Hào Môn Thế Gả: Át Chủ Bài Sống Lại

Chương 26: 26: Cùng Bàn




Vương Đăng Phong đứng đó, trong mắt đầy sự tự giễu.

Cậu còn mong đợi điều gì ở ông ta đây?
Cậu nên hiểu rõ từ lâu rồi mới phải!
Trong mắt ông ta cậu vĩnh viễn luôn là một A Đấu không đỡ nổi tường.

Có lẽ...!
Ngay cả A Đấu cũng không bằng.

Vương Mãn Thành càng nghĩ càng thấy tức, ông chỉ thẳng mặt Vương Đăng Phong quát: "Kể từ giờ phút này, tao không cho phép mày xài một đồng tiền nào của nhà này nữa!"
Thấy tình thế bất hòa, Vương Đăng Nhạc từ trên ghế sô pha đứng bật dậy, "Ba."
"Đăng Nhạc." Vương Mãn Thành giơ tay, "Chuyện này con đừng quản."
Chuyện đến nước này, nếu ông còn không ra tay quản thúc Vương Đăng Phong nữa thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi!
Ông sẽ không trơ mắt nhìn gia nghiệp mà ông cực khổ dựng nên bị bại trong tay Vương Đăng Phong.

Vương Đăng Phong nở nụ cười, "Ba không cần lo, con đã không xài tiền trong nhà từ lâu rồi."
Vương Đăng Phong có thành tích nhỏ trên lĩnh vực Esports, sau mười tám tuổi anh đã không xin tiền nhà nữa rồi.

Nhưng Vương Mãn Thành dường như không nhìn thấy những điều đó.

Có lẽ trong mắt ông ta, Esports chỉ là trầm mê game mà thôi.

Nghe vậy Vương Mãn Thành càng thêm phẫn nộ, nó không tự nhận thức sai lầm của mình cũng thôi đi, ngược lại còn muốn ngụy biện!
Đúng là hết thuốc chữa!
"Tiền của mẹ mày không phải là tiền trong nhà hả? Vương Đăng Phong! Có phải tao buông thả mày quá rồi đúng không!"
"Con nói lần nữa.

Con không có xin tiền mẹ! Cũng không có xài đồng nào của nhà hết!" Nghĩ lại những chuyện xảy ra những năm gần đây, hốc mắt cậu đỏ lên, càng nghĩ càng khó chịu, cậu chỉ thẳng Vương Đăng Nhạc nói: "Có phải trong lòng ba, con vĩnh viễn thua kém đứa con riêng này không?"
Ba chữ đứa con riêng như một thanh kiếm bén nhọn đâm thủng tấm màn che cuối cùng của Vương Mãn Thành.


Năm đó, ông với mẹ Vương Đăng Nhạc thật lòng yêu thương nhau, còn ông với Ngụy Mân chỉ là liên hôn thương nghiệp, nếu không phải vì mặt mũi của hai nhà thì ông đã li hôn từ lâu rồi.

Nhưng bây giờ...!
Đứa con trai mà người ông yêu sinh cho ông lại bị người chỉ mũi mắng là đứa con riêng.

Tim ông vốn không tốt, giờ lại bị chọc tức đến nổi suýt ngất đi, liên tục lùi về sau, may có Vương Đăng Nhạc kịp thời đứng dậy đỡ lấy ông, "Ba, anh ấy chỉ nhất thời tức giận nóng đầu, ba đừng chấp nhặt làm gì, con đỡ ba lên lầu nghỉ ngơi."
Đã đến lúc này rồi mà Vương Đăng Nhạc vẫn còn nói chuyện giúp nó.

Vương Đăng Phong thì sao?
Trong mắt nó rốt cuộc có còn người ba là ông không!
Vương Mãn Thành che ngực, tưởng chừng như không thở được.

Ngụy Mân đi mua sắm về tới liền nhìn thấy hai cha con giương cung bạt kiếm trong nhà.

"Sao thế này?" Ngụy Mân vẫn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, bà cười nhẹ hỏi.

"Bà tự hỏi con trai của mình đi!"
"Con không dạy là sự vô tâm của ba!" Vương Đăng Phong từng chữ như đâm vào tim, "Ba không nhớ lại thử xem lúc con còn nhỏ ba đã làm được những gì! Ba có tư cách gì chất vấn mẹ con?"
Từ khi Vương Đăng Phong bắt đầu nhớ được thì đã rất hiếm khi thấy bóng dáng của ba mình.

Sau mười tuổi, số lần ông về nhà đúng là nhiều hơn, nhưng đồng thời, cậu cũng có thêm một thằng em trai.

Dứt lời cậu liền xoay người đi lên lầu về phòng.

Câu nói của Vương Đăng Nhạc thành công khiến hai mắt Vương Mãn Thành đỏ bừng, dù ông có làm không tốt đi nữa thì cũng không tới lượt đứa con như nó có thể chỉ tay múa chân, Vương Mãn Thành thẹn quá hóa giận, ông trực tiếp cầm bình hoa cổ bên cạnh đập về hướng Vương Đăng Phong.

"Ông điên rồi!" Ngụy Mân lập tức chụp tay Vương Mãn Thành lại, trợn to mắt nhìn ông.

"Con hư tại mẹ!"

Ông gạt tay Ngụy Mân ra rồi đi về hướng thư phòng.

Ngụy Mân ngẩn người đứng tại chỗ.

Vương Đăng Nhạc đi đến bên cạnh Ngụy Mân, nhẹ giọng nói: "Mẹ, mẹ đừng lo, con đi khuyên ông ấy, mẹ đi xem anh đi."
Trường cấp ba Bắc Kiều.

Tống Họa đến phòng làm việc của giáo sư.

"Em chào cô giáo Mã ạ."
Cô giáo Mã đang chấm bài tập nghe vậy thì ngẩng đầu lên nhìn Tống Họa.

Vừa nhìn một cái, cô liền hơi ngẩn người, sau đó cười nói: "Em là học sinh Tống Họa mà thầy hiệu trưởng nhắc tới à?"
Khi vừa nhìn thấy cô, cô giáo Mã liền cảm thấy cô là một mỹ nhân, không ngờ người thật còn đẹp hơn cả trên ảnh chứng nhận.

Mong là thành tích của cô cũng đẹp như con người cô!
"Vâng ạ." Tống Họa gật đầu.

"Tốt." Cô giáo Mã gộp bài thi lại, "Em đi với tôi lên lớp đi.

Lớp chúng ta là lớp trọng điểm, em vừa chuyển tới, có gì nếu không theo kịp chương trình học thì cứ nhiệt tình hỏi thầy cô và bạn bè nhé."
"Dạ."
Vừa đến cửa lớp cô liền bị không khí học tập trong lớp cảm nhiễm.

Trên mỗi bàn học đều chất một chồng sách cao cao.

, bài thi Hoàng Cương.


Trong chớp mắt ký ức Tống Họa bị kéo về trước kia.

Trên mạng từng có một câu:
[Từng cho rằng nơi mình rời đi đó là luyện ngục, bây giờ mới biết, khoảng thời gian lúc đó chúng ta có được, lại là thiên đường không bao giờ có thể quay trở lại được nữa.]
Tống Họa không biết mình đã đi lên bục giảng như thế nào, cô rất vui mừng vì mình có thể bước vào thiên đường một lần nữa.

"Chào mọi người, tôi tên Tống Họa.

Trong khoảng thời gian một năm tới đây, tôi sẽ vượt qua cùng mọi người, mong mọi người chỉ giáo nhiều hơn."
Một câu này vừa dứt, bên dưới vang lên một trận vỗ tay.

Bọn học sinh chau đầu ghé tai.

"Bạn mới cao ghê á."
"Bạn ấy đẹp hơn minh tinh luôn!"
"."
Sự xuất hiện của Tống Họa như ném một tảng đó vào mặt hồ phẳng lặng, nhấc lên một cơn sóng gió trong lớp này.

Cô giáo Mã chỉ vào chỗ trống duy nhất trong lớp, "Học sinh Tống, em ngồi chung với Vân Thi Dao nhé."
"Vâng." Tống Họa gật đầu, đi đến bên cạnh Vân Thi Dao ngồi xuống, chủ động chào hỏi: "Chào cậu, tôi tên là Tống Họa."
Bạn cùng bàn Vân Thi Dao đeo khẩu trang, chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt xinh đẹp, cúi thấp đầu, lí nhí nói: "Vân, Vân Thi Dao."
"Sau này tôi gọi cậu là Dao Dao nhé?"
Dao Dao?
Nghe thấy kiểu xưng hô này, Vân Thi Dao lập tức ngẩng đầu nhìn Tống Họa, trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc,
Trong trường chưa từng có bạn học nào gọi cô như vậy.

Cũng chưa từng có ai ngồi cùng bàn với cô qua một ngày, càng không có ai muốn làm bạn với cô.

Cô luôn luôn cô đơn, nếu không thì cũng không ngồi một mình một bàn như này.

Sau khi biết cô là một đứa xấu xí, cô bạn mới này chắc chắc cũng sẽ như mọi người tránh xa cô thôi!
Nghĩ đến đây, ánh sáng trong mắt Vân Thi Dao dần dần trở nên ảm đạm.

Cô như vậy, không dám mong ước xa vời điều gì ngoài tình thân.


Tống Họa từng học tâm lý học, nên cô vừa nhìn liền nhận ra cô bạn cùng bàn này khác với mọi người.

Cô ấy không dám đối mắt với cô, ánh mắt tránh né, nói chuyện lí nhí, không giỏi giao lưu, cho thấy cô ấy mẫn cảm tự ti.

"Mọi người đều gọi tôi là anh Họa, cậu cũng có thể gọi như vậy."
Vân Thi Dao ngẩn người không nói.

"Dao Dao, tiếp theo là môn gì thế?"
Bạn cùng bàn mới này hình như có tật xã giao thì phải, khiến cô không biết phải làm sao, "Hóa hóa, hóa học."
Tống Họa lấy sách hóa ra, lật vài trang nói: "Dao Dao, chúng ta học tới trang mấy rồi?"
"36." Vân Thi Dao đáp.

Tống Họa lật sách tới trang 36, "Cậu cho tôi mượn vở ghi chép của cậu được chứ?"
Vân Thi Dao lấy vở ghi chép đưa cho cô.

"Dao Dao, chữ cậu đẹp thật đấy." Lối chữ Khải trên vở vô cùng xinh đẹp.

Vân Thi Dao không nói gì.

Bởi vì cô biết kết quả cuối cùng.

Chính vào lúc này, một nữ sinh tóc ngắn đi đến trước mặt hai người, khoanh tay trước ngực, phách lối nói: "Này! Người mới, biết tại sao Vân Thi Dao đeo khẩu trang không? Vì cô ta là đứa xấu nhất trường chúng ta đấy! Để tôi cho cậu mở mang kiến thức một chút thế nào là xấu xí số một!"
Nữ sinh tóc ngắn vừa nói vừa cười quái dị, đưa tay kéo khẩu trang của Vân Thi Dao.

Vân Thi Dao cắn chặt môi, cả người run rẩy, nhưng không có sức phản kháng.

Cũng chính vào lúc này, một bàn tay chụp lấy tay của nữ sinh tóc ngắn.

Vân Thi Dao nhìn Tống Họa, ngẩn người.

Bạn cùng bàn mới không chỉ có tật xã giao mà còn là một đại lực sĩ!
Nữ sinh tóc ngắn đau tới nổi nghe răng trợn mắt: "Cô buông ra cho tôi! Sao cô lại đánh người!"
"Tôi không đánh người, chỉ là dạy dỗ chó không có giáo dưỡng thôi." Tống Họa vẫn tiếp tục bóp chặc cổ tay nữ sinh tóc ngắn, "Cho cô hai sự lựa chọn, một là xin lỗi bạn cùng bàn của tôi, hai là không cần cánh tay này nữa.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.