Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Dâu Nhà Giàu

Chương 14



Trong bóng đêm yên tĩnh, Giang Dĩ Mạch cảm giác thân thể của mình không ngừng chìm xuống, linh hồn giống như thoát khỏi thân thể, đi về thế giới bên kia.

Cô phải chết như vậy hay sao?

Cái chết của mẹ không rõ ràng, mình cũng phải chết một cách không rõ ràng như vậy sao?

“Tỉnh tỉnh!” Mơ hồ nghe thấy có người đang nói chuyện, trên mặt truyền đến cảm giác đau đớn.

Tiếp theo cô cảm giác được trong miệng có dòng khí ùa vào.

“Người đâu, thiếu phu nhân nhảy hồ tự tử!” Trong đêm yên tĩnh truyền đến tiếng kêu hoảng sợ.

Đánh thức cả tòa biệt thự.

Mọi người chạy đến nơi đều sửng sốt.

Giang Dĩ Mạch vô tri vô giác mở to mắt, nhìn thấy gần trong gang tấc có một người đàn ông dừng lực hôn cô... Không, là dùng lực thổi hơi vào trong miệng cô.

Trí nhớ ở một khắc kia có bị một bóng đen đẩy cô xuống dưới nước, cô phản xạ có điều kiện đẩy người đàn ông đó ra, một cái tát đánh lên.

Bốp một tiếng, tiếng tát vang dội khiến tất cả mọi người sửng sốt và cả kinh.

“Cậu hai, cậu không có việc gì chưa?” Có người lo lắng hỏi.

Dưới ánh đèn, lúc này Giang Dĩ Mạch mới nhìn rõ người đàn ông mới thổi hơi vào miệng cô là em chồng Mộ Tử Duệ, mà cái bóng đen đẩy cô xuống nước đã sớm không thấy đâu.

“Đại thiếu phu nhân, người nghĩ quẩn trong lòng muốn nhảy cầu tự tử, là cậu hai cứu người.” Có người bất bình thay Mộ Tử Duệ.

Nhảy cầu tự tử? Cô muốn tự tử khi nào?

“Bà xã!” Nghe tiếng mà đến Mộ ngốc nghếch đẩy Mộ Tử Duệ vẫn đang ôm bà xã của mình, khẩn trương ôm lấy bà xã của mình, ánh mắt kiểm tra chung quanh: “Bà xã, em làm sao vậy? Vì sao phải nghĩ quẩn trong lòng?”

Trong phòng khách,d i e n d a n l e qu ydo n.c om, Đường Hân thờ ơ nhìn Giang Dĩ Mạch toàn thân ướt nhẹp, buổi tối mới vừa đưa vòng tay tổ truyền cho cô ta, bây giờ cô ta lại muốn tự tử, đây không phải là cho bà một cái tát mạnh hay sao?

“Giang Dĩ Mạch, nhà họ Mộ chúng tôi đối xử với cô không tốt chỗ nào, cô mới gả được hai ngày liền muốn tự tử?” Đường Hân bất mãn hỏi, “Ngày hôm nay may mắn là Tử Duệ phát hiện kịp, bằng không cô đã chết trong hồ nước của nhà họ Mộ chúng tôi, ô uế danh dự nhà họ Mộ chúng tôi không nói, cô bảo tôi phải giao phó với nhà họ Giang thế nào đây? Bên ngoài sẽ nói về nhà họ Mộ chúng tôi như thế nào đây?”

Đường Hân đùng đùng nói Giang Dĩ Mạch một trận, Giang Dĩ Mạch vẫn chưa tỉnh táo lại, đang lúc mờ mịt mang theo một tia nghi hoặc.

“Mẹ, quần áo trên người bà xã đều đã ẩm ướt, không mau thay đổi sẽ sinh bệnh.” Mộ ngốc nghếch nói.

Đường Hân nhìn đến toàn thân Mộ Tử Duệ cũng ướt nhẹp đứng ở chỗ này, khẩn trương thúc giục: “Tử Duệ, con mau đi thay quần áo, cũng đừng để bị bệnh, quần áo ướt nhẹp này mặc trên người sẽ khó chịu, mau trở về phòng thay đi.” Nói xong lại quở trách Giang Dĩ Mạch: “Cô xem con tôi đối với cô tốt như vậy, cô còn bất mãn muốn nhảy hồ tự tử cái gì?”

“Con không muốn tự tử.” Giang Dĩ Mạch thanh mình cho mình.

“Cô không muốn tự tử, hơn nửa đêm cô nhảy xuống hồ nước là muốn tắm rửa sao?” Đường Hân chặn lại lời Giang Dĩ Mạch.

Loading...

Thời điểm Mộ Tử Duệ rời đi liếc mắt nhìn Giang Dĩ Mạch một cái, sau đó mới đi.

“Là có người đẩy con xuống hồ nước...”

Đường Hân đập bàn một cái: “Giang Dĩ Mạch, ý cô là gì? Nhà họ Mộ chúng tôi ai dám to gan đẩy thiếu phu nhân mới gả cô xuống hồ nước? Cô cũng không được tùy tiện nói xấu người nhà họ Mộ chúng tôi. Còn có đêm hôm khuya khoắc cô chạy tới hồ nước, chẳng lẽ lại là người nhà họ Mộ chúng tôi bắt cóc cô tới?”

Giang Dĩ Mạch không nói,d ie nd a n l e qu ydo n.c om, nếu không ai tin tưởng lời của cô, cô cũng không còn gì để nói nữa.

“Tôi thấy có phải cô bất mãn với hôn sự này hay không, ghét bỏ Thiên Thần của chúng tôi, nên mới chán sống muốn chết?” Đường Hân cố ý bới móc, giọng điệu chói tai.

Giang Dĩ Mạch cũng nổi giận: “Tôi không chán sống muốn chết, là các người không tin tôi, còn có tôi bất mãn...” Bất mãn hôn sự này, ghét bỏ Mộ ngốc nghếch sao, thử hỏi có ai muốn gả cho một kẻ ngốc hay không?

“Mới không có!” Mộ ngốc nghếch mất hứng cắt ngang, bất bình thay bà xã mình, bất mãn với mẹ mình nói: “Bà xã nói cô ấy cực kỳ thích con, nói con rất đáng yêu, mới không ghét bỏ con. Con không cho mọi người nói bà xã con như vậy, cho dù là mẹ cũng không thể!”

Đường Hân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn đứa con ngốc của mình, Mộ Đình nãy giờ không nói gì lúc này rốt cuộc mở miệng: “Người không có việc gì thì tốt, Thiên Thần, con dẫn bà xã con về phòng thay quần áo rồi nghỉ ngơi đi, bây giờ cũng không còn sớm, mọi người cũng trở về phòng ngủ thôi.”

Đường Hân cực kỳ bất mãn nhìn Giang Dĩ Mạch, khi trở về phòng với chồng vẫn còn oán giận.

“Buổi tối em mới giao cho cô ta vòng tay cổ truyền của nhà họ Mộ, hơn nửa đêm cô ta liền nhảy xuống hồ tự tử, không biết cô ta nghĩ cái gì! Truyền ra ngoài, người ta sẽ nói nhà họ Mộ chúng ta như thế nào? Em thấy rõ ràng là cô ta bất mãn với hôn sự này, mới cố ý gây ra những chuyện rắc rối này!”

“Được được, không phải người cũng đã không có việc gì rồi hay sao, về sau để cho người hầu trong nhà chú ý một chút là được.” Mộ Đình khuyên bảo.

Trong phòng,d ie n d a n l equ ydo n.c om, Giang Dĩ Mạch lấy quần áo mang từ nhà mình ra, đang chuẩn bị cỡi quần áo, nhìn thấy Mộ ngốc nghếch đang mở to đôi mắt hoa đào nhỏ dài giống như trẻ con tò mò nhìn chằm chằm cô, lập tức mệnh lệnh: “Không được nhìn, quay mặt đi.”

Mộ ngốc nghếch ngoan ngoãn quay mặt đi.

“Không được nhìn lén có nghe hay không?”

“Anh nghe bà xã, anh không có nhìn trộm.”

“Ngoan!” Giang Dĩ Mạch vừa cởi xuống quần áo ướt nhẹp, vừa thuận miệng hỏi: “Tôi không tự tử, là có người đẩy tôi, anh có tin không?”

Không biết vì sao cô lại muốn hỏi người chồng ngốc của mình.

“Anh tin tưởng bà xã, bà xã sẽ không gạt người.”

Giang Dĩ Mạch thấy bên cạnh có một cái khăn bông khô, tiện tay tiếp nhận lau nước trên người, rồi đột nhiên ý thức được không thích hợp, quay đầu thấy Mộ ngốc nghếch đứng ở bên cạnh đang nhìn chằm chằm cô, cô tức giận một quyền đánh tới: “Không phải tôi bảo anh không được nhìn lén sao?”

Rõ ràng Mộ ngốc nghếch vẫn đứng ở đó không nhúc nhích, nhưng một quyền kia của Giang Dĩ Mạch lại cứ bị đánh lệch, mất trọng tâm liền rơi vào trong lồng ngực Mộ ngốc nghếch, kêu khổ không chịu nổi.

“Bà xã, anh nghe lời, anh không có chạm vào em.” Hai tay không dám đụng chạm thật, cái mũi lặng lẽ đặt ở cổ trắng noãn của cô hít một hơi thật mạnh, tuy rơi xuống hồ nước, nhưng bà xã vẫn thơm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.