Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Dâu Nhà Giàu

Chương 21: Ly hôn



Edit Thanh Thanh Mạn

Đường Hân đứng ở cổng vòm màu xanh lá ở sâu cùng của hoa viên phía sau nhà họ  Mộ, nhìn cổng vòm có dây leo quấn đầy, bà không nhớ rõ đã bao nhiêu năm mình chưa tới nơi này.

Dường như đã quên mất, Mộ gia to như vậy còn có một nơi như thế này.

Đi qua cổng vòm, thấy bên trong trồng các loại cây xanh và hoa cỏ đầy màu sắc, nhìn qua cũng biết là có người tỉ mỉ vun trồng.

“Những thứ này đều là ai trồng?”

Quản gia cung kính nói: “Là quản gia Triệu Tín.”

Mặt Đường Hân liền biến sắc: “Ông ấy ở đâu?”

Trước khi đại thiếu gia kết hôn hai ngày, ông ấy đã xin nghỉ về quê rồi, mấy ngày nữa mới trở về.” Quản gia nói: “Nếu không cũng không để cho lưu manh đó có cơ hội.”

“Bắt được người kia không?”

“Hắn ta chạy rồi.”

“Hình như hắn rất quen thuộc với nhà họ Mộ chúng ta, vậy mà lại biết được nơi này.” Đường Hân nhìn hoa viên xưa cũ: “Có biết mục đích của hắn là gì không? Sao lại bắt Giang Dĩ Mạch?”

“Đã phái người điều tra.” Quản gia nói: “Hắn đã ẩn núp ở Mộ gia hơn hai mươi ngày rồi.”

“Nhất định phải tìm được người kia!”

“Dạ, phu nhân.”

“Chuyện này không được để bất kỳ ai biết, kể cả Mộ Đình lão gia.”

“Tôi hiểu, thưa phu nhân.”

“Chờ Triệu Tín trở lại bảo ông ấy đến gặp ta.” Đường Hân liếc nhìn vườn hoa thần bí xuân ý dào dạt: “Sau này không cho phép bất kỳ kẻ nào vào đây!”

Mộ ngốc nghếch thấy họp thuốc trên tủ, tò mò cầm lên nhìn, bên cạnh có để nửa ly nước, đúng lúc Giang Dĩ Mạch đi vào, anh tò mò hỏi: “Bà xã, em bị bệnh à?”

“Không có, tôi rất khỏe.”

“Vậy sao em uống thuốc?” Mộ ngốc nghếch cầm thuốc hỏi.

Giang Dĩ Mạch vội vàng giật lấy hộp thuốc trong tay anh, để vào trong ngăn kéo: “Không phải thuốc, là vitamin, để tăng cường sức khỏe.”

“Anh cũng muốn ăn!” Mộ ngốc nghếch mở ngăn kéo lấy thuốc, bị Giang Dĩ Mạch đánh lên tay một cái.

“Đây là thuốc cho phụ nữ, đàn ông không thể dùng.” Giang Dĩ Mạch khẩn trương khóa kĩ ngăn kéo: “Hiểu chưa, ngàn vạn lần không được uống thuốc lung tung biết không?”

“Ồ!” Mộ ngốc nghếch giống như đứa bé gật đầu một cái, ngón tay thon dài như ngọc vuốt đầu quấn đầy băng gạc, Giang Dĩ Mạch lo lắng hỏi: “Đầu lại đau?”

Mộ ngốc nghếch gật đầu một cái.

“Anh đừng chạy loạn, ở trong phòng nghỉ ngơi thật tốt.” Giang Dĩ Mạch đỡ anh ngồi xuống.

Mộ ngốc nghếch thấy dấu vết còn chưa tan hết trên cổ Giang Dĩ Mạch: “Bà xã, em cũng bị thương, em cũng phải nghỉ ngơi thật tốt.”

Giang Dĩ Mạch ngẩn người, theo tầm mắt của Mộ ngốc nghếch cúi đầu thấy bên ngoài cổ áo sơ mi còn dấu vết chưa tan hết, vội vàng lúng túng kéo áo sơ mi che lại: “Đây là muỗi cắn, không phải bị thương.”

“Có đau không? Bà xã, anh thổi giúp em.”

“Không đau…”

Không đợi Giang Dĩ Mạch cự tuyệt, Mộ ngốc nghếch đã đưa môi thổi thổi lên cổ cô.

Giang Dĩ Mạch theo bản năng đẩy anh ra, kết quả hai người không cẩn thận cùng ngã xuống giường.

Mộ ngốc nghếch giở áo sơ mi của cô lên, thấy trên người cô có những vết bầm liên tiếp, giật mình lại đau lòng nói: “Bà xã, trên người em có rất nhiều chỗ bị muỗi cắn, anh thổi giúp em.”

“Không cần…” Giang Dĩ Mạch đẩy lại khong đẩy được anh, bị Mộ ngốc nghếch đè xuống dưới người, thổi làm cho mặt cô đều đỏ.

“Mộ Thiên Thần!” Giang Dĩ Mạch đỏ mặt lớn tiếng kêu, rốt cuộc Mộ ngốc nghếch cũng an tĩnh lại, đôi tay chống hai bên thân cô, mặt dính vào ngực cô, chỉ kém chút hôn lên đó.

“Bà xã.” Mộ ngốc nghếch quấn băng trên đầu thây cả khuôn mặt Giang Dĩ Mạch đỏ bừng, trẻ con đau lòng nói: “Em rất đau phải không? Anh thổi nhẹ cho em.”

“Tôi không đau, không cần thổi, anh đi xuống trước đi.”

“Được.” Mộ ngốc nghếch nghe lời đi xuống, đôi tay chống đỡ bên cạnh cô không cẩn thận buông ra, ngã trên người cô, bàn tay không cẩn thận đặt trên cái gì thật mềm mại.

Một giây kế tiếp, Giang Dĩ Mạch phản xạ có điều kiện đánh Mộ ngốc nghếch một cái tát.

Đường Hân đi ngang qua nghe động tĩnh bên trong, lập tức đẩy cửa đi vào, thấy trên mặt Mộ ngốc nghếch có mấy ngón tay rõ ràng, nghiêm nghị nhìn Giang Dĩ Mạch: “Cô thật to gan, lại dám đánh con trai tôi sau lưng tôi!”

Lần này Giang Dĩ Mạch là có khổ mà không thể nói, bàn tay Mộ ngốc nghếch còn đang đặt trên viên hồng trên ngực cô, vội vàng giải thích với mẹ anh: “Mẹ, là vợ con bị muỗi cắn, con đang thổi cho vợ, người nói bị thương thổi một chút liền hết đau.”

Đường Hân trừng Giang Dĩ Mạch một cái, nói: “Ta có lời muốn nói với hai đứa.”

Mộ ngốc nghếch từ trên giường bò dậy, cẩn thận đỡ lấy Giang Dĩ Mạch, khờ dại hỏi: “Mẹ, người muốn nói gì với chúng con?”

Đường Hân nhìn bọn họ hồi lâu, mới mở miệng: “Hai đứa ly hôn thôi.”

Giang Dĩ Mạch giật mình mở to hai mắt, vẻ mặt Mộ ngốc nghếch vô cùng nghi hoặc hỏi: “Mẹ, ly hôn là gì?”

Đường Hân nhìn Giang Dĩ Mạch: “Không phải cô vẫn không muốn gả cho Thiên Thần sao? Vừa vào cửa chưa tới hai ngày liền nhảy hồ tự sát, lần này lại gây ra chuyện lớn như vậy, ta cũng không muốn cưỡng cầu cô nữa, ta rất hiểu Thiên Thần như vậy là uất ức cho cô, nên ta đồng ý cho hai người ly hôn.”

“Mẹ, mẹ đang nói gì vậy?” Mộ ngốc nghếch tựa hồ vẫn nghe không hiểu: “Cái gì gọi là ly hôn?”

Đường Hân nói với con trai mình: “Mẹ muốn đổi vợ lại cho con, người vợ này không tốt, chúng ta đổi lại người tốt hơn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.