Hào Môn Thế Gả: Át Chủ Bài Sống Lại

Chương 13: 13: Nuôi Một Đứa Vô Ơn




Sau khi đi ra khỏi phòng ngủ của Trịnh Nguyệt Dung, Dương Tử Huyên không ngừng ngân nga một điệu hát dân gian, nhìn dáng vẻ tâm trạng rất tốt.

Vừa nghĩ đến Úc Đình Chi sẽ bị hủy hôn thì cô liền vui vẻ.

Tốt nhất là Úc lão gia tử cũng bị tức đến bị gì đó đi.

Người già rồi, sức khỏe vốn yếu ớt, bị tức chết không phải không có khả năng.

"Sao rồi? Anh đoán đúng chứ?"
Dương Tử Huyên về đến phòng, Úc Đình Nghiệp liền vội vàng hỏi.

Dương Tử Huyên gật đầu, "Nhưng không phải là Tống tiểu thư hủy hôn, mà là..."
Nói đến khúc này, cô cố ý ngừng lại.

"Mà mà cái gì?" Úc Đình Nghiệp lập tức hỏi.

Dương Tử Huyên nói tiếp: "Là gả thay."
"Gả thay?" Úc Đình Nghiệp nheo mắt, "Lẽ nào nhà họ Tống muốn dùng chiêu ly miêu hoán Thái Tử?"
"Cũng không phải."
Dứt lời, Dương Tử Huyên liền nói cho Úc Đình Nghiệp nghe những gì cô nghe được bên chỗ Trịnh Nguyệt Dung.

Nghe vậy, trong mắt Úc Đình Nghiệp tràn ngập là vẻ tính toán.

Lần này có kịch hay để xem!

Thư phòng.

Úc lão gia tử nhìn Úc Đình Chi, chân thành nói: "Đình Chi, con và Tống tiểu thư từ nhỏ đã có hôn ước.

Sau khi đính hôn, con hãy cùng nó sống thật tốt."
Khóe miệng Úc Đình Chi hiện ra mấy phần tự giễu, cười nói, "Ông nội, ông thấy người ta sẽ xem trọng con?"
Một cười là trò cười của thành phố Giang.

Một người là đại tài nữ nổi tiếng thành phố Giang.

"Đình Chi, sao con lại nói như vậy!" Úc lão gia tử nói: "Sống trên đời, ai không có lúc gặp phải thất bại? Năm đó ông cũng là đi ra từ gió tanh mưa máu! Thân là đàn ông nhà họ Úc, chúng ta càng gặp khó khăn càng phải dũng cảm hơn, chứ không phải là xem thường bản thân."
Úc lão gia tử thực sự là đi ra từ gió tanh mưa máu, lúc còn trẻ ông đã ra chiến trường, lập được chiến công, đã từng ăn rễ cỏ, cũng từng gặm qua rễ cây, lúc bò ra từ đống người chết, ông tưởng như mình đã chết rồi.

Nói tới đây, ông thở dài, tiếp tục nói: "Ông với ông Tống là bạn cũ, bọn ông cùng trải qua mưa bom bão đạn.

Ông tin tưởng nhân phẩm nhà bọn họ! Nhiều năm như vậy, nhà họ Tống không hề lên tiếng về chuyện đính hôn này, cho thấy họ cũng không phải loại người nâng cao đạp thấp! Còn nữa, ông cũng tin tưởng con! Khó khăn trước mắt chỉ là trước mắt, ông tin sẽ có một ngày con sẽ xé rách màn đêm nhìn thấy ánh sáng!"
Úc Đình Chi ngồi trên xe lăn, không hề lên tiếng.

Úc lão gia tử nhìn anh, trong mắt đầy vẻ thương xót.

Đã từng, Úc Đình Chi đã từng là một người kiêu ngạo đến tận xương.

Từ tai nạn ngoài ý muốn kia, nó liền ngã đến không gượng dậy nổi, giống như biến thành người khác.

"Đình Chi, tin ông đi.

Con bé nhà họ Tống không phải người như vậy." Úc lão gia tử vỗ vỗ bả vai Úc Đình Chi, "Hai đứa sẽ hạnh phúc."
Úc lão gia tử đặt kỳ vọng rất lớn trên người Tống Bảo Nghi.

Ông hi vọng Tống Bảo Nghi có thể trở ành ánh sáng trong cuộc đời còn lại của Úc Đình Chi, chiếu sáng cho nó, sưởi ấm nó, nắm tay đồng hành cùng với nó.

Úc Đình Chi bây giờ chỉ thiếu một người có thể chiếu sáng cho mình.

Mà Úc lão gia tử tin rằng, người đó chính là Tống Bảo Nghi.

"Nếu cô ta đã đến lúc con đang trên đỉnh núi, thì cô ta cũng có thể rời đi lúc con rơi xuống vực thẳm." Nói đến đây, Úc Đình Chi ngước mắt nhìn Úc lão gia tử, "Ông nội, đừng đánh giá nhân tính quá cao.”
"Chỉ bằng con sao có thể xứng với Tống tiểu thư xinh đẹp nổi tiếng đây?"
Rõ ràng là câu phản vấn nhưng Úc Đình Chi lại nói với kiểu vô cùng khẳng định, khẳng định đến không thể nghi ngờ, tràn đầy tự giễu.

"Đình Chi, con đừng nghĩ như vậy!" Úc lão gia tử nói tiếp: "Ở trong lòng ông con vẫn luôn là đứa trẻ ưu tú! Con xứng với Tống tiểu thư!"
"Ông nội, con mệt rồi."
Nói xong, Úc Đình Chi lăn xe rời đi.


Nhìn bóng lưng trống vắng của Úc Đình Chi, Úc lão gia tử khẽ thở dài.

Đồng thời ông cũng đang mong đợi ngày đính hôn đến nhanh một chút, nhất định phải khiến Úc Đình Chi biết rằng, nó không hề bị cả thế giới bỏ rơi, bên cạnh nó vẫn còn rất nhiều người thương yêu nó, đợi nó.

Úc lão gia tử tin tưởng Tống Bảo Nghi, càng tin tưởng người nhà họ Tống.

Một bên khác.

Nhà họ Tống.

Tống Họa đeo balo đi vào phòng khách.

"Đứng lại!"
Vào lúc này, trong không khí xuất hiện một giọng nói nghiêm nghị, khí áp đè ép vô cùng thấp khiến người ta hô hấp khó khăn.

Tống Họa thấy cảnh này quen thuộc đến lạ.

Nếu cô nhớ không lầm thì đây là lần thứ hai cô trải qua chuyện như vậy từ sau khi về cái nhà này đến nay.

Bây giờ nếu đổi lại người đang đứng đây là nguyên chủ vốn có chút mặc cảm, thì có đứng thẳng người nổi?
"Có chuyện?" Tống Họa nghiêng đầu nhìn vẻ mặt đang vô cùng khó coi của Chu Lôi.

Chu Lôi cau mày, "Mày đã đi đâu? Mày có biết em gái mày đã đứng chờ mày trước cổng trường rất lâu không hả!
Tống Bảo Nghi xem Tống Họa là chị, nhưng cho tới bây giờ Tống Họa vẫn không hề xem Tống Bảo Nghi là em gái.

Càng nghĩ Chu Lôi càng tức, hận không thể tát cho Tống Họa một bạt tay.

Tống Bảo Nghi ngồi bên cạnh dịu dàng nói: "Mẹ, mẹ đừng giận chị.

Là con không tốt, con đưa Linh Linh về nhà mà quên mất chị vẫn còn ở trường.


Chị không đợi được nên đi trước là bình thường thôi!"
Nói xong, Tống Bảo Nghi quay sang nhìn Tống Họa nói: "Chị, tính mẹ chính là như vậy, mẹ chỉ lo lắng sao chị lại về trễ như vậy, chị đừng nghĩ nhiều."
Tống Bảo Nghi nói những lời này nhìn như đang hòa giải, thực ra từng câu từng chữ đều đang buộc tội Tống Họa không biết tốt xấu.

"Nói xong rồi chứ?" Tống Họa hạ tầm mắt nhìn Tống Bảo Nghi.

Tống Bảo Nghi cao một mét sáu, so với các cô gái miền nam thì xem như rất cao rồi, nhưng so với Tống Họa cao một mét bảy mươi hai thì khí thế lại kém hơn một chút.

Không biết tại sao, trong chớp nhoáng Tống Bảo Nghi đột nhiên cảm thấy một cỗ áp chế không thể giải thích được.

Rõ ràng Tống Họa chỉ là một đứa nhà quê thôi mà!
Đôi môi đỏ mọng của Tống Họa khẽ mở, nói: "Thứ nhất, tôi không cần cô chờ tôi.

Thứ hai, nếu các người muốn buổi đính hôn mười ngày sau diễn ra thuận lợi thì an phận một chút cho tôi."
Rõ ràng cô không hề nói lớn tiếng, nhưng lại mang một loại khí thế khiến người ta không thể kháng cự.

Cô ở vị trí cao đã lâu, loại khí thế này toát ra từ trong xương, người ngoài không thể bắt chước được.

Chu Lôi tức đến run người, cái đồ con hoang Tống Họa này đúng là mỗi ngày đều khiêu chiến ranh giới cuối cùng của bà!
Tống Bảo Nghi nhéo một cái vào lòng bàn tay đang giấu trong tay áo, hốc mắt ửng đỏ, cô ngẩng đầu nhìn Tống Họa, "Chị, có phải chị hiểu lầm cái gì không? Em và mẹ thật sự lo lắng cho chị."
Tống Họa lười để ý đến Tống Bảo Nghi, trực tiếp xoay người đi về phía cầu thang xoắn ốc.

"Bảo Nghi, con giải thích gì với cô ta?" Thấy Tống Bảo Nghi sắp khóc tới nơi, Chu lôi đau lòng không thôi, bà nắm tay cô nói: "Đứa con hoang đó, nó căn bản không biết điều! Ba mẹ cực khổ nuôi nấng nó lớn như vậy, nó thì hay rồi, bây giờ xem mẹ như kẻ thù! Sao nó không thử nghĩ xem, nếu không có mẹ thì sẽ có nó bây giờ sao? Người ta nói công sinh không bằng công dưỡng, nó thì sao? Trong mắt nó giờ còn có người mẹ này sao? Mẹ đúng là đã nuôi một đứa vô ơn!".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.