Hào Môn Thiên Giới Tiền Thê: Anh Đừng Yêu Em

Chương 263: Trái tim anh chỉ vì em mà đập



"Giản Mạt, em hãy nhìn thẳng vào mắt anh đây!"

Cố Bắc Thần nhìn thẳng vào mắt Giản Mạt, "Đêm hôm đó, mưa rơi tầm tã... Đêm hôm đó, là cuối hè... Đêm hôm đó, em bị Giản Hành hạ dược đưa vào đây... Đêm hôm đó..." Hắn nói xong lời cuối cùng, đã cắn răng, "Em hốt hoảng mà chạy, nhưng vì thế mà đã cứu anh và Đế Hoàng!"

Đầu óc Giản Mạt hoàn toàn không thông nữa, cô dường như giống với những gì con trai nói với Cố Bắc Thần, chỉ số thông minh rất thấp a!

Nhẹ nhàng ngốc nghếch chớp mắt, Giản Mạt ngơ ngẩn nhìn Cố Bắc Thần...

Sáu năm trước, đêm mưa cuối hè, bị Giản Hành hạ dược...

"Cố Bắc Thần, người đêm hôm đó thực sự là anh sao?" Giản Mạt không tin kinh ngạc hỏi lại.

"Đúng!" Cố Bắc Thần khẽ nâng khoé môi, "Là anh..."

Tim Giản Mạt trong nháy mắt bị nổ tung, sau đó trong đầu cũng nổ tung vô số loại cảm xúc trộn lẫn vào nhau...

Giản Mạt không biết hiện tại cô đang trút được gánh nặng hay là vui mừng nữa, nói chung, khi thực sự làm rõ được người đêm hôm đó là ai, cả người cô trở nên nhẹ bẫng.

Lần đầu tiên của cô là dành cho Cố Bắc Thần...

Cho nên, từ nay về sau, Giản Hành sẽ không thề uy hiếp được nữa, bởi vì cô có thể ung dung ở bên cạnh Cố Bắc Thần mà không sợ điều gì.

Lần đầu tiên của cô là dành cho Cố Bắc Thần, cho nên... Thân thể của cô đối với người đàn ông này đã khắc sâu trong trí nhớ.

Cho nên... Cô mới có thể dễ dàng tiếp nhận cùng hắn nảy sinh quan hệ như vậy?

Đáy mắt Giản Mạt mờ mịt một tầng hơi nước, tầm mắt phức tạp của cô nhìn Cố Bắc Thần, "Thật tốt..."

Nước mắt tràn ra hốc mắt, thế nhưng cô lại nâng khoé môi lên, mỉm cười thật tươi.

"Thật tốt... Đêm đó là anh, thật tốt..." Giản Mạt vừa khóc vừa cười, cô không ngừng nói "Thật tốt", dường như, chỉ có hai chữ này mới có thể biểu đạt tâm tình lúc này của cô.

Cố Bắc Thần cười, mặc dù chuyện cũ cay đắng này được giải thích sáng tỏ ra ngoài.

Chậm rãi giơ tay lên, ngón tay thô ráp nhẹ nhàng lau đi hàng nước mắt của Giản Mạt...

"Anh cảm thấy rất vui mừng, không ngờ trên đời này anh lại gặp một chuyện may mắn như vậy." Cố Bắc Thần cong môi cười nói, "Bởi vì có em, cuộc sống của anh mới cảm nhận được tia nắng ấm áp như vậy."

Giản Mạt cảm thụ được nhiệt độ trên Cố Bắc Thần, nước mắt không khống chế được lại tuôn ra... Thế nhưng, khóe miệng cười lại càng lúc càng lớn.

"Cố Bắc Thần, anh nói anh yêu em... Có phải vì chuyện này nên anh mới nói như vậy không?" Giản Mạt đột nhiên hỏi.

Cố Bắc Thần hơi trầm mặt, "Nếu như đúng như lời em nói, anh sẽ không để em mang Tiểu Kiệt ra nước ngoài đến bốn năm... Anh sẽ trực tiếp đem em buộc lại bên người, không cho em chạy đi đâu hết."

"Nhưng anh không làm vậy..." Giản Mạt hít mũi một cái rồi lại hỏi.

Lời của cô hỏi có chút quái dị, nhưng Cố Bắc Thần lại biết ý của cô, "Bởi vì... Anh yêu em, không muốn nhìn thấy em không vui. Lúc đấy anh sẽ cho rằng... em ở bên cạnh anh, không có cảm giác vui vẻ!"

Giản Mạt chua xót, bọn họ đều không biết đố phương như thế nào, dùng suy nghĩ của mình đi ước lượng đối phương... Thế cho nên, bọn họ mới bỏ lỡ nhiều thời gian như vậy.

"Vậy bây giờ thì sao?" Giản Mạt lại hỏi, "Vì một Giản Mạt đã cứu anh đêm hôm đó hay là vì một Giản Mạt đã sinh cho anh một đứa con trai?"

Cố Bắc Thần ngừng động tác chà lau nước mắt, thật sâu nhìn vào Giản Mạt, sau đó... Một phen đem cô kéo vào trong lòng, ôm thật chặt...

"Giản Mạt, dùng trái tim của em cảm nhận mọi nhịp đập của trái tim anh đi..." Ánh mắt Cố Bắc Thần thâm thúy như biển, "Trái tim này cũng chỉ vì em mà đập!"

Khoé môi Giản Mạt run rẩy, bởi vì cảm nhận được trái tim Cố Bắc Thần đang đập rất nhanh bên tai.

"Dù cho không có đêm đó, anh vẫn yêu em.. Bởi vì, anh đã chuẩn bị sau khi ly hôn sẽ cầu hôn em một cách trịnh trọng nhất, anh cũng không biết người đêm hôm đó là em!" Cố Bắc Thần thâm trầm nói, "Dù cho không có Tiểu Kiệt, anh vẫn sẽ yêu em... Bởi vì, khi anh không biết Tiểu Kiệt là con anh, anh đã có suy nghĩ sẽ chăm sóc nó giống như con của mình... Mạt Mạt, em có cảm nhận được khi anh nói những điều này trái tim anh đang đánh từng nhịp đập vì em không?"

Giản Mạt giờ khắc này, hoàn toàn gạt đi tất cả phòng tuyến, nhẹ nhàng ôm lấy eo Cố Bắc Thần, sau đó... Ở trong ngực hắn nhẹ nhàng gật đầu.

Giản Mạt nhắm mắt lại, giờ khắc này... Cô hoàn toàn bộc lộ hết cảm xúc đã giấu kín suốt bốn năm qua.

"Cảm ơn... vì người đó là anh!" Giản Mạt nhẹ nhàng mở miệng, trong đó có âm thanh nghẹn ngào hạnh phúc.

Cố Bắc Thần hiện lên ý cười nơi khoé môi, như vậy cười, trong nháy mắt lan tràn khắp khuôn mặt anh tuấn, từ đáy mắt lan ra, "Cuộc đời này anh chỉ có duy nhất một mình em... Giản Mạt, anh chưa bao giờ cảm thấy vui như vậy!"

Giản Mạt trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, khi cô có phản ứng, cô hơi buông Cố Bắc Thần ra, sau đó kinh ngạc nhìn về phía hắn.

Cố Bắc Thần trời sinh da mặt dày, chỉ thấy hắn cười nói: "Lần đầu tiên của em, cũng là lần đầu tiên của anh... Trong cuộc hôn nhân này, anh chưa bao giờ có người thứ ba. Em bỏ đi suốt bốn năm, anh cũng chưa bao giờ có scandal..."

Giản Mạt kinh ngạc, dù sao... Trong khi hai người kết hôn, hai ngày đầu hắn không cùng minh tinh thì sẽ cùng thiên kim tiểu thư của nhà nào đó xuất hiện scandal, sao có thể?

Cố Bắc Thần thấy nàng không tin hắn, không khỏi bất mãn, "Giản Mạt, anh hoàn toàn nói thật, anh chưa bao giờ phản bội em..."

Giản Mạt nỗ lực hồi tưởng, thế nhưng, thực sự nghĩ không ra?

"Không sao, cho dù anh có đi chăng nữa em cũng không truy cứu đâu..." Giản Mạt bĩu môi, đáy mắt lướt qua tia giảo hoạt.

Cố Bắc Thần nổi giận, "Giản Mạt, em rốt cuộc có tin lời anh nói hay không? Ngoài em ra, anh không hề có người thứ ba..."

Lời kế tiếp, Cố Bắc Thần không thể nói được...

Bởi vì, Giản Mạt đã nắm lấy góc áo trên ngực hắn, hơi kiễng đầu ngón chân, hôn lên môi hắn.

Lửa nóng, hết sức căng thẳng!

Cố Bắc Thần chỉ trong nháy mắt, đã giữ chặt lấy đầu Giản Mạt, đem nụ hôn này càng trở nên sâu sắc...

Giản Mạt nhiệt tình đáp lại Cố Bắc Thần, cô tin lời nói của người đàn ông này... Bởi vì, cô cảm nhận được trái tim đang đập rất nhanh của hắn.

Ban đêm, luôn luôn khiến cho mọi người trầm luân say trong men tình.

Sáu năm trước, đêm đó mưa rơi tầm tã, sáu năm sau, tối hôm nay, mạch nước ngầm cuộn trào mãnh liệt...

Thế nhưng, ở cùng một phòng, hai người đều giống nhau, đời người đan cài tạo thành một câu chuyện thật đẹp.

...

Giản Kiệt không ngừng nhìn đồng hồ, khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn qua không có quá nhiều biểu tình, thế nhưng, đôi mắt đen lại lóe ra sự lo lắng.

Lý Tiểu Nguyệt thấy Giản Kiệt cứ mãi nhìn đồng hồ, không khỏi buồn cười hỏi: "Làm sao thế? Con đang sợ dady sẽ ăn sạch mẹ con sao?"

"Con đang sợ não của mommy sẽ không thông được!" Giản Kiệt bĩu môi, "Vạn nhất nếu như Daddy không khai thông được não bộ của mommy thì phải làm sao bây giờ?"

Lý Tiểu Nguyệt vừa nghe, lập tức bật cười, "Trước đây khi Tô Quân Ly theo đuổi Mạt Mạt, tại sao dì không thấy con nóng lòng để ý như vậy?"

"Hai chuyện này hoàn toàn không giống nhau!" Giản Kiệt hất cằm kiêu ngạo, trong mắt đều là sùng bái nói, "Chuyện tối nay liên quan đến cha ruột của con!"

Lý Tiểu Nguyệt lập tức bị nghẹn lời, "Kiệt thiếu gia, tại sao con lại đối đãi khác nhau như vậy... thực sự công bằng sao?"

Giản Kiệt nhún nhún đôi vai nhỏ, từ chối cho ý kiến.

Chỉ là, thằng bé không khỏi lại liếc nhìn dồng hồ, trong miệng lầm bầm mấy câu như ông cụ non: "Thực sự là gấp chết đi được, cũng không biết tình huống hiện tại như thế nào rồi..." Nói xong, thằng bé lấy điện thoại từ trong cặp sách ra, "Con cảm thấy, hay là gọi điện thoại cho Dady hỏi thử xem!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.