Hào Môn Thịnh Sủng, Bảo Bối Thật Xin Lỗi

Quyển 1 - Chương 51: Anh biết



Khi Lăng Tuyết Nhi mặc quần áo đơn giản đến phòng làm việc của Mị chi yêu thì cảm thấy hơi kinh ngạc, bên ngoài không phải nói tất cả quần áo trong các chi nhánh của Mị chi yêu đều là do nhà thiết kế FIR tự mình thiết kế sao? Vậy thì mấy người kia là ai?

“Xin chào, cô phải là Lăng Tuyết Nhi không?” Khi cô còn đang kinh ngạc, bên tai liền truyền đến một âm thanh nhu hòa.

Quay ra nhìn đến nơi phát ra âm thanh đó, thì thấy một người phụ nữ khả ái, mặc một chiếc quần đen áo sơ mi trắng rất xinh đẹp, nhìn qua thì tầm 24 – 25 tuổi.

“Tôi là Lăng Tuyết Nhi, cô là?” Nói xong liền đưa tay phải ra.

“Tôi là Dịch Tuyền, trợ lý của FIR” nói xong cũng đưa tay ra bắt lấy tay cô, thân thiện nói, “Cô là ngôi sao quốc tế Lăng Tuyết Nhi sao?” Dịch Tuyền mở to mắt kích động hỏi cô, mới vừa rồi cô còn không chú ý, bây giờ mới phát hiện ra....

“Bây giờ tôi đã rút khỏi giới giải trí rồi, cũng không còn cái gì mà ngôi sao quốc tế nữa!” Lăng Tuyết Nhi nhìn người phụ nữ trước mặt bất đắc dĩ trả lời.

“Ha ha”, Dịch Tuyền cũng phát hiện ra mình đã quá kích động thì cười kham “Để tôi đưa cô đi xem phòng làm việc của tôi”.

“Không phải bên ngoài đều nói những thiết kế trong Mị chi yêu đều là do FIR thiết kế sao? Nhưng sao vừa rồi tôi thấy bên trong có rất nhiều nhà thiết kế vậy?” Trong phòng làm việc của Dịch Tuyền, Lăng Tuyết Nhi hỏi cô.

“Đó chính là thiết kế của lão đại! Phần lớn những nhà thiết kế bên ngoài đều là bạn của lão đại, bọn họ chỉ phụ trách giúp lão đại từ bản thiết kế trên giấy tạo ra sản phẩm thôi! Nói đơn giản hơn thì lão đại chính là người cung cấp nơi làm việc,bọn họ sẽ thiết kế đồ của chính mình nhưng khi lão đại có thiết kế mới, bọn họ sẽ phụ trách hoàn thiện chúng, nhưng những công việc này đều được trả thù lao hậu hĩnh!” Dịch Tuyền tự hào nói với Lăng Tuyết Nhi.

Lăng Tuyết Nhi nghe lời nói của Dịch Tuyền, có chút ngơ ngẩn, FIR có rất nhiều thiết kế, để một nhóm nhà thiết kế giúp cô ấy làm ra thành phẩm, có thể đảm bảo hiệu suất, chất lượng cao, đạt tiêu chuẩn! Đúng là người rất thông minh!

“Người phát ngôn là như này, lão đại của chúng ta nói: đầu tiên sẽ để cô chụp một số áp phích, quay hậu kỳ quảng cáo. Về phần tiền lương chúng tôi sẽ trả gấp năm lần so với bên ngoài, cô xem thế đã được chưa? Nếu như không có chuyện gì thì chúng ta ký bản hợp đồng này!” Dịch Tuyền lấy một xấp tài liệu trong túi ra đưa đặt trước mặt Tuyết Nhi.

Lăng Tuyết Nhi đọc kỹ tập tài liệu trước mặt sau đó ký tên mình lên đấy. Trong lòng cô chợt nghĩ sao mình giống như bị đánh du kích vậy. Hình như mọi chuyện đều đã sắp xếp xong chỉ còn chờ cô đến ký tên nữa là xong!

Lăng Tuyết Nhi vừa mới ra khỏi Mị chị yêu, Dịch Tuyền lập tức gọi điện cho Tô Úy báo cáo tình hình! Tô Úy đáp một tiếng rồi tắt máy!

Tô Úy vừa mới dập máy, tiếng chuông quen thuộc lại vang lên, Nhìn số gọi điện thì nhận máy.

“Có chuyện gì ?”

“Tô biết rồi, gửi thư mời đến nhà tôi! Tôi sẽ đến đúng giờ!”

Vừa mới chuẩn bị tan làm, liền thấy một bóng dáng to lớn chắn ngay ngoài cửa ra vào, khẽ run lên vì sợ liền lập tức trở về bình thường.

“Sao lại nhìn anh như vậy?” Hạ Nam nghiêng mình dựa vào bên cửa, híp híp mắt nhìn cô, cặp mắt đen như mực u ám thâm thúy. Bao nhiêu lần nhìn thấy đôi mắt ấy vẫn khiến cô hãm sâu vào trong đó!

“Bảo bối, chúng ta đi ăn cơm đi!” Hạ Nam đến trước mặt cô, cầm túi xách cô đã chuẩn bị xong, một tay cầm lấy tay cô, tất cả động tác đều hài hoà tự nhiên.

“Này này, em còn chưa đồng ý đâu!” Kết quả chính là kháng nghị không có hiệu quả, trực tiếp bị bác bỏ!

Ở nhà hàng cơm tây sang trọng trong trung tâm thành phố, chiếc xe Lamborghini từ từ dừng lại.

Một bóng dáng to lớn bước xuống từ chỗ ghế tài xế, đi về phía cửa xe bên kia, hơi cúi đầu nhìn vào trong xe, gương mặt lạnh lùng tuấn mỹ mang theo nụ cười bình thản, trong ánh mắt tràn đầy sự cưng chiều, quanh thân tỏa ra một loại khí thế vương giả mà cao quý. Sau đó một người phụ nữ bước xuống từ trên xe, mặc một bộ váy công sở màu vàng nhạt, khuôn mặt nhỏ bé bị che đi hơn nửa bởi gọng kính đen, chỉ thấy khóe miệng cô khẽ nâng lê, ánh mắt lạnh nhạt, khi nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, thoáng hiện lên một nụ cười! Hai người này chính là Hạ Nam và Tô Úy!

“Sao lại đến đây?” Tô Úy nghi ngờ nhìn Hạ Nam.

“Thì là chỗ này thôi!” Hạ Nam nháy mắt với cô, nụ cười càng sâu hơn! Nói xong liền ném chùm chìa khóa trong tay cho nhân viên phục vụ đứng bên cạnh, rồi đẩy cô vào bên trong.

Đi vào trong nhà hàng, trong lúc Hạ Nam nói chuyện với nhân viên quản lý, Tô Úy quan sát xung quanh, nhân viên phục vụ mặc đồng phục màu đen đi lại trong phòng ăn, những đồ trang trí xa hoa màu vàng kim, bàn ghế tinh xảo theo phong cách châu Âu, đèn treo trên tường thanh nhã, cách đó không xa còn treo mấy bức tranh của những họa sĩ nổi tiếng.

“Đi thôi!” Bên tai truyền đến giọng nói từ tính, vừa quay đầu lại liền chạm phải khuôn mặt yêu nghiệt của Hạ Nam, ngay sau đó trên tay truyền đến cảm giác ấm áp, Hạ Nam dắt tay cô đến một phòng riêng trên tầng hai dưới sự hướng dẫn của quản lý.

“Cậu Nam, xin chờ một chút, đồ ăn sẽ nhanh chóng được phục vụ!” Sau khi hai người ngồi vào chỗ của mình, người quản lý cung kính nói với Hạ Nam, nhìn thấy Hạ Nam nhẹ gật đầu thì mới đóng cửa đi ra.

Nhìn người quản lý đã đi mất, Tô Úy nhìn người đối diện đang ưu nhã pha trà, tùy ý hỏi một câu, “Nhà hàng này không phải là của nhà anh chứ?”

“Ừm!” Chỉ thấy người kia rót một tách trà đặt trước mặt Tô Úy, khẽ gật đầu một cái.

“Hả, là thật sao?” Nhìn anh nhẹ gật đầu, khóe miệng cô kéo ra.

Chỉ chốc lát sau, người quản lý tự mình đẩy xe thức ăn đến, từng chiếc đĩa tinh xảo lần lượt được bày trên bàn, sau khi đã xong người quản lý liền đi ra ngoài, không quên đóng cửa lại! Tô Úy nhìn một bó hoa hồng đỏ vô cùng xinh đẹp đặt trên bàn thì nghi ngờ nhìn người đàn ông trước mặt.

“Tặng em, cảm ơn đã cùng chúc mừng sinh nhật cùng với anh!” Hạ Nam cầm bó hoa trên bàn tặng cho cô, nhìn cô nhận lấy!

“A_____ em không biết hôm nay là sinh nhật anh, nên không có mua quà!” Tô Úy nhìn bó hoa trong tay, có chút thẹn thùng nói, gương mặt vì xấu hổ mà đỏ ửng lên.

“Ha ha! Không sao, sau này có thể mua bù mà!”

Nghe được lời anh nói, không thể làm gì khác hơn, đành để mai có thời gian thì đi chọn quà vậy! Cầm bó hoa hồng để cạnh bàn, ngay sau đó đôi mắt chuyển hướng lên bàn ăn, cô giật mình chớp chớp mắt, ai, không sai, không có bò bít tết!

“Không phải em bị dị ứng với thịt bò sao? Vậy thì ăn cá đi!” Âm thanh dịu dàng của Hạ Nam truyền vào tai, Tô Úy ngẩng đầu lên chăm chú nhìn Hạ Nam.

Anh, trong ánh mắt hàm chứa nhiều tình cảm khó nói! Cô ngây thơ ở bên cạnh Diệp Phong 3 năm, thế nhưng anh ta cũng không biết cô dị ứng với thịt bò, vậy mà anh ở bên cô không lâu mà hiểu rõ như thế, hơn nữa còn cẩn thận nhớ kỹ.

Dù Tô Úy không thích ăn cơm tây, nhưng tối nay mới phát hiện, thì ra cô cũng có thể thích nó đến vậy! Có lẽ là ngay từ đầu lựa chọn của cô là sai lầm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.