Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Dâu Nhà Giàu

Chương 16



Hai tay cùa Giang Dĩ Mạch khoanh lại ở trước ngực, lạnh lùng nhìn.

Từ khi nào thì ông xã ngốc của mình lại trở thành miếng mồi ngon rồi?

Nữ giúp việc trẻ tuổi mạnh mẽ ngã vào trong ngực của Mộ ngốc nghếch, làm cho Mộ ngốc nghếch sợ đến mức vội vàng lùi về phía sau: “Không được, tôi đã có bà xã rồi.”

“Đại thiếu gia, em sẽ không nói cho đại thiếu phu nhân biết, em thật sự bằng lòng sinh con cho anh.” Nữ giúp việc lôi kéo tay của Mộ ngốc nghếch, mạnh mẽ để ở trên ngực của ḿình, Mộ ngốc nghếch liều mạng giật ngược về sau.

“Không thể, tôi không thể làm chuyện có lỗi với bà xã.”

“Thiếu phu nhân cũng không có yêu anh, một ngày nào đó cô ấy sẽ rời khỏi anh, chỉ có em một lòng yêu anh, bằng lòng sinh con cho anh. . . . . .”

“Bà xã sẽ không rời khỏi tôi đâu, cô không cần phải làm như vậy, đi nhanh đi, tôi không muốn nhìn thấy cô nữa.”

“Đại thiếu. . . . . .”

“Đại thiếu phu nhân, cô đang làm cái gì ở chỗ này vậy?” Giọng nói của quản gia vang lên.

Nữ giúp việc lập tức sợ đến mặt trắng bệch, lúc này quản gia thuận theo ánh mắt của Giang Dĩ Mạch nh́ìn qua, nữ giúp việc quần áo xốc xếch đang cầm tay của Mộ ngốc nghếch, đang vững vàng dán vào trong ngực của Mộ ngốc nghếch.

“Tiểu Liên, cô đang muốn làm gì?”

“Tôi. . . . . .” Tiểu Liên chột dạ không dám nhỉn thẳng vào ánh mắt của Giang Dĩ Mạch, biết một màn vừa rồi đều đã bị đại thiếu phu nhân nhìn thấy được.

Mộ ngốc nghếch lập tức tránh khỏi tay của nữ giúp việc chạy về phía Giang Dĩ Mạch: “Bà xã. . . . . .”

Ánh mắt của Giang Dĩ Mạch lạnh lùng, Mộ ngốc nghếch rất ủy khuất, đứng ở đó không dám cử động: “Bà xã, anh không có làm chuyện có lỗi với em đâu, càng không có sinh em bé mập mạp với Tiểu Liên.”

Quản gia vừa nghe, liền hiểu.

Chuyện đã bị vạch trần, nữ giúp việc cũng không thèm quan tâm đến cái gì nữa.

Cô ta quỳ gối ở trước mặt của Đường Hân: “Phu nhân, tôi chỉ là nhất thời hồ đồ nên mới làm ra chuyện như vậy.”

“Nhất thời hồ đồ sao? Tôi thấy cô là đang nghĩ cách muốn leo lên giường của Thiên Thần? Nghĩ là cô mà sinh được con trai th́ì có thể mẫu bằng tử quý (mẹ nhờ phước con) sao? Cô nhìn lại một chút thân phận của cô là gì đi!” Đường Hân không khách khí nói.

“Phu nhân, tôi thật sự không có, tôi là đau lòng cho đại thiếu gia, nên mới có thể nhất thời hồ đồ làm ra chuyện như vậy.”

“Con của tôi c̣òn cần cô phải đau lòng thay sao?”

“Tôi thật sự chính là đau lòng cho đại thiếu gia, không nỡ nhìn thấy đại thiếu gia bị đại thiếu phu nhân khi dễ.” Nữ giúp việc nói.

Tất cả mọi người đều sửng sốt.

Đường Hân hỏi: “Lời này của cô là có ý gì?”

“Đại đhiếu phu nhân vốn dĩ không có yêu Đại thiếu gia, cô ấy cũng không muốn sinh con cho đại thiếu gia, từ lúc kết hôn đến bây giờ cũng đã hơn một tuần rồi, nhưng đại thiếu phu nhân cũng không để cho đại thiếu gia chạm vào cô ấy.”

Vừa mới nói ra lời như vậy, mọi người đều kinh ngạc.

Loading...

Giang Dĩ Mạch biết lần này không ổn, thì nghe thấy nữ giúp việc lại tiếp tục tố cáo tội của cô: “Tôi thấy phu nhân ngài luôn hối thúc đại thiếu gia sinh con, nhưng mà đại thiếu gia lại bị đại thiếu phu nhân ức hiếp, tôi mới không nỡ nhìn đại thiếu gia như vậy cho nên mới có thể. . . . . .”

Đường Hân không hài ḷòng liếc mắt nhìn Giang Dĩ Mạch một cái: “Đây là sự thật?” Thấy Giang Dĩ Mạch không nói lời nào, lại hỏi nữ giúp việc: “Chuyện như vậy một người giúp việc như cô làm sao biết được? Chẳng lẽ là Thiên Thần nói với cô?”

Nữ giúp việc bị hỏi khó, vẻ mặt xấu hổ và chột dạ: “Tôi, tôi là trong lúc vô tình nghe thấy.”

Giang Dĩ Mạch nhàn nhạt nhìn nữ giúp việc này, cái gì trong lúc vô tình nghe thấy chứ, căn bản là nghe lén!

Đường Hân tức giận nhìn Giang Dĩ Mạch: “Cô ta nói có đúng hay không?”

Mộ ngốc nghếch lập tức kéo Giang Dĩ Mạch bảo vệ ở phía sau: “Mẹ, bà xã không có khi dễ con đâu. . . . . .”

“Cái đứa con trai ngốc này. . . . . .” Đường Hân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Mộ ngốc nghếch lập tức nổi giận, gương mặt tuấn tú giận đến đỏ bừng: “Mẹ, con không phải đồ ngốc!”

Đường Hân quên mất là không thể ở trước mặt con trai nói mấy câu như đồ ngốc hay ngu ngốc.

“Không phải, không phải, mẹ không có nói con ngốc, mẹ là nói con bị vợ của con lừa gạt đến hồ đồ rồi.” Đường Hân vội vàng sửa lại.

“Bà xã không có lừa gạt con.” Vẻ mặt của Mộ ngốc rất nghiêm túc: “Cô ấy nói là chờ khi cô ấy yêu con, thì sẽ sinh em bé mập mạp cùng với con.”

Đường Hân giận đến mức trợn mắt lên, chờ nó yêu con sao, nếu vậy mặt trời cũng mọc ở phía tây rồi.

“Mặc kệ như thế nào, các con là vợ chồng, nhất định phải sinh con.” Đường Hân nghiêm túc nói: “Ngay tối hôm nay, các ngươi lập tức viên phòng, nhanh chóng sinh cho mẹ một đứa cháu trai mập mạp. Nhà họ Mộ của chúng ta không cần phải nuôi một con gà không biết đẻ trứng.”

Câu cuối vô cùng khó nghe, Giang Dĩ Mạch cũng không chịu thua, đẩy Mộ ngốc nghếch đang bảo vệ mình ra liền nói: “Mẹ, nếu như ngài không hài ḷòng với con...con có thể lập tức ly hôn, không làm trễ nãi việc ngài cưới cho con trai của ngài một con gà biết đẻ trứng đâu!”

Cà nhà họ Mộ này mọi người đều nghe lời của Đường Hân, bao gồm cả hai đứa con trai cũng luôn nghe lời mẹ, nhưng mà Giang Dĩ Mạch lại dám cãi lại mẹ chồng uy nghiêm hơn hai mươi năm ở nhà họ Mộ này như vậy, thật sự làm cho tất cả mọi người ở đây toát mồ hôi thay cô.

Đường Hân bị tức đến nỗi bệnh tim muốn tái phát, chỉ tay vào Giang Dĩ Mạch nói: “Cô...cô. . . . . .”, “Làm sao cô lại không có giáo dục như vậy? Lúc c̣òn sống mẹ của cô chẳng lẽ không có dạy cho cô cái gì gọi là kính trọng bề trên sao?”

Giang Dĩ Mạch cũng phản bác: “Mẹ của tôi khi c̣òn sống dạy tôi phải đối xử thân thiện với người khác, người lớn mà lại không kính trọng người khác như vậy, có tư cách gì mà trách người khác không tôn trọng mình?”

“Tốt lắm, miệng lưỡi của cô cũng thật lợi hại . . . . . .”

“Hơn nữa, mẹ cũa tôi đã chết hơn mấy chục năm rồi, xin ngài không nên đụng một chút liền lôi người đã mất ra để nói. Ngài cũng đã sống đến từng tuổi này rồi, so với mấy người trẻ tuổi như tôi chắc phải hiểu rõ hơn chứ, chẳng lẽ ngài không biết là phải tôn trọng người đã chết sao?”

Đường Hân bị tức đến nỗi xém chút nữa ngất đi, bà thật sự không biết người con dâu này lại không biết nghe lời như vậy.

Không chỉ không biết nghe lời, mà c̣òn dám cãi lại bà.

Cô không muốn sinh con cho đứa con trai ngốc của tôi, thì tôi vẫn cứ bắt cô sinh đó!

Ở trong cái nhà này tất cả mọi thứ đều do Đường Hân tôi định đoạt, tôi dĩ nhiên có cách để đối phó với cô, không sợ không thể làm cho cô mang thai!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.