Hào Môn Sủng Hôn

Chương 8: Cướp đoạt



Điện thoại vang lên tiếng tút tút bị cúp máy, mặt mày Sở Gia Đức đen thui, lão vốn còn định lấy cớ quan tâm tới chuyện của Sở Nghiễm Ngọc để rút ngắn quan hệ với Tư Thần.

Giống như mọi người đã ngầm đoán trước, Sở Gia Đức đúng là muốn thu công ty dưới tay Tư Thần kia vào trong tay mình. Tuy rằng công ty Tư Thần hoàn toàn không thể so sánh được với nhà họ Sở nhưng thời đại này là thời đại ngành điện tử phát triển, công ty điện tử dưới tay Tư Thần cũng rất có tiền đồ, trên tay Sở Gia Đức đúng lúc có cơ hội, sao có thể cam lòng tha cho con cá béo này?

Dưới cái nhìn của lão, nhà họ Sở có chỗ dựa như vậy, cho dù trong lòng Tư Thần biết lão có ý đồ riêng thì chắc chắn cũng không nỡ bỏ qua cơ hội thiết lập quan hệ với nhà họ Sở, chỉ một công ty nhỏ sao có thể so sánh được với cả tập đoàn? Cứ nhìn mà xem, nhà họ Sở đang chuẩn bị tìm đối tượng cho Sở Nghiễm Ngọc, Tư Thần đã không thể chờ đợi thêm mà tới cửa cầu thân, còn không phải là muốn câu kết với nhà họ Sở hay sao? Có thể thấy được người này trước lợi ích khổng lồ, lòng tham của thương nhân đã vượt qua phòng tuyến trong lòng từ lâu và đây chính là cơ hội của Sở Gia Đức.

chungtadeulahu.wordpress.com

Trong lòng Sở Gia Đức đã suy tính sẵn, chờ hai người kết hôn rồi, lão sẽ tìm cơ hội để Tư Thần hợp tác với mình vài lần, có cơ hội hợp tác, lão liền có cơ hội thiết lập các lỗ hổng cạm bẫy với Tư Thần, hợp đồng, đủ các con đường và móc xích tài chính, vẫn còn rất nhiều nơi có thể xuống tay được, chờ lão dùng những cạm bẫy này khiến cho công ty Tư Thần rơi vào đường tuyệt cảnh, lúc đó chính là thời cơ ra tay tốt nhất của lão!

Có điều cho dù trong lòng lão đang gõ bàn tính lạch cạch, nhưng cũng không ngờ rằng Tư Thần lại căn bản không đi theo con đường đã sắp đặt sẵn của lão, lão tự mình gọi điện thoại cho Tư Thần, hai người này lại không hề có mắt nhìn, còn không hề nể mặt lão mà cúp máy luôn, đúng là không biết cân nhắc lợi hại.

Thực ra trong lòng lão cũng mơ hồ cảm thấy Tư Thần có phần không đơn giản, nhưng dù thế nào lão cũng không tin rằng Tư Thần thực sự thật lòng với thằng con được tiện nghi kia của lão, hai thằng đàn ông, thì cũng quá buồn cười rồi!

"Ba, có phải là Tư Thần kia cho thể diện lại không cần không?!" Sở Hạo ở bên cạnh mắt thấy người cha này bị người ta cúp máy thẳng thừng trước, cũng cảm thấy Tư Thần này thật là chẳng ra làm sao, cơ hội để móc nối với nhà họ Sở tốt vậy mà, mấy lần đều bỏ qua, đúng là không hiểu chuyện đời!

chungtadeulahu.wordpress.com

Sở Gia Đức tối sầm mặt, bóp bóp trán, trầm mặc một lát rồi cũng chỉ tạm thời buông chuyện này xuống, dùng ngữ khí ôn hòa nói với Sở Hạo: "Thôi, chuyện này để sau này rồi hãy nói, Tiểu Hạo, chuyện con tiếp quản công việc còn đang dở dang của Nghiễm Ngọc để lại mới là quan trọng, mọi bài tập nhất định không thể trễ nải, có vấn đề gì cứ hỏi ba, hoặc là các chú bác trong tộc, biết chưa?"

Nói tới chuyện này, nhất thời Sở Hạo chấn động, trước đây gã đúng là vẫn luôn thèm muốn có được một cơ hội phô bày tài năng, đương nhiên là sẽ không bỏ qua lần này.

"Con biết rồi ba, ba yên tâm, con nhất định sẽ làm tốt hơn cả Sở Nghiễm Ngọc, để ba có được thể diện!"

chungtadeulahu.wordpress.com

"Ừm." Sở Gia Đức hài lòng gật đầu, lại nói, "Trước đó Sở Nghiễm Ngọc đang làm dự án kia, bởi chuyện của hai đứa nên mới trì hoãn lại, độc quyền sử dụng của kĩ thuật phần cứng điện tử rất quan trọng đối với việc khai thác sản phẩm điện tử của chúng ta bây giờ, ba nhìn một chút, nó đã đàm luận gần xong với đối phương rồi, sau khi con tiếp nhận, chỉ cần kí ngay hợp đồng là được, khi đó những người khác sẽ chỉ cho rằng đó là công lao của con mà thôi, sẽ mang lại chỗ tốt cho con."

"Vâng ba, con nhất định sẽ không làm cho ba thất vọng đâu!" Sở Hạo nói cực kì tự tin.

- -------

Hai người vừa mới kết hôn, cả ngày gần như đều trải qua trên giường, Tư Thần mãi mới cưới được người trong lòng về, hơn nữa còn vừa mới ăn được người vào trong bụng, ngay cả đi vệ sinh cũng hận không thể buộc người lên dây lưng, buộc thật chặt.

chungtadeulahu.wordpress.com

Sở Nghiễm Ngọc thực sự chịu không nổi nữa, buồn bực đẩy anh một cái, "Ông đây còn có việc phải, phải đi làm, anh cmn đừng làm nữa."

"Ừm." Tư Thần đồng ý một tiếng, tiếp đó lại nghiêm nghiêm túc túc cày cấy trên người cậu, Sở Nghiễm Ngọc suýt nữa bị anh làm tới nát.

Đợi tới khi cậu cuối cùng cũng có thể thấy được ánh sáng bên ngoài chăn, thì đã là ngày hôm sau rồi.

chungtadeulahu.wordpress.com

Một cánh tay dài của Tư Thần siết chặt eo cậu, lồng ngực rắn chắc nóng bỏng dán thật chặt sau lưng cậu. Sở Nghiễm Ngọc sắp nóng chết rồi, muốn gỡ tay anh ra, ai ngờ vừa mới hơi động đã cảm giác được cái vật kia của anh, thế mà vẫn còn đang ở trong cơ thể cậu. Đồng thời vì là buổi sáng nên cũng đã dựng đứng lên, còn nóng bỏng hơn cả ngực anh, lấp đầy trong cậu, Sở đại thiếu gia nhất thời đỏ hết cả mặt, sau đó sắc đen lại lan tràn, từng sợi hắc tuyến | bắt đầu nhảy ra liên tục.

"Dậy rồi à?" Tư Thần ghé vào bên tai cậu, giọng nói khàn khàn vang lên, hơn nữa anh còn vừa nói vừa động đậy người.

Sở Nghiễm Ngọc: "..."

chungtadeulahu.wordpress.com

Cậu cảm thấy đây tuyệt đối không phải là điềm tốt, nói thật nhanh: "Tôi đói rồi, muốn xuống giường ăn sáng."

Tư Thần lại không thể nhịn được, rất tự nhiên mà động người, cắn lên tai cậu, giọng khàn khàn đáp: "Chờ một lát nữa thôi..."

Sở Nghiễm Ngọc: "..."

Cuối cùng khi xuống được tầng ăn cơm, đã gần trưa rồi.

Sở Nghiễm Ngọc ngồi trên xe lăn, đi vào thang máy chuyên dụng mới được lắp đặt trong biệt thự để đi xuống tầng.

chungtadeulahu.wordpress.com

"Anh đẩy em đi ăn cơm." Tư Thần vừa nói xong liền muốn nắm lấy tay vịn xe lăn đẩy cậu đi, nhưng động tác của Sở Nghiễm Ngọc càng nhanh hơn, xe lăn chạy bằng điện kéo giãn khoảng cách ra ngay lập tức.

Xe lăn của Sở Nghiễm Ngọc tạo một khoảng cách rồi, cậu liền quay đầu lại nhìn anh, cười hì hì.

Tư Thần nghe thấy tiếng cười này tự dưng cảm thấy lạnh gáy một cách khó giải thích, anh biết vừa rồi đã chọc người nổi giận, không dám nói thêm gì, cũng không dám bước tới, đứng tại chỗ chờ nghe dạy dỗ.

chungtadeulahu.wordpress.com

Sở Nghiễm Ngọc cười híp mắt nhìn anh nói: "Anh đứng ở đó làm gì, khí thế vừa nãy đâu rồi hả? Sao không còn nữa rồi?"

Cậu cười như thầy chủ nhiệm đã có tuổi, Tư Thần đừng thấy người cao dáng lớn mà nhầm, thực ra tính cách anh vẫn khá muộn tao, trước đây khi đi học chính là một bảo bảo ngoan ngoãn chăm chỉ, nhìn thấy nụ cười kia, liền đứng thẳng người nghe dạy dỗ theo phản xạ, căn bản không dám cãi lại câu nào.

Sở Nghiễm Ngọc thấy anh không lên tiếng, nói tiếp: "Không phải anh có thể làm rất nhiều chuyện hay sao? Có muốn ra ngoài chống đẩy hai trăm cái không?"

chungtadeulahu.wordpress.com

Tư Thần lập tức gật đầu nói: "Được, anh đi làm ngay."

"Vậy mau đi đi, đừng làm lỡ giờ ăn cơm của tôi." Sở Nghiễm Ngọc cười ha ha nói.

Tư Thần lập tức xoay người đi ra ngoài, quả nhiên anh liền nghiêm túc chống đẩy trên bãi cỏ ngoài vườn hoa dưới ánh mặt trời buổi trưa.

Sở Nghiễm Ngọc đúng là cười tới là đầy mặt ôn hòa, điều khiển xe lăn đi ra ngoài theo, tìm một nơi có bóng mát trong hành lang để đỗ lại, có vẻ là định tận mắt nhìn anh hoàn thành yêu cầu của mình.

chungtadeulahu.wordpress.com

Tư Thần xuất thân từ bộ đội, động tác chống đẩy vô cùng tiêu chuẩn, hơn nữa trước mặt Sở Nghiễm Ngọc cũng hoàn toàn không hề có ý trộm dùng mánh lới.

Chú Tần quản gia chỉ huy cho đám người hầu chuẩn bị đồ ăn cho hai vị chủ nhân trong phòng bếp, mãi tới tận khi Tư Thần sắp hoàn thành xong hai trăm cái chống đẩy, mới bảo người bê thức ăn vào phòng ăn, chuẩn bị sẵn chỉ việc ăn.

Tư Thần hoàn thành xong hai trăm cái chống đẩy, liền bò dậy từ trên mặt đất, ngoài mồ hôi nóng đang vã ra trên trán thì ngay cả hơi thở cũng không hề biến đổi. Anh mang theo một thân mồ hôi đi tới bên cạnh Sở Nghiễm Ngọc, thấp giọng hỏi: "Bây giờ đã đi ăn cơm chưa?"

chungtadeulahu.wordpress.com

Sở Nghiễm Ngọc đỡ trán cười như không cười nhìn anh, "Lần sau còn dám không nghe lời tôi nói không?"

"Lúc nào anh cũng nghe lời em nói hết." Mấy lời này Tư Thần vừa mở miệng là lời đã trôi ra ngay, hơn nữa người ta còn nói đến là nghiêm túc thận trọng, cực kì chân thành.

"Có phải không?"

Tư Thần không nói gì.

Đàn ông ấy mà, một số thời điểm, không thể nào nghe lời nổi...

chungtadeulahu.wordpress.com

Sở Nghiễm Ngọc ngửi thấy mùi hương thức ăn bay tới từ phòng ăn, bụng thực sự rất đói, liền nói: "Lần này cứ vậy đi đã, lần sau anh còn không nghe lời thì đừng nghĩ tới chuyện ăn cơm."

"Được." Tư Thần đồng ý ngay.

Lúc này hai người mới vào phòng ăn đi ăn trưa, Tư Thần xới cơm cho Sở Nghiễm Ngọc xong mới ngồi xuống bên cạnh cậu, lại gắp thức ăn cho cậu, miễn làm cho cơ thể cậu cứ phải nhích tới nhích lui không thoải mái.

Hai người ăn cơm xong, chú Tần bảo người hầu dọn bát đũa, lại tự mình đứng cạnh chờ.

Tư Thần cầm tay Sở Nghiễm Ngọc từ từ rửa sạch, cũng không ngẩng đầu lên, hỏi: "Chú Tần có chuyện gì sao?"

chungtadeulahu.wordpress.com

Chú Tần nhìn Sở Nghiễm Ngọc một cái, rồi mới lên tiếng: "Sở Gia Đức để Sở Hạo vào tập đoàn nhà họ Sở làm việc, tiếp nhận chính là công ty điện tử thiếu gia Nghiễm Ngọc quản lý trước đó."

Sở Nghiễm Ngọc nghe vậy thì nhíu mày, "Cũng tới lúc rồi."

"Thiếu gia Nghiễm Ngọc biết chuyện này?" Chú Tần vốn còn sợ rằng trong lòng cậu sẽ không thoải mái, nhưng chuyện này không thể nào giấu cậu mãi được, hơn nữa Sở Nghiễm Ngọc đã từng là đại thiếu gia nhà họ Sở, từ nhỏ đã bồi dưỡng theo tiêu chuẩn người thừa kế duy nhất của nhà họ Sở, không phải ai cũng có thể tùy tiện lừa gạt cậu nổi.

"Trước đó cháu đã đàm phán xong một hợp đồng, chỉ còn thiếu mỗi chữ kí và con dấu của hai bên, Sở Hạo vào công ty, chỉ cần đứng ra hoàn thành việc kí kết, công lao này tức khắc sẽ trở thành của gã, đối với gã mà nói chính là một cục đá kê chân rất tốt." Sở Nghiễm Ngọc vừa nhìn Tư Thần lau tay cho mình, vừa nhẹ nhàng nói ra.

chungtadeulahu.wordpress.com

Chú Tần gật đầu, dự định của Sở Gia Đức, người tinh tường vừa liếc mắt nhìn một cái là đã có thể nhìn ra được.

Sở Nghiễm Ngọc không biết là vừa nghĩ ra điều gì đó, đột nhiên nở nụ cười nói: "Đúng rồi, hợp đồng kia còn là cháu đoạt được từ trong tay thiếu gia nhà chú đó."

Chú Tần hơi kinh ngạc, ông không tham dự chuyện làm ăn của Tư Thần, chỉ thỉnh thoảng mới thông báo cho anh một vài tin tức. Tư Thần ngẩng đầu nhìn Sở Nghiễm Ngọc một cái, thu hoạch lớn nhất của anh khi tham dự vào cuộc cạnh tranh có được độc quyền sử dụng kĩ thuật này chính là được gặp lại Sở Nghiễm Ngọc, sau đó cùng tranh chấp với Sở Nghiễm Ngọc, đương nhiên cũng chỉ là để có thể thấy được mặt cậu nhiều hơn vài lần...

Sở Nghiễm Ngọc nhìn Tư Thần nhướng mày, cười nói: "Sao hả, ông chủ Tư có hứng thú đoạt độc quyền này trước khi họ kí hợp đồng không?"

chungtadeulahu.wordpress.com

Khi cậu nói ra lời này, trên mặt cuối cùng cũng không còn mang theo nụ cười yếu ớt thường trực không hề thay đổi nữa, mà mang theo thần thái chói sáng đầy tự tin, tựa như thể cậu đã đứng trên chiến trường hoàn toàn thuộc về mình rồi.

Tư Thần nhìn mà có phần sững sờ, ngoài miệng lại thì thầm hỏi: "Đoạt thế nào?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.