trong sân của homestay này có tửu quả, có nên hỏi bà chủ một chút không?"
"Thật sao?" Sở Nghiễm Ngọc vốn đang lo về nhân tu mà kim điêu nói, nghe chim khách nhỏ nói xong thì lòng thấy kích động, hương vị thuần hậu của Thần Tiên Nhưỡng như đã tràn ra trong miệng.
Chim khách nhỏ gật đầu. Tư Cầu Cầu đang ngồi trong lòng của Tư Thần thấy nó thì sáng mắt lên, giơ tay muốn chộp nó.
Cái tay nhỏ này của bé, đương nhiên không bắt được chim khách, chim khách rất thích Tư Cầu Cầu, liền nhảy sang bên cạnh một cái, chờ Tư Cầu Cầu không bắt được thu tay về thì lại bước hai bước, dẫn Tư Cầu Cầu tiếp tục bắt.
Tư Cầu Cầu bắt tới hưng phấn, bắt không được còn cười tới là vui vẻ, chảy cả nước dãi ra.
Sở Nghiễm Ngọc còn thương nhớ tới chuyện tửu quả, liền bảo chim khách dẫn đường cho mình, xem xem tửu quả trông như thế nào.
Tửu quả không mọc trên cây mà mọc ra từ trên một loại cây dây leo, loại cây leo này chỉ sinh trưởng trên vách đá cheo leo, homestay này đương nhiên không có cây, chỉ có một chuỗi bị xem là hạt châu dùng nhánh cỏ bện lại, làm đồ chơi cho trẻ nhỏ trong nhà.
Bà chủ đúng lúc đang ở bên ngoài sân thu dọn, thấy y thích thì tiện tay đưa chuỗi hạt châu kia cho y xem, cười nói: "Đây là bện cho cháu gái tôi lúc nó đến đây chơi, đứa bé kia rất thích, có điều chơi hai ngày liền vứt lại ở đây, trẻ con ấy mà, có mới là quên ngay, liền vứt lại cái này sau đầu, mọi người thích thì cứ cầm lấy đi." Nói xong bà liếc mắt nhìn hạt châu kia, hơi ngạc nhiên nói, "Nhà tôi đây là một loại trái cây, bỏ lại ở đây lâu như vậy rồi mà vẫn chưa hỏng, ngạc nhiên thật đấy."
Sở Nghiễm Ngọc thuận thế cầm về, cảm ơn bà chủ, rồi lại giả vờ hỏi: "Không biết trái cây này mọi người lấy từ đâu ra?"
"Nhà tôi nhặt được trên đất khi lên núi hái nấm, chính là ngọn núi phía trước kia."
Sở Nghiễm Ngọc hỏi thăm kĩ càng với bà, phát hiện đúng lúc trên con đường trở về của họ có đi ngang qua một vách núi, trong lòng rất vui vẻ, nói không chừng lần này họ thực sự có thể đào được cây về nhà trồng, như vậy sau này sẽ không cần phải lo tới chuyện Thần Tiên Nhưỡng nữa.
Dưới sự giục giã của y, mọi người nhanh chóng ăn xong, lái xe xuất phát.
Sau khi xe của họ lái đi, từ sân sau của homestay có một người đàn ông tuấn lãng bước ra, người đàn ông kia nhìn ngoại hình khoảng chừng ba mươi, nhưng lại có mị lực của đàn ông thành thục, hẳn cũng là do hắn bảo dưỡng khá tốt, khiến người không nhìn ra được tuổi tác. Bên cạnh người đàn ông là một thiếu niên mười mấy tuổi, thiếu niên có nụ cười đẹp, mi thanh mục tú, mặt mày sáng rỡ. Hai người này vừa đi ra, nơi có chút đơn sơ này tưởng như được chiếu sáng.
Thiếu niên ôm trong lòng một bồn hoa, hai mầm cây nhỏ nhìn có chút suy dinh dưỡng mọc lên từ đất, lại quấn quýt lấy nhau. Thiếu niên đặt bồn hoa lên bàn, nhưng tay vẫn không rời đi, người đàn ông lúc này lại ngẩng đầu nói với bà chủ: "Bà chủ, cho chúng tôi hai bát cháo ngô đi."
Bà chủ nhìn mặt hắn tới sững sờ, vẫn là chồng bà nhìn không nổi mới vỗ vai bà một cái, bà mới phục hồi tình thần lại, đỏ mặt nói: "Ôi chao, đi làm cho hai người ngay đây."
...
Đoàn xe nhà họ Tư đi trong núi mất một thời gian mới đến vách núi mà bà chủ nói kia, vách núi kia như bị đao chém, một đao chặt đứt từ giữa, trên mặt cắt không hề có bất kì thứ gì có thể mượn lực được.
Với bản lĩnh của Tư Thần, thực ra cũng đã có ý nghĩ đi lên, có điều Sở Nghiễm Ngọc nhìn vách núi kia liền thấy váng đầu hoa mắt, đương nhiên sẽ không để anh leo lên. Cũng may họ còn có kim điêu, kim điêu nghe nói chim khách nhỏ tìm được tửu quả, trong lòng cũng hưng phấn, chỉ có điều không biểu hiện ra mà thôi, lúc này nó xung phong nhận việc, đào cây tửu quả trên vách núi cheo leo.
Loại chim lớn hung dữ như kim điêu này bay thẳng với độ cao một nghìn mét cũng hoàn toàn không có vấn đề gì, nó mở ra đôi cánh cực lớn, bay thẳng lên bầu trời, những vệ sĩ kia nhìn mà cũng sững sờ, quá ngầu rồi!
Kim điêu làm việc là đáng tin nhất, nó không để cho mọi người chờ bao lâu, một đôi móng sắc đã nhanh chóng đào được một cây dây leo, ném xuống đất.
Sở Nghiễm Ngọc mau chóng đỡ lấy cây dây leo kia, trên cây đã lác đác mọc lên một ít quả màu đỏ, dù sao cũng đã bắt đầu sang đông, quả chín đã sớm rớt xuống, bằng không bà chủ cũng không kiếm được loại quả đỏ này.
Những quả đỏ này vẫn chưa bị phá hỏng, sau khi hái xuống, quả nhiên cầm trong tay liền tỏa ra mùi rượu nhạt, trong tiệc cưới của Sở Nghiễm Ngọc toàn là người sành, đều dồn dập tới hỏi Sở Nghiễm Ngọc có phải là có mang theo thứ rượu quý gì đến không, sao lại thơm như vậy.
"Trước cứ tạm để đó, dù sao cũng đã lấy được rồi, về rồi lại nói tiếp." Sở Nghiễm Ngọc đặt dây leo lên xe, cười nói một câu. Trong lòng y còn đang băn khoăn về nhân tu trong homestay kia mà kim điêu nói tới, y sợ nhỡ hai bên đi cùng một con đường, đụng độ nhau, vậy thì phiền to.
Tư Thần đã sớm đoán được quan hệ giữa vợ mình và đám động vật này, chắc chắn có liên hệ gì đó mà anh không biết, có điều xưa nay anh chưa từng hỏi nhiều, dù sao Nghiễm Ngọc nhà anh cũng chẳng thể coi trọng động vật được.
Xe đi một đường trở về, khi về nhà sắc trời đã tối.
Chú Tần biết hôm nay họ sẽ về, đã bảo đám người hầu quét dọn lại biệt thự từ sớm, xe họ còn chưa về tới nhà đã thấy biệt thự lớn bật đèn sáng choang, Sở Nghiễm Ngọc nhịn không được nở nụ cười.
"Thiếu gia, thiếu gia Nghiễm Ngọc, tiểu thiếu gia, mọi người đã trở lại rồi." Chú Tần nghe thấy tiếng xe, vội mở cửa lớn ra, thấy các chủ nhân đã về thì mặt hiện nét vui sướng.
"Chú Tần, khổ cực cho chú rồi, mọi thứ trong nhà có ổn không?" Sở Nghiễm Ngọc ôm Tư Cầu Cầu xuống xe, Tư Thần đi sau cùng các vệ sĩ khuân đồ. Tống Lan Phục không nỡ để họ đi, cho họ mấy chiếc xe bên trong chất đầy các thứ đồ họ có thể dùng, quần áo này nọ, ai cũng được chuẩn bị cho rất nhiều thứ.
"Đều ổn cả, mọi người khỏe, nông trường cũng tốt, thiếu gia Nghiễm Ngọc đừng lo." Chú Tần gật đầu liên tục, bước lên nhìn Tư Cầu Cầu một chút, cười nói: "Tiểu thiếu gia lớn quá rồi nhỉ, càng đẹp trai hơn rồi."
Tư Cầu Cầu đã tỉnh, bé vẫn còn nhớ rõ ông này là người đã luôn bế mình, thấy thì liền nở nụ cười, thò móng vuốt ra ngoài, muốn bế một cái.
Chú Tần thấy bé con vẫn còn nhớ mình thì lập tức cười vui vẻ, bế bé vào lòng, đùa: "Tiểu thiếu gia nhà chúng ta không chỉ đẹp trai mà còn rất thông minh đấy, vẫn còn nhớ được cả ông."
Tư Cầu Cầu cười khanh khách, lại gần ịn một ngụm nước miếng lên mặt ông, rất chọc cho người ta yêu thích.
Chú Tần quả nhiên bị chọc cười, bế bé đi tới đi lui, trêu đùa với bé.
Sở Nghiễm Ngọc không yên lòng chuyện nông trường, đến nhà liền gọi cho Lộ Hồng Vũ. Lộ Hồng Vũ nghe nói họ đã về, lúc này liền muốn xuống núi gặp mặt, báo cáo tình hình công việc.
"Thôi, đã muộn thế này rồi, mai rồi lại nói." Sở Nghiễm Ngọc cản cậu.
Nông trường không có chuyện gì lớn, tất cả đều vận hành theo từng bước, Sở Nghiễm Ngọc liền yên tâm.
Đồ vật mang từ Bắc Kinh về rất nhiều, cũng may phòng chứa đồ của biệt thự cũng lớn, cũng không đến nỗi không có chỗ cất.
Họ vừa về nhà, Tống Lan Phục đã gọi một cuộc đến, biết họ đã bình an về nhà rồi cuối cùng cũng an tâm không ít, chỉ là tới Tết mới có thể gặp lại cháu trai bảo bối của bà, Tống Lan Phục chán nản.
Tối đó ở nhà, ngày hôm sau Sở Nghiễm Ngọc cầm dây leo tửu quả kim điêu đào được, định tìm một chỗ trồng xuống.
Rắn đen nhỏ hưng phấn tới chảy nước miếng, "Tốt quá rồi, chờ cây mọc dài ra, có thể có càng nhiều Thần Tiên Nhưỡng, chút xíu kia ta đã uống hết từ lâu."
Bạch Hạc thèm rượu nhất sau khi biết được càng hưng phấn, chạy từ trong viện nhỏ của mình tới, tự mình tìm một chỗ thích hợp trong trận pháp, trồng cây dây leo xuống.
Có trận pháp này, dây leo tửu quả vốn đã chút héo rất nhanh đã khôi phục lại được sức sống, đồng thời còn tự động leo lên giá, bắt đầu sinh trưởng lại.
"Đáng tiếc thứ này một năm mới kết quả, bằng không chúng ta bây giờ có thể tự chưng cất rượu rồi." Bạch Hạc cực kì tiếc nuối.
Sở Nghiễm Ngọc lấy ra những quả trước đó đã hái xuống, cùng với nhánh cỏ bện kia ra, hỏi: "Những thứ này có tác dụng gì không?"
Bạch Hạc thấy những quả đỏ kia thì sáng mắt, có điều nhìn nhánh cỏ kia lại thấy khá tiếc nuối, "Những quả anh hái xuống này thì hữu dụng, còn cái này bị phá hỏng mất rồi, đã không còn tác dụng."
Sở Nghiễm Ngọc cũng thấy hơi tiếc có điều cũng may là vẫn sử dụng được một phần, còn có thể tạm thời ủ vài bình rượu, uống tiết kiệm có khi còn uống được sang tới năm sau.
Sau khi họ trở về Lan thành, tất cả bắt đầu vận chuyển lại từ đầu. Công ty của Tư Thần lần nữa mở rộng, lại hợp tác với Thẩm Nguyên Khải, càng thêm nổi tiếng trong giới, Tư Thần dự định chỉnh đốn lại nhân viên trong công ty một phen. Trong công ty này của anh vốn vẫn tiếp nhận vài nhân viên kì cựu trước kia, có rất nhiều người có năng lực, mà cũng có không ít người thừa nước đục thả câu kiếm cơm, Sở Nghiễm Ngọc kiến nghị anh đuổi việc hết mấy người vô công rồi nghề này, sau đó lại tuyển một nhóm người mới vào, tránh cho sau này công ty thực sự lớn mạnh rồi lại bị người phá hỏng từ bên trong.
Bản thân Sở Nghiễm Ngọc cũng không hề rảnh, Dương Mạn Trúc gọi điện thoại cho y.
"Nhà họ Sở cũng đã hoài nghi Thái lão thái bà năm đó thực sự hại chết vợ và con trưởng của Sở lão gia, một phần đã công khai ép bức họ, muốn thu hồi lại quyền lợi và cổ phần của Sở Gia Đức tại nhà họ Sở." Dương Mạn Trúc nói cho y biết một vài tin tình báo mới nhất.
"Vậy Sở Gia Đức làm thế nào?"
"Sở Gia Đức đương nhiên là chết cũng không thoái vị, hai mẹ con họ làm nhiều chuyện nhiều năm như vậy, không phải là vì miếng mỡ dày nhà họ Sở này hay sao?" Dương Mạn Trúc cười, vô cùng có khí thế, Sở Nghiễm Ngọc khó giải thích lại cảm thấy cô gái này càng lúc càng đi ngược lại với hình mẫu khuê tú dịu dàng động lòng người trước kia.
Y cảm thán một tiếng, hỏi: "Người nhà họ Thái thì sao? Chính là những người lợi dụng danh lợi của Sở Gia Đức gây rắc rối cho nhà họ Sở ấy, rời khỏi Sở thị chưa?"
"Vẫn còn ở lại, tất cả những chuyện khuất tất kia đều bị xóa sạch, cũng không biết Sở Gia Đức đã dựa được vào ngọn núi lớn nào, chuyện lớn như vậy mà cũng có thể che lại, tôi cảm thấy bây giờ nhà họ Sở không có cách nào đối phó được với Sở Gia Đức, chắc chắn cũng là bởi núi dựa này."
"Vậy chúng ta tạm không quản chuyện này." Sở Nghiễm Ngọc không từ bỏ ý định trả thù Sở Hạo, y hơi khựng lại, hỏi, "Chuyện kết hôn của cô và Sở Hạo thế nào rồi?"
"Sắp rồi, Sở Gia Đức và nhà chúng tôi quyết định trực tiếp để chúng tôi kết hôn, hắn ta vẫn còn muốn đứng vững ở nhà họ Sở một lần nữa, người nhà họ Dương lại muốn ăn lợi trước khi hắn ta ngã xuống, hai bên kết hợp với nhau." Dương Mạn Trúc chậm rãi nói, tựa như cô dâu kia không phải là mình vậy.
"Tôi biết rồi, lần này tôi nhất định để cho Sở Hạo không thể vươn mình thêm nữa." Sở Nghiễm Ngọc nói rất bình thản, bây giờ y đã không còn quá hận mấy người kia như ban đầu nhưng vậy cũng không có nghĩa là y sẽ bỏ qua cho những người này.
Cúp máy của Dương Mạn Trúc xong, y liền gọi điện thoại cho một người khác.
Lúc trước bởi anh họ Hoa Thiệu Nhiên, trước khi đi Bắc Kinh y đã về nhà họ Sở một chuyến, sau khi tới nhà họ Sở, y vì một hầu gái mà xung đột với Sở Hạo, khi về, y đã đưa cách liên hệ của mình cho hầu gái kia.
Hầu gái bởi mâu thuẫn giữa y và Sở Hạo, nhất định không thể nào tiếp tục ở nhà họ Sở được nữa, cho dù miễn cưỡng tiếp tục ở lại thì Sở Hạo cũng sẽ càng lúc càng nhằm vào cô, thế giới bên ngoài rộng lớn như vậy, cũng không nhất định cứ phải làm việc cho nhà họ Sở mới có thể tiếp tục sống, cô đương nhiên trực tiếp chọn từ chức rời khỏi đó.
Cô không biết Sở Nghiễm Ngọc để lại cách liên lạc cho mình kia là có ý gì, có điều bởi danh tiếng tốt của Sở Nghiễm Ngọc tại nhà họ Sở, lại thêm chuyện y đã ra mặt giúp mình, sau khi do dự một chút, cô vẫn gọi một cuộc điện thoại tới cho Sở Nghiễm Ngọc.
Lúc đó Sở Nghiễm Ngọc trực tiếp giới thiệu cho cô một công việc mới còn tốt hơn ở nhà họ Sở, có điều cũng nhờ trước khi cô rời khỏi nhà họ Sở hãy giúp mình một việc nhỏ, đương nhiên y nhờ cô giúp việc này cũng không phải là không trả tiền, bởi không phải là việc gì trái pháp luật, còn nhận được tiền nên lúc ấy hầu gái đã đồng ý.
Chắc chắn hầu gái đã mang đồ vào trong nhà họ Sở, nói chuyện với người một lúc, Sở Nghiễm Ngọc đặt điện thoại xuống, khóe miệng hiện nét cười.
Tư Cầu Cầu bò vào trong lòng y, thò tay ra nắm lấy điện thoại trong tay y, miệng nhỏ kêu a a.
"Ngoan nào, cái này con không chơi được." Sở Nghiễm Ngọc ném điện thoại di động sang một bên, bế bé lên trước mặt hôn một cái, còn nói, "Cũng không thể ăn."
Tư Cầu Cầu gặm một cái lên mặt ba mình, cười khì khì để lại nước dãi trên mặt y.
Hai cha con đang chơi đùa, điện thoại di động bị ném sang bên kia bỗng lại đổ chuông.
"Bảo bối à, ba xem xem ai gọi điện tới đã." Sở Nghiễm Ngọc cười tủm tỉm nhét bé con lại vào trong lòng, lại cầm điện thoại lên.
Số điện thoại là một dãy số lạ, Sở Nghiễm Ngọc nghe máy.
"Ai vậy?"
"Nghiễm Ngọc! Còn nhớ cậu không?" Trong điện thoại vang lên tiếng cười sang sảng, giọng nói còn mang theo sự thân mật.
"Cậu út!" Sở Nghiễm Ngọc nghe thấy giọng nói này thì vui vẻ, "Cậu về nước rồi ạ?!"
"Ừ! Nhiều năm rồi không trở lại, về thăm một chút." Đối phương vừa nói vừa cười, có thể thấy là một người rất thích cười.
"Giờ cậu đang ở đâu? Con đi đón cậu, đến nhà con chơi đi." Trong giọng nói của Sở Nghiễm Ngọc cũng mang theo ý cười, bế con xuống dưới tầng.
"Vậy cũng tốt." Đối phương trực tiếp báo cho y một địa chỉ.
Sở Nghiễm Ngọc xuống tầng, liền bảo chú Tần chuẩn bị xe, y muốn đích thân đi đón cậu út đã nhiều năm không gặp này.
"Có khách muốn tới sao?" Chú Tần thấy y hưng phấn như vậy, khi y ra ngoài liền hỏi một câu.
"Là cậu út của cháu, phiền chú Tần sắp xếp một phòng khách, giờ cháu phải đi đón người."
"Vâng."
Khi y tới cửa, vệ sĩ đã lái xe tới chờ sẵn, trong tay Sở Nghiễm Ngọc còn đang bế con trai bảo bối của mình, không nỡ thả xuống, liền mang bé con đi cùng, dù sao đối phương cũng là cậu út của mình, mang đi để cậu mình xem cũng không tồi.
Rất nhanh xe đã tới địa chỉ, Sở Nghiễm Ngọc bế con xuống xe, vừa xuống đã thấy một người đàn ông trung niên mang nụ cười nho nhã đang đứng đó, bên cạnh là mấy cái vali to.
"Cậu út." Sở Nghiễm Ngọc cười đi tới nghênh tiếp. Ấn tượng của y đối với người cậu út này vẫn còn dừng lại khi còn nhỏ, thực ra hai người không gặp nhau nhiều nhưng thường xuyên gọi điện thoại, trước kia còn đi học, có chỗ nào không nghĩ ra được, hoặc là trong lòng thấy hoang mang, y thường thường gọi điện thoại tới bên kia đại dương, tán gẫu với cậu út một lần liền thâu đêm, gọi người đàn ông này là cậu út của y thì người này lại càng giống với cha của y hơn, bởi trước đây Sở Gia Đức luôn chỉ bắt y cố gắng học tập tiếp quản gia nghiệp chứ chưa từng quan tâm tới những chuyện khác của y.
"Nhiều năm như vậy không gặp, nhóc con năm đó lớn lên đã đẹp trai thế này rồi." Hoa Nhuận Trạch thấy y như vậy thì cũng hơi kích động, không nhịn được bước tới ôm y một cái.
"Cậu út cũng vẫn đẹp trai như vậy." Hai cậu cháu lâu năm không gặp, thế mà lại không cảm thấy xa lạ là bao, có lẽ là do trong lòng Sở Nghiễm Ngọc, người này mới thật sự là người cha đích thực của y.
Tư Cầu Cầu phát hiện có một người đàn ông chưa từng gặp ôm ba mình, miệng phun một cái bong bóng, chớp đôi mắt to đen láy nhìn đối phương.
"Ồ, bé con này chính là của vị kia nhà con phải không, dung mạo thật xinh đẹp." Hoa Nhuận Trạch cười híp mắt, thuận tay nhéo một cái lên mặt Tư Cầu Cầu, Tư Cầu Cầu cực kì cho thể diện lại phun ra một cái bong bóng với ông, nhất thời làm cho Hoa Nhuận Trạch phì cười.
"Bảo bối à, đây là ông cậu, biết chưa, lớn rồi phải gọi ông nhé." Sở Nghiễm Ngọc cười giơ bé con lên để bé làm quen.
Hoa Nhuận Trạch nghiêm túc nhìn bé con một cái, cười nói: "Cậu nghe Thiệu Nhiên kể về thằng bé này rồi, dung mạo còn thật sự rất giống con, đây hẳn là duyên phận?"
Sở Nghiễm Ngọc cười cười, đưa mắt nhìn đống vali kia của ông, nói: "Cậu út, cậu định về nước định cư sao?" Nhiều đồ như vậy, có vẻ như chuyển cả nhà về.
"Đúng vậy, Thiệu Nhiên cũng đã về nước rồi, cậu ở bên đó một mình không thú vị." Khi Hoa Nhuận Trạch xuất ngoại, Sở Nghiễm Ngọc cũng mới vừa ra đời, lúc ấy ông cũng mới chỉ mười tám tuổi, đi du học, sau đó chỉ trở về vài lần, người trong nhà từng người mất đi, rồi đến mẹ của Sở Nghiễm Ngọc năm ấy cũng mất, ông liền đưa Hoa Thiệu Nhiên cha mẹ đều đã mất sang nước ngoài, rồi cũng không trở lại nữa.
"Vậy thì đi thôi, cậu tới nhà cháu ở trước đã, cháu có một nông trường nhỏ, rất thú vị đó." Sở Nghiễm Ngọc bảo vệ sĩ mang đồ lên xe.
"Đồ nặng lắm, cẩn thận một chút." Hoa Nhuận Trạch vội đi tới giúp.
Sở Nghiễm Ngọc theo sau, người cậu út nhìn có vẻ ôn hòa nho nhã này thực ra vóc dáng cũng rất tốt, người cao dáng lớn, có thể sánh với Tư Thần, cho dù đã bốn mươi tuổi, khi khuân đồ với vệ sĩ thì cũng không có cảm giác lao lực một chút nào.
Để đồ lên xe xong, hai người cùng lên xe, Hoa Nhuận Trạch nhìn nhóc con trong lòng Sở Nghiễm Ngọc, thấy hơi ngứa tay, "Có thể cho cậu bế một chút được không?" Ông đã ngoài bốn mươi còn chưa kết hôn, thấy trẻ con thì cảm thấy rất thích.
"Nào, Cầu Cầu, để ông cậu con bế con một cái, ngoan nào." Sở Nghiễm Ngọc cúi đầu hôn lên mặt con một cái. Tư Cầu Cầu cũng không biết có phải là nghe hiểu lời ba nói hay không mà chớp mắt nhìn đối phương rồi thò hai cái tay nho nhỏ ra, bế.
Hoa Nhuận Trạch lập tức nở nụ cười, đưa hai tay ra, ôm người vào trong lòng mình, cũng có chút phải thán phục, "Cậu chưa thấy đứa trẻ nào thông minh như vậy cả, vẫn chưa tới nửa tuổi phải không, sao lại biết nghe lời như thế?"
Không có cha mẹ nào nghe được lời khen của người khác dành cho con mình mà không thấy vui cả, Sở Nghiễm Ngọc cũng vậy, nghe được thì liền nở nụ cười, "Mới hơn bốn tháng một chút, chỉ là không nghe lời lắm, cầm lấy đồ là liền muốn cho vào trong miệng."
Hai người đang nói, thằng nhóc đã túm được cúc áo của Hoa Nhuận Trạch, bộ dáng kia, đúng là muốn ăn rồi.
Hai người đều bị chọc cười, Hoa Nhuận Trạch đang cười, trong lòng bất chợt nảy ra chút thương cảm, có điều ông cũng không biểu hiện ra, cũng không để Sở Nghiễm Ngọc nhận ra được.
Trong nhà lại có khách, chú Tần cũng rất vui vẻ, ông rất thích trong nhà náo náo nhiệt nhiệt, thường xuyên có các bạn bè thân thích tới nhà chơi, thì cái nhà này của thiếu gia mới giống một cái nhà chứ.
Hoa Nhuận Trạch thực ra mới xuống máy bay không lâu, bế bé con chơi một hồi mới đi ngủ dưới lời khuyên bảo của Sở Nghiễm Ngọc.
Chú Tần thở dài nói: "Ông cậu của Cầu Cầu thích thằng bé thật đấy, cậu ấy có con chưa?" Câu sau này chính là đang hỏi Sở Nghiễm Ngọc.
"Hẳn là không có, cháu chưa từng thấy cậu ấy nói tới, cậu nói cậu vẫn luôn độc thân không kết hôn." Sở Nghiễm Ngọc cũng hơi nghi hoặc, tuy cậu giấu rất khá nhưng y thấy ánh mắt cậu mình nhìn tiểu Cầu Cầu rất phức tạp, mang theo yêu chiều lại có chút thương cảm, như đang xuyên qua tiểu Cầu Cầu mà nhìn thấy một người khác.
Nhiều năm như vậy, cậu út thật sự vẫn luôn độc thân sao?
Ed: Một chút bonus minh họa Hoa Nhuận Trạch (đại thúc công? =)) Lảm nhảm: Page mới lập (Long Dương Đồ) bị sập rồi... Hơi bị buồn nhưng thôi, chắc t k có duyên với mấy cái này, vẫn là nên dùng WordPress với Wattpad vậy, aizz~