Hào Môn Thế Gả: Át Chủ Bài Sống Lại

Chương 29: 29: Xin Đại Lão Nhận Tôi Một Lạy




Diệp Quân và Mã Vi Vi là bạn cùng phòng thời đại học, hai người cũng là bạn thân như hình với bóng.

Mã Vi Vi hồi học đại học vô cùng ưu tú, mỗi năm đều giành được rất nhiều học bổng cùng với các loại cúp.

Đối diện với Mã Vi Vi ưu tú, Diệp Quân có hơi tự ti.

Hơn nữa hay có người so bì cô với Mã Vi Vi.

Hai người là bạn thân, sao Mã Vi Vi có thể nhận được học bổng còn Diệp Quân thì không?
Sau khi tốt nghiệp, Mã Vi Vi trực tiếp thi vào trường cấp ba tốt nhất thành phố Vân làm chủ nhiệm lớp.

Còn cô chỉ có thể đi dạy ở một trường cấp ba bình thường.

Sau này, cô bỏ ra rất nhiều tâm huyết mới được điều đến trường quốc tế ở thành phố Vân.

Giờ đây, ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây.

Cô sắp dắt ra được một thủ khoa đầu bảng toàn quốc, còn Mã Vi Vi chỉ có thể trơ mắt nhìn điều đó.

Nghĩ tới đây Diệp Quân vô cùng đắc ý.

Thân là chủ nhiệm của thủ khoa, chắc chắn lúc đó sẽ có phóng viên đài truyền hình đến phỏng vấn cô.

Diệp Quân rất mong đợi phản ứng của những người bạn cũ và bạn học cũ lúc họ nhìn thấy cô trên tivi.

Lúc đó chắc chắc biểu tình của họ vô cùng đặc sắc.

Diệp Quân càng nghĩ càng cao hứng, "Đến lúc lớp cậu bị Tống Họa kéo điểm trung bình xuống rồi ảnh hưởng đến bình chọn giáo viên ưu tú nhất thì đừng trách tớ không nhắc cậu trước nhé."
"Yên tâm, tớ không ghen tị cũng không trách cậu đâu." Mã Vi Vi cười nói.

Bạn thân dẫn dắt ra được một thủ khoa thì cô chỉ sẽ tự hào về cậu ấy.

Diệp Quân nhìn Mã Vi Vi, cảm thấy cô ta có hơi đạo đức giả.

Cô dắt ra được thủ khoa, cô ta có thể không ghen tị sao?
Làm sao có thể!
Tuy biết ý nghĩ của Mã Vi Vi nhưng Diệp Quân cũng không trực tiếp vạch trần nó, "Cậu thật sự không tính đuổi học Tống Họa?"
"Ừm." Mã Vi Vi gật đầu.


"Có phải cậu biết Tống Họa là chị của Tống Bảo Nghi không?" Diệp Quân tiếp tục hỏi.

"Ừ biết." Mã Vi Vi nói.

Diệp Quân híp mắt, đột nhiên bừng tỉnh.

Chả trách.

Chả trách Mã Vi Vi cố chấp không đuổi học Tống Họa.

Chắc chắn Mã Vi Vi cho rằng Tống Họa thân là chị của Tống Bảo Nghi thì chắc hẳn sẽ chẳng kém xa bao nhiêu.

Đúng là thông minh quá bị thông minh hại!
Chắc chắn Mã Vi Vi không biết hai đứa nó không hề có quan hệ huyết thống.

Nếu Mã Vi Vi biết điều đó thì nhất định sẽ đuổi học Tống Họa.

Nếu Mã Vi Vi đã không biết vậy cô cũng không cần thiết phải nhiều lời.

Cứ để Mã Vi Vi hối hận đi!
Biệt thự nhà họ Tống.

Đèn trên lầu ba vẫn còn sáng.

Tống Họa ngồi trước bàn học, cô đổ đống linh kiện và máy tính vừa mua ở chợ đồ cũ ra bàn, sau đó liền vén tay áo lên bắt đầu lắp ráp.

Những ngón tay nõn nà qua lại như con thoi giữa linh kiện và máy tính, những linh kiện trong tay cô giống như có sinh mệnh vậy, phát ra ánh sáng lấp lánh dưới ánh đèn.

Ngay cả chiếc máy tính ban đầu vốn ảm đạm giờ cũng trở nên sáng rỡ.

Nửa tiếng sau.

Đống linh kiện lúc đầu bị ông chủ coi là rác rưởi giờ đây toàn bộ đã được lắp ráp lên máy tính, mà chiếc máy tính đã báo hỏng ban đầu giờ đây màn hình cũng đã có thể sáng lên.

Tốc đổ khởi động máy.

Một giây!
Nếu ông chủ cửa hàng nhìn thấy cảnh này nhất định sẽ không tin vào mắt mình!
Ai sẽ tin rằng một chiếc máy tính hỏng lại có tốc độ khởi động máy còn nhanh hơn chiếc máy tính mới cáu chỉ qua nửa tiếng lắp ráp.


Sau khi có máy tính thì thuận tiện hơn rất nhiều, Tống Họa mở công cụ tìm kiếm ra và truy cập vào một trang web.

Tiếp theo đó.

Là cả màn hình tiếng Anh.

Một tay Tống Họa đè chuột, tay còn lại múa lượn trên bàn phím.

Trong không trung toàn là tiếng gõ phím.

Chốc lát, Tống Họa lại chuyển trang trang web khác.

Đây là nơi hacker tụ hội.

Trang web tụ tập người tài giỏi, Tụ Hiền Võng.

Các hacker nhận nhiệm vụ ở đây để kiếm Kim Dung tệ.

1 Kim Dung tệ tương đương với 100 đồng Nhân dân tệ.

Tống Họa nhấn ghi danh, cô theo bản năng bấm một ký tự C ở phần tên tài khoản sau đó lại nhanh chóng xóa đi, điền cái tên khác.

Tên tài khoản mới: Trà Sữa Khoai Môn Viên
Làm xong những thứ này, Tống Họa liền đi đến sảnh lớn treo thưởng.

Vừa vào liền thấy nhiệm vụ cấp SSSSS tro trên đầu.

[Đánh sập trang web chính thức LW.]
Tiền thưởng: 5 vạn Kim Dung tệ.

Đánh sập trang web chính thức LW?
Tống Họa hơi nhíu mày, sau đó cô tìm hiểu sự tình.

Ba ngày trước, công ty LW đã bị toàn mạng tẩy chay vì có phát ngôn xúc phạm Trung Quốc, chuyện đó còn lên cả hotsearch của weibo.

Vốn dĩ sau khi bị lên hotsearch thì bên công LW trước tiên nên xin lỗi vì phát ngôn lúc trước, nhưng bọn họn chẳng những không xin lỗi mà còn treo cái thiết kế xúc phạm Trung Quốc đó lên cao!
Lần này đã chọc điên nhiều người.


Nhiệm vụ này liền ra đời ngay sau đó.

Nhiệm vụ này đã treo lên được ba ngày, không ngừng có người nhận nhiệm vụ nhưng vẫn chưa có ai chống lại được đoàn đội IT bên công ty LW.

Tống Họa nhấn nhận nhiệm vụ.

Đoàn đội IT của LW tụ hội toàn những tinh anh, cho nên người đầu tiên phát hiện có người công kích mạng lưới của bọn họ là Jack, người đã thiết kế nó.

Jack lập tức liền báo cho bộ trưởng đội IT, Danny.

Nghe Jack báo cáo xong Danny liền bật cười, trong mắt toàn là thần sắc khinh miệt, "Nếu tôi không nhớ lầm thì mấy ngày nay đám người Hoa đó luôn phí công đúng không?"
Jack gật đầu, sau khi lên hotsearch công ty bọn họ thường xuyên bị công kích.

Jack nghĩ nghĩ một lúc sau đó nói: "Bộ trưởng, hacker lần này hình như không giống với những lần trước."
Nếu không anh cũng không đến tìm Danny.

Danny không xem trọng điều này, "Có gì mà khác? Nếu họ có bản lĩnh thật thì đã không chờ tới bây giờ!"
Muốn đánh sập trang web của LW?
Chuyển viển vông!
Kỹ thuật internet của nước P vượt qua quốc tế không chỉ mười năm, LW lại hội tụ toàn là tinh anh.

Câu này vừa dứt...!
Bụp--------
Chính vào lúc này, văn phòng làm việc vốn đang sáng trở trên tối đi.

Xung quanh rơi vào bóng tối.

Sau đó vang lên những tiếng nói nghi hoặc và mắng chửi.

"Chuyện gì thế? Cúp điện?"
"Số liệu tôi vừa làm xong còn chưa lưu đâu!"
"Fuck!"
"."
Trong mười giây, văn phòng làm việc đen kịt lại khôi phục ánh sáng.

Vào lúc Danny còn chưa kịp phản ứng lại thì trong không khí vang lên một tiếng thét chói tai.

"Chuyện gì?" Danny quay đầu nhìn sang.

Người vừa hét là một nhân viên lập trình.

"Bộ, bộ trưởng." Nhân viên lập trình đó như không tin vào mắt mình, chỉ chỉ vào màn hình máy tính nói: "Ngài, ngài xem kìa!"
Danny nhìn sang màn hình.

Chỉ thấy trang chủ của trang web chính thức không biết lúc nào chỉ còn là màu trắng đen.


Tin xúc phạm người Hoa mất rồi, thay vào đó là một số tin tức thật.

[LW sử dụng nguyên liệu hết hạn.]
[Sữa bò LW có độc dẫn đến ba người chết một người bị thương.]
[Cấp cao LW phạm pháp.]
[...]
Đây đều là những tin tức tiêu cực mà LW đã trả giá cao để áp xuống.

Nhưng hôm này nhưng chuyện vốn đã sóng yên biển lặng giờ không chỉ bị người vạch trần mà còn bị treo trên trang web chính thức.

Bên dưới góc trái trang web có một khung thời gian đang đếm ngược.

71:58:39.

Thời gian ba ngày đếm ngược, là khiêu khích cũng là khinh thường.

Đây là hacker đó muốn nói cho bọn họ biết, chưa tới thời hạn ba ngày thì ai cũng không thể công phá được bức tường lửa này.

Bộ trưởng khó tin trợn mắt nhìn một màn này, mặt trắng bệch ra như sắp xỉu ngay lập tức.

Cao tầng LW ngay lập tức mở cuộc họp khẩn.

Vào lúc này.

Diễn đàn của Tụ Hiền Võng cũng nổ luôn.

[Hả hê!]
[ĐM! ] tài khoản Trà Sữa Khoai Môn Viên là nick phụ của vị đại lão nào thế? Lợi hại dữ thần!
[Không thể không nói nha, đại lão quá xấu tính!]
[Xin đại lão nhận tôi một lạy.]
[LW đúng là đáng đời!]
[...]
Một bên khác.

Vương Đăng Phong ôm máy tính bảng chạy qua phòng của Úc Đình Chi, hưng phấn gào: "Anh ba! Anh ba!"
"Sao thế?" Úc Đình Chi hơi quay đầu.

Vương Đăng Phong chỉ vào màn hình nói: "Anh ba xem nè, trang web của LW bị hack thảm lắm luôn! Đúng là cười chết.

Không thể không nói chứ Trà Sữa Khoai Môn Viên thật lợi hại nha! Thật xấu tính! "
Úc Đình Chi cầm lấy máy tính bảng của Vương Đăng Phong, nhìn lướt qua trang mạng.

Đột nhiên, ánh mắt trầm xuống..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.