Hào Môn Thế Gả: Át Chủ Bài Sống Lại

Chương 23: 23: Tống Họa Ra Tay




Ngay lập tức, Thượng Quan Chính gọi cho Trình Vũ Ngang.

"Mẹ, mẹ ơi có phải con sắp chết rồi không? Hu hu hu." Trong phòng ngủ, Thượng Quan Nghênh Nghênh ôm Trình Lâm gào khóc.

"Không đâu! Có mẹ ở đây mà! Mẹ không để con có chuyện gì đâu!" Trình Lâm dịu dàng vỗ lưng Thượng Quan Nghênh Nghênh, an ủi nói: "Ba con đi gọi cho cậu con rồi, đừng sợ."
"Vậy, vậy mặt con sẽ tốt lên sao?"
"Sẽ tốt lên! Chắn chắn sẽ tốt lên thôi!" Trình Lâm nói tiếp: "Nếu Ngô lão thần y không được thì vẫn còn những thần y khác! Dù phải tán gia bại sản thì ba mẹ cũng sẽ chữa khỏi mặt cho con.

Trong sự an ủi của Trình Lâm, tâm trạng của Thượng Quan Nghênh Nghênh dần ổn định lại.

Nửa tiếng sau, Trình Vũ Ngang vội vàng chạy tới.

Tuy đã biết về tình huống của Thượng Quan Nghênh Nghênh qua điện thoại, nhưng khi tận mắt nhìn thấy, Trình Vũ Ngang vẫn bị hù đến nhảy dựng, thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào cô, "Nghênh Nghênh, Ngô lão thần y đang trên đường tới, con tạm thời đừng sốt ruột!"
Sắc mặt Trình Lâm rất khó coi, "Rõ ràng đang có chuyển biến tốt mà, rốt cuộc là sai ở chỗ nào?"
Lúc này, Trình Vũ Ngang đột nhiên nghĩ đến một chuyện, "Chị, chị còn nhớ em từng kể với chị lúc em đi mua thuốc cho Nghênh Nghênh có gặp phải một cô gái không? Lúc đó cô ấy nói phương thuốc của Ngô lão thần y bị sai, kiến nghị em thay đổi hai vị dược liệu trong phương thuốc đó! Nếu không thì miệng vết thương sẽ bị lở loét!"
Chẳng là lúc đó anh không nghe vào tai, mà lại cho rằng cô ấy đang khoác lác, nhưng bây giờ các triệu chứng đều giống y như cô gái ấy nói!
Giờ nghĩ lại, đúng là hối hận không kịp!
"Vậy em mau đi tìm cô ấy đi!" Trình Lâm siết chặt tay Trình Vũ Ngang nói: "Nhất định phải tìm được cô ấy!"
"Nhưng biển người mênh mông em biết đi đâu tìm?"
Hơn nữa, chuyện đã qua được ba ngày.


Trình Vũ Ngang vò đầu, vô cùng đau đầu, sớm biết thì lúc đó nên xin cách liên lạc.

Giờ phút này anh hận không thể khiến thời gian quay ngược lại.

Thượng Quan Chính ngẩng đầu nhìn Trình Vũ Ngang, "Tới tiệm thuốc xem thử đi.

Nói không chừng chủ tiệm có cách liên lạc với cô ấy!"
Dứt lời, ông lấy điện thoại trên bàn, "Tôi đi với cậu!"
"Được!"
Không lâu sau hai người đã đến tiệm thuốc.

Chủ tiệm nhận ra Trình Vũ Ngang, thấy anh tới lập tức chào hỏi, "Cậu Trình."
Trình Vũ Ngang cũng không nói nhảm, trực tiếp hỏi: "Ông chủ Ngô, ông còn nhớ cô gái lần trước tôi đụng mặt lúc tới mua thuốc không?"
"Chính là cô gái không biết trời cao đất dày đó hả?" Ông chủ Ngô cũng có ấn tượng sâu sắc với Tống Họa.

Dù sao cô ấy cũng là người đầu tiên dám nghi ngờ Ngô lão thần y.

"Là tôi có mắt mà không biết thái sơn! Ông chủ Ngô, ông có cách liên lạc với cô ấy không?"
Ông chủ Ông hơi hiếu kỳ, nhưng cũng không hỏi nhiều, lắc đầu nói: "Không có, cô ấy cũng chỉ đến đúng một lần."
Nghe xong tâm tình của Trình Vũ Ngang rơi vào đáy cốc trong nháy mắt.

Chính vào lúc này, ông chủ Ngô đột nhiên hô: "Đúng rồi! Tôi có wechat của cô ấy!"
"Thật sao?" Trình Vũ Ngang kích động bắt lấy tay ông chủ Ngô.

Chủ tiệm lấy điện thoại ra bằng tay trái, cười nói: "Nói đến cũng khéo, hôm đó tiệm không có tiền thối, nên mới kết bạn wechat với cô ấy."
Dưới sự giúp đỡ của chủ tiệm, không lâu sau Trình Vũ Ngang thành công liên hệ được với Tống Họa.

Trình Vũ Ngang trước tiên là xin lỗi vì sự thất lễ lúc trước của mình, sau đó nói: "Cô Tống, tôi biết cô là người có bản lĩnh! Tôi xin cô làm ơn cứu cháu gái tôi! Giờ tôi đang ở tiệm thuốc, cô nói tôi biết cháu gái tôi phải uống thuốc gì mới có thể khỏi bệnh? Tôi mua liền!"
"Cậu Trình, tạm thời đừng sốt ruột." Giọng nói Tống Họa bình đạm, "Gửi địa chỉ cho tôi, tôi phải đến đó xác nhận tình trạng của người bệnh mới có thể hốt thuốc đúng bệnh."
Trung y chú trọng nhìn, nghe, hỏi, sờ.

Qua miêu tả của Trình Vũ Ngang, người bệnh đã bị nhiễm trùng vô cùng nghiêm trọng, chỉ uống thuốc thôi thì không thể khỏi được.

Nghe vậy Trình Vũ Ngang cũng không lôi thôi nữa, anh lập tức gửi địa chỉ cho Tống Họa, "Cô Tống, vậy chúng tôi đợi cô tới."
"Ừ."
Sau khi liên hệ được với Tống Họa, Trình Vũ Ngang cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, anh cùng Thượng Quan Chính chạy xe về nhà.


Ngồi vào xe, Trình Vũ Ngang nhìn Thượng Quan Chính đang cau mày thì mở miệng an ủi: "Anh rể, anh yên tâm, lần này Nghênh Nghênh chắc chắn sẽ chuyển nguy thành an."
Thượng Quan Chính thở dài, "Mong là vậy."
Dứt lời, ông lại nói: "Để anh đánh tiếng trước với chị cậu để cô ấy ra cổng đón cô Tống lỡ cô ấy có đến trước chúng ta."
Nửa tiếng sau, một chiếc xe sang dừng trước cổng nhà họ Thượng Quan.

Trình Vũ Ngang nhảy xuống xe, nhìn Trình Lâm đứng trước cổng, hỏi: "Chị, cô Tống đến chưa?"
"Chưa." Trình Lâm lắc đầu.

Chính vào lúc này, một chiếc taxi từ đầu đường chạy tới, không lâu sau một dáng người mảnh mai từ trên xe bước xuống.

Cô gái vấn một búi tóc đơn giản, mặc áo thun trắng cùng chiếc quần jean đã bị giặt tới bạc màu, giày thể thao trắng, mặt mộc, rõ ràng một cách ăn mặc rất trang nhã nhưng lại mang đến cho người mặc một vẻ đẹp rất riêng nhưng cũng không làm mất đi sự thuần khiết linh động.

"Đó là cô Tống sao?"Trình Lâm hỏi.

Thượng Quan Chính cũng quay đầu nhìn sang.

Cô gái cách đó không xa trẻ hơn so với tưởng tượng.

Trình Vũ Ngang quay đầu nhìn một cái liền hô: "Là cô Tống!"
Tuy chỉ mới gặp một lần nhưng Trình Vũ Ngang chỉ cần nhìn một cái là nhận ra cô.

"Cậu Trình."
"Cô Tống, mời cô đi theo tôi." Trình Vũ Ngang thay đổ thái độ xem thường trước đó, mặt mày đầy cung kính, "À đúng rồi, xin giới thiệu với cô, đây là chị tôi Trình Lâm và anh rể Thượng Quan Chính."
"Chào hai vị." Tống Họa gật nhẹ đầu.


"Cô Tống, con gái tôi đều nhờ cô!" Tuy cô gái trước mặt trông nhỏ tuổi, nhưng Trình Lâm vẫn ôm hi vọng rất lớn, dẫu sao lúc đầu Tống Họa chỉ nhìn một cái liền biết phương thuốc của Ngô lão thần y có vấn đề.

Người bình thường làm gì có đôi mắt tinh tường như vậy!
"Tôi xem tình trạng của lệnh thiên kim trước đã."
Bọn họ liền dẫn cô vào phòng ngủ của Thượng Quan Nghênh Nghênh.

Tình trạng của Thượng Quan Nghênh Nghênh đã vô cùng nghiêm trọng, mùi hôi từ vết thương tản ra gần như không giấu được, giống như nếu cứ tiếp tục như vậy cả khuôn mặt đều sẽ lở loét.

Đối mặt với Thượng Quan Nghênh Nghênh như vậy, biểu tình Tống Họa nhàn nhạt, mày cũng không nhíu một cái, cô giơ tay bắt mạch cho cô ta, giọng nói rõ ràng, "Đừng khẩn trương, tôi nghe mạch đập một chút."
"Ừm." Thượng Quan Nghênh Nghênh chưa từng thấy người nào xinh đẹp như Tống Họa, có chút ngẩn ngơ.

Chốc lát, Tống Họa buông cổ tay Thượng Quan Nghênh Nghênh ra.

Thượng Quan Chính lập tức hỏi: "Cô Tống, tình hình con gái tôi sao rồi?"
"Tình hình có chút nguy hiểm." Tống Họa trầm ngâm, "Cần phải vừa uống thuốc vừa châm cứu, tiến hành cùng lúc mới có thể hồi phục."
Châm cứu?
Vừa nghe tới đó, Thượng Quan Nghênh Nghênh có hơi sợ, hỏi: "Sẽ rất đau sao?"
"Có hơi đau, nhưng có thể chịu được.

Trong lúc châm cứu không được tháo vải gải trên mặt xuống, không được ăn các loại thức ăn chua cay và mặn, ngủ sớm dậy sớm, không được thức khuya." Tống Họa quay đầu nhìn Thượng Quan Chính, "Nếu ngài tin tôi thì ngay từ bây giờ cô Thượng Quan phải ăn kiêng, bốn giờ chiều mai tôi sẽ đến châm cứu.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.