Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Dâu Nhà Giàu

Chương 103-2: Chỉ cần tôi không chết, món nợ này nhất định phải thanh toán với cô (2)



Giang Mỹ Kỳ đột nhiên nhận được điện thoại, đầu dây bên kia truyền đến giọng Phương Dật Hiên: "Chuyện này đã thành, lập tức chuyển tiền cho tôi, trước khi Mộ Thiên Thần phát hiện tôi phải rời khỏi nơi này."

"Ảnh chụp?"

"Tiền trao cháo múc!"

"Tôi muốn xem ảnh trước."

"Cô mang tiền đến đây, đến lúc đó tôi sẽ cho cô xem hình."

"Giang Dĩ Mạch đâu?" Giang Mỹ Kỳ tiếp tục hỏi.

"Cô ta còn chưa tỉnh, muốn nhìn cô ta hay không?"

Phương Dật Hiên mả clip, Giang Mỹ Kỳ bên kia thấy trong màn hình trên đất bừa bãi, Giang Dĩ Mạch quần áo không chỉnh tề nằm ở trên giường, khóe miệng sưng đỏ mơ hồ có tơ máu.

"Hiện tại cô ta ở nhà họ Phương sao?"

"Cô hỏi chuyện này làm cái gì?" Phương Dật Hiên cảnh giác hỏi: "Giang Mỹ Kỳ, cô đừng có giở trò gì, bằng không hai chúng ta ai cũng đừng nghĩ sẽ thoát."

"Bây giờ tôi sẽ qua đó đưa tiền cho anh!"

Hơn hai mươi phút sau, Giang Mỹ Kỳ xuất hiện tại nhà họ Phương.

Phương Dật Hiên nhìn Giang Mỹ Kỳ tay không mà đến: "Tiền?"

"Ảnh chụp?"

Phương Dật Hiên đưa di động của mình của cô ta xem, bên trong là một bức ảnh chụp cảnh Giang Dĩ Mạch thê thảm.

"Tiền?"

Giang Mỹ Kỳ nhìn tấm hình kia, sau đó nói: "Khoản tiền kia không phải số lượng nhỏ, nhất thời tôi không kiếm được nhiều  tiền như vậy, đợi đến khi hài tử trong bụng tôi được sinh ra, tôi sẽ trả anh toàn bộ số tiền đó, tôi sẽ trả anh trước ba trăm vạn..."

"Ba trăm vạn?" Phương Dật Hiên buồn cười: "Cô cho ăn xin sao? Lúc trước thực ra tôi không dám, chuyện tôi đã làm, trước khi Mộ Thiên Thần phát hiện thì tôi phải rời khỏi đây, bây giờ cô lại nói à không có tiền, cô nghĩ Phương Dật Hiên tôi dễ bắt nạt lắm hay sao?"

"Tôi đâu có nói là không trả, chỉ là nhất thời không kiếm đâu ra nhiều tiền như vậy, anh hãy cho tôi chút thời gian, đợi đứa nhỏ trong bụng tôi được sinh ra, đến lúc đó tôi sẽ trả toàn bộ cho anh." Giang Mỹ Kỳ nói: "Bây giờ chúng ta đang đứng trên cùng một chiếc thuyền, làm sao tôi có thể đùa giỡn anh được chứ?"

Giang Mỹ Kỳ đưa chi phiếu ba trăm vạn cho Phương Dật Hiên,, thúc giục: "Dật Hiên, anh hãy mau rời khỏi đây đi, một lúc nữa mà Mộ Thiên Thần không thây Giang Dĩ Mạch, sẽ tìm đến đây thì phiền toái lắm."

"Giang Dĩ Mạch đã biết tôi là Phương Dật Hiên!" Phương Dật Hiên nói.

"Sao anh có thể để cho cô ấy biết?" Kỳ thật đới với chuyện này, Giang Mỹ Kỳ cũng không thấy sao cả, người nên lo lắng cũng không phải cô ta.

"Hai chân của anh tôi bị tàn tật, không thể giao hợp, thì làm sao có thể làm như thế với cô ta?"

"Bây giờ chúng ta phải tự giả quyết cô ta, chỉ có người chết mới không thể nói gì." Giang Mỹ Kỳ trong mắt lóe ra tia ác độc: "Đến lúc đó tìm một kẻ chết thay gánh tội thay là được!"

Phương Dật Hiên cầm lấy dao gọt trái cây trên bàn: "Cô làm đi!"

Giang Mỹ Kỳ lui về phía sau một bước: "Tôi là phụ nữ có thai, không thể nhìn thấy máu!"

"Người là tôi ngủ, khẳng định là tôi trốn không thoát, nếu cô không đưa ba triệu, vậy thì cô động thủ đi, như vậy chúng ta mới xem như đồng cam cộng khổ, một sợi dây thừng buộc hai con châu chấu, ai cũng trốn không thoát!" Phương Dật Hiên nói.

"Tôi không thể thấy máu." Giang Mỹ Kỳ không có ngốc đến mức làm dơ tay mình.

Nếu Phương Dật Hiên không được Giang Dĩ Mạch làm cho thông suốt, và kế hoạch của cô ta thành công, sau đó cô ta sẽ nghĩ biện pháp để Giang Gia Kiệt động tay động chân trên xe của Mộ Thiên Thần, đến lúc đó xe hủy người chết, chết không đối chứng, tất cả tài sản nhà họ Mộ và nhà họ Giang lưu lại đều thuộc về cô ta và Mộ Tử Duệ rồi.

Nói cách khác là đều thuộc về đứa con trong bụng cô ta rồi.

Phương Dật Hiên nhét dao gọt trái cây vào trong tay Giang Mỹ Kỳ, đẩy cô ta tiến vào phòng ngủ: "Nhất định phải do cô động thủ! Cô muốn toàn thân mà lui, đổ hết trách nhiệm cho tôi, cũng không dễ dàng như vậy!"

Giang Mỹ Kỳ nắm dao gọt trái cây trong tay có chút phát run, nhìn Giang Dĩ Mạch quần áo không chỉnh tề chậm rãi mở to mắt, hoảng sợ.

“Cô muốn giết tôi?"

"Bị cô phát hiện, cô chỉ có thể chết!" Lúc này Giang Mỹ Kỳ muốn toàn thân mà lui, cũng đã không còn khả năng nữa rồi.

Đến bây giờ mọi chuyện đã khác xa với kế hoạch của cô ta rồi.

"Giang Mỹ Kỳ, cô tìm người tính kế tôi, bây giờ lại muốn giết tôi, chỉ cần tôi không chết, món nợ này tôi nhất định phải thanh toán hết với cô." Giang Dĩ Mạch hung hăng nói.

"Hôm nay chính là ngày chết của cô, hãy xuống địa ngục mà thanh toán đi!" Giang Mỹ Kỳ bị tức giận cầm dao gọt trái cây đâm về phía Giang Dĩ Mạch.

"Dừng tay!"

Mộ Tử Duệ đột nhiên vọt vào, bắt lấy Giang Mỹ Kỳ dùng lực hất ra, , Giang Mỹ Kỳ đang mang thai bị hất mạnh vào tường, bụng đau ngoặn.

"Mạch Mạch!" Mộ Tử Duệ nhìn Giang Dĩ Mạch quần áo không chỉnh tề, đối thoại vừa rồi anh ta cũng đã nghe được một phần, quay đầu hung tợn nhìn Giang Mỹ Kỳ: "Giang Mỹ Kỳ, vậy mà cô lại tính kế Mạch Mạch, món nợ này cô hãy nhớ ký cho tôi!"

Giang Mỹ Kỳ lắc đầu: "Không phải..."

Cô ta đau bụng sắc mặt trắng bệch: "Tử Duệ, em đau bụng..."

Mộ Tử Duệ không quan tâm cô ta, ôm lấy Giang Dĩ Mạch rời khỏi nhà họ Phương.

Phương Dật Hiên nhìn Giang Mỹ Kỳvẫn ngồi xổm vách tường: "Đừng giả vờ nữa, họ đã đi rồi."

"Tôi không giả vờ, thật sự rất đau..." Vẻ mặt Giang Mỹ Kỳ thống khổ nói.

Phương Dật Hiên không phản ứng gì nhìn cô ta, cho rằng cô ta vẫn còn đang giả vờ: "Ba triệu đã đồng ý đưa cho tôi, khi nào thì đưa?"

"Là anh gọi điện cho Mộ Tử Duệ tới? Bây giờ còn muốn tiền? Không có cửa đâu! Một đồng tôi cũng sẽ không đưa cho anh!" Giang Mỹ Kỳ nâng bụng tức giận nói.

"Nói như vậy là cô muốn nuốt lời rồi hả?" Phương Dật Hiên đến gần, đồng thời nhấc cô ta lên.

"Anh muốn làm cái gì? Bây giờ tôi là phụ nữ có thai!"

"Giang Dĩ Mạch nói cô ra giá để tôi làm hại cô ta, cô ta nguyện ý ra gấp đôi để tôi làm như vậy với cô, cô đã nuốt lời, tôi đây liền không khách khí nữa!" Phương Dật Hiên bắt lấy Giang Mỹ Kỳ dùng lực ném lên trên giường.

Sắc mặt Giang Mỹ Kỳ trắng bệch: "Giang Dĩ Mạch? Không phải anh đã khiến cô ta..."

"Làm sao tôi có thể lấy tính mạng của mình ra đánh cược được?"

"Anh..."

"Được rồi, chúng ta bắt đầu đi! Giang Dĩ Mạch phóng khoáng hơn cô nhiều, tiền đặt cọc cũng đã đưa cho tôi, cô đã dám gạt tôi, như thế cũng đừng trách tôi không khách khí!"

"Phương Dật Hiên, anh dám động vào tôi,tôi sẽ không tha cho anh... A..." Bụng Giang Mỹ Kỳ đã đau đến không chịu nổi.

"Cô có thể làm gì tôi? Chẳng lẽ cô muốn đi báo cảnh sát, nói cô thuê tôi hãm hại Giang Dĩ Mạch?"

"Anh..." Nhìn Phương Dật Hiên nhào đi lên, Giang Mỹ Kỳ cảm giác có chất lỏng ấm áp chảy ra: "Máu..."

Một dòng máu nóng chảy dài dọc theo ống quần.. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.