Hào Môn Thịnh Sủng, Bảo Bối Thật Xin Lỗi

Quyển 3 - Chương 68



Trong phòng làm việc của tổng giám đốc trên tầng 88 của tập đoàn Hạ Thị, Hạ Nam ngồi dựa trên ghế xoay bằng da sang trọng tại bàn làm việc, một tay nâng trán, đôi ngươi đen như mực càng thâm thúy lạnh lùng, toàn thân cũng tản ra hơi thở lạnh như băng, không khó nhìn ra tâm tình của anh hiện thời đang cực kỳ không tốt.

Màn hình vi tính trước mặt anh đang mở một trang tài liệu viết về chứng uất ức, nhìn lướt qua bài viết, sắc mặt của anh thoạt nhìn càng thêm khó coi.

Đúng lúc này, điện thoại di động trước mặt vang lên.

Nghe tiếng chuông điện thoại, anh có chút phiền não, trầm mặc cầm điện thoại lên, liếc nhìn dãy số trên màn hình liền nhận.

Vừa kết nối, bên kia truyền đến giọng nói lạnh nhạt của Sở Khiếu Nhiên: “Lúc nào có thời gian thì đưa cô ấy đến đây đi, bên này Quỷ Y đã chuẩn bị xong.”

“Ừ!” Hạ Nam thấp giọng đáp ứng, gương mặt nghiêm nghị có chút thư giản, tựa hồ suy tư thật lâu, anh nói thêm một câu: “Cảm ơn!” Câu cảm ơn này đúng lý anh phải nói, và cũng nói thay bảo bối nhà anh.

“Không cần khách khí, anh biết là tôi không phải giúp anh mới làm vậy!” Thật ra, đối với Úy Úy anh có điều áy náy, anh làm vậy là để giảm bớt cảm giác có tội mà thôi.

…..

Sau khị cúp điện thoại, Hạ Nam tùy ý bỏ di động lên bàn, rồi như nghĩ đến cái gì, nhấn điện thoại nội bộ trên bàn làm việc, chỉ mấy giây sau, bên kia truyền đến tiếng của Hách Văn Viễn: “Tổng giám đốc, anh có chuyện gì dặn dò?” Giọng điệu nhàn nhạt nhưng cung kính.

“Hiện tại tôi phải đi ra ngoài, toàn bộ hội nghị chiều nay đều dời đến ngày mai, văn kiện cần tôi ký tên cũng đặt trên bàn làm việc, ngày mai tôi tới ký.” Nói xong, không cho bên kia cơ hội trả lời liền cúp điện thoại, sau đó cầm di động và chìa khóa xe bước nhanh ra khỏi phòng làm việc.

Nhà trẻ Uyển Thành ở thành phố A là nhà trẻ tư nhân dành cho con cái của giới quý tộc, bắt đầu từ hôm nay tiểu Tô Niệm sẽ đi học ở nhà trẻ này.

Hạ Nam dừng xe trước cửa nhà trẻ rồi đi vào bên trong, trên đường đến đây anh đã gọi điện thoại cho FIR nói hôm nay anh đi đón tiểu Tô Niệm tan học, đối với việc này, dĩ nhiên FIR cũng bằng lòng, bởi vì ngày kia đã là buổi trình diễn thời trang của Thịnh Thế Quốc Tế, hiện tại mọi người đang tăng giờ làm việc, bận rộn cho buổi trình diễn này, thật sự cô cũng không có thời gian đi đón tiểu Tô Niệm, bây giờ có người chủ động  giúp mình, đương nhiên cô sẽ không từ chối, còn hớn hở đồng ý, người bên kia còn định nói gì đó nhưng lại bất chợt cúp điện thoại.

Bởi vì nhà trẻ này là do anh đầu tư, bảo vệ gác cổng hình như đã được thông báo, nên khi anh đi vào không gặp trở ngại nào cả.

Xa xa đã nhìn thấy nắng chiều chiếu rọi xuống người tiểu Tô Niệm, cậu ngồi một mình trong góc, bóng dáng nho nhỏ lộ ra vẻ kiêu căng lạnh nhạt, Hạ Nam cảm thấy đau lòng, khi đi tới gần, nhìn gương mặt nhỏ nhắn hoàn mỹ, anh hơi mỉm cười, đây chính là con trai của anh, là con của anh và bảo bối, 5 năm nay anh chưa bao giờ nghĩ tới anh có thể nhìn con trai của mình và bảo bối ở khoảng cách gần như vậy.

Tựa hồ cảm giác được có người đến gần mình, tiểu Tô Niệm ngước mắt lên nhìn, thấy là anh, chớp chớp đôi mắt long lanh đen như mực rồi đứng lên.

“Chú già, chú đến rồi, chúng ta đi thôi!” Vừa nói xong thân hình bé nhỏ chạy thẳng về phía cổng nhà trẻ.

Hạ Nam xoay người nhìn bóng lưng thẳng tắp của tiểu Tô Niệm, anh bỗng ngơ ngẩn, trong phút chốc nhìn bóng hình nho nhỏ của cậu bé, tựa hồ sinh ra ảo giác, khiến anh tưởng rằng vừa đứng trước mặt mình là người phụ nữ nhỏ bé lạnh nhạt trầm tĩnh đó.

Lấy lại tinh thần, Hạ Nam vội vàng đuổi theo, đến bên cạnh cùng đi song song với cậu bé, anh cúi đầu nhìn thân hình nhỏ bé, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, khí chất trên người cậu bé thật sự giống mẹ, kín đáo mà lạnh nhạt.

Trong xe, tiểu Tô Niệm bình thản ngồi trên ghế phụ, cậu bé cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì?

“Chú muốn đưa cháu đi đâu?” Thanh âm măng sữa, không nhanh không chậm, mang vẻ hờ hững. 

“Tối nay chú và mẹ có chuyện phải làm, cho nên đưa cháu đi qua ở với ông bà nội một đêm, sáng mai mẹ và chú sẽ đón cháu, sau đó đưa cháu đi học.”

“Vâng!” Cậu trả lời thật nhỏ tiếng rồi cúi đầu.

“Cháu không vui?” Không sai, trên mặt cậu bé chợt hiện lên vẻ mất mát rồi biến mất, Hạ Nam dịu dàng hỏi, đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt vuốt mái tóc ngắn ngủn của cậu.

“Không có!” Tiểu tô Niệm ngước lên, mở trừng hai mắt.

“À, phải không? Nhưng trên mặt của cháu rõ ràng viết ba chữ ‘cháu không vui’!”

“Là sao?” Vừa nói cậu vừa vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của mình.

“Ha ha ha...!”

“Chú gạt cháu!” Nghe tiếng cười khẽ của anh, tiểu Tô Niệm biết mình bị lừa gạt, cậu bé trừng mắt hung hăng nhìn anh. truyen chi dang tai dd lequydon

…..

Ban đêm, đoàn người vừa cười vừa nói đi ra từ tòa nhà Thịnh Thế Quốc Tế.

FIR đảo qua gương mặt mệt mỏi của mọi người, thản nhiên mở lời: “Đã trễ thế này, tôi mời mọi người ăn khuya.” Vừa nói xong liền nhận ra tất cả mọi người đã yên tĩnh trở lại, cô hơi kinh ngạc nhìn theo tầm mắt của bọn họ, chỉ thấy dưới ánh đèn mờ nhạt có một bóng dáng cao to rắn rỏi đang đi về phía bên này, giơ tay nhấc chân cũng lộ vẻ tao nhã cao quý.

Hai mắt cô mở to, nhìn bóng dáng đi về phía mình, vô ý thức cong cong khóe môi.

“Xem tình hình hiện tại này thì ăn khuya vẫn là để hôm khác rồi, tránh cho chúng ta bị người khác ghét bỏ.” Mọi người thức thời đều đi đến bãi đỗ xe, người đi sau cùng còn bỏ lại một câu trêu ghẹo, ý tứ mười phần hứng thú, mặc dù chỉ mới làm việc chung có vài ngày, nhưng bọn họ cũng biết người đàn ông này là bạn trai  của nhà thiết kế FIR, cũng chính là anh đã nói cho bọn họ biết.

FIR đang muốn gọi bọn họ lại, thì đã bị ôm gắt gao vào trong ngực đi tới chiếc xe thể thao đang dừng ở ven đường.

Bị nhét vào ghế phụ, FIR quay đầu nhìn ghế sau thì không thấy ai trên xe, cô quay lại nghi hoặc nhìn anh đang cài dây an toàn giúp cô.

“Niệm Niệm đang ở nhà họ Hạ, sáng mai anh sẽ đi đón con.” Nhìn vào mắt cô, anh giải đáp ngờ vực của cô: “Bây giờ chúng ta đi ăn khuya.” Nói xong, anh khởi động xe rời đi.

Bởi vì tối nay bận rộn nên gọi thức ăn ở bên ngoài, cô chỉ ăn vài miếng, giờ đây nghe anh nhắc nhở, đúng là cô có cảm giác hiện mình đói bụng muốn chết.

Có lẽ bởi vì hôm nay nhiều việc nên có chút mệt, FIR vừa ngồi vào xe không bao lâu đã nhắm mắt.

Hạ Nam thừa dịp đèn đỏ quay đầu nhìn cô, hai tay cô ôm ngực ngủ say, môi hơi cong cong, chạm nhẹ vào gương mặt mệt mỏi của cô, anh cau mày hơi đau lòng, Hạ Nam đưa tay ôm thân thể đang dựa vào ghế của cô chuyển qua dựa trước ngực mình, một tay cô ôm lấy thân thể anh.

…..

20 phút sau, xe thể thao vững vàng dừng trước cửa một cao ốc xa hoa, người nhân viên thấy xe anh liền nghênh đón, Hạ Nam ném chìa khóa xe trong tay cho anh ta, anh đi vòng qua ghế phụ, từ từ mở cửa xe bế cô ra, chậm rãi đi vào trong.

Mặc dù thời gian đã hơi trễ, thế nhưng trước cửa cao ốc vẫn có không ít xe đắt tiền liên tiếp ngừng lại.

Những người đó trố mắt nhìn một người đàn ông xuất sắc, đang thật cẩn thận bế một người phụ nữ, cũng tự giác nhỏ giọng nghị luận.doc chuong moi nhat tai dd lequydon

…..

Trong thang máy tư nhân, Hạ Nam cong môi nhìn người phụ nữ trong lòng, chỉ thấy cô thoáng nhíu mày khó chịu, sau đó lại tìm tư thế thoải mái tiếp tục ngủ.

Thang máy ‘đinh’ một tiếng mở ra, cũng làm người phụ nữ trong lòng anh bừng tỉnh, cô chậm rãi mở to mắt, đưa tay dụi dụi mắt mình, đồng tử mê ly nhìn anh, sau đó đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt tuấn tú, cười hắc hắc: “Thật kỳ quái, mỗi lần nằm mơ đều có thể mơ thấy anh!”

Nghe lời cô nói, khóe miệng của anh giật giật, hóa ra cô nghĩ mình đang nằm mơ!

“Nam thiếu, buổi tối tốt lành!” Ôm cô đi vào một nhà hàng có tên là Ngư Minh Hiên, kiến trúc cổ điển rất thú vị, khắp nơi mang hơi thở cổ điển thanh nhã.

Nghe tiếng động, FIR gần như tỉnh lại hoàn toàn, mở to mắt nhìn người đàn ông đang ôm mình.

“Thả em xuống!” Nhẹ nhàng huých vào ngực anh, cô nhỏ giọng, trên mặt ửng hồng thoáng mất tự nhiên.

Hạ Nam nhếch môi một cái, đi đến một cái bàn cạnh cửa sổ sát đất, mới nhẹ nhàng đặt cô lên trên ghế.

FIR bị đặt ở trên ghế mềm mại, giương mắt nhìn ánh đèn neon đủ mọi màu sắc bên ngoài cửa sổ.

Cô chậm rãi đứng dậy, đi tới cửa sổ sát đất, nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, hai tay để trước ngực, trên cổ đeo sợi dây chuyền bạc, phong thái tao nhã, khóe môi khẽ nhếch, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo lộ ý cười nhợt nhạt.

Đối diện là Giải Trí Thành xa hoa, bốn phía Giải Trí Thành đều lóng lánh ánh đèn neon, mỗi khi đêm đến, ánh đèn neon ở Giải Trí Thành sẽ chiếu đến cao ốc bên này, trông rất đẹp mắt.truyen dang tren dd lequydon

Mà ở lầu 9 cao ốc Ngự Minh Hiên bên đây, đứng nhìn bóng đêm ở độ cao như vậy cũng là một loại sung sướng hưởng thụ.

Nhận thấy thắt lưng mình bị ôm, cô quay đầu, ngơ ngẩn nhìn gương mặt tuấn tú của anh.

Lấy lại tinh thần, quét mắt bốn phía, phát hiện không có một người khách nào, không khỏi nghi hoặc nhìn người đàn ông trước mặt, chẳng lẽ đã bị anh bao hết?

“Nhà hàng này vẫn chưa chính thức khai trương, anh đưa em đến thử món ăn mới ở đây.” Tựa hồ đọc được suy nghĩ của cô, anh nói nhẹ nhàng bên tai cô, như có như không khẽ hôn lên mái tóc mềm mại của cô.

“Ưm, rất ngứa!” Cảm giác ấm áp trên tóc khiến da đầu cô tê dai, có ý nghiêng đầu cố tránh môi anh.

Nhận thấy tầm mắt anh đang dừng ở cổ mình, theo bản năng cô cúi đầu nhìn theo, chỉ thấy mặt dây chuyền hình đóa hoa Mạn Đà La tinh tế màu ngọc bích, rạng rỡ phát tia lấp lánh lóa mắt.

FIR vươn tay nắm thật chặt dây chuyền, cô khẽ nâng đầu hơi luống cuống nhìn anh.

Bất thình lình anh ở nụ cười, đẹp đến ‘khuynh quốc khuynh thành’, lộ ra vẻ yêu nghiệt mị hoặc…..

Trên cổ cô vẫn đeo sợi dây chuyền này, có phải đại biểu cô đã chấp nhận anh, anh hiểu lầm là cô chỉ mới đeo lại vào mấy ngày gần đây, kỳ thật, 5 năm nay dây chuyền này vẫn đeo trên cổ cô, sở dĩ lần giúp cô tắm rửa anh không thấy là vì ngày đó mới về nước, sợi dây chuyền bị đứt cho nên cô mang đi sửa lại, gần hai ngày sau mới đi lấy về.chuong moi tren dd lequydon

Cửa sổ thủy tinh như có như không phản chiếu dáng hình nổi bật của cả hai, hài hòa mà ấm áp, giống như một bức tượng hoàn mỹ sinh động.

Hạ Nam nhẹ nhàng vén mái tóc che mặt cô, dịu dàng nhìn vết sẹo nhỏ, nói: “Anh đã tìm được người có thể xóa vết sẹo trên mặt và chữa khỏi tai phải của em, hai ngày nữa chúng ta đi chữa trị, được không?”

Nghe anh nói, thân thể FIR hơi run rẩy, hai tay đang siết chặt từ từ buông ra, thật sự có thể chữa khỏi sao? 5 năm qua, cô đã đến gặp không ít bác sĩ, nhưng họ đều nói không có biện pháp chữa khỏi, lâu ngày cô cũng dần quên.

Nhìn người đàn ông trước mặt, cô nhẹ nhàng hỏi: “Nếu chữa không khỏi thì sao?”

“Sẽ không!” ‘Cho dù chữa trị không khỏi, em vẫn là bảo bối mà anh yêu nhất!’

FIR nhìn vẻ mặt kiên định của Hạ Nam, cuối cùng cũng nhẹ nhàng cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.