Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Dâu Nhà Giàu

Chương 101-2: Cô cho rằng cô là ai? (2)



Mặc kệ Phương Dật Sâm nói cái gì, Tô Tuyết cũng không chịu đi.

"Tôi đã quyết định rời khỏi nhà họ Phương, thì tuyệt đối sẽ không trở về nữa." Thái độ Tô Tuyết kiên quyết.

"Nếu cô không muốn trở về, tôi có thể giúp cô tìm chỗ ở, cũng không cần quấy rầy cuộc sống người khác nữa."

"Tự tôi sẽ tìm chỗ ở, không muốn có bất kỳ liên hệ gì với người nhà họ Phương nữa."

Phương Dật Sâm biết cô ta không nói thật ra: "Tôi ở trong nhà cũ của nhà họ Phương, cuối tháng này trở về nước D, lần này nếu cô không theo tôi trở về, về sau sẽ không còn có cơ hội."

Nghe qua một câu thì rất bình thường, nhưng Tô Tuyết biết lời này là có ý gì.

Nhìn Phương Dật Sâm rời đi, Tô Tuyết khổ sở khóc lên, trở về phòng gửi một tin nhắn cho Phương Dật Hiên: "Dật Sâm đã đi rồi."

Phương Dật Hiên trần truồng nằm ngáy ò ó o bị âm tin vắn nhắc nhở đánh thức, phát hiện người bên cạnh sớm đã đi, mở điện thoại di động ra, nhìn thấy Tô Tuyết gửi tin nhắn đến, trực tiếp gọi điện thoại qua.

Tô Tuyết khóa nhanh cửa phòng tiếp điện thoại, nhỏ giọng nói: "Sao anh gọi điện thoại qua đây hả ? Ngộ nhỡ bị phát hiện thì làm sao?"

"Đừng khẩn trương như vậy, xem cô bị dọa kìa." Phương Dật Hiên tựa vào đầu giường nhàn nhã gọi điện thoại: "Đi khi nào?"

"Sau khi anh ngủ hậu tôi liền đi." Tô Tuyết thấp giọng nói.

Ở trong văn phòng Mộ Thiên Thần nhận được điện thoại, cô tưởng rằng Phương Dật Hiên đến nhà họ Mộ, khi gọi điện thoại cho Phương Dật Hiên mới biết được anh ta căn bản không đến nhà họ Mộ, như thế người hầu nhà họ Mộ gọi điện thoại qua nói Phương tiên sinh cũng rất có thể là Phương Dật Sâm.

Cô ta không muốn trở về nhà họ Mộ, không muốn đối mặt với Phương Dật Sâm.

Cô ta chạy đến chỗ ở Phương Dật Hiên, xin anh ta đừng ép cô đi dụ dỗ Mộ Thiên Thần nữa, anh ấy không có cảm giác với cô.

"Nếu muốn đi ở với khách hàng nhà họ Phương, cũng được." Anh ta đè cô ta ở dưới thân, cực độ đòi lấy, nhìn cô ta khuất phục, sau khi cảm thấy thỏa mãn nằm xuống ngáy ò ó o.

"Anh tôi đã nói gì với cô hả?" Phương Dật Hiên nắm điện thoại hỏi.

"Anh ta bảo tôi đi cùng anh ta." Tô Tuyết nói.

"Cô muốn như thế nào? Nghĩ muốn đi cùng anh ta sao?" Phương Dật Hiên hỏi.

"Dật Hiên, chúng ta buông tay đi." Tô Tuyết hỏi một một đằng trả lời một nẻo nói: "Thiên Thần đã không thích tôi, hiện ở trong lòng anh ấy chỉ có bà xã anh ấy, có lẽ năm đó anh ấy căn bản không thích tôi."

"Nếu không thích cô, làm sao có thể biết sau khi anh tôi ép buộc cô đã tức giận đến đánh anh tôi thành tàn phế? Cũng bởi vì di chứng năm đó, bây giờ mỗi ngày anh tôi đều dựa vào dược vật để duy trì, tùy thời sẽ mất mạng, về sau tất cả nhà họ Phương lại vẫn là của tôi, Tô Tuyết, muốn ở lại bên cạnh tôi, thì phải trở thành người phụ nữ hữu dụng với tôi." Phương Dật Hiên nói: "Nếu cô không thể lên giường của Mộ Thiên Thần, tôi đành phải đưa cô lên giường với khách hàng."

"Dật Hiên, tại sao anh luôn luôn muốn ép tôi như vậy?" Tô Tuyết khó hiểu hỏi: "Mộ Thiên Thần với anh không thù không oán, tại sao muốn tôi đi quyến rũ phá hoại tình cảm giữa anh ấy với vợ anh ấy? Đừng nói với tôi, anh là muốn báo thù cho Dật Sâm, Dật Sâm bị đánh thành như vậy không phải do anh thiết kế à?"

"Bây giờ dám chất vấn tôi phải không?" Phương Dật Hiên cũng không tức giận: "Lá gan to, mới đến nhà họ Mộ ở vài ngày, liền dám dựng râu trừng mắt với tôi. Tôi không có ép cô làm cái gì, tất cả đều do cô tự nguyện, nếu cô không nghe lời của tôi, muốn rời khỏi nhà Mộ, tôi cũng sẽ không ép cô ở lại, nhưng muốn trở thành người nhà họ Phương tôi, dù sao vẫn có chút tác dụng với nhà họ Phương gia chứ? Bằng không tôi nuôi cô làm cái gì? Dù sao cũng phải cho tôi một lý do đi."

Tô Tuyết rũ mắt xuống: "Anh để tôi quyến rũ Mộ Thiên Thần, muốn được cái gì? Dật Sâm bị đánh thành tàn phế, cũng chưa bao giờ nói ra hai chữ báo thù, tại sao anh muốn như vậy?"

"Bởi vì tôi nhàm chán!" Phương Dật Hiên giống như đang nói đùa: "Tô Tuyết, cô sống ở nhà họ Phương hơn hai mươi mấy năm, chẳng lẽ còn chưa hiểu rõ nhà họ Phương với tôi sao?"

"Nếu tôi thật sự lên được giường Mộ Thiên Thần, anh sẽ vui vẻ sao?"

Cách điện thoại, Tô Tuyết không nhìn thấy vẻ mặt Phương Dật Hiên dần dần rét lạnh, chậm rãi cúp điện thoại, không có bất kỳ đáp lại gì.

Buổi tối, Mộ Thiên Thần về đến nhà, Giang Dĩ Mạch từ trên lầu lao xuống tới bổ nhào vào trong lòng anh, Mộ Thiên Thần cúi đầu hôn chuồn chuồn lướt nước môi cô một cái, xoa tóc của cô, tại bên tai cô nhẹ cười: "Đừng nóng vội, bà xã, đêm nay anh nhất định sẽ thỏa mãn em."

Giang Dĩ Mạch đỏ mặt đánh anh một cái: "Anh hư hỏng!"

"Anh còn có thể tệ hơn!" Mộ Thiên Thần nâng mặt cô lên, cúi đầu, hôn sâu.

Dư quang khóe mắt nhìn trên lầu thấy Tô Tuyết từ trong phòng đi ra, càng thêm thâm tình hôn vợ của mình.

Người hầu trong nhà đối với ngọt ngào thân thiết của bọn họ đã sớm coi như không thấy gì, trong khoảng thời gian Tô Tuyết ở đây, dường như luôn luôn nhìn thấy bọn họ ân ái như vậy, giống như tình yêu cuồng nhiệt giữa người yêu, không cách nào khống chế tình cảm của mình, yêu đến phát cuồng, không cần biết có người bên cạnh hay không.

Tô Tuyết rũ mắt xuống, xoay người trở về phòng.

Bữa tối cũng lấy cớ không thoải mái không có ra ngoài.

Coi như không thoải mái đi nữa, cô ta vẫn không rời đi.

Giang Dĩ Mạch có chút không hiểu nổi, sao cô ta còn có thể ở tiếp được?

Nếu là mình, đã sớm thu dọn đồ đạc đi rồi, nhìn người yêu mình ngày xưa chàng chàng thiếp thiếp với người phụ khác, nghĩ đã không chịu nổi.

Bóng đêm dần dần sâu, trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy ào ào, Mộ Thiên Thần làm việc một ngày đã mệt mỏi, lúc này tựa vào mép bồn tắm lớn nhắm mắt lại ngâm nước nóng.

Hơi nước dày trong phòng tắm giống như tiên cảnh, sương trắng lượn lờ.

Cửa phòng tắm lúc này nhẹ nhàng mở ra, quần áo người phụ nữ chậm rãi chảy xuống đấy, Mộ Thiên Thần mở to mắt: "Bà xã..."

Khi ngẩng đầu nhìn thấy Tô Tuyết, sắc mặt lạnh lùng, bình tĩnh nói: "Mặc quần áo, ra ngoài."

"Bà xã của anh ở trong phòng, sẽ không phát hiện..."

Mộ Thiên Thần đưa tay lấy khăn tắm màu trắng quấn ở trên người, sau đó nhanh chóng từ trong nước ra: "Tô Tuyết, thời gian cô ở nhà tôi đã đủ dài, cần phải đi."

"Anh muốn đuổi em đi?" Tô Tuyết hỏi.

"Nơi này là nhà của tôi, cô luôn luôn ở đây cũng bất tiện, nhà họ Phương đối với cô có ân, năm đó tôi đánh con trai trưởng nhà họ Phương bị thương, cô như vậy vẫn ở chỗ này của tôi, nhà họ Phương biết sẽ rất đau lòng." Mộ Thiên Thần luôn không nhìn cơ thể của Tô Tuyết, vòng qua cô ta chuẩn bị ra ngoài.

Tô Tuyết đột nhiên ngăn anh lại, động tình nói: "Anh còn nhớ rõ ở giáo đường cũ vùng ngoại thành bỏ hoang, lần đầu tiên anh hôn em khôg? Đó nụ hôn đầu tiên của em. Anh chưa từng động tâm với em sao?"

"Tôi quả thật đã từng động tâm với cô, nhưng đã là chuyện quá khứ rồi."

"Tại sao bây giờ chúng ta không thể giống như khi đó?"

"Tôi có bà xã."

"Bà xã anh cũng đa nói, sẽ không gây trở ngại anh với người phụ nữ khác lui tới, chỉ cần anh đề xuất ly hôn, cô ấy sẽ lập tức đồng ý, tuyệt không quấn lấy anh." Tô Tuyết nói: "Chúng ta trở về trước kia được không? Năm đó anh vì em đánh Dật Sâm thành bộ dáng kia, chứng minh là anh yêu em, anh vừa mới nói cũng từng động tâm với em..."

"Bây giờ tôi đã không thích cô rồi."

"Tại sao? Tại sao anh không chịu yêu em nữa? Em không thay đổi, vẫn là Tô Tuyết trước kia."

"Tôi không thích người phụ nữ có tâm cơ, không muốn cuộc sống của tôi trở thành một cuộc đấu, suốt ngày sống ở trong âm mưu." Mộ Thiên Thần nói: "Tôi giả ngây giả dại hai mươi mấy năm, mỗi một bước đi đều phải cẩn thận cân nhắc, bây giờ chỉ muốn công việc nhẹ nhàng thoải mái."

"Em chưa bao giờ đối với anh..."

Tô Tuyết vừa muốn nói chuyện đã Mộ Thiên Thần cắt ngang: "Tôi cái gì đều biết."

"Biết cái gì?" Tô Tuyết khẩn trương hỏi.

"Cô nói đi?!" Mộ Thiên Thần sâu xa hỏi ngược một câu, Tô Tuyết ngẩn người giống như bị nhìn thấu tất cả tâm tư, chờ cô ta phục hồi lại tinh thần, Mộ Thiên Thần đã vòng qua người cô ta đi rồi.

Cửa phòng tắm mở ra, Mộ Thiên Thần ngửi thấy một mùi thơm nhàn nhạt quen thuộc, anh ngẩng đầu nhìn thấy nửa bóng dáng biến thất ngay chỗ rẽ.

Giang Dĩ Mạch vội vã chạy lên tầng, vào phòng, lúc đang muốn đóng cửa, thì có một bàn tay to từ phía sau vươn đến, khi nhìn thấy Mộ Thiên Thần đứng ở ngoài cửa, cười khan nói: "Ông xã, anh tắm xong rồi?"

Mộ Thiên Thần nhìn Giang Dĩ Mạch mặc áo choàng tắm trên người: "Em mặc thế này, là muốn đi qua cùng tắm với anh sao?"

Giang Dĩ Mạch cúi đầu nhìn bản thân mình mặc áo choàng tắm, giống như đi qua cùng tắm bồn với anh, nhưng lại thấy Tô Tuyết lén lút vào phòng tắm.

"Anh đừng nghĩ lung tung, mới không có!"

"Thật không có sao?"

"Không có!"

"Vậy thì kỳ lạ, anh mới vừa nhìn thấy một bóng dáng trốn ở bên ngoài phòng tắm nghe lén sau đó vội vã chạy trốn chẳng lẽ không phải em sao?"

Giang Dĩ Mạch biết bị anh phát hiện: "Không thể gọi là em nghe lén, là quang minh chính đại nghe!"

A...!" Mộ Thiên Thần gật gật đầu: "Vậy sao em không đi vào mà nghe? Không phát hiện có người phụ nữ cởi sạch quyến rũ ông xã của em sao? May mắn ông xã em đầy kiên định, khống chế được, bằng không..."

"Bằng không cái gì?" Giang Dĩ Mạch uy hiếp hỏi.

"Bằng không nhất định sẽ lập tức bắt em tiến vào phòng tắm trước mặt cô ta dập lửa!" Mộ Thiên Thần nói xong cúi đầu hôn lên môi Giang Dĩ Mạch: "Nhưng bây giờ cũng không muộn!"

"A..." Giang Dĩ Mạch đột nhiên bị bế lên đặt ở trên giường lớn, tiếp theo là thân hình người đàn ông cao ngất bao phủ lên.

"Chờ... Ưm..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.